Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thi Tiểu Vận rút tay về, khóe miệng cong lên, giọng điệu giễu cợt: “Ông chủ nhỏ sao có thể nói sai được chứ?”
Kì Du Dương nhìn cô chằm chằm, cô cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài phòng ngủ, ngoài huyền quan truyền đến tiếng đóng cửa. Kì Du Dương nhấc chân đá vào chiếc gối vô tội trên sàn nhà, chiếc gối đập vào tường rồi bật ra, anh thấp giọng chửi thề một câu.
Thi Tiểu Vận đứng ở ngoài hành lang chờ thang máy, cô khoanh hai tay vào người mình, nhìn số hiển thị trên màn hình.
Tới bây giờ cô mới biết căn hộ của Kì Du Dương sống ở trên tầng cao, giờ lại đứng đợi mất phút liền mất hết sự kiên nhẫn, tự nhiên cảm thấy bực bội. Cửa truyền đến âm thanh mở khóa, Thi Tiểu Vận theo bản năng nhìn lướt qua, là Kì Du Dương, cô lạnh lùng thu hồi lại ánh mắt.
Kì Du Dương cầm theo chìa khóa xe, nhíu mày nhìn cô, giọng điệu không cảm xúc nói: “Anh đưa em về nhé?”
“Không cần bận tâm.” Cô lạnh lùng nói.
Lúc này, thang máy tới chỗ hai người, ting một tiếng, chậm rãi mở rộng.
Thi Tiểu Vận nhấc chân đi vào, trực tiếp ấn nút đóng cửa, cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại, Kì Du Dương đứng ngoài cửa yên lặng nhìn cô chằm chằm, hai người nhìn nhau, trên mặt cô là biểu cảm lạnh lùng kiêu ngạo.
Khi Thi Tiểu Vận đi ra khỏi tiểu khu, gió lạnh thổi qua, theo bản năng cô cúi xuống nhìn quần áo trên người mình mới bất giác nhận ra trên người mình vẫn mặc chiếc áo khoác tây trang màu đen của Kì Du Dương. Vừa nãy trong lúc tức giận cô lấy gì cầm đó nên không chú ý tới. Trong lòng cô có vài phần uể oải, nhíu mày suy nghĩ một lát. Cuối cùng vẫn quyết định không lên đó, lúc về gọi chuyển phát nhanh giao đến nhà của anh.
Đúng như dự đoán trong lòng cô, Kì Du Dương sẽ không tiếp tục đuổi theo xuống dưới nữa, tính tình anh kiêu ngạo như vậy có lẽ sẽ không thích bị cô làm nhục hai lần.
Thi Tiểu Vận ngăn một chiếc xe, trên đường đi nhận được điện thoại của Chu Sảng, hỏi cô đang ở đâu, Thi Tiểu Vận nói: “Sắp tới nhà.”
Chu Sảng thẳng thắng nói: “Tớ đi tìm cậu.”
Thi Tiểu Vận ngạc nhiên, khó hiểu nói: “Không phải cậu đang ở cùng với Thiệu Tử Khiên à?”
“Cãi nhau với tên chó đó rồi.” Chu Sảng tức giận nói.
Thi Tiểu Vận cảm thấy hơi buồn cười, đợi Chu Sảng tới chỗ của cô. Chu Sảng mở một bịch snack khoai tây, nhai mấy miếng, bây giờ mới cảm thấy khác thường, nói: “Không phải cậu đi cùng với Kì Du Dương ư, sao chưa tới chiều đã quay lại rồi?”
Thi Tiểu Vận ậm ừ một tiếng cho có lệ.
Chu Sảng đoán mò: “Không phải cậu cũng cãi nhau với em trai Kì đó chứ?”
Thi Tiểu Vận không trả lời, Chu Sảng cắn miếng snack khoai tây, nói: “Hôm nay là ngày quốc tế cãi nhau hay sao vậy, tớ với Thiệu Tử Khiên cãi nhau một trận, cậu cũng cãi nhau với em trai Kì.”
Thi Tiểu Vận trợn mắt xem thường, Chu Sảng lại khoái trí hóng chuyện: “Nói đi, vì sao cậu cãi nhau?”
Thi Tiểu Vận kể hai câu, Chu Sảng cầm lấy cốc nước đưa lên miệng uống, chậm rãi nói: “Cậu đã từng nghĩ tới có lẽ những lời này của anh ta không có ý gì chưa, chẳng qua chỉ là thuận miệng nói. Dựa vào cách sống của anh ta, mặc dù trong thời gian này cậu có thực sự hẹn hò với người khác anh ta cũng không sao, anh ta cũng không vì điều đó mà coi thường cậu?”
Thi Tiểu Vận trầm mặc một lát, thật ra nghĩ kỹ lại cô cũng có chút phản ứng hơi quá. Nhưng Thi Tiểu Vận không muốn nghĩ tới điều này, cô không muốn đưa quan hệ của mình và Kì Du Dương trở nên quá phức tạp.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông.
Chu Sảng hỏi: “Ai vậy?”
“Tớ gọi giao hàng nhanh tới.” Thi Tiểu Vận đứng dậy khỏi sofa, lấy chiếc áo khoác đã được đặt sẵn trên tủ giày, đưa cho nhân viên giao hàng nhanh ở ngoài cửa, trả tiền phí vận chuyển bằng điện thoại, “Cảm ơn.”
Thi Tiểu Vận đóng cửa lại, Chu Sảng nhìn về phía cô, hỏi: “Gửi cho ai vậy?”
“Kì Du Dương.”
“Sao áo khoác của cậu ta lại ở chỗ cậu?”
“Tớ với anh ấy cãi nhau, không cẩn thận lấy nhầm áo của anh ấy mặc ra ngoài.” Thi Tiểu Vận trả lời một cách bình tĩnh thản nhiên.
Chu Sảng nhún đầu vai, vui vẻ: “Thi Thi, cậu được nha, nhưng mà cậu gửi áo qua giao hàng nhanh không sợ em trai Kì tức giận à?”
Thi Tiểu Vận không có phản ứng gì: “Có sao?”
“Có chút đồng tình với em trai Kì rồi.” Chu Sảng nói.
Thi Tiểu Vận cảm thấy Kì Du Dương sẽ không tức giận, bọn họ cũng không có tình cảm nên không cần phải lo lắng cho cảm xúc của nhau.
Chu Sảng cầm lấy điện thoại, vừa trả lời tin nhắn của bạn vừa nói: “Đừng nghĩ tới điều này nữa, buổi tối ra ngoài đi chơi đi.”
Trên thực tế, Kì Du Dương náo loạn với Thi Tiểu Vận một trận như vậy nằm ngoài dự đoán của anh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hao tổn tâm trí làm bữa sáng cho một ai đó, người cũng chưa ngủ được mà phải chia tay trong không vui như vậy.
Kì Du Dương trở lại phòng, thu dọn bát đĩa trên bàn, đem trứng chiên chưa ăn hết đổ vào thùng rác, trực tiếp đặt bát đĩa vào máy rửa bát, không thèm dọn lại.
Anh ngồi trên ghế sofa, đăng nhập vào trò chơi.
Chơi xong một trận Từ Huệ Huệ gửi lời mời cùng chơi cho anh. Kì Du Dương ấn chấp nhận, hai người chơi game cả buổi chiều, Từ Huệ Huệ nhắn tin riêng trên game cho anh: Nói chuyện như này bất tiện quá.
Kì Du Dương nhếch môi, trả lời cô ta: Vậy em muốn nói chuyện như nào?
Từ Huệ Huệ: Anh có dùng QQ không? Hay là chúng ta kết bạn trên QQ, bạn gái anh chắc không đến nỗi tra cả ID QQ của em đâu nhỉ?
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, Kì Du Dương theo bản năng nhìn ra, anh ném điện thoại lên sofa, không thèm đi dép, đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người đàn ông xa lạ, cầm trên tay một kiện chuyển phát nhanh, nói: “Kì Du Dương?”
Kì Du Dương nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông kia, gật đầu, người đàn ông xa lạ nói: “Chuyển phát nhanh của anh, phiền kí tên người nhận.”
Kì Du Duong nhận túi mà người đàn ông đưa kia đưa tới, nói cảm ơn rồi đóng cửa lại. Anh nhíu mày, mở túi bên ngoài ra, nhìn một cái, khóe miệng anh nhếch lên, bật một tiếng cười nhạo.
Anh ném chiếc túi, đưa tay lấy điện thoại, trên màn hình hiện ra tin nhắn Từ Huệ Huệ gửi tới: Này, còn ở đó không?
Kì Du Dương không trả lời, đăng nhập vào wechat, gửi tin nhắn cho Thi Tiểu Vận: Ý gì
Lúc Thi Tiểu Vận nhìn thấy tin nhắn của Kì Du Dương thì người đang ngồi ở thanh ba*, ca sĩ hát chính của quán bar là cô gái có mái tóc màu hồng nhạt, nhưng lại hát bài ‘Đứa trẻ hoang’ không hợp với phong cách của cô ấy.
*Thanh ba 清吧: cũng giống như quán bar nhưng lấy nhạc balad là chủ, rất nhẹ nhàng.
Dù cho chúng ta đang thốt ra những lời tình
Và những thứ xung quanh tạm thời chỉ là hư vô
Tình nguyện có được sự tôn trọng của anh
Chịu đựng tất cả nhưng tội danh cao ngạo này
Nép vào vòng tay anh nhưng tình cảm lại dần lạnh nhạt
......
Em hiểu rằng tình cảm này chỉ như một đứa trẻ có lẽ chỉ như thế
Nhưng em lại trở thành người con gái làm anh vấn vương nhất
Ngày ngày đêm đêm đều khiến anh lầm tưởng có thể thuần phục được em
Khoảnh khắc màn hình điện thoại sáng lên, Thi Tiểu Vận theo bản năng nhìn vào liền thấy câu đó của Kì Du Dương: Ý gì?
Thi Tiểu Vận tắt điện thoại, Chu Sảng bước qua, nói: “Bảo bối, Thiệu Tử Khiên ở ngoài cửa chờ tớ, có lẽ tớ phải đi trước.
Thi Tiểu Vận khẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Trước khi Chu Sảng đi còn không quên dặn dò Thi Tiểu Vận: “Đừng uống rượu, tớ bảo Tư Nguyên lát nữa đưa cậu về.”
Tư Nguyên cũng là bạn thân của Chu Sảng nhưng là con trai, cậu ta là gay, cũng là một blogger trang điểm trên weibo, chủ yếu là trang điểm cho các võng hồng khác ở trên mạng. Mặc dù tính tình của Tư Nguyên rất hào phóng, đặc biệt lúc mắng chửi người khác mặc dù không nói lời thô tục nhưng lại khiến đối phương á khẩu không đáp trả được.
Ấn tượng của Thi Tiểu Vạn đối với Tư Nguyên không tệ, thỉnh thoảng cô tham dự một số sự kiện thương hiệu cũng gặp Tư Nguyên vài lần. Thi Tiểu Vận cũng hợp tác với Tư Nguyên trong một số video làm đẹp, quan hệ của hai người cũng coi như rất tốt.
Gần mười một giờ đêm, Thi Tiểu Vận mới rời khỏi thanh ba.
Lúc Tư Nguyên dừng xe trước cửa tiểu khu của Thi Tiểu Vận liền nhận được một cuộc điện thoại nên để cô ở ngoài cửa, nói: “Thi, cô đi một mình vào trong không vấn đề chứ?”
Thi Tiểu Vận cong cong khóe môi: “Không sao, cậu bận cứ đi trước đi.”
“Được, vậy hôm nào lại gặp sau.”
Thi Tiểu Vận thấy Tư Nguyên lái xe đi rồi mới đi vào tiểu khu.
Kì Du Dương mặc một chiếc áo len màu đen, đội mũ trên đầu, hai tay anh nhét vào trong túi quần, dưới chân đã có vài đầu lọc thuốc.
Trước cửa tiểu khu thỉnh thoảng có ngươi đi ra đi vào, nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh lại nhìn thêm vài lần. Kì Du Dương làm ngơ, hút gần nửa bao thuốc lại bị gió lạnh thổi ba tiếng.
Bây giờ Kì Du Dương dần mất hết kiên nhẫn, lúc này một ông chú bốn mươi tuổi ngồi trong chỗ có cửa kính bước ra, ông nhìn Kì Du Dương một cái, mỉm cười nói: “Chàng trai, tôi đi ra đi vào chỗ này vài vòng cậu vẫn chưa vào trong à? Sao vậy, làm bạn gái tức giận không cho vào à?”
Một tay Kì Du Dương nhét trong túi quần, nhả ra một vòng khói, lười biếng gật đầu.
“Sao thế, chú dạy cho cậu một chiêu nhé?”
Kì Du Dương đưa cho đối phương một điếu thuốc, không phải là muốn nghe ý kiến cửa đối phương nhưng chờ đợi rất nhàm chán, có một người nói chuyện phiếm như vậy cũng không tệ.
Ông chú nhận điếu thuốc, nói: “Biết cái loa to kia không, cầm lấy đứng đây nói to, con gái da mặt mỏng sẽ tự ra ngoài nói chuyện với cậu thôi.”
Kì Du Dương chống đầu lưỡi vào má, nghiêng đầu cười khẽ một tiếng. Dư quang nhìn thấy một dáng người quen thuộc ở xa xa, ánh mắt anh hơi sâu, yết hầu lặn lộn một cái, nói: “Chú, không cần đâu, bạn gái cháu tới rồi.”
—————
Lời của tác giả:
Ông chủ nhỏ rất hay tán tỉnh.
Edit: Cá heo nhỏ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");