Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chìm Trong Hạnh Phúc - Khôi Tiểu Thường
  3. Chương 20
Trước /67 Sau

Chìm Trong Hạnh Phúc - Khôi Tiểu Thường

Chương 20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người đàn ông béo kia tên là Dương Tiêu, có người nghe được câu hỏi của anh ta liền mắng một câu, nói: “Tiêu tử, quá đáng rồi, sao lại hỏi mỹ nữ câu hỏi như vậy chứ.”

Chu Sảng ở một bên cũng tiếp lời: “Anh Tiêu à,  tàn nhẫn với chị em tốt của tôi như vậy, chơi xong chờ tôi nhé.”

Dương Tiêu chắp hai tay, cười nói với Thi Tiểu Vận: “Xin lỗi mỹ nữ.”

Thi Tiểu Vận cười, nói: “Không sao.” Chỉ là trò trơi thôi, nếu già mồm cãi láo ở đây thì cuộc chơi này thì có vẻ không phóng khoáng cho lắm.

Cô ngước mắt lên, thoáng nhìn qua Kì Du Dương đang ngồi trên ghế sofa, một tay chống trán, ánh mắt tinh nghịch nhìn về phía cô.

Chu Sảng sợ cô không nói ra được liền hạ giọng khuyên bảo: “Hay là, tớ trả lời giúp cậu nhé?”

Thi Tiểu Vận lắc đầu, nói không liên quan với Chu Sảng, sau đó cô chọn thử thách.

Dương Tiêu bắt lấy cơ hội này thương hoa tiếc ngọc: “Như vậy đi mỹ nữ, em tùy tiện chọn một người con trai hôn một cái, hôn trên mặt là được, hôn 19 giây nhé.”

“Dm, bảo sao cậu độc ác với mỹ nữ ngoan như vậy, hóa ra là chờ mỹ nữu chọn thử thách ư?”

Dương Tiêu cũng bắt đầu nói đùa, vui cười hớn hở: “Đúng vậy.”

“Vậy sao không phải là hôn môi.”

“Nếu mỹ nữ không chọn tôi, vậy không phải mấy thằng nhãi con như các cậu được chiếm tiện nghi à.”

“Dm, nghĩ nhiều quá vậy.” Người đàn ông nhuộm tóc màu xám nói, “Tôi nhìn mỹ nữ đoán chừng ngay cả hôn mặt cũng không muốn hôn cậu.”

Thi Tiểu Vận băn khoăn nhìn quanh phòng khách một vòng, cuối cùng cô đứng dậy. Ở trước ánh nhìn của mọi người, đứng dậy đi đến chỗ Kì Du Dương đang ngồi trên sofa, cô đưa tay ôm lấy cổ Kì Du Dương, hơi cúi đầu, hôn xuống sườn má bên trái của anh.

Kì Du Dương hơi giật mình, mùi nước hoa vị hoa quả quen thuộc trên người cô xộc vào mũi. Kì Du Dương lắc đầu cười, sau đó rất thân mật vuốt mấy sợi tóc rũ xuống bên sườn mặt cô nắm lại trong tay.

Dương Tiêu ở phía sau bắt đầu đếm: “Một, hai, ba,......”

Kì Du Dương nhìn về phía cô, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới có thể nghe được, hỏi: “Có mỏi không, hay là ngồi một lát.”

Thi Tiểu Vận lộ ra vẻ nghi hoặc, giây tiếp theo bàn tay Kì Du Dương đặt trên eo cô hơi dùng lực, Thi Tiểu Vận bị anh ấn đặt mông ngồi lên đùi anh.

Phía sau có một người nói lớn, còn có người huýt sáo, trêu chọc anh: “Anh Dương, không thể đùa giỡn lưu manh nhé?”

“Vẫn là anh Dương cao, quang minh chính đại chiếm tiện nghi của mỹ nữ.”

Thi Tiểu Vận mở to mắt trừng anh, Kì Du Dương thản nhiên cười nói với người kia: “Nói gì vậy, là cô ấy đang chiếm tiện nghi của tôi.”

“Dm, không biết xấu hổ.”

Đợi Dương Tiêu đếm tới 19 Thi Tiểu Vận như trút được gánh nặng, đứng dậy từ đùi Kì Du Dương, bên trái sườn mặt anh có dính một dấu son môi màu đỏ, lại thêm cách ăn mặc hôm nay của anh càng giống mấy thiếu gia ăn chơi đàng điếm không lo học mà ăn chơi cả ngày.

Thi Tiểu Vận lấy khăn giấy trên bàn trà, rút hai tờ đưa cho anh: “Lau một chút đi.”

Kì Du Dương ngước mắt nhìn cô một cái, nhận lấy hai tờ giấy, tùy ý lau dấu son ở trên mặt. Anh cảm thấy lau cũng gần xong, vứt tờ giấy có dính son môi vào trong thùng rác.

Cô gái vừa nãy thêm wechat với anh đưa tay chỉ chỉ vào mặt anh, nói: “Vẫn còn một ít chưa lau hết, hay là em giúp anh nhé?”

Kì Du Dương nghiêng đầu né tránh bàn tay của cô gái kia, nói: “Không sao, lát nữa tôi tới nhà vệ sinh lau lại.”

Thi Tiểu Vận trở lại chỗ ban đầu, Chu Sảng bước qua, nhìn chằm chằm Thi Tiểu Vận nói: “Không phải cậu quen với anh ta đó chứ, sao anh ta vén tóc cho cậu quen thuộc như vậy hả.”

“Không quen.” Thi Tiểu Vận phủ nhận.

Chu Sảng làm sao dễ bị lừa như vậy, cô cẩn thận ngẫm nghĩ liền đoán được đại khái, thăm dò hỏi: “Không phải Kì Du Dương là em trai ngủ cùng cậu chứ?”

Ánh mắt sáng quắc của Chu Sảng nhìn cô chằm chằm, dưới ánh mắt của cô ấy Thi Tiểu Vận do dự gật đầu. Chu Sảng lại quay sang đánh giá Kì Du Dương bằng mắt, chậc một tiếng, nói: “Chị em, cậu lời rồi, cậu xác định đã chấm dứt với cậu ta rồi?”

Thi Tiểu Vận không nói gì cầm một miếng khoai tây chiên cắn một miếng, mơ hồ ậm ừ.

“Một tiểu chó săn ăn mặc đẹp như vậy mà không ngủ thêm mấy lần, cậu đúng là lãng phí tài nguyên.” Chu Sảng hận không thể rèn sắt thành thép.

Thi Tiểu Vận đang lướt tài khoản phụ weibo của mình, câu được câu không nghe Chu Sảng trách cô. Trước đó cô đã đăng một tấm ảnh chụp với Chu Sảng, kèm theo một dòng chữ chúc mừng sinh nhật.

Bên dưới có không ít bình luận.

Hu la la: Quả nhiên bạn của mỹ nữ cũng là mỹ nữ.

Mỗi ngày một bát bún ốc: Tuyệt quá, sinh nhật vui vẻ nha!

Tiểu Lý Tiểu Lý ai cũng không để ý: A, phía sau bức ảnh này có một đại soái ca, ăn mặc không tồi.

Nghĩ một cái tên đã phiền chết rồi: Mắt nhìn của người chị em phía trên không tệ nha, mặc dù có chút hơi mờ nhưng có thể nhận ra là một đại soái ca.

Thì thà thì thầm: Không biết có phải chiếc áo khoác lần trước bạn Thi Thi cho mượn không ta.

Thi Tiểu Vận nhìn kỹ bức ảnh cô chụp với Chu Sảng, quả thật trong ống kính có Kì Du Dương, chỉ có góc nghiêng của anh trong ảnh, ảnh chụp lúc đó anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, mặc dù có chút hơi mơ hồ nhưng vẫn có thể thấy được xương mày đẹp trai và sống mũi cao thẳng của anh.

Thi Tiểu Vận cắn môi, suy nghĩ có nên xóa bức ảnh này trên weibo hay không, những nếu xóa sẽ càng gây hiểu lầm hơn nên đành phải giữ lại.

Sau đó nhóm người lại xoay một vòng, lúc miệng chai ngắm thẳng vào Kì Du Dương, người đặt câu hỏi là cô gái vừa nãy chơi trò chơi với Kì Du Dương, cô ta nói: “Ở đây có cô gái nào là gu của anh không?”

Có người than thở: “Câu hỏi này không đủ thú vị.”

Cô gái kia cũng là người có tính cách ngay thẳng, không hề do dự nói: “Tôi cũng đâu thể hỏi thẳng là anh ấy có muốn lên giường với tôi không được?”

Dương Tiêu vỗ vỗ vào đầu gối, xem náo nhiệt như không phải chuyện gì to tát, nói: “Câu hỏi này được đấy, Huệ Huệ, không phải là cô nhìn trúng Kì Du Dương rồi đó chứ?”

“Ngắm trúng rồi, không được à?”

“Kì Du Dương nhỏ hơn cô hai tuổi, không phải cô còn lớn hơn Thiệu Tử Khiên một tuổi sao?” Dương Tiêu nói, “Chắc Kì Du Dương không thích chị đâu nhỉ?”

“Không phải đầu năm nay có trào lưu tỷ đệ luyến à?” Từ Huệ Huệ phản bác.

Dương Tiêu cười một tiếng, ngược lại còn hỏi Kì Du Dương, nói: “Dương tử, cậu thích người lớn tuổi hơn mình không?”

“Ngại quá.” Yết hầu anh chuyển động, lười biếng nói: “Đã thích một chị gái rồi.”

Nghe vậy Thi Tiểu Vận theo bản năng ngước mắt lên nhìn Kì Du Dương một cái, Kì Du Dương không lảng tránh ánh mắt của cô, nhìn cô một cách công khai. Cuối cùng vẫn là Thi Tiểu Vận rời mắt đi trước, nghe thấy anh cười nhạo một tiếng.

Sắc mặt của Từ Huệ Huệ rõ ràng thay đổi nhưng vẫn chưa hết hy vọng, hỏi: “Vậy sao hôm nay anh không mang chị gái mà anh thích đến đây?”

“À, hai người trước cãi nhau với cô ấy một trận, vẫn chưa dỗ được.” Kì Du Dương vẫn tiếp tục nói cao siêu.

Từ Huệ Huệ dường như thật sự tin lời anh nói, trên mặt có chút buồn bực không vui, ngay cả câu hỏi cô ta hỏi anh cũng không trả lời mà mặc kệ.

Nhóm người chơi đến một giờ sáng, lúc dự định quay về phòng ngủ thì Thiệu Tử Khiên liền nói: “Hôm nay phát cho người độc thân một phúc lợi, rút thăm đi, rút trúng cái có chữ thì xuống rạp chiếu phim ở tầng dưới ngủ, phòng không đủ.”

“Dm, thiếu đạo đức vậy à.”

Nói như vậy nhưng nam nữ độc thân ở đây đều háo hức muốn thử, loại hưng phấn mập mờ này rất thú vị.

Thật ra Thi Tiểu Vận không muốn tham gia, nhưng lại không biết cách từ chối cho hợp lí bởi vì hôm nay là sinh nhật của Chu Sảng. Chu Sảng kéo cô một cái, nói: “Cậu không muốn tham gia thì đừng tham gia, không cần kiêng nể tớ.”

Khi Thiệu Tử Khiên đưa ống tre đến trước mắt Thi Tiểu Vận, Thi Tiểu Vận rút một cây, nghĩ rằng mình không xui xẻo đến thế, mười hai người nam nữ ở đây không chắc chắn rút trúng trong lần đầu tiên.

Nhưng những việc như vậy thường xảy ra đúng dịp, thẻ trên tay cô có chữ, Thi Tiểu Vận cảm thấy căng thẳng, cô theo bản năng nhìn Kì Du Dương.

Kì Du Dương ngẫu nhiên rút một cái thẻ, anh cũng chỉ nhìn lướt qua sau đó cúi đầu trả lời tin nhắn trên điện thoại.

Sau khi mọi người rút xong, Thiệu Tử Khiên nói: “Thẻ của ai không có chữ thì tự động bỏ lại vào đây.”

Cuối cùng thẻ của mọi người đều thả vào ống tre, chỉ còn lại Kì Du Dương và Thi Tiểu Vận.

Thấy mình trúng số, Thi Tiểu Vận không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dương Tiêu thấy vậy, nói: “Dương tử, cậu cùng mỹ nữ Thi Thi chung một phòng, cái chị cậu thích kia biết có tức giận không đây?”

Kì Du Dương nhướn mày, nhàn nhã nói: “Cô ấy cũng biết không phải là vậy.”

Thi Tiểu Vận trừng mắt, những người khác đều tự động trở về phòng, để lại một đống hỗn loạn trong phòng khách.

Kì Du Dương nhấc chân đá văng chiếc cốc dùng một lần dưới chân, kéo tay Thi Tiểu Vận, hai người cùng đi xuống dưới tầng, bước vào phòng chiếu phim. Kì Du Dương đóng của lại, đè Thi Tiểu Vận lên cánh cửa, cúi đầu hôn lên môi của cô.

Hai người hôn nhau dây dưa một lát, hơi thở giao nhau. Kì Du Dương áp trán mình vào trán cô, rũ mắt nhìn cô: “Đêm nay nếu ngẫu nhiên không phải là anh, em có vào cùng người đàn ông khác không?”

Thi Tiểu Vận nâng cằm, nhìn về phía anh: “Phải có tinh thần trò chơi, không phải sao?”

Kì Du Dương nghiêng đầu cười khẽ một tiếng, nói câu đệch, lại cúi đầu cắn môi của cô, cuối cùng anh kéo tay cô đi vào phòng vệ sinh.

Thi Tiểu Vận không rõ nên hỏi: “Làm gì vậy?”

Vết son trên mặt của Kì Du Dương còn chưa lau sạch, xấu xa nói: “Em làm mà, giúp anh lau sạch đi.”

—————

Edit: Cá heo nhỏ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Song Vũ Ngạo Thiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net