Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Anh hy vọng tôi và Trình Khải là quan hệ gì?” Cô lạnh nhạt nhìn vào ánh mắt anh, đem vấn đề trả lại cho anh.
Kì Du Dương nhìn cô cười cười. Lúc anh cười còn lộ ra vài phần du côn. Thật ra cô không lạnh lùng như vẻ bề ngoài nhưng cô lại rất nhạy cảm, cô đoán được ra anh có tâm tư đối với cô. Kì Du Dương cũng không che giấu, anh chậm rãi nhét tay vào trong túi quần, ánh mắt lướt qua trên mặt cô, nói: “Cô biết rõ mà.”
Đây là lần đầu tiên Thi Tiểu Vận trực tiếp đánh giá Kì Du Dương, đêm Giáng Sinh đó chỉ nhìn thoáng qua trên hành lang. Ấn tượng duy nhất khắc sâu trong tâm trí cô về anh là đường cong yết hầu ở cổ.
Ngoại hình của Kì Du Dương thiên về hướng sạch sẽ và phóng khoáng, đường nét khuôn mặt mạnh mẽ, mắt hai mí. Giống như rượu mang đỏ được ướp lạnh trong thùng sâm panh vào mùa hè, là loại rượu vang trong suốt và thuần khiết ở trong thùng sâm panh. Ngoại hình của anh không phải là một loại có thể định nghĩa được, hay mâu thuẫn, anh giống như một người không an phận.
Thi Tiểu Vận ở trong vòng tròn này tiếp xúc không ít với những người đàn ông có vẻ bề ngoài đẹp trai. Diện mạo của Kì Du Dương cô không có chỗ nào có thể chê được, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được một người đàn ông có thể mặc được hai màu trắng đen có khi chất vô cùng khác biệt.
Đêm Giáng Sinh đó anh mặc một chiếc áo phông trắng trông như một thiếu niên ngây thơ và vô hại. Nhưng bây giờ anh lại mặc một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu đen hơi rộng. Mặc dù đã cài khuya áo lên tận cúc trên cùng nhưng vẫn có một chút kiêu ngạo và bướng bỉnh.
Vừa dứt lời, bên ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao, có người vỗ vào cánh cửa. Kì Du Dương nhíu mày, anh chậm rãi xoay người, đưa một tay lên chặn cánh cửa, ngăn cản động tác mở cửa của người bên ngoài, nói: “Có người.”
“Anh Dương, anh làm gì bên trong thế?” Điệu cười của Tề Minh truyền đến.
“Cậu nói xem là làm gì?” Giọng điệu của Kì Du Dương lười biếng.
“Đừng nha, bên trong không sạch sẽ lắm, muốn làm thì lên phòng trên tầng đi.” Tề Minh nói đùa không sợ chết.
Kì Du Dương cười chửi thề, anh nâng tay gõ vào cánh cửa, giọng điệu có chút cảnh cáo: “Vẫn chưa chịu thôi, đúng không?”
“Được, em cút ngay đây.” Tề Minh biết điều câm miệng.
Cách cánh cửa, tiếng bước chân của Tề Minh xa dần. Tay Kì Du Dương vẫn để trên cánh cửa, đề phòng Tề Minh lại giở trò lừa gạt, cho đến tận hai phút sau ngoài cửa không còn động tĩnh. Kì Du Dương mới hạ tay xuống, điện thoại ở trong túi quần rung lên một tiếng, Kì Du Dương lấy điện thoại ra xem.
Tề Minh gửi wechat tới báo cho anh nhóm bọn họ đang bơi ở trên tầng thượng, bảo anh bao giờ xong việc thì lên tầng thượng tìm bọn họ với một biểu cảm khinh thường.
Biệt thự này có một bể bơi vô cực ở trên tầng thượng.
Kì Du Dương nhìn về phía Thi Tiểu Vận, hỏi: “Bọn họ đang bơi ở trêng tầng, cô đi không?”
Thi Tiểu Vận lắc đầu nói: “Không đi.”
Hai người không tiếp tục nói lại chủ đề vừa nãy bị Tề Minh cắt ngang, Kì Du Dương đưa tay mở cửa, anh mở cửa, để Thi Tiểu Vận đi ra ngoài trước. Lúc Thi Tiểu Vận đi qua người anh, anh lấy bật lửa và thuốc lá ra, ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô, rất dễ chịu, có chút mùi trái cây.
Thi Tiểu Vận lên tầng, gặp được Thang Hoán Hoán từ phòng ngủ đi ra, cô ấy đã thay bộ đồ bơi một mảnh màu vàng.
Thang Hoán Hoán vốn có làn da trắng nõn, màu vàng tươi rất hợp với làn da của cô, khiến cô trông tươi tắn và rạng rỡ. Thang Hoán Hoán đang cầm trên tay một chiếc áo khoác dệt kim màu hoa mai, cô nhìn thấy Thi Tiểu Vận liền nói: “Cậu vừa trốn đi đâu vậy?”
“Nhà vệ sinh dưới tầng.” Thi Tiểu Vận tùy tiện lấy một cái cớ qua loa.
Thang Hoán Hoán nói: “Bọn họ lên trên tầng bơi lội, Thi Thi, cậu có đi không?”
Thi Tiểu Vận lắc đầu: “Tôi hôm qua tớ chưa ngủ được, định ngủ bù một giấc, cậu đi đi.”
Thi Tiểu Vận trở lại trong phòng điện thoại trong tay lại vang lên, nhìn khu vực người gọi vẫn là New York. Thi Tiểu Vận nhíu mày, trực tiếp tắt máy. Cô ném điện thoại lên giường, mở hành lý lấy áo ngủ ra định đi tắm rửa nhân tiện thay luôn bộ quần áo dính bánh kem này rồi sau đó ngủ bù một giấc.
Thi Tiểu Vận ngủ rất lâu, cô bị tiếng gõ cửa thô lỗ bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô ngồi ở trên giường, cứ như ngày đêm đang bị đảo lộn.
Âm thanh gõ cửa bên ngoài vẫn không dứt bên tai, lúc Thi Tiểu Vận xuống giường ra mở cửa trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ, kiểu gõ cửa này chắc chắn không phải là Kì Du Dương.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Phùng Châu đang muốn giơ tay lên gõ tiếp thì gõ vào khoảng không, anh xấu hổ thu tay lại, nói: “Chị Thi Thi, sao chị tắt điện thoại thế, bọn họ đang chuẩn bị đi ăn tối rồi, chị đây?”
Thi Tiểu Vận cúi đầu nhìn áo ngủ của mình: “Các cậu cứ đi trước đi, lát nữa tôi tự lái xe qua.”
Phùng Châu chần chừ một chút, giơ tay gãi đầu nói: “Nếu không thì em ở lại chờ chị.”
“Không cần.” Thi Tiểu Vẫn khẽ cười, nói: “Cậu cứ nói trước cho Trình Khải một tiếng là được.”
Lúc này dưới tầng truyền đến giọng của một cô gái đang thúc giục: “Phùng Châu, anh có đi hay không đây?”
Phùng Châu hướng về phía cầu thang đáp: “Đến đây, đến đây.” Sau đó anh ta lại quay đầu nhìn về phía Thi Tiểu Vận, giơ tay chỉ chỉ xuống tầng, nói: “Vậy em đi trước nhé?”
Thi Tiểu Vận ậm ừ.
Thi Tiểu Vận đóng cửa lại, cô thay áo ngủ, tùy tiện lấy một chiếc váy hai dây màu đen và một chiếc áo vest màu nâu mặc lên. Dù sao thì lát nữa họ cũng sẽ đi quán bar chơi nên cô không trang điểm lại, cầm lấy thỏi son tô vẽ loạn xa hai ba cái.
Lúc Thi Tiểu Vận đóng cửa lại thì phòng bên cạnh cạnh cũng bị đẩy ra, Kì Du Dương bước ra từ trong phòng, Thi Tiểu Vận kinh ngạc một chút, lên tiếng: “Anh chưa đi à?”
“Chưa.” Anh lắc đầu, nhét một tay vào túi quàn, tay kia đóng cửa lại.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Biết địa chỉ không?”
Thi Tiểu Vận nói địa chỉ, vừa nãy Trình Khải đã gửi vị trí qua wechat cho cô. Kì Du Dương gật đầu, nhìn cô một cái: “Cùng nhau đi?”
Bây giờ anh đang mặc một chiếc áo sơ mi in đen trắng có vạt áo rộng cùng với quần tây đen, cúc áo được cài một cách tùy tiện không theo quy tắc, cúc trên cùng không được đóng để hở ra xương quai xanh của anh.
Thi Tiểu Vận gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Xe của Kì Du Dương là một chiếc xe thể thao Bugatti màu xanh nhạt, nội thất chủ yếu là màu xanh lam, loại xe này dù chỉ đứng im ở trên đường cũng khiến người qua đường ngoái đầu nhìn lại vài lần.
Kì Du Dương thấy cô lề mề mãi chưa lên xe, khó hiểu nhướn mày hỏi: “Sao vậy?”
Thi Tiểu Vận lắc đầu không nói thêm gì, cô cúi thấp người chui vào ghế phó lái.
Ban đầu cô đã lo lắng có thể anh sẽ lái rất nhanh, cũng may là anh không như vậy, chỉ dùng tốc độ bình thường để lái xe. Tốc độ này với xe thể thao mà nói chính là lãng phí tiền bạc. Thế cho nên khi đi qua một ngã tư, một chiếc xe thể thao Maybach đi bên cạnh hạ cửa kính xuống và giơ ngón tay cái ra hiệu đầy khiêu khích với Kì Du Dương.
Thi Tiểu Vận ngồi ở ghế phó lái chứng kiến đầy đủ màn này, cô giơ tay vén một lọn tóc bị gió thổi dính vào khoe miệng ra đằng sau tai, thản nhiên nói: “Không vượt qua anh ta sao?”
Kì Du Dương nghiêng đầu nhìn cô cười một cái, giống như có chút bất ngờ khi cô nói câu như vậy, anh thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Bỏ đi, đây chẳng phải là cô vẫn còn đang ở trên xe sao.”
Thi Tiểu Vận còn chưa mở miệng, điện thoại trong tay lúc này vang lên. Thi Tiểu Vận liếc tên người gọi, cô nhíu mày phiền toái, tiện tay nhấn nút từ chối. Kì Du Dương nhìn thấy hỏi: “Sao không nhận?”
“Điện thoại của bạn trai cũ.”
Anh gật đầu hiểu ý, sau đó lại nhướn mày hỏi: “Sao lại chia tay?”
Thi Tiểu Vận nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, nói: “Ngoại tình.”
Kì Du Dương nhíu mày, tặc lưỡi một tiếng, tùy ý nhận xét: “Xem ra là một tên tra nam.”
Thi Tiểu Vận có chút buồn cười nhìn anh, anh có vẻ hơi mất tự nhiên, hắng giọng và nhìn sang chỗ khác. Hai tay anh đặt lên vô lăng, nhìn không chớp mắt nói: “Có vẻ như mắt bạn trai cũ của cô không được tốt lắm.”
Thi Tiểu Vận đương nhiên biết lời này của anh là ý gì, cô cảm thấy suy nghĩ của cô rất đúng, anh quả thật rất am hiểu cách tán tỉnh, biết nên nói cái gì mới khiến con gái vui vẻ.
—————
Edit: Cá heo nhỏ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");