Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cậu cười cười quỷ mị nhìn bà ta.
"Chào dì, không vui khi thấy đại thiếu gia quay về sao?".
Người giúp việc làm gì còn sức mà nói nữa, chân run đến mức ngồi bệch xuống đất nước mắt đầm đìa không dám lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái người như ôn thần này, mà cậu cũng chẳng muốn làm khó người có tuổi, nên thả bà ta ra bảo.
"Câm cái miệng lại phát ra một âm thanh nào tôi liền đánh bà".
Người hầu gật gật đầu xụi lơ ngồi trên đất nhìn đại thiếu gia, bị lãnh án từ chung thân đang theo tiếng ồn dưới nhà bếp mà đi vào.
Đám người Cố gia còn đang ở trong nhà bếp chuẩn bị thức ăn để đón khách, phải nói hôm nay tụ họp đầy đủ mọi người vô cùng, một bàn tiệc đầy đồ ăn thức uống, Cố Tam Long là người lên tiếng đầu tiên, lão vừa cầm chai rượu vừa nâng mắt lên nở nụ cười rạng rợ đầy sự lấy lòng nói.
"Đã đến rồi sao, không phải đã hẹn bảy giờ rồi đế...".
Cố Phi Đào và Cố Mộng Phi ở trên lầu nghe thấy tiếng người hầu mở cửa đón người cũng biết là khách quý đã đến, trên người mặc tây trang quần áo sang trọng đi xuống lầu, Cố Phi Đào là người hăng hái đầu tiên chạy ào xuống, thấy bóng dáng của ai đó đứng trước phòng bếp thì vui mừng nói.
"Phương tổng, ngài đến thật sớm nha~".
Chỉ là khi Cố Tam Long vừa thấy người trước cửa phòng bếp thì ngay cả cười cũng cười chẳng nổi nữa, tay đang cầm chai rượu vang quý cũng siết chặt lại, đáy mắt hiện lên tia oán hận, mà Mộng Điền Hậu vợ cả trong nhà quay lưng thấy người trước mặt thì cũng sượng khuôn mặt lại, tay đang cầm đ ĩa cũng bất giác run lên, Phi Thư vợ bé là người kinh hãi nhất ả ta trợn tròn mắt không thể tin được, ấp úng nửa ngày cũng chẳng nói ra câu chỉ sợ hãi lùi lại núp sau lão Cố Tam Long tìm chỗ dựa.
Không khí đang vui vẻ thoáng chốc bị sự xuất hiện bất ngờ này làm cho đông cứng lại, âm thanh bốn phía rơi vào khoảng không im lặng quỷ dị, mà hai người em của Cố Mộng Diệp đang đi lại cũng bị sự im lặng này làm cho hoài nghi, cả hai cùng dừng lại chăm chú nhìn bóng lưng vừa quen lại vừa lạ này.
"Thấy tôi mọi người không vui sao? Tôi có thể coi tiệc này là để chào đón tôi thoát khỏi nhà đá sau ngần ấy thời gian bị đám các người hãm hại phải lãnh án chung thân không?".
Cố Mộng Điệp thản nhiên đi vào bình tĩnh kéo ghế gỗ ra, âm thanh ghế gỗ bị cậu kéo trên nền sàn cẩm thạch trắng, phát ra tiếng chói tai trong không gian im ắng, mà tiếng két đó như gõ mạnh vào từng trái tim từng nỗi sợ của đám người ở trong căn nhà này.
Cố Mộng Điệp mỉm cười ngồi bắt chéo chân trên ghế khoanh tay dựa lưng ghế hất cằm nhìn đám người đang đứng im bất động trước mặt, mà mỗi người trước mặt cậu này đều mang một biểu cảm khác nhau đến là tức cười: Sợ hãi, lo lắng, ghét bỏ, bất an và trốn tránh.
Cố Tam Long là người lấy lại giọng nói đầu tiên, lão chán ghét tức giận gằn giọng nói.
"Mày làm sao mà ra ngoài được?".
Lão không tin nhà tù nhà nước không thể cầm chân được thằng khốn này, bao nhiêu tiền của lão đập vào chỉ để làm cho nó vĩnh viễn chết trong tù!
Cố Mộng Điệp thản nhiên nâng ly nước hoa quả đã được rót sẵn trên bàn uống một ngụm, hẳn mọi người không biết cái cơ thể này trước khi được đưa đến đây để báo thù, Trịnh Tạ Thiên đã đưa đi xét nghiệm một lần và cho ra kết quả khá là kinh ngạc, Cố Mộng Diệp vậy mà lại dị ứng cồn nha, đúng là số đen như quạ, nỗi đau không biết giải tỏa với ai.
Cậu uống một ngụm hoa quả rồi mới nâng mắt nhìn lão già mang danh cha ruột kia, cười cười.
"Đương nhiên là tội không phải tôi làm, tôi không ở đây thì ở đâu?".
Cậu cười gằn một tiếng đặt ly nước hoa quả xuống, trầm giọng nói.
"Hai đứa em rất yêu quý đừng nhìn tao bằng cái ánh mắt đó sau lưng tao, tao sợ bản thân không kìm được mà móc mắt tụi bây ra để xem có cái gì trong đó mà lại nhìn tao nhiều như vậy đó~".
Cố Mộng Phi và Cố Phi Đào ở sau lưng Cố Mộng Điệp nhìn bằng ánh mắt chỉ hận không thể một cú đánh chết tên chướng mắt này, nhưng sau đó lại không ngờ người kia như có mắt ở sau lưng cảm nhận được nỗi hận ý của hai người bọn họ mà cảnh cáo.
Cố Tam Long nghe thấy lời nói ghê rợn này thì không nhịn được đập bàn một cái, quát lên.
"Mày còn dám ở cái nhà này nói cái giọng đó? Còn không coi lại bản thân của mình có cái gì để người ta yêu thích? Mày có tin tao tát chết mày không?".
Cố Mộng Điệp ngồi trên ghế bị cái đập bàn này làm cho nhướn mày, âm thầm xem xét cái đập này có bao nhiêu là lực mạnh nha.
Cười cười, Cố Mộng Điệp cũng đứng lên hai tay chống bàn vươn người về phía trước, nheo mắt lại nhìn Cố Tam Long ở bên kia đang tức giận đến đỏ mắt kia, cậu bật cười haha vài tiếng sau đó lại ngưng bặt, dứt khoát nâng tay trái lên đập thẳng mạnh xuống bàn vang lên tiếng rắc nứt của thủy tinh, dưới bàn tay trái vừa tác động lên mặt bàn rất nhanh xuất hiện một vết nứt và vết máu trên đó.