Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kì Du Dương bóp nát hộp thuốc lá trong tay, bên trong không còn điếu thuốc nào, anh bóp bốn góc, cười khẽ một tiếng, nói: “Nếu anh muốn kết thúc thì bây giờ sao phải ở chỗ này.”
Thi Tiểu Vận bình tĩnh ừm một tiếng.
Kì Du Dương vứt hộp thuốc vào trong thùng rác, bóp bóp tay cô, thâm thúy nói: “Chỉ ừ, không biểu hiện một chút à?”
Thi Tiểu Vận xùy một tiếng, cô quỳ gối trên sofa, giơ tay ôm lấy cổ Kì Du Dương, hôn lên môi của anh. Kì Du Dương giơ tay nắm chặt chiếc eo thon nhỏ của cô, cảm giác mịn màng trên đầu ngón tay.
Kì Du Dương hơi dùng sức, nhấc người ngồi lên đùi anh, cô ngồi như một đứa trẻ con, dạng hai chân ôm vào hai bên sườn anh. Tay Kì Du Dương đặt lên đầu gối tròn mịn của cô, xoa nhẹ hai cái.
Khóe môi của Thi Tiểu Vận di chuyển, hôn xuống yết hầu nhô ra của anh, giống như một ngọn đồi hùng vĩ mọc lên từ mặt đất bằng phẳng. Kì Du Dương rũ mắt, tay nắm lấy cằm của cô, nhìn kỹ mặt cô, nói: “Hết dị ứng rồi?”
“Ừm.” Thi Tiểu Vận mơ hồ nói.
Kì Du Dương hôn lên môi của cô, hơi thở của hai người giao nhau, anh khàn giọng hỏi: “Chỗ em có cái kia không?”
“Không.” Thi Tiểu Vận ngước mắt nhìn anh, “Anh không mang à?”
“Không có, trong túi quần anh đâu phải lúc nào cũng chuẩn bị cái này.” Anh nói, muốn rút lui.
Thi Tiểu Vận ôm cổ anh, không cho anh rút lui, hơi giống việc đập vỡ một cái bình: “Cứ như vậy đi, vừa vặn mấy hôm nay là kì an toàn của em.”
Kì Du Dương rũ mắt nhìn cô chằm chằm, giống như đang suy nghĩ, cuối cùng cũng không từ bỏ được. Hai người náo loạn một hồi trên sofa, sau khi kết thúc, Kì Du Dương rút hai tờ khăn giấy, lau phía sau lưng cho cô.
Thi Tiểu Vận hiện tại vẫn đang thở hổn hển, chiếc váy ngủ bẳng tơ lụa trên người đầy nếp nhăn, không phẳng phiu như ban nãy nữa.
Kì Du Dương: “Tắm cùng nhau nhé?”
Thi Tiểu Vận gật đầu, mặc dù vừa nãy Kì Du Dương đã dùng khăn lau sạch cho cô nhưng cô vẫn cảm thấy trên người mình dính dính, không quá thoải mái.
Lúc hai người tắm xong từ phòng tắm đi ra, điện thoại của Kì Du Dương lại nhận được một cuộc gọi, là Triệu Hoằng Lâm gọi tới: “Dương tử, cậu đi đâu vậy, không phải là về nhà rồi đó chứ?”
Kì Du Dương ngồi trên ghế sofa, thản nhiên ừ một tiếng.
Triệu Hoằng Lâm tức đến bật cười, mắng câu đệch, lại nói: “Tiên nữ có mị lực lớn như vậy à. Vừa gọi điện đã gọi được cậu về nhà, dù sao bây giờ hai người cũng vẫn chưa ngủ, hay là ra ngoài đi ăn khuya không, thuận tiện cho chúng tôi nhìn tiên nữ một lần, anh lớn như vậy rồi còn chưa gặp qua tiên nữ đâu.”
Kì Du Dương nhìn Thi Tiểu Vận, ý bảo cô có đi hay không. Thi Tiểu Vận cũng không ngủ được, cô do dự hai giây liền vui vẻ đồng ý.
Thi Tiểu vận cũng không trang điểm, dù sao cũng đã muộn rồi, cô chỉ thoa một lớp son lên môi, nhìn qua cũng không quá nhợt nhạt.
Hai người đi ra ngoài cửa, Thi Tiểu Vận liền nhắc tới ông chú kia, Kì Du Dương ôm lấy bả vai cô, nói: “Vậy mấy hôm nữa anh phải tìm cơ hội qua chào hỏi mới được.”
“Chào hỏi cái gì?”
“Cảm ơn chú ấy đã giúp một tay, không để cho em bị tên cặn bã kia lừa mất.”
Vẻ mặt Thi Tiểu Vận không thay đổi, nói: “Hai người kẻ tám lạng người nữa cân, anh cũng đâu phải người tốt.”
Anh dựa lưng vào vách thang máy, bất mãn hừ một tiếng, anh ngẩng đầu nhìn con số nhảy trên màn hình điện tử, nói: “Ít ra anh không trêu đùa tình cảm.”
Thi Tiểu Vận cong khóe môi, cười cho có lệ.
Kì Du Dương nhìn dáng vẻ không phục của cô: “Không tin?”
“Không phải, em tin.” Thi Tiểu Vận nói.
“Vì sao?” Kì Du Dương có chút cao hứng nói.
Thi Tiểu Vận ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu chắc nịch: “Anh khinh thường mấy loại chuyện như vậy, không phải à?”
Câu trả lời của cô khiến anh rất vui vẻ, Kì Du Dương dựa vào vai cô: “Câu trả lời này anh rất thích.”
Thi Tiểu Vận dường như nhớ tới một chuyện, nói: “Vừa nãy anh tự lái xe tới hả?”
“Gọi xe, anh uống rượu.”
Thi Tiểu Vận gật gật đầu.
Hai người ra khỏi tiểu khu, Kì Du Dương cầm điện thoại, gọi một chiếc xe. Xe nhận đơn cách chỗ hai người khá xa, cần khoảng mười phút mới tới nơi.
Gió đêm thổi đến, Kì Du Dương theo bản năng sờ tay vao trong túi lấy bao thuốc, sờ mãi không thấy gì, anh nhìn ra siêu thị ở phía đằng sau, nói với Thi Tiểu Vận: “Anh vào mua bao thuốc nhé?”
Thi Tiểu Vận nhét hai tay trong túi áo, gật gật đầu.
Hai phút sau, Kì Du Dương quay lại, miệng anh ngậm điếu thuốc, người còn chưa tới gần nhưng Thi Tiểu Vận đã ngửi thấy mùi thuốc lá, cô giơ tay ý bảo anh đưa cho một điếu.
Kì Du Dương liền đưa điếu thuốc trên miệng cho cô, Thi Tiểu Vận cũng không ghét bỏ, trực tiếp đưa vào miệng, cô hít một hơi, đột nhiên ngước mắt lên nhìn Kì Du Dương: “Không phải anh cảm thấy mối quan hệ giữa chúng ta trải nghiệm không tốt lắm sao, vì sao vẫn muốn tiếp tục?”
Kì Du Dương lại lấy một điếu thuốc trong bao ra, giơ bật lửa châm điếu thuốc, giọng nói bị gió thổi bay: “Mặc dù nằm ở vị trí bị động không quá thích nhưng anh muốn thử một lần, xem kết cục của chúng ta sẽ như thế nào?”
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh, có chút khiêu khích: “Vừa nãy anh không mang bao, ra bên ngoài nhưng cũng không hoàn toàn an toàn, anh có nghĩ tới loại kết cục này chưa?”
Kì Du Dương nhìn cô híp mắt suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên cười cười: “Không đến mức đen như thế chứ?”
Ánh mắt Thi Tiểu Vận rơi vào tiệm thuốc ở phía đối diện, biển hiệu màu trắng phát sáng như pha lê, trên biển hiệu có bốn chữ Nhà thuốc Khang Gia to đùng màu xanh lá cây, nhìn không giống tiệm thuốc mà hơi giống như cửa hàng tiện lợi, cô nói: “Bây giờ cũng có thể đi mua thuốc.”
Cô nhấc chân định bước tới, Kì Du Dương giả vờ giữ cổ tay cô, nửa thật nửa giả nói: “Cược một lần đi, nếu thực sự trúng thưởng chúng ta liền kết hôn.”
Thật ra lời này anh chỉ thuận miệng nói, cũng không có nhiều chân thành.
Thi Tiểu Vận nhìn anh: “Anh thật sự nghiêm túc?”
Anh rời mắt sang chỗ khác, thở ra một làn khói thuốc: “Không phải em muốn chơi với anh sao?”
Thi Tiểu Vận cong khóe môi: “Em không muốn chưa kết hôn mà có con, anh đi mua thuốc cho em.”
Kì Du Dương dập điếu thuốc, rũ mắt nhìn cô: “Thật sự muốn mua?”
“Ừm.”
Kì Du Dương gật gật đầu, nhấc chân đi về phía tiệm thuốc đối diện. Thi Tiểu Vận nhìn bóng lưng của anh, hôm nay anh mặc một chiếc áo khóa đen, cổ áo dựng đứng, che mất chiếc cằm của anh, điều này khiến cho khuôn mặt của anh có vài phần lạnh lùng.
Đèn trong tiệm thuốc sáng như ban ngày, xung quanh lúc này không có người, ngoại trừ một cô gái ngồi trong tiệm thuốc.
Thi Tiểu Vận đứng ở bên đường, nhìn thấy anh đi vào tiệm thuốc, cánh cửa kính dán băng dính xanh đỏ từ từ đóng lại, tấm kính dường như chưa được lau sạch phủ một lớp bụi, bóng dáng anh nhìn có chút mơ hồ.
Thi Tiểu Vận quay đầu dời ánh nhìn.
Năm phút sau, Kì Du Dương từ trong tiệm thuốc đi ra, Thi Tiểu Vận nhìn thấy anh tới gần. Đợi anh dừng trước mặt cô, Thi Tiểu Vận lấy hộp thuốc trong tay anh, cô im lặng mở hộp thuốc ra.
Kì Du Dương nhíu mày, đưa tay lấy hộp thuốc trong tay cô, ném vào thùng rác bên cạnh. Kì Du Dương nhìn lại ánh mắt đang mông lung của cô, chậm rãi nói: “Cược một phen, nếu thật sự trúng thưởng anh cam tâm tình nguyện bị em quản.”
Thi Tiểu Vận cong khóe môi, lạnh lùng nói: “Kì Du Dương, anh nghĩ rằng em tình nguyện muốn quản anh à?”
Không khí giữa hai người đột nhiên thay đổi, Kì Du Dương thật sự không hiểu, đang tốt đẹp lại nhảy ra một vụ náo loạn.
Xe hai người gọi lúc này vừa vặn đã tới, tài xế bấm còi ngắn gọn lại sắc bén.
Kì Du Dương quay người nhìn xe phía sau, hất hất cằm: “Lên xe trước nhé?”
Anh thay cô mở cửa bảo cô lên xe trước. Sau đó anh mới ngồi vào.
Tài xế thấy hai người ngồi phía sau xe im lặng không nói, anh ta kì quái quay đầu lại hỏi đôi tình nhân phía sau: “Đi đâu?”
Kì Du Dương đọc địa chỉ, tài xế lại quét mắt nhìn hai người một cái, nói: “Đôi tình nhân trẻ cãi nhau à?”
Hai người không nói gì, tài xế ngại ngùng quay đầu hé cửa sổ xe.
Bầu không khí trong xe nặng nề, Thi Tiểu Vận cúi đầu chơi điện thoại, Kì Du Dương cầm lấy tay cô, đặt lên đầu gối, siết chặt: “Em muốn thế nào đây?”
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh, giả vờ suy nghĩ, ra vẻ không hiểu: “Em làm sao?”
Kì Du Dương nhìn cô một cái thật sâu, cô cố ý giả ngốc, anh cũng nguyện ý diễn cùng cô. Trước mắt anh vẫn chưa nghĩ cẩn thận, không biết nên xử lí mối quan hệ của hai người thế nào. Nếu cắt đứt anh không muốn, cũng không muốn buông.
Kì Du Dương dựa vào ghế, lấy nhu thắng cương nói: “Chỉ cần em không giận là được.”
Thi Tiểu Vận không nặng không nhẹ ừm một tiếng.
Kì Du Dương lại mơ hồ nói: “Cho anh chút thời gian.”
Thi Tiểu Vận không hỏi câu cho anh chút thời gian là ý gì, cũng lười phải suy nghĩ. Dù sao thì quan hệ giữa cô và Kì Du Dương cũng chỉ là bạn giường, vừa rồi có hơi bị cảm xúc khống chế.
Thi Tiểu Vận không khỏi nhớ đến câu nói của Trình Khải, đừng đem chính mình vào cuộc chơi, Thi Tiểu Vận cảm thấy đêm nay mình có hơi cuốn vào cuộc chơi.
Xe đến địa điểm, hai người xuống xe.
Chỗ nhóm Triệu Hoằng Lâm ăn khuya là một nhà hàng hải sản nổi tiếng trên mạng.
Kì Du Dương nắm tay Thi Tiểu Vận đi vào, Triệu Hoằng Lâm và những người khác ngồi ở bàn thủy tinh ngay gần đại sảnh, Kì Du Dương đi vào anh ta liền kêu lên một tiếng Dương tử.
Kì Du Dương dắt Thi Tiểu Vận đến hướng bàn của Triệu Hoằng Lâm, Triệu Hoằng Lâm từ trước đến nay là một người cởi mở, vừa thấy Thi Tiểu Vận liền cười giơ tay: “Hi mỹ nữ, xin chào, Triệu Hoằng Lâm, anh em của Dương tử.”
Thi Tiểu Vận cũng giơ tay: “Thi Tiểu Vận.”
Kì Du Dương thấy Triệu Hoằng Lâm không có ý định buông tay, anh nửa thật nửa đùa nói: “Bắt cũng đủ rồi nhỉ, đừng chiếm tiện nghi.”
Triệu Hoằng Lâm thu tay, tức giận mắng Kì Du Dương một câu: “Đệch, sao cậu keo kiệt vậy, tôi ăn tiên nữ mất hay gì.”
Thi Tiểu Vận cười nói: “Anh ấy nói lung tung, anh cũng đừng gọi tôi là tiên nữ tôi còn chưa đủ tư cách đâu.”
Triệu Hoằng Lâm còn chưa trả lời Kì Du Dương liền cười hỏi cô: “Sao lại không đủ tư cách, anh cảm thấy rất có tư cách.”
Thi Tiểu Vận trừng mắt: “Em tự biết bản thân mình.”
Triệu Hoằng Lâm nói: “Dương tử, cậu đây là đang phát cơm chó cho chúng tôi à.”
Kì Du Dương đeo gang tay dùng một lần bóc một con tôm hùm cho vào đĩa của Thi Tiểu Vận: “Thì sao, không được phép thể hiện tình cảm à?”
Trong số những người đi ăn khuya tối nay còn có cô gái trước đó đã uống rượu giao bôi với Kì Du Dương, nhìn thấy Kì Du Dương mang một cô gái khác đến còn là một mỹ nữ. Mặc dù là mặt mộc nhưng làn da trắng nõn, chỉ tô mỗi son nhưng đôi mắt long lanh, trên người mặc chiếc lông màu đỏ hở một bên vai lộ ra xương quai xanh tinh xảo, nhìn quyến rũ động lòng người.
Kì Du Dương chơi được một nửa thì bỏ đi, cô ấy còn đến hỏi Triệu Hoằng Lâm, Triệu Hoằng Lâm nói: “Có lẽ cậu ta đi đón tiên nữ rồi.”
Hứa Tiêu Tiêu nghĩ là trêu đùa còn cười nhạt, cô ta tưởng rằng cũng không đẹp hơn mình là mấy, lúc nhìn thấy người đến không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, bữa khuya này cũng có chút vô vị.
Triệu Hoằng Lâm gửi cho Kì Du Dương một tin nhắn trong wechat: “Ý gì đây, cô gái này với mấy cô gái lần trước cậu mang đến không giống nhau, nghiêm túc à?”
Màn hình điện thoại đặt trên bàn của Kì Du Dương sáng lên, anh cầm lấy nhìn, không trả lời tin nhắn của Triệu Hoằng Lâm mà nhét lại vào túi áo khoác.
Thi Tiểu Vận thấy hành động này của anh cô cũng cầm lấy điện thoại.
Điện thoại trong túi áo Kì Du Dương lại rung lên, Kì Du Dương tưởng Triệu Hoằng Lâm gửi tới, đang định mắng cậu ta nhưng không ngờ lại thấy tin nhắn hiện lên, anh cong khóe môi.
Thi Tiểu Vận: Cô gái uống rượu giao bôi cùng anh là người nào?
Kì Du Dương nhìn cô một cái, dùng khẩu hình miệng nói: “Em đoán xem.”
Thi Tiểu Vận: Tóc xoăn có gương mặt baby.
Kì Du Dương bật cười, cúi đầu trả lời tin nhắn của cô: Thật thông minh.
Cái này cũng thật sự không khó đoán, từ lúc cô ngồi xuống, cô gái áo mặc áo len màu xanh cao cổ ngồi đối diện không biết cố ý hay vô ý đánh giá cô. Sự thật là giác quan thứ sáu của phụ nữ quả nhiên rất đáng sợ.
Giữa bữa ăn Thi Tiểu Vận đi vệ sinh không ngờ gặp được Trình Khải.
Trình Khải thấy cô cũng ngạc nhiên, anh khựng lại một chút, hỏi: “Đi ăn khuya với Chu Sảng à?”
“Không phải.” Thi Tiểu Vận lắc đầu.
Trình Khải nhìn cô chằm chằm hai giây, hỏi thử: “Lẽ nào cậu đi với Kì Du Dương?”
“Ừm.”
Trình Khải nở nụ cười: “Không phải cậu nói hai người quay về Bắc Kinh liền chấm dứt sao, lẽ nào vẫn còn liên lạc?”
“Sau đó lại gặp lại ở tiệc sinh nhật của Chu Sảng.” Cô thoải mái nói.
“Vậy hai người các cậu cũng thật có duyên.”
Thi Tiểu Vận nhớ ngày đó khi trở về Bắc Kinh Kì Du Dương đã nói câu đó, có lẽ chúng ta có duyên, gặp lại hay không cũng không cũng không chắc chắn. Bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy hai người quả thật có duyên phận, cũng không biết có phải nghiệt duyên không.
Nếu một tháng trước không có bữa tiệc kia bọn họ cũng không gặp nhau. Quan hệ của hai người cũng chỉ là tình cờ gặp trên đường, cũng không có gì đáng kể.
Thi Tiểu Vận hơi nhíu mày, nói: “Trình Khải, hỏi cậu một chuyện nhé?”
“Cái gì?” Trình Khải nhướn mày.
“Cậu và người khác trong quá trình hẹn làm sao để không động tâm?” Cô giống như gặp phải một đề toán khó, nóng lòng muốn tìm ra được đáp án.
Trình Khải lấy bao thuốc ra châm một điếu. Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt của Thi Tiểu Vận, nói: “Cho nên đây là cậu muốn nói với tớ là cậu động tâm với Kì Du Dương rồi?”
“Chắc là vậy.” Thi Tiểu Vận thản nhiên nói.
“Có lẽ trong việc này đàn ông có thiên phú hơn so với phụ nữ. Nếu cậu đã động tâm rồi sao không phát triển thành quan hệ người yêu?” Trình Khải đề nghị.
Thi Tiểu Vận không trả lời, Trình Khải hiểu ra, cười: “Kì Du Dương không muốn?”
“Cậu có cần thiết phải nói trắng ra như vậy không?” Thi Tiểu Vận tức giận.
“Trước mắt chỉ có cách là cậu chấm dứt với kì Du Dương, cậu chưa thích cậu ta đến mức đó đúng chứ?”
“Còn chưa.”
——–
Thi Tiểu Vận đi vệ sinh về, đĩa của cô đã đầy một đống tôm hùm được bóc vỏ. Cô ngồi xuống, Kì Du Dương nhìn cô một cái: “Sao đi lâu thế?”
Thi Tiểu Vận cũng không giấu anh, thản nhiên nói: “Gặp được Trình Khải, nói chuyện một lúc.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");