Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kì Du Dương trở lại phòng bao, sắc mặt khó coi.
Hoàng Mục Trạch đang uống rượu với Triệu Hoằng Lâm, Kì Du Dương đi đến trước mặt anh ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Đưa điện thoại tôi xem một chút.”
Hoàng Mục Trạch buông ly rượu, có chút khó hiểu nhìn Kì Du Dương: “Lấy điện thoại tôi làm gì?”
Mặt anh vẫn như cũ: “Lấy ra.”
Thật ra Hoàng Mục Trạch cũng có chút khó chịu với Kì Du Dương, bộ dáng không đoán được của anh Hoàng Mục Trạch cũng may mắn thấy qua một lần, sau lần đó Hoàng Mục Trạch không dám động vào anh. Anh ta lấy điện thoại trong túi quần ra, ném lên bàn trà: “Cậu muốn xem thì cho cậu xem.”
Kì Du Dương ấn vào màn hình điện thoại, trực tiếp đăng nhập vào wechat tìm thấy tin nhắn trò chuyện giữa Hoàng Mục Trạch và Thi Tiểu Vận, hai mắt tùy tiện nhìn nhìn, tình cờ nhìn thấy được câu kia: “Nghe nói em rất chặt, để anh lên đỉnh một lần.”
Sắc mặt Kì Du Dương tái xanh, ném mạnh điện thoại lên người Hoàng Mục Trạch: “Con mẹ nhà cậu Hoàng Mục Trạch, dm tôi đã bảo cậu đừng tán cô ấy rồi, cậu nghe không hiểu tiếng người, đúng không?”
“Đến mức như vậy không, hai người cũng chỉ là bạn giường thôi mà?” Hoàng Mục Trạch cầm lấy điện thoại ở trên đầu gối, không nghĩ gì thản nhiên cười nói: “Hai người lại không thực sự hẹn hò mà.”
Kì Du Dương nắm lấy cổ áo Hoàng Mục Trạch, không nói lời gì đấm thẳng vào mặt anh ta một cú. Hoàng Mục Trạch không kịp phòng bị liền bị cú đấm mạnh mẽ của Kì Du Dương đánh thẳng vào mặt, khóe miệng lập tức sưng lên.
Triệu Hoằng Lâm cùng với Trương Hiểu Thần chạy qua ngăn cản, tách hai người ra.
“Dm cậu bị gái điếm chơi khăm còn ở đây diễn phẫn nộ vì hồng nhan à.” Hoàng Mục Trạch dùng đầu lưỡi chạm vào má một chút, nhổ ra một bãi nước bọt, không biết điều nói, “Tôi gửi cho cô ta tin nhắn đó, cậu biết cô ta nói gì không, cô ta bảo nếu tôi muốn hẹn thì bay tới Hokkaido tìm cô ta, cũng chỉ là một con đ.ĩ, đáng để cậu như vậy sao?”
Trương Hiểu Thần nhìn sắc mặt của Kì Du Dương, khuyên Hoàng Mục Trạch: “Cậu bớt đi vài câu, con mẹ nó, chuyện này chưa đủ ồn ào đúng không?”
Những người trong phòng bao nhìn thấy cảnh này ít nhiều đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm sao.
Vốn tưởng chuyện này ầm ĩ đến đây có thể dừng lại, không ngờ sau khi Hoàng Mục Trạch nói xong câu kia Kì Du Dương liền cầm lấy chai rượu đập vào đầu anh ta, sau đó liên tiếp là những chai rượu bị ném vào tường vỡ ra thành từng mảnh.
Bọn họ cũng không dám ngồi ở trong phòng bao nữa, sợ chẳng may miếng mảnh sành nào đó găm lên người mình.
Bên trong phòng ồn ào một trận mới dừng lại được.
Chiếc áo len màu đen trên người Kì Du Dương đều là mùi bia, Trương Hiểu Thần kéo Kì Du Dương ra khỏi phòng bao, đưa cho anh một điếu thuốc, nói: “Trận này tối nay không đến mức phải như vậy chứ?”
“Con mẹ nó, tôi đã không ưa cậu ta từ lâu.” Kì Du Dương cắn điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Trương Hiểu Thần nhếch khóe miệng: “Chuyện này cũng trách tôi, hôm đó tôi đi toilet cùng với cậu ta, lỡ mồm nói cho cậu ta biết cậu với Thi Thi không phải là quan hệ yêu đương, thật sự không ngờ cậu ta sẽ thật sự đi gạ tình Thi Thi.”
Kì Du Dương phun ra một làn khói, trong làn khói trắng mỏng tan đi, anh híp mắt lại, nhìn Trương Hiểu Thần một cái, giọng điệu buồn bã nói: “Mẹ nhà cậu Trương Hiểu Thần.”
“Lỗi của tôi, cãi nhau thành như vậy rồi mỹ nữ Thi Thi vẫn thật sự muốn chia tay với cậu?” Trương Hiểu Thần nói, “Nếu không để tôi đi giải thích với người ta một chút?”
“Cút đi.” Kì Du Dương dựa vào lan can, miễn cưỡng nói: “Cậu nghĩ cô ấy dễ dỗ như vậy à.”
“Khóe miệng của cậu đều bầm tím hết lên rồi, chẳng phải có sẵn khổ nhục kế sao, sao không bám lấy thử xem?”
“Dm.” Kì Du Dương rời mắt đi chỗ khác, rít một hơi thuốc, “Đừng nhắc ba chữ này với tôi.”
Trương Hiểu Thần có chút hưng phấn nói: “Nhưng mà Hoàng Mục Trạch gửi gì cho Thi Thi mà khiến cậu tức giận đến mức như vậy?”
Kì Du Dương không trả lời, giơ tay xoa xoa khóe miệng, anh nhẹ rít lên một tiếng, dập điếu thuốc khua khua tay: “Tôi đi trước.”
Kì Du Dương đi thang máy xuống dưới tầng, Hứa Tiêu Tiêu đứng trước cửa khách sạn chờ anh, thấy anh đi ra cô ta liền tiến tới, đưa một chiếc túi to: “Mua cho anh một ít thuốc, anh cầm đi.”
Kì Du Dương nhìn cô ta một cái, nhíu mày lại: “Không cần.”
Hứa Tiêu Tiêu đúng thật là không biết xấu hổ, cong khóe miệng: “Tối nay anh vì cô gái kia mà đánh nhau, em thấy cô ấy cũng không quan tâm đến anh lắm, làm gì mà phải như vậy chứ, lúc anh và cô ấy chơi đùa chắc cũng nhàm chán nhỉ?”
Kì Du Dương cười nhẹ, cảm thấy cô ta cũng có chút thú vị, anh nâng mắt lên nhìn chằm chằm cô ta, giọng điệu có hơi chướng tai: “Thế nào, cô muốn ngủ với tôi?”
Hứa Tiêu Tiêu nói: “Cũng không phải như vậy.”
“Cút đi, ông đây không thèm người cô.” Kì Du Dương cười nhạo, “Đêm nay chẳng qua là có nhiều người nên không có ý muốn khiến cô xấu hổ thôi.”
Kì Du Dương tiến gần vào tai cô ta, nói nhỏ hai câu: “Tôi không phải là ván nhún của cô, muốn nhún cũng phải tự xem bản thân có đầy đủ không, không phải ai cũng giống Lâm Khả, nguyện ý làm thằng khờ của cô. Ồ, đúng rồi, mấy video của cô vẫn còn ở trong điện thoại của Lâm Khả, đừng chọc vào người khác nhé.”
Sắc mặt Hứa Tiêu Tiêu trắng bệch, cắn môi, trợn trừng mắt nhìn anh.
Kì Du Dương không thèm để ý cười khẩy một tiếng sau đó đi qua người cô ta. Từ trước đến nay anh không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, lúc tâm trạng tốt có thể sẽ kiên nhẫn vui vẻ nói vài câu, tâm trạng không tốt thì chẳng kiêng nể ai.
Vốn dĩ Kì Du Dương không có ấn tượng gì đối với Hứa Tiêu Tiêu, nhưng sau khi trải qua chuyện tối nay anh liền nhớ tới trước kia cô ta từng ở cạnh Lâm Khả. Lúc đó anh ta đang học thạc sĩ ở Úc, anh ta còn tham gia mấy nhóm, trong nhóm đều là sinh viên du học, thỉnh thoảng sẽ tụ tập đi chơi.
Một buổi tối nọ trong nhóm liền nói đến chuyện bị gái điếm cho đội mũ xanh cùng với đó là một số bức ảnh của Hứa Tiêu Tiêu, lúc đó chẳng qua cũng chỉ xem là mấy chuyện drama để giải tỏa căng thẳng, cười mắng chửi Lâm Khả bị t*ng trùng lên não, bị người ta gài bẫy. Lúc Kì Du Dương uống rượu giao bôi với cô ta thật ra vẫn chưa nhận ra là ai, nhưng vừa rồi cô ta đưa cho anh một túi thuốc anh tự nhiên lại nhớ ra.
Thi Tiểu Vận gọi một chiếc taxi quay về, lúc về đến nhà, thông báo wechat của cô vang lên. Thi Tiểu Vận nhìn thoáng qua, là Trương Hiểu Thần gửi một video tới, cô ấn mở video, bên trong là âm thanh ồn ào, trên sofa hỗn loạn, hình như là đánh nhau. Hai mắt cô nhìn nhìn, liền nhìn thấy bóng lưng của Kì Du Dương.
Thi Tiểu Vận đại khái có thể đoán được nguyên nhân là Kì Du Dương và Hoàng Mục Trạch đánh nhau, Trương Hiểu Thần còn gửi ghi âm giọng nói tới, Thi Tiểu Vận lười bấm vào, trực tiếp thoát khỏi cuộc trò chuyện giữa hai người.
Cô ném điện thoại lên sofa sau đó đi vào phòng tắm tẩy trang rửa mặt.
Lúc cô từ phòng tắm đi ra Chu Sảng cũng gửi tới cho cô vài tin nhắn: Nghe Thiệu Tử nói em trai Kì tối nay vì cậu mà đánh nhau?
Chu Sảng: Chị em lơi hại, aizz, còn chưa có người đàn ông nào đánh nhau vì tớ đâu.
Thi Tiểu Vận không để tâm, Chu Sảng lại gửi tới: Vậy hai người xảy ra chuyện gì thế, cãi nhau hay là chia tay rồi.
Thi Tiểu Vận lấy điện thoại trả lời cô ấy: Chia tay.
Chu Sảng: Chia tay thật?
Thi Tiểu Vận câm điện thoại, vô cùng kiên nhẫn trả lời tin nhắn cho cô ấy rồi lại đặt điện thoại lên bàn trà. Cô lấy bao thuốc lá ra châm một điếu.
Trên màn hình điện thoại vẫn dừng ở khung trò chuyện của Thi Tiểu Vận và Chu Sảng, màn hình tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai câu đối thoại.
Chu Sảng: Chia tay thật?
Thi Tiểu Vận: Lần này chia tay thật.
—————
Edit: Cá heo nhỏ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");