Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh cười nhìn Thi Tiểu Vận một cái: “Không thì thanh toán phí bồi giường đây, anh không làm ăn thua lỗ.”
Thi Tiểu Vận dừng bước, nhìn anh có chút hứng thú: “Muốn bao nhiêu?”
Không nhìn rõ ánh mắt của cô, Kì Du Dương tiến lên vài bước, ôm lấy eo cô, cúi thấp đầu sát vào cô, nhỏ giọng nói: “Khách quen, chiết khấu cho em, được không?”
Hô hấp của Thi Tiểu Vận khựng lại, sau đó Kì Du Dương hơi cúi đầu, hôn lên môi cô, lưỡi của anh đuổi theo lưỡi cô tiến vào khuôn miệng ẩm ướt nóng bỏng của cô, Thi Tiểu Vận theo bản năng bám lấy vai của anh.
Lúc hơi thở của họ trở nên hỗn loạn, tiếng dép lẹp xẹp từ cầu thang ở ngoài hành lang vang lên.
Thi Tiểu Vận hơi lui lại, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Có người.”
“Để cô ta nhìn.” Âm thanh của anh có hơi mơ hồ, không thèm quan tâm.
Thi Tiểu Vận hơi nhíu mày, Kì Du Dương lại mổ lên môi cô hai cái rồi mới rời đi. Cô tựa vào tường, tóc có chút rối loạn, ánh mắt long lanh, bởi vì hai người vừa mới hôn nên môi đỏ mọng, trông có chút câu người.
Từ Huệ Huệ đi ngang qua cửa, nhìn vào bên trong phòng chiếu phim thăm dò, thấy hai người, nói: “Chào buổi sáng.”
Thi Tiểu Vận cười đáp lại, Kì Du Dương mặc áo khoác vào, không lên tiếng nhìn Thi Tiểu Vận bước ra khỏi phòng chiếu phim. Sau đó anh mới thu lại ánh mắt, đưa ánh mắt rơi vào người Thi Huệ Huệ, lười biếng chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Lúc Thi Tiểu Vận đóng cửa nhà vệ sinh lại, nghe thấy Từ Huệ Huệ chất vấn Kì Du Dương sao lại xóa wechat của cô ta.
“Vậy à?” Kì Du Dương giả vờ lấy điện thoại ở trong túi quần tây ra, anh đăng nhập vào wechat, vẻ mặt vô tội: “Chắc là bạn gái của tôi xóa rồi, cô ấy có mật khẩu wechat của tôi, cô hiểu đó.”
“Quản nghiêm như vậy cơ á.” Từ Huệ Huệ có vài phần kinh ngạc, nhìn Kì Du Dương không giống kiểu người sẽ bị phụ nữ khống chế, cô ta trêu đùa cười, “Vậy mà anh cũng chịu được à?”
“Hết cách rồi, đây chẳng phải tôi vẫn thích cô ấy sao, kệ cô ấy thích làm gì thì làm.” Anh nói một cách đường hoàng.
Từ Huệ Huệ không so đo chuyện xóa wechat nữa, nói: “Vậy em thêm anh làm bạn trên game chắc sẽ không bị xóa đâu nhỉ?”
Kì Du Dương cười cười, nói: “Vậy chắc không việc gì.”
Từ Huệ Huệ đi rồi trong phòng vệ sinh mới truyền dến âm thanh mở nước, Kì Du Dương cười hiểu rõ, đi tới cửa kính mờ, nâng tay gõ cửa, nói: “Nghe lén à?”
“Em muốn xem xem cô ta có chửi anh một trận không thôi.”
Anh mở cửa phòng vệ sinh ra, cánh cửa thản nhiên đập vào tường, phát ra một âm thanh không nặng không nhẹ. Anh với cô nhìn nhau trong gương, nhướn mày cười: “Vậy khiến em thất vọng rồi?”
Thi Tiểu Vận xùy một tiếng, bàn tay vừa rửa vẫn dính nước vẩy vào mặt Kì Du Dương. Kì Du Dương nghiêng đầu, né mấy giọt nước bắn vào mặt mình, chậc một tiếng, cà lơ phất phơ nói: “Nhanh lên đi, anh chờ em thêm ba mươi phút.”
Nhưng con gái trang điểm không phải chuyện muốn nhanh là nhanh được, Kì Du Dương đợi một tiếng Thi Tiểu Vận mới từ phòng vệ sinh đi ra.
Kì Du Dương chờ không tức giận, giơ tay xem đồng hồ, nhếch miệng cười: “Đủ lâu nhỉ.”
Thi Tiểu Vận lấy túi xách, nói: “Không muốn chờ thì anh có thể đi trước.”
“Thế nào là không muốn chờ?” Anh nói lời yêu thương như bút viết thành văn, đứng dậy từ sofa, nắm tay cô, siết chặt nói: “Chờ em cả đời cũng không vấn đề gì.”
Thi Tiểu Vận vốn đã miễn dịch với mấy lời tử tế phát ra từ miệng anh, cười cho có lệ.
Hai người đi ra ngoài sân, tối hôm qua Thi Tiểu Vận không mang áo khoác, đêm qua trời mưa suốt đêm, hôm nay nhiệt độ lại giảm thêm mấy độ nên trong không khí có chút lạnh lẽo.
Thi Tiểu Vận hít mũi một cái, Kì Du Dương thấy vậy liền cởi áo khoác trên người đưa cho cô: “Mặc vào.”
Thi Tiểu Vận cũng không khách sáo với anh, lập tức mặc vào người, trông cũng rất hợp. Cô còn có vẻ rất thích chiếc áo khoác này của Kì Du Dương, nói: “Đồ này anh mua ở đâu vậy, rất đẹp nha.”
Kì Du Dương ôm lấy cả vai cô, cúi đầu dựa sát vào cô: “Thích à, vậy cái này cho em nhé?”
“Không phải là nên mua cho em một cái à?” Thi Tiểu Vận nói đùa với anh.
“Thế không có nhiều ý nghĩa.” Kì Du Dương nhướn mày, nhìn cô một cái thật lâu: “Mặc đồ anh từng mặc không tốt hơn à?”
“Ngại quá, em mắc bệnh sạch sẽ.”
Kì Du Dương cười nhẹ một tiếng, lấy chìa khóa xe ra, giúp cô mở cửa xe.
Xe lái ra khỏi vùng ngoại thành, Thi Tiểu Vận nhắn wechat cho Chu Sảng nói với cô ấy răng cô đã đi trước.
Hai phút sau, nhận được tin nhắn trả lời của Chu Sảng: Đi với Kì Du Dương à?
Thi Tiểu Vận nhìn sang Kì Du Dương đang lái xe, gõ vào khung trò chuyện: Đúng.
Kì Du Dương cảm nhận được ánh mắt của Thi Tiểu Vận, hai tay anh nắm vô lăng, mắt nhìn phía trước, hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
Thật ra Thi Tiểu Vận không đói, cô ném câu hỏi lại cho anh, nói: “Tùy anh, thật ra buổi sáng em không ăn.”
“Hay là như này.” Anh quay đầu sang nhìn cô một cái, chậm rãi nói, “Tới chỗ của anh, anh làm bữa sáng cho em, được không?”
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh, ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi: “Anh sẽ xuống bếp?”
“Đừng xem thường người khác như vậy chứ.” Anh cười nói.
Thi Tiểu Vận đương nhiên hiểu được Kì Du Dương nói tới chỗ của anh là ý gì, sẽ không phải đơn giản chỉ ăn sáng thôi. Lúc này Thi Tiểu Vận cố ý giả ngu, hỏi anh: “Chỉ là ăn sáng thôi?”
Kì Du Dương cười nhạo, liếc mắt về phía cô, giọng điệu có vài phần đen tối: “Em muốn làm tí khác cũng được mà.”
Thi Tiểu Vận cất điện thoại, nói: “Biết lời của anh chả có ý tốt gì mà?”
Kì Du Dương nắm chặt tay cô, bóp nhẹ hai cái, nói: “Có đi không?”
Thi Tiểu vận cũng không bướng bỉnh nữa, cô nhìn Kì Du Dương chằm chằm, nói rõ ràng: “Trước khi đi em có một điều kiện.”
“Em nói.”
Thi Tiểu Vận cắn môi dưới: “Trong lúc chúng ta ở cùng nhau, anh không thể hẹn hò cùng người khác.”
Kì Du Dương nhếch khóe môi: “Anh đâu có chơi nhiều như vậy.”
Thi Tiểu Vận thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Ngoại trừ điều kiện này, những phương diện khác chúng ta không can thiệp vào chuyện của đối phương.”
“Có thể.” Kì Du Dương gật đầu.
Kì Du Dương sống gần trung tâm thành phố, Thi Tiểu Vận biết khu vực này, giá nhà ở đây tấc đất tấc vàng. Kì Du Dương đỗ xe trong hầm gara, hai người xuống xe.
Kì Du Dương đi vòng qua đầu xe, nắm tay cô. Hai người đi vào trong thang máy, Thi Tiểu Vận soi gương ở bên cạnh vách tường, nhìn chiếc áo khoác tây trang trên người cô, cô tán thưởng: “Không nói dối nha, đồ của anh đúng thật là không tồi.”
Kì Du Dương buông lỏng tay ôm lấy vai cô, ngước mắt lên, nói: “Đúng vậy.”
Thi Tiểu Vận cười khẽ một tiếng, lại nói: “Căn hộ này của anh có người khác từng đến chưa?”
“Quên lần trước anh nói gì rồi à?”
Thi Tiểu Vận hơi hoang mang, có người khác tiến vào thang máy, Kì Du Dương kéo cô đến trước mặt anh, cúi người xuống nói sát vào bên tai cô: “Sau khi về nước, anh chỉ làm cùng em.”
Trong thang máy đều là người, Thi Tiểu Vận theo bản năng liếc những người khác xung quanh mình, cũng may họ không chú ý tới cuộc nói chuyện của hai người, cô lườm anh một cái.
Kì Du Dương dựa người vào vách tường, trong mắt đều là ý cười, lại trêu cô: “Làm cũng đã làm rồi, còn sợ nói nữa.”
Thi Tiểu Vận lấy tay bịt miệng anh, thẹn quá hóa giận nói: “Sao anh lại đáng ghét như vậy chứ?”
Kì Du Dương hôn chụt vào lòng bàn của cô, sau đó anh giơ hai tay, nhướn mày, giả vờ đâu hàng.
Lúc này Thi Tiểu Vận mới bỏ tay bị miệng anh xuống, cố ý lau lòng bàn tay vào áo sơ mi của anh hai cái. Anh đưa tay phủi hai cái, hừ một tiếng, cố ý hung hăng nói: “Cố ý à?”
“Ừ.” Thi Tiểu Vận cong môi.
“Dm.” Kì Du Dương gật gật đầu, đầu lưỡi chống vào răng hàm trên, cười nói: “Chiều em đấy.”
Hai người một trước một sau ra khỏi thang máy, căn hộ của Kì Du Dương không bừa bộn như Thi Tiểu Vận nghĩ, màu sắc chủ đạo là trắng và đen, cùng góc độ mà nói hình như còn sạch hơn căn hộ của cô. Không hiểu sao Thi Tiểu Vận có hơi chột dạ, hỏi anh: “Căn hộ này anh tự mình dọn dẹp à?”
“Không, mỗi tuần đều có dì giúp việc qua làm vệ sinh.” Kì Du Dương nhặt cái gối dưới đất ném lên trên sofa, hỏi cô, “Muốn uống gì?”
“Nước là được.”
Kì Du Dương rót một cốc nước cho cô, nói: “Cho em một cơ hội nữa, bữa sáng muốn ăn gì?”
Thi Tiểu Vận nói: “Trứng chiên nhé?”
“Vậy trứng kiểuTây nhé.” Anh nhanh chóng đưa ra quyết định.
Thi Tiểu Vận ừ một tiếng, ngồi trên sofa chơi điện thoại.
Kì Du Dương lấy ba quả trứng gà trong tủ lạnh ra, lại lấy một túi sữa. Anh lấy một chiếc bát thủy tinh trong suốt trong tủ ra, đập ba quả trứng vào sau đó dùng đũa khuấy đều.
Thi Tiểu Vận trả lời một tin nhắn của thương hiệu nào đó, nhìn thoáng qua Kì Du Dương, nói: “Cần giúp gì không?”
“Không cần, sắp xong rồi, em ngồi chờ đi.” Vẻ mặt anh thoải mái.
Mười phút sau Kì Du Dương bưng hai đĩa trứng chiên kiểu Âu đặt lên bàn. Trứng trông rất mịm màng và có màu vàng óng ánh, trông không giống đồ ăn hắc ám.
Thi Tiểu Vận cầm dĩa, cắt một miếng đưa vào miệng.
Kì Du Dương nhìn về phía cô: “Thế nào?”
Thi Tiểu Vận nuốt miếng trứng xuống, nói: “Cũng không tệ lắm, anh ăn thử đi.”
Kì Du Dương không phát hiện ra điều bất thường, cắt một miếng, vừa bỏ vào miệng nhai hai ba miếng liền nhăn mặt nói: “Bỏ nhiều muối rồi.”
Lông mày Thi Tiểu Vận hơi cong cong, lộ ra vẻ mặt đã đạt mục đích. Kì Du Dương cầm cốc lên uống hai ngụm nước, mắt nhìn thoáng qua mặt cô không che lấp được ý cười, anh bình tĩnh nói: “Không ngờ em lại đùa anh đấy?”
“Không thể sao?”
“Có thể, làm sao mà không chứ.”
Thi Tiểu Vận đang định nói gì đó, Kì Du Dương bỗng nhiên giữ gáy cô, đè lên môi cô, anh ám chỉ: “Nhưng không thể đùa giỡn vô ích được.”
Thi Tiểu Vận ôm lấy cổ anh, hai người loạng choạng từ sofa vào phòng ngủ. Kì Du Dương đem người đè vào tường, hôn mấy cái vào làn da sau gáy cô, âm thanh mơ hồ: “Trong thời gian này có từng hẹn với người khác không?”
Thi Tiểu Vận sửng sốt, đẩy anh ra, dục vọng biến mất. Cô cười lạnh một tiếng: “Kì Du Dương, anh nghĩ tôi là gì đây?”
Bầu không khí lưu luyến chợt lạnh xuống.
Kì Du Dương và cô nhìn nhau trong chốc lát, trên mặt lộ ra chút mất kiên nhẫn: “Có đáng để thượng lên như vậy không?”
Thi Tiểu Vận không trả lời anh, sắc mặt Kì Du Dương khó coi.
Anh vốn tưởng rằng cô chỉ đang làm giá, muốn khiến anh chủ động giữ cô lại. Kì Du Dương đã gặp loại chiêu trò này, cảm thấy có hơi phiền.
Kì Du Dương nửa nằm trên giường, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô nhặt áo len đen trên sàn nhà, sau khi mặc vào cô lại lấy túi xách trên sofa như muốn rời đi.
Kì Du Dương mới nhận ra, cô không giả vờ làm giá với anh.
Nhìn thấy Thi Tiểu Vận đi đến cửa phòng ngủ, Kì Du Dương nắm lấy cổ tay cô, có chút phiền toái nhíu nhíu mày: “Anh nói sai rồi, được chưa?”
—————
Lời của tác giả:
Cãi nhau nhỏ thôi không phải sợ nhé!
Edit: Cá heo nhỏ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");