Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thi Tiểu Vận dựa vào tường trong thang máy, nhìn khuôn mặt của cô phản chiếu trên cửa thang máy màu vàng kim, ánh mắt có chút mệt mỏi. Trong thang máy rất yên lặng, thế cho nên lúc âm thanh tin nhắn của cô đột ngột ngang vang lên có chút hơi giật mình.
Thi Tiểu Vận bật màn hình điện thoại lên, là Chu Sảng nhắn tới: Chị em, về nhà chưa?
Thi Tiểu Vận: Ra khỏi thang máy rồi.
Chu Sảng: Được, Minh Nhi tới tìm cậu, đưa quà cho cậu.
Thi Tiểu Vận nhập mật khẩu mở cửa, sau khi nhập sáu số mới trả lời tin nhắn của Chu Sảng bằng một tay: Mười tiếng nữa rồi đến.
Chu Sảng: gần mười ngày không gặp rồi, cậu không muốn gặp chị em của cậu sao?
Thi Tiểu Vận lạnh lùng trả lời: Tớ càng muốn ngủ một lần mười tiếng mới dậy hơn.
Chu Sảng gửi một nhãn dán nói cô lạnh lùng tàn nhẫn, hai người vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện. Thi Tiểu Vận đóng cửa lại, mười ngày không về trong nhà khó tránh khỏi có một lớp bụi mỏng. Thi Tiểu Vận không thích làm việc nhà, huống chi vừa rồi còn phải lái xe về từ bên ngoài về, càng lười dọn dẹp vệ sinh hơn. Cô dự định ngày mai gọi cho một dì dọn phòng lên dọn sạch một chuyến.
Chiếc vali được mở ra một cách tùy tiện, Thi Tiểu Vận mang đồ mỹ phẩm bên trong ra, lại mở tủ lấy một bộ quần áo ngủ, lết thân vào phòng tắm rửa. Nước ấm xả xuống người khiến cô cảm thấy bớt đi vài phần mệt mỏi.
Thi Tiểu Vận đóng vòi hoa sen, tiếng nước róc rách ngừng lại. Trên gương bám một tàng hơi nước mỏng.
Cơ giơ tay lau mặt kính hai lần, lúc này mới nhìn thấy có một dấu hôn mờ nhạt trên ngực, thật ra màu sắc đã không còn đậm như lúc đầu, đã mờ đi không ít, không nhìn kĩ thì không biết.
Thi Tiểu Vận lắc đầu, đuổi đi những suy nghĩ vớ cẩn trong đầu, lấy khăn tắm lau khô cơ thể, thay một chiếc váy ngủ dài tay.
Cô đem quần áo vừa thay cùng quần áo trong hành lí ra ban công, cho từng cái một vào túi giặt, sau đó ném vào trong máy giặt, đổ thêm bột giặt vào, tiếng động cơ máy giặt bắt đầu chuyển động.
Căn hộ yên tĩnh lúc này mới bớt đi được vài phần.
Thi Tiểu Vận dựa vào máy giặt, Trình khải gửi tin nhắn cho cô: Ông chủ nhỏ đưa cậu về đến nhà chưa?
Thi Tiểu Vận trả lời anh: Đến nhà rồi.
Kì Du Dương đưa Thi Tiểu Vận về rồi rời đi liền gọi điện cho Kì Tư Gia, điện thoại vừa được kết nối liền lời ít ý nhiều nói: “Đợi lát nữa qua nhà anh lấy túi về.”
“Anh, anh về rồi hả?” Âm thanh của Kì Từ Gia ở bên kia rất kinh ngạc.
Kì Du Dương châm một điếu thuốc, xoay vô lăng, mơ hồ ừ một tiếng.
Kì Tư Gia kì kèo mặc cả: “Vậy anh tiện qua đón em đi.”
Kì Tư Gia gửi địa chỉ, cũng không quan tâm Kì Du Dương có đồng ý hay không liền cúp điện thoại. Cũng may địa chỉ Kì Tư Gia gửi ở ngay gần tiểu khu của Thi Tiểu Vận, cách mười năm phút lái xe.
Kì Du Dương lái xe đến đón Kì Tư Gia, đứng bên ngoài chờ năm phút Kì Tư Gia mới khoan thai bước đến.
Kì Tư Gia mở ghế phụ lái ra, đang định ngồi vào thì nhìn thấy một sợi dây buộc tóc màu đen trên ghế phụ, Kì Tư Gia đóng cửa xe, hóng chuyện hỏi: “Anh, cái này là của chị gái nào vậy?”
Kì Du Dương đưa mắt nhìn chiếc dây đang buộc trên ngón tay cô, đưa tay lấy lại, nhét vào túi áo khoác rồi nói: “Em không quen.”
“Nói thừa.” Kì Tư Gia trợn mắt, lẩm bẩm nói: “Anh chăm đổi bạn gái như vậy làm sao em nhận ra được chứ.”
Kì Du Dương không kiên nhẫn chậc lưỡi, dùng giọng điệu xấu xa uy hiếp cô nàng: “Túi của em có cần nữa hay không đây?”
“Lần nào cũng dùng chiêu này.” Kì Tư Gia bĩu môi oán giận nói, nhưng vẫn biết kẻ thức thời là người tuấn kiệt, dù sao thì túi vẫn đang ở chỗ anh, cô ngoài cười nhưng trong không cười, “Em câm miệng là được rồi chứ gì.”
Một tiếng sau, xe dừng ở ga ra.
Kì Du Dương và Kì Tư Gia đồng thời bước xuống xe, Kì Tư Gia lẩm bẩm: “Hầm đỗ xe này rõ phức tạp, mỗi lần đến em không biết đi đường nào hết.”
Hai người đi thang máy lên tầng, Kì Tư Gia nói: “Lần này anh đi phía Nam chơi, có phải Kha Dao cũng theo đi đúng không?”
Kì Du Dương hướng mắt về phía Kì Tư Gia: “Có phải em nói chuyện này với cô ta đúng không?”
“Đâu có.” Kì Tư Gia lắc đầu, nhưng vẫn phải khuất phục dưới ánh mắt của Kì Du Dương, thấp giọng nói: “Cô ấy hỏi, em nhất thời lỡ miệng.”
Kì Du Dương xùy một tiếng, thấp giọng uy hiếp cô: “Lần sau nếu còn lỡ miệng thì anh vứt cái túi kia đi.”
“Không có lần sau mà.” Kì Tư Gia dựng bốn ngón tay lên cam đoan. Cô không muốn đánh mất một người anh trai nguyện ý mua túi miễn phí cho mình.
Kì Du Dương mở cửa, nói: “Túi ở trong phòng khách, em tự lấy đi.”
Kì Tư Gia ồ một tiếng sau đó chạy nhanh về phía phòng khách.
Kì Du Dương trở lại phòng ngủ, anh cởi áo trên người, lấy một chiếc áo len màu đen trong tủ quần áo mặc vào. Kì Tư Gia ôm túi từ phòng khách đi vào, đi đến cửa phòng chính, đang định tỏ lòng biết ơn với Kì Du Dương thì thấy trên vai của Kì Du Dương có một dấu hôn, cô cười hì hì nói: “Anh, đây có phải là do chị dây buộc tóc màu đen cắn không, chậc chậc, kịch liệt quá nhỉ?”
Kì Du Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đây là lần trước Thi Tiểu Vận cắn vẫn còn lưu lại dấu vết. Kì Du Dương mặc áo vào, nâng tay gõ đầu Kì Tư Gia: “Có ý thức không vậy, con trai đang thay quần áo mà không biết đường tránh à?”
“Sao chứ, không phải anh là anh trai em à?” Kì Tư Gia ôm túi xách, không hề hấn gì nói: “Em đi đây.”
Kì Du Dương mở tủ lạnh ra, lấy một chai nước khoáng, hỏi: “Cần anh đưa em đi không.”
“Không cần đâu.” Kì Tư Gia nói, “Em tự gọi xe về là được.”
Hôm sau, giữa trưa Chu Sảng mới đến tìm Thi Tiểu Vận, ngoại trừ việc mang quà sinh nhật cho cô còn thuận tiện đem cơm trưa cho cô luôn.
Thi Tiểu Vận mặc trên người bộ đồ ngủ nhung màu vàng chanh, tóc tai bù xù xõa trên vai, Chu Sảng vừa mở túi đồ ăn cho cô vừa nói: “Thật sự muốn cho fan hâm mộ của cậu nhìn thấy mỹ nữ trong miệng các cô ấy ngày thường có bộ djang như thế nào.”
Thi Tiểu Vận kéo ghế ra, ngồi xuống bàn ăn, múc một thìa canh, đổi chủ đề: “Ngon.”
“Miệng của cậu quá kén chọn, tớ còn chưa được ăn thử nhưng phải gọi mấy món ngon.” Chu Sảng đưa một hộp giấy Chanel màu đen cho cô, “Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.”
“Cảm ơn.” Thi Tiểu Vận nói, “Quà của cậu đang ở trong phòng, lát nữa đưa cho cậu, sinh nhật cậu lại tặng quà.”
“Hôm sinh nhật tớ rồi đưa, giữ cảm giác thần bí.” Chu Sảng nói.
Thi Tiểu Vận nghiêm túc ngồi ăn lẩu tê cay, Chu Sảng chống cằm, nhìn về phía Thi Tiểu Vận: “Ảnh khỏa thân kia, xảy ra chuyện gì?”
Thi Tiểu Vận gắp một miếng bắp cải non, thổi thổi, đút vào miệng nói: “Có thể không nói không?”
“Không thể.” Chu Sảng mỉm cười từ chối, gõ tay vào bàn, giục cô, “Nhanh lên, mau nói cho tớ.”
“Thì là ngủ với một em trai.” Giọng điệu Thi Tiểu Vận bình tĩnh kể lại câu chuyện.
“Khá quá nhỉ, Thi.” Chu Sảng hứng thú nói, “Thế nào, đẹp trai không?”
“Rất đẹp trai.” Thi Tiểu Vận tinh tế nói.
“Hôm nào giới thiệu một chút.” Chu Thích nói, “Nếu thật sự tốt thì phát triển lâu dài.”
“Bạn tình lâu dài ư?” Thi Tiểu Vận cầm cốc lên uống một ngụm nước, sau đó dội nước lạnh vào câu nói, “Sau khi chúng tớ quay về Bắc Kinh liền kết thúc rồi.”
Chu Sảng trầm mặc một lát, cẩn thận hỏi: “Cậu cùng với em trai kia, không phải là cố tình chọc tức Bùi Hoài chứ?”
“Cậu nghĩ như vậy?” Thi Tiểu Vận nhìn về phía cô nàng.
Chu Sảng tự phủ nhận ý nghĩ của mình, nói: “Tớ điên rồi, cậu sẽ không bao giờ làm loại chuyện như vậy.”
Thi Tiểu Vận uống một ngụm canh, nói: “Sinh nhật cậu định tổ chức ở đâu?”
Chu Sảng nói: “Thiệu Tử Khiên định thuê một homestay, chơi cùng nhau.” Thiệu Tử Khiên là bạn trai của Chu Sảng, hai tháng trước mới hẹn hò, cũng là một người có tiền, tự mở một công ty truyền thông, tập trung vào đào tạo võng hồng nổi tiếng trên mạng.
Thấy Thi Tiểu Vận không có phản ứng gì, Chu Sảng nói: “Đến lúc đó ở homestay một đêm tớ bảo Thiệu Tử Khiên giới thiệu anh em của anh ấy cho cậu, có mấy người ngoại hình không tệ nha.”
Thi Tiểu Vận gật đầu không mấy hứng thú.
—————
Lời của tác giả:
Qua chương, qua chương, ngày mai gặp ông chủ nhỏ.
Edit: Cá heo nhỏ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");