Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một hồi đi rồi lại về, Lục Úc về khách sạn đúng lúc bình minh lên. Anh điều chỉnh lại tâm tình nhanh chóng thoát ra khỏi sự tàn ác bao phủ trên người mình, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng một mảnh yên tĩnh, bức màn nặng đóng kín che khuất ánh mặt trời. Lục Úc đến gần, nhìn thấy một khối tròn vo nằm trên giường, không nằm ngay ngắn một phần giường mà là nằm nghiêng ngả chiếm lấy hơn nửa chiếc giường, trùm chăn kín đầu.
Lục Úc thay quần áo, xốc chăn lên, cố gắng hết sức mới tìm được chỗ để nằm, đành phải dịch Bùi Hướng Tước nằm sang một bên, em ấy chỉ nằm trong lòng mình mới không xê dịch lung tung.
Đáng tiếc là hiện tại không thể quang minh chính đại ôm em ấy vào lòng, thật sự rất đáng tiếc.
Bận bịu cả buổi tối, Lục Úc quả thực có phần mệt mỏi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Một lát sau, chăn bên cạnh dần dần mở ra, một cái đầu đen thò ra bên ngoài, nằm lên gối.
Thực ra lúc Lục Úc vừa vào phòng, Bùi Hướng Tước đã tỉnh, chỉ là không lên tiếng.
Cậu nghiêng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt gần ngay sát bên.
Tướng mạo của Lục Úc vô cùng anh tuấn, mi dài mắt hẹp, đường nét khuôn mặt vô cùng sắc bén, khí thế bình thường luôn lãnh đạm u uất, lại nghe đồn có bệnh về tâm lý, nên luôn khiến người khác sợ sệt tránh né, không dám nhìn kĩ, hơn nữa có rất ít người có thể quang minh chính đại không kiêng nể ngắm nhìn anh như Bùi Hướng Tước.
Bùi Hướng Tước không nỡ rời mắt, nghĩ thầm, Lục thúc thúc vừa anh tuấn vừa đẹp trai lại rất có khí khái nam tử, trên đời này tìm không ra người thứ hai có diện mạo như thế, hoàn toàn khác với dáng người gầy tong teo của cậu, hơn nữa xuất phát điểm của cậu cũng không tốt, sợ là về sau cũng không cao lớn được như anh.
Nghĩ đến lại khiến người ta thở dài.
Hiện tại cậu xem Lục Úc là người tốt nhất thế giới, vô cùng sùng bái, đương nhiên sẽ hy vọng sau này mình cũng có thể giống anh, nhưng thực tế lại không như người ta mong muốn.
Chỉ là nếu Lục Úc biết được ước mơ này của cậu, áng chừng sẽ không hài lòng.
Bùi Hướng Tước lại thở dài, đắm chìm trong thế giới của bản thân, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nói một câu.
"A Bùi, em không hài lòng với mũi, mắt hay là miệng của tôi mà cứ thở dài mãi thế?"
Bùi Hướng Tước giật mình, Lục Úc đã mở mắt, cúi đầu xuống, như cười như không nhìn cậu.
Căng thẳng khiến cậu không nghe rõ anh nói gì.
Lục Úc lại lặp lại lần nữa.
"Đâu, đâu có! Tôi đang nghĩ chuyện khác." Bùi Hướng nói thầm trong lòng, bởi vì anh chỗ nào cũng hoàn hảo, nên mới thấy khó chịu, nhưng cậu lại không thể nói ra, đành vội vàng lấy chuyện hôm qua mình suy nghĩ để lấp liếm: "Vất vả lắm, mới về được một lần, tôi muốn đến thăm mộ mẹ."
Nói xong, liền bình tĩnh lại: "Đã lâu rồi, tôi chưa được nhìn thấy bà."
Lục Úc giật mình: "Sáng nay chúng ta đi thăm bà luôn đi."
Bùi Hướng Tước cau mày: "Lục thúc thúc mau ngủ đi. Đêm qua, nhất định là phải tăng ca, cả đêm không ngủ, đúng không?"
Lục Úc xoay người ngồi dậy, cũng không phủ nhận câu nói của Bùi Hướng Tước: "Ai sáng bảnh mắt thế này lại đi ngủ, buổi chiều mới đến viếng mộ người khác chứ?"
Bùi Hướng Tước kiên quyết: "Mẹ, mẹ tôi là người tốt, bà sẽ không để ý đâu. Hơn nữa, Lục thúc thúc tốt với tôi như vậy, bà vui còn không kịp."
"Tôi hát cho anh nghe, anh mau ngủ đi!" Cậu lôi chăn lên, muốn đắp cho Lục Úc.
Bùi Hướng Tước đã không còn giống trước đây, cậu vô cùng quan tâm đến giấc ngủ của Lục Úc, ngay đến cấp trên cũng không dám tranh chấp với Lục Úc, hành động của cậu đúng là có chút được sủng mà kiêu.
Lục Úc cười cười, nằm xuống, miệng không ngừng đáp ứng: "Được rồi."
Bùi Hướng Tước dựa đầu lên đầu giường, hát cho Lục Úc nghe.
Sau khi Bùi Hướng Tước tự nhận là đã dỗ ngủ cho Lục Úc thành công, cậu bò xuống giường, lấy cái ba lô và điện thoại bị cướp đi ở trên bàn trà lên. Cậu yên tâm hơn, lấy cuốn nhật kí từ trong ba lô ra ghi lại chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay.
Kể cả chuyện của Bùi Định và Chu Tú dù không phải chuyện tốt đẹp gì, cậu cũng tóm tắt lại. Trong quyển nhật kí này, chỉ ghi lại những điều tốt đẹp, cho dù cậu không thể nói cho người khác biết cũng muốn âm thầm bảo vệ nó trong kí ức của mình.
Đại Bùi và Tiểu Tước tán gẫu rất vui vẻ, cuộc đối thoại rất nhanh đã kết thúc, Bùi Hướng Tước không nhịn được khẽ chuyển ngòi bút.
Tiểu Tước: Tôi muốn lớn lên có tướng mạo giống như Lục thúc thúc.
Đại Bùi: Tôi muốn lớn lên có thể tài giỏi như Lục thúc thúc.
Tiểu Tước: Haizzzzz...
Đại Bùi: Haizzz. Ước nguyện của cậu chỉ có đi phẫu thuật thẩm mỹ mới thành hiện thực, còn tôi thì có thể tự mình nỗ lực.
Bùi Hướng Tước không nhịn được che mặt, mặc dù trong lòng cậu thực sự nghĩ như vậy, nhưng khi viết ra nhật kí lại thấy xấu hổ. Ngòi bút di mãi cạnh mấy chữ vừa viết, do dự muốn vẽ ái gì đó, nhưng cuối cùng Bùi Hướng Tước đành cam chịu kết thúc cuộc đối thoại này. Cậu phát hiện ra sau khi gặp Lục Úc, nội dung muốn viết vào nhật kí càng ngày càng dài, hơn nữa đa phần đều nói về anh.
Hình như, có chỗ nào đó không thích hợp?
Bùi Hướng Tước nghĩ không ra.
Ở nông thôn không có nghĩa trang để sắp xếp bố trí nơi để tro cốt của người đã mất, đa phần các nhà đều tự chôn trên đất ruộng nhà mình, chọn một nơi có phong thủy tốt để an táng. Nhưng mộ của mẹ Bùi Hướng Tước lại không được chôn cất trên đất ruộng nhà Bùi Định, mà là chôn bên phần đất của nhà bên ngoại. Người thân bên ngoại đều ra đi rất sớm, không có họ hàng thân thiết, cả nhà Bùi Định cảm thấy bà trẻ tuổi như vậy đã qua đời, lại không cha không mẹ, rất xui xẻo, không muốn chôn bà trên đất nhà họ, sợ phá hủy vận khí của nhà họ Bùi. Nhưng hiện tại xem ra, vận khí của nhà họ Bùi, đã xấu đến cực điểm, không ai cứu nổi.
Cho nên, buổi chiều không cần phải đến xóm nhỏ của Bùi Định mà sang thôn bên cạnh cách đó mấy cây số.
Bùi Hướng Tước dựa đầu vào cửa xe, giống như chẳng còn chút sức lực, im lặng nhìn phong cảnh bên ngoài.
Đây là con đường cậu rất quen thuộc, đã đi qua không biết bao nhiêu lần, nhưng ngồi ở trên xe nhìn ra, lại cảm thấy xa lạ. Cả nhà Bùi Định đều ghét người mẹ mất sớm của cậu, sinh bệnh không thể kiếm tiền lại còn phải dùng bao nhiêu là thuộc, cho nên rất không thích bà, sau khi Chu Tú gả vào nhà cũng chẳng ai đến viếng bà một lần.
Chỉ có Bùi Hướng Tước nhớ rõ.
Hằng năm cậu đều âm thầm tích góp tiền, tất cả là để dành cho ngày giỗ mẹ và đêm 30 tết có thể mua ít tiền giấy. Cậu không đủ tiền thuê xe, thế là đi bộ tới mộ mẹ, đốt cho bà chút tiền giấy, lắp bắp nói một hồi, chỉ nói mình rất ổn, để bà yên tâm, cũng không cầu bà phù hộ, chỉ hy vọng nơi chín suối bà có thể được an nghỉ, vậy là tốt rồi.
Có một hôm giao thừa đi viếng mộ mẹ trở về, trời tối đen như mực, cả nhà đã ăn xong cơm tất niên, bà nội bóng gió mắng cậu một trận, cậu liền ngồi dưới phòng bếp ăn cơm thừa, nghĩ dù sao mình nghe cũng không hiểu.
Bên ngoài, trên dây điện có vài con chim sẻ đang đậu.
Lục Úc đột nhiên hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Bùi Hướng Tước sửng sốt, lắp bắp nói: "Nghĩ, chuyện trước kia."
Lục Úc cũng không hỏi thêm, chỉ tay ra ngoài nói: "Em xem, bên kia có rất nhiều chim sẻ đang đậu."
Tình hình giao thông ở nông thôn không tốt, xe đi rất chậm. Bùi Hướng Tước nghiêng đầu nhìn sang, thấy trên dây điện giăng thấp giữa không trung, có một vài con chim sẻ đậu ở đó, con nào con nấy đều béo tròn.
Lục Úc vẻ mặt ngờ vực: "Chim sẻ nhỏ của tôi ăn nhiều hơn bọn chúng mà sao vẫn gầy?"
Bùi Hướng Tước nói: "Tôi, tôi không phải là chim sẻ thật. Người phải gầy, gầy một chút mới tốt!"
Cậu còn muốn sau này cố gắng luyện tập để có được cơ thể rắn chắc như Lục Úc, nếu béo như mấy con chim kia, cơ bụng tám múi sẽ biến thành bụng mơ mất thôi.
Lục Úc cười, không nói gì nữa.
Sắp đến nơi đặt mộ của mẹ Bùi Hướng Tước, phía trước đều là đường mòn, xe không đi vào được. Lục Úc và Bùi Hướng Tước xuống xe, đi về phía bia mộ.
Ruộng đồng ngày hè xanh non mơn mởn, cây bông sinh trưởng xanh tốt, trong đó chỉ có một khoảng ruộng trống, nơi đó có dựng một ngôi mộ. Trên ngôi mộ có khắc tên và ngày tháng qua đời của người đã khuất, còn lại chẳng có một thứ gì.
Bùi Hướng Tước nhổ cỏ dại cạnh mộ trước, Lục Úc đứng một bên nhìn, không có ý định nhúng tay vào. Dọn dẹp xong xuôi, Bùi Hướng Tước mới quỳ gối xuống trước ngôi mộ, lúc này không phải ngày cần đến cúng bái, cậu không mua vàng mã, chỉ mang đến một bó hoa bách hợp, đặt sang một bên.
Cậu vái liền mấy cái, bắt đầu cùng mẹ nói chuyện, nói cậu gặp được Lục thúc thúc, là một người tốt, đối xử rất tốt với mình, hoa tươi mua đến cũng là anh cho vay, còn nói chuyện đến trường học, gặp rất nhiều người, rất chuyện chuyện, cuộc sống bây giờ rất ổn, bà đừng lo lắng cho mình. Nói xong, cậu do dự một lúc, vẫn mở lời, sợ là không thể tiếp tục lời hứa của mình với bà trước khi bà qua đời, về sau sẽ không liên quan gì đến Bùi Định nữa.
Đến cuối cùng, lúc Bùi Hướng Tước định dập đầu bái lạy thì Lục Úc ngăn lại.
Lục Úc đứng một bên, Bùi Hướng Tước không nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ nghe anh nói: "Tôi cùng với em."
Bùi Hướng Tước gật đầu.
Lục Úc dập đầu xong, phủi bụi đất trên đầu gối, nói thêm một câu: "Sau này em sẽ hiểu."
Sau khi viếng mẹ xong, tâm tình Bùi Hướng Tước tốt lên rõ rệt, sau đó chạng vạng tối, nhận được tin nhắn báo điểm cuối kỳ An Tri Châu gửi đến cho mình.
Lại có chút, có chút suy sụp, có chút khó thở.
Lục Úc an ủi cậu vài câu nói: "Bài thi quả là rất khó."
Bùi Hướng Tước xoay người, hiếm khi không muốn nói tiếp, chỉ lưu lại cho anh một bóng lưng cô đơn.
Lục Úc nhịn cười, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Lí Trình Quang gọi đến báo tin: "Sắp đến đại thọ của Lục lão tiên sinh, ông ấy nói là muốn mở một buổi tiệc long trọng, hỏi ngài có thời gian về một chuyến không."
Lục Úc nhíu mày: "Không rảnh. Cậu chuẩn bị một món quà, đến lúc đó đem đi tặng là được."
Lí Trình Quang cung kính đáp ứng, bắt tay vào chuẩn bị chuyện này.
Lục Thành Quốc nghe được câu trả lời này cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ là cho dù không có mặt Lục Úc, đứa con trai kiệt xuất nhất của ông ta, thì bữa tiệc này vẫn sẽ diễn ra.
Quản gia ở trong thư phòng báo cáo công việc chuẩn bị cho bữa tiệc sắp tới với Lục Thành Quốc, đang nói từng hạng mục một thì bị Lục Thành Quốc cắt ngang.
"Lần này lúc mời khách, phải nói là buổi tiệc này, đừng chỉ có mấy người già đến chơi với nhau, quá cứng nhắc lại không thú vị, không thoải mái, nên mang cả con trai con gái đến cùng."
Quản gia thay đổi sắc mặt, viết yêu cầu của Lục Thành Quốc lên giấy.
Extra
Lục thúc thúc: Mặc dù không có phu thê giao bái nhưng chúng ta cũng đã nhất bái thiên địa nhị bái phụ mẫu rồi, chim sẻ nhỏ đã chính thức là vợ của tôi rồi.
Bùi Bùi: Lời Lục thúc thúc nói đều... không, Lục thúc thúc mới nói gì thế???