Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyến đi khảo sát thực tế của Thẩm Dực kết thúc rất suôn sẻ, vừa mới xuống máy bay thì anh đã nhận được tin ông cụ Thẩm đã qua đời vì bạo bệnh.
Lễ tang diễn ra rất long trọng, có khá nhiều đồng đội cũ của ông cụ đến chia buồn, hơn một nửa giới thượng lưu ở Thủ đô cũng đến phúng điếu.
Sau khi Thẩm Dực bận rộn hoàn thành các nghi lễ trong đám tang, anh mệt mỏi trở về nhà cũ, đôi mắt anh đầy tia máu đỏ ngầu.
Đây là lần đầu tiên Khương Dư Dạng đến phòng anh sau một thời gian dài, trong phòng còn lưu giữ rất nhiều dấu vết sinh hoạt lúc anh đang ở tuổi niên thiếu, trên tủ còn trưng bày rất nhiều mô hình và cúp thưởng.
Khi Khương Dư Dạng mới đến ngôi nhà này, cô giống như một con nhím vậy, ngoại trừ ăn cơm và đi học thì cô rất ít khi xuống tầng một, cũng chưa bao giờ vào phòng Thẩm Dực.
Khi Thẩm Dực đang chuẩn bị ngủ bù, cô cảm thấy hơi chán bèn ngó nghiêng những món đồ đạc cũ trong phòng Thẩm Dực.
Đồ vật trong này đều hơi cũ, nhưng quản gia giữ lại rất nhiều đồ vật, không nỡ vứt đi.
Ví dụ như là bài kiểm tra thời cấp ba của anh, mặc dù chữ trên đó đã hơi mờ rồi nhưng vẫn có thể thấy rõ được đó là điểm tuyệt đối.
Khương Dư Dạng đang ngồi trên sàn nhà, thích thú xem đồ vật cũ thì có một đôi tay vòng qua eo cô rồi ôm cô lên.
Thẩm Dực ghé sát vào tai cô, hỏi: “Em đang xem cái gì mà cười vui vẻ thế?”
Khương Dư Dạng bị anh bắt được ngay tại chỗ, vẻ mặt hào hứng nói: "Nhìn Thẩm Dực của trước kia mà em chưa biết."
Anh nhướng mày nhắc nhở cô: “Vậy thì cũng đừng ngồi dưới đất chứ, giống như trẻ con chơi đồ chơi vậy.”
Lại còn nói cô như trẻ con nữa chứ.
Khương Dư Dạng tức giận đến mức bật cười, sau đó lại lấy ra một tấm ảnh hồi thiếu niên của anh và nói: "Khi chụp ảnh này thì anh bao nhiêu tuổi?"
Thẩm Dực cầm lấy tấm ảnh, nhìn thoáng qua rồi nói: “Đó là hồi lớp mười, anh tham gia cuộc thi cấp tỉnh.”
Khi đó, anh trông giống như một kẻ gây họa vậy, từ nhỏ đã gây chú ý như thế rồi.
Trong album ảnh còn có ảnh lúc anh một tuổi, Khương Dư Dạng trêu đùa: "Thẩm Dực, lúc còn nhỏ anh dễ thương nhiều hơn bây giờ."
Thẩm Dực: “…” Được rồi, vợ mình nói gì cũng đúng.
Chờ tới khi Tập đoàn Quân Liên phát triển ổn định và bước sang một giai đoạn mới, kế hoạch kết hôn của cả hai cũng bắt đầu được lên sắp xếp và lên lịch trình.
Khi bạn bè xung quanh nghe được tin này, đầu tiên là chúc mừng, sau đó bọn họ cười nói rằng không ngờ người kết hôn sớm nhất trong nhóm bọn họ là đóa hoa lạnh lùng này.
Lại chuẩn bị đến Giáng sinh, thời gian trước hai người đã đến chùa chọn một ngày lành để tổ chức đám cưới, là mấy ngày gần ngày Giáng sinh.
Nhưng mà ban ngày Thẩm Dực làm việc bận rộn ở công ty, đến tối về thì đã thấy cô nằm cuộn tròn trong chăn của anh mà ngủ.
Hiếm khi được một lần, lễ Giáng Sinh anh cho phép mọi người tan ca sớm.
Khi anh về nhà thì Thủ đô bỗng nhiên có tuyết rơi, dù anh có cầm ô nhưng áo khoác vẫn dính khá nhiều tuyết.
Khương Dư Dạng chờ anh tắm xong thì lập tức lăn vào trong lòng anh, khẽ hừ một tiếng, giống như một con động vật nhỏ hiếu động.
Thẩm Dực ôm chặt eo của cô, làm mí mắt cô không nhịn được mà nhấp nháy liên tục: "Ngày mai là ngày lành đấy? Bà Thẩm, chúng ta nên đi đăng ký kết hôn thôi."
Đang trong mùa đông, Khương Dư Dạng sợ lạnh, hệ thống máy sưởi trong phòng hoạt động rất năng suất, cô còn đắp chăn, cái ôm của anh cũng nóng hầm hập cho nên cô rất thích chui vô lòng anh.
Thảo nào cô cứ buồn ngủ như một con mèo nhỏ vậy.
Khương Dư Dạng giật mình khi nghe anh nói vậy, nửa mơ nửa tỉnh dụi mắt, hỏi: "Hả? Thật sao?"
“Anh không lừa em.” Anh ôm cô vào lòng, nhìn cặp nhẫn kim cương màu bạc trên ngón tay của hai người.
Trong lòng Khương Dư Dạng tràn ngập ngọt ngào, cô đạp chăn, do dự nói: “Nhỡ ngày mai tuyết rơi thì sao?”
“Dù tuyết rơi thì cũng phải đi đăng ký kết hôn.” Đôi mắt đen láy của Thẩm Dực trong suốt, nhấn mạnh: “Hôm đó là ngày lành, sớm hay muộn cũng không được."
Suy nghĩ một lúc, tại sao cô lại có cảm giác như mình bị lừa nhỉ?!
Không suy nghĩ nhiều nữa, Khương Dư Dạng gật đầu, vùi đầu vào cổ anh, buồn bực hỏi: “Vậy sau khi chúng ta kết hôn, nếu chúng ta cãi nhau thì anh có chiến tranh lạnh với em không?”
“Không, anh sẽ dỗ em.” Thẩm Dực ra vẻ muốn móc tay với cô, khiến anh có vẻ càng giống một đứa trẻ hơn.
"Được rồi, bà Thẩm không phải là người dễ dãi đâu, cấm anh không được yêu người khác." Khương Dư Dạng giả vờ hung dữ, nhưng cô không biết khuôn mặt của cô không có lực sát thương gì cả.
Thẩm Dực bị mạch não kỳ quái của cô chọc cười, cúi người hôn lên khóe môi cô, giọng nói trầm trầm khàn khàn: “Anh chỉ có em thôi, anh có thể chết trên giường của em.”
Anh nói bậy gì thế không biết?
Khương Dư Dạng tức giận quấn mình trong chăn, không muốn trêu chọc anh nữa, cho nên rất nhanh sau đó cô đã ngủ ngon lành trong vòng tay anh.
Thời tiết quá lạnh, cô không muốn rời khỏi giường mà nằm trong chăn ấm áp, thoải mái, bỗng nhiên cô nghe thấy anh nói: “Dạng Dạng, hôm nay không có tuyết rơi."
Sau khi Khương Dư Dạng thức dậy, cô mới nhận ra thời gian vẫn còn sớm, hai người nói chuyện ngọt ngào cùng nhau một lúc, kết quả là tự dưng khiến cô cảm thấy hơi hồi hộp.
Trong nhà tràn ngập ánh nắng mặt trời, cả người Khương Dư Dạng đắm chìm trong ánh nắng ban mai, làn da như được rắc lên một tầng bột vàng.
Cho đến khi có người đi tới, Thẩm Dực âu yếm ôm lấy cô, biết được suy nghĩ của cô, hỏi: “Em hồi hộp như vậy cơ à?”
Khương Dư Dạng nắm bàn tay anh, thở dài: “Đây là lần đầu tiên em đi đăng ký kết hôn mà."
"Anh cũng vậy, đây là lần đầu tiên anh quyết định ở bên một người suốt quãng đời còn lại."
Anh an ủi cô: "Cho nên em đừng sợ."
Trước khi gặp Khương Dư Dạng, hành động của Thẩm Dực thực sự rất phóng túng và vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã trôi qua rồi, anh có cảm giác như số mệnh trời đã định rằng anh rơi vào lưới tình, căn bản không có nỗi lo gì nữa.
Buổi sáng Thẩm Dực có một cuộc họp cấp cao, còn hiện tại Khương Dư Dạng tương đối rảnh rỗi nên trước khi đi ra ngoài thì hai người đã bàn bạc với nhau, cô có thể trực tiếp đến văn phòng của anh ngồi chờ.
Trước khi ra ngoài, Khương Dư Dạng tìm kiếm các thông tin liên quan đến đăng ký kết hôn, trong đó có nói phông nền của giấy chứng nhận kết hôn là màu đỏ. Thế nên cô đã mặc chiếc áo sơ mi trắng và váy đuôi cá, dáng người vừa thướt tha vừa duyên dáng.
Thẩm Dực mặc âu phục nhưng lại chưa thắt cà vạt.
Cô nhanh chóng đi lên phía trước và giúp anh mang cà vạt.
Tuy Khương Dư Dạng không thường xuyên làm việc này nhưng động tác thắt cà vạt của cô rất quen thuộc, trong thời gian ngắn cô đã thắt cà vạt một cách chỉnh tề.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Đây không phải lần đầu tiên Khương Dư Dạng tới văn phòng của anh nhưng cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Sau khi Thẩm Dực xuống tầng đi họp, cô ở một mình trong văn phòng tò mò ngắm nhìn các mô hình mà các doanh nghiệp khác đưa cho anh.
Cô ngồi chơi mô hình một mình, chẳng mấy chốc cuộc họp đã kết thúc.
Trợ lý trực tiếp đi lên tầng, làm động tác chào hỏi: "Bà Thẩm, tổng giám đốc Thẩm muốn cô xuống tầng luôn ạ."
"Hả?" Lúc đầu, Khương Dư Dạng rất giật mình, sau đó mới nhận ra khi nghe người khác gọi cô là "bà Thẩm" thì cảm thấy xấu hổ không chịu được.
Cách gọi này giống như một dấu ấn chứng minh rằng bọn họ là của nhau.
Cô im lặng đẩy cửa phòng họp ra, Khương Dư Dạng không dám nói gì mà chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế sofa bên cạnh và chờ đợi.
Trong phòng họp, Thẩm Dực đứng trước bàn, âu phục chỉnh tề, sơ mi trắng tôn lên sự phong độ của riêng anh.
Bởi vì đây là cuộc họp cấp cao nên rất nhiều nhân vật quan trọng ngồi xung quanh anh, tất cả đều đang chăm chú lắng nghe bài phát biểu của anh.
Không thể không thừa nhận rằng người đàn ông thật sự rất quyến rũ khi họ làm việc, đặc biệt là Thẩm Dực, người mà bên ngoài văn nhã, lịch sự, bên trong đen tối, lại còn ít nói cười và khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc.
Nhưng anh không ngần ngại giơ tay lên, chiếc nhẫn trên tay anh giống như con dấu trong linh hồn cô.
Giống như là thổ lộ một cách thầm lặng, trong lòng Khương Dư Dạng cảm thấy ấm áp.
Hồi tưởng xong, tất cả quản lý đều tươi cười đi tới: "Tổng giám đốc Thẩm sắp có chuyện vui phải không, hôm nay anh cười tươi quá."
Đúng vậy, thảo nào mấy cuộc họp trong thời gian gần đây đều nhẹ nhàng như vậy, kết thúc cũng nhanh nữa. Bọn họ đều được hưởng ké phúc của bà Thẩm.
Anh nắm tay cô đi đến thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, Khương Dư Dạng cảm thấy ấm áp và kiên định.
Sau khi tuyết ngừng rơi, bầu trời Thủ đô trong xanh, những tòa nhà phản chiếu ánh nắng ấm áp của mùa đông và tỏa sáng rực rỡ.
Trong ánh mắt anh cũng giống như vậy, tràn ngập ánh sáng lấp lánh rạng rỡ, khóe mắt và đuôi lông mày cũng cong lên trông rất vui sướng.
Không biết hôm nay có phải là ngày lành hay không nhưng tóm lại là hôm nay có khá nhiều người đến Cục Dân Chính để đăng ký kết hôn.
Khi cả hai đi chụp ảnh đăng ký kết hôn, ngoài cửa sổ ánh nắng vô cùng tươi sáng, tuyết tan ra, như thể mùa xuân sắp đến và nghênh đón sự hồi sinh của muôn vật.
Trong máy ảnh, mới đầu Khương Dự Dạng cười hơi căng thẳng và cứng nhắc, nhưng sau đó anh đã vỗ về giúp cô bình tĩnh lại.
Đến khi chụp ảnh chính thức, sau khi in ảnh xong thì hiệu quả tốt hơn rất nhiều.
Anh thực sự rất ăn ảnh, lại còn đẹp trai nữa, dù chụp thế nào cũng có thể khiến trái tim người ta rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khương Dư Dạng cầm tấm ảnh trong cuốn sổ kết hôn màu đỏ và nhìn chăm chú không muốn thả ra.
Sau khi đăng ký kết hôn xong thì mỗi người cầm một cuốn sổ kết hôn màu đỏ.
“Thẩm Dực.” Khương Dư Dạng ngồi trong xe, nhưng cô cảm giác giống như đang lơ lửng trên mây, luôn có một loại cảm giác không chân thực.
Nhìn anh tuy rất rất bình tĩnh nhưng khóe môi lại không nhịn được mà nhếch lên: “Hả?”
Cô cảm thấy kiêu ngạo, ôm cuốn sổ kết hôn nhỏ trong tay và nói: “Cuối cùng thì em cũng gả cho anh rồi.”
Tất cả tình yêu, sự mến mộ thời thiếu nữ quay lại như một cơn gió.
Cô từng cẩn thận cất giấu cuốn sách toán bị cắt xén một nửa của anh, cũng rất muốn tự mình tỏ tình với anh giống như Diệp Thác đã thổ lộ với người đó rằng "Em rất thích anh", thậm chí còn thi vào cùng một trường đại học với người đó.
Yêu thầm và tự ti là hai điều tối kị nhất, tình cảm chôn sâu trong tận đáy lòng mà chưa bao giờ dám nói ra.
Nhưng may mắn thay, mọi nỗi đau mà cô từng có, âm thầm chịu đựng, bây giờ đã hóa thành mật ngọt.
Thẩm Dực thoải mái mỉm cười, lông mi đen hơi nhướng lên: "Anh chờ cuốn sổ kết hôn này rất nhiều năm rồi."
Cô không hiểu, hỏi nhỏ: “Tại sao lại rất nhiều năm chứ?”
Thẩm Dực nén lại ngọn lửa trong mắt, thẳng thắn thừa nhận: “Lúc em tốt nghiệp đại học thì anh đã muốn chúng ta đi đăng ký kết hôn rồi.”
Khương Dư Dạng lúng túng nói: "Anh nghĩ hay lắm."
"Ừ, anh cũng thấy anh nghĩ hay mà." Đôi môi mỏng của anh dán lại gần cô, giống như đang đi dạo trong biển lớn vậy, không thể tách ra, đôi môi ấm áp bao vây nhau.
Nụ hôn ngày càng mãnh liệt, giống như cố chấp.
Khương Dư Dạng như là đồ hiến tế, nguyện khuất phục vì anh, nhưng không thể phản kháng, mà thừa nhận sự khí thế mãnh liệt của anh.
Sau đó, hai người ngồi trong xe nói chuyện một hồi. Bởi vì dậy quá sớm, Khương Dư Dạng rũ mi, mềm mại dựa vào thành ghế ngồi, hơi nhắm mắt lại.
Hôm nay Kỷ Tùy Chi là người chủ trì, anh ta đang tổ chức "Tiệc chia tay độc thân" và cố hết sức để mời Thẩm Dực đến.
Khi anh tới thì có khá nhiều người trong Thủ đô còn đang chơi bài.
Thẩm Dực châm một điếu thuốc, ngồi không động đậy.
Dù khói thuốc bay mù mịt nhưng hình dáng anh vẫn rất rõ ràng, chỉ cần lạnh lùng ngồi ở đó, cộng thêm khí chất lạnh lùng điềm tĩnh cũng đủ thu hút sự chú ý của tất cả những người có mặt ở đây.
Kỷ Tùy Chi như một con chó săn đi tới, mỉm cười nịnh nọt: "Chúc mừng anh Thẩm, cuối cùng cũng lừa được chị dâu của chúng ta kết hôn."
“Nói chuyện cẩn thận vào.” Thẩm Dực liếc anh ta một cái, thản nhiên nói: “Cái gì gọi là lừa hả?”
Kỷ Tùy Chi tặc lưỡi, rõ ràng là anh ta rất tin vào suy đoán của chính mình, vì thế nên anh ta còn đưa ra bằng chứng để cãi lại: "Anh Thẩm, em không tin anh chưa từng bắt nạt em gái Dạng đến bật khóc."
Thành thật mà nói, lúc học cấp ba Thẩm Dực và Khương Dư Dạng ít khi gặp nhau lắm, cô không phải là người hay khóc, tuy nhiên mấy lần cô khóc thì anh ta đều bắt gặp.
Sau khi khóc, đôi mắt cô gái đỏ lên như con thỏ vậy, trông rất đáng thương.
Nhưng mà ngay cả khi khóc thì cô gái ấy cũng rất kìm nén, cố gắng tỏ ra mình không sao nên dù là ai thì cũng thấy đau lòng.
"Bình thường thì thật sự không có."
Vẻ mặt Thẩm Dực nhạt nhẽo, lại ôm cô vào lòng, nói với âm thanh mà chỉ có hai người nghe được: “Trên giường thì không chắc lắm...”
Khóe môi anh mím chặt nhưng ánh mắt lại vô cùng nóng bỏng, anh nói những lời không nghiêm túc nhất với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Khương Dư Dạng lấy tay che môi anh lại, trong lòng lại vô cùng khinh bỉ, vội vàng ngồi lại ghế sô pha.
Cô chơi Texas Hold"em không giỏi lắm, nhưng vừa đến thì Kỷ Tùy Châu đã hào phóng gọi cho cô uống một phần các loại nước ép trái cây.
Trong quá trình chơi Khương Dư Dạng đi vào nhà vệ sinh một lát, còn Thẩm Dực ngồi đó xem bọn họ chơi bài.
Có một người phụ nữ trang điểm đậm, mặc đồ nhung lông chồn màu đỏ, quan sát ván bài một lúc rồi mới đi xuống, đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp, nói: "Anh Thẩm, có rảnh để làm quen một chút không?"
Thẩm Dực lục lọi túi áo một lúc, người phụ nữ tưởng anh đang tìm danh thiếp, trong lòng rất háo hức chờ đợi.
Kết quả là tự nhiên Thẩm Dực lấy cuốn sổ chứng nhận kết hôn ra và đặt lên bàn rượu, hơi hếch cằm nói: “Tôi chỉ nghe lời vợ tôi, cô đi hỏi xem cô ấy có rảnh không đã nhé?"
Đúng lúc này Khương Dư Dạng quay trở lại ghế, bắt gặp ánh mắt của anh, cảm giác như trái tim mình đang bị một bàn tay vô hình bóp nhẹ.
Chỉ trong nháy mắt, Kỷ Tuỳ Chu nói đùa: "Anh Thẩm trước mặt là đại ma vương nhưng sau lưng chắc là quỳ vỏ sầu riêng nhiều lần rồi nhỉ. Buổi sáng mới đi đăng ký kết hôn mà bây giờ còn mang theo à."
“Tôi thích cầm theo đấy.” Thẩm Dực hôn cuốn sổ một cái, thản nhiên mỉm cười: “Không có sổ đúng không, thế thì ngồi đấy mà ao ước đi nhé.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");