Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thi Tiểu Vận không trả lời.
Hai người im lặng lắng nghe hơi thở của nhau. Bên chỗ anh có tiếng nói chuyện ồn ào, loáng thoáng có thể nghe được tiếng nhạc.
Thi Tiểu Vận đang định trả lời thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng tút vang lên, giống như điện thoại của Kì Du Dương sắp hết pin, anh thấp giọng chửi thề, nói: “Điện thoại sắp hết pin rồi.”
Anh vừa dứt lời Thi Tiểu Vận liền nghe thấy tín hiệu báo bận trên điện thoại. Cô lấy điện thoại xuống khỏi tai, nhìn chằm chằm hơn mười số điện thoại lạ kia trong lịch sử cuộc gọi.
Kì Du Dương xóa lịch sử cuộc gọi rồi trả lại điện thoại cho cậu bạn phía trước, anh nói: “Xin lỗi nhé người anh em, đang gọi mà điện thoại hết pin.”
Anh bạn kia trêu anh: “Làm bạn gái tức giận à?”
Kì Du Dương nhếch khóe môi, nói đùa: “Đúng vậy, chọc ai cũng được nhưng vạn lần đừng chọc bạn gái tức giận.”
Anh chàng kia có vẻ rất đồng cảm, anh ta dơ ngón tay cái lên: “Có lý.”
Trương Hiểu Thần hút thuốc: “Có cần dùng điện thoại khác nữa không.”
Kì Du Dương lắc đầu: “Bỏ đi, gọi mười mấy lần cũng không nghe, không giải quyết được vấn đề của bọn tôi.”
Triệu Hoằng Lâm hiếm khi mới nói được vài câu tiếng người: “Vậy cậu nên nghiêm túc theo đuổi người ta đi, mỹ nữ Thi Thi nhìn vậy thôi chứ không thấy giống kiểu người lấy chuyện tình cảm ra để trêu đùa.”
Kì Du Dương đương nhiên là biết Thi Tiểu Vận sẽ không lấy chuyện tình cảm ra để đùa, nhưng lúc cô quyết tâm cắt đứt quan hệ thì thực sự chính là như vậy. Kì Du Dương cảm thấy mình không tuyệt tình bằng cô.
Sau cuộc điện thoại đêm đó, đảo mắt liền tới đêm giao thừa, lại là một mùa Tết âm lịch.
Thi Tiểu Vận và Đường Thư Trân về quê ăn Tết, bởi vì bố của Thi Tiểu Vận là con trai duy nhất của ông bà. Con trai qua đời sớm khiến họ kẻ bạc đầu tiễn người tóc xanh. Mấy năm qua, mỗi dịp Tết âm lịch hai mẹ con cô đều về quê ăn Tết với ông bà nội của Thi Tiểu Vận.
Hôm giao thừa Đường Thư Trân xuống bếp, Thi Tiểu Vận giúp mẹ Đường một tay, làm cũng được khá nhiều. Lúc Thi Tiểu Vận quay lại phòng khách, điện thoại cô có tin nhắn chúc Tết của bạn bè.
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại trả lời từng tin nhắn một.
Sau khi ăn cơm tất niên xong Thi Tiểu Vận và Đường Thư Trân cùng nhau xem Xuân Vãn cùng với ông bà nội. Dù sao thì ở thị trấn nhỏ này cũng không có nhiều nơi để đi chơi, mỗi đêm giao thừa, các cửa hàng đều đóng cửa không buôn bán, cả phố chìm trong bóng tối khiến con phố nhỏ tẻ nhạt hơn rất nhiều.
Xem đến chín giờ ông bà nội buồn ngủ mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Thi Tiểu Vận vẫn chưa buồn ngủ, cô lướt vòng bạn bè wechat, bài đăng của họ đều chụp ảnh bữa cơm tất niên. Chu Sảng còn đặc biệt gọi video tới cho cô, nói chúc mừng năm mới với Đường Thư Trân sau đó lại gửi cho cô một phong bao lì xì màu đỏ.
Thị trấn nhỏ không cấm bắn pháo hoa nên ngoài cửa sổ tiếng pháo hoa vang lên không dứt. Mặc dù ở trong phòng nhưng Thi Tiểu Vận vẫn có thể ngửi được mùi khói pháo.
Đường Thư Trân đang trả lời tin nhắn chúc Tết của học sinh, Thi Tiểu Vận lướt weibo sau đó gửi một phong bao lì xì lớn trên cả hai tài khoản phụ và chính cho người hâm mộ của mình, coi như là chút lộc.
Thi Tiểu Vận buồn chán xem xong hai tập phim đã thấy sắp tới 00h. Cô cầm điều khiển tắt TV chuẩn bị về phòng đi ngủ.
Điện thoại của cô vang lên, Thi Tiểu Vận nhìn thấy một dãy số xa lạ trên màn hình, trong lòng hơi có dự cảm. Cô ấn nhận, đặt điện thoại lên tai.
Kì Du Dương nói ngắn gọn: “Xuống dưới.”
“Em không ở Bắc Kinh.” Cô nói.
Kì Du Dương cười khẽ: “Anh biết, anh đang ở dưới nhà ông bà nội em.”
Nghe vậy Thi Tiểu Vận cầm điện thoại chạy ra ban công, qua lan can chống trộm đã rỉ sét, cô cúi đầu tìm bóng người dưới tầng, Kì Du Dương dường như nhận ra được ánh mắt của cô, trong tay anh đang cầm điếu thuốc, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Anh mắt hai người giao nhau qua lan can chống trộm.
Trong lòng Thi Tiểu Vận khẽ rung động, anh lại nói: “Xuống dưới.”
Thi Tiểu Vận nhìn anh một lát, cô xoay người đi vào phòng khách, mở của đi xuống tầng.
Kì Du Dương dựa vào thân xe, một tay nghịch điện thoại một tay hút thuốc. Nghe thấy tiếng bước chân anh ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên: “Anh còn sợ em sẽ không xuống.”
Thi Tiểu Vận dừng trước mặt anh, mặc dù cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cô không để lộ ra mặt, lạnh lùng nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Tới chúc mừng năm mới cùng em.” Anh dập điếu thuốc, “Em kéo wechat cùng số điện thoại của anh vào danh sách đen hết rồi, chẳng phải anh nên tự mình tới đây một chuyến để nói chúc mừng năm mới với em sao?”
Thi Tiểu Vận không biết nên trả lời thế nào, cô lại hỏi: “Sao anh biết nhà ông bà nội em?”
“Bảo Thiệu Tử Khiên hỏi bạn thân của em.” Kì Du Dương giơ tay, “Đưa điện thoại cho anh.”
Thi Tiểu Vận giương mắt lên nhìn anh: “Để làm gì?”
Kì Du Dương nhếch khóe môi, nắm lấy tay cô rồi lấy đi điện thoại trong tay cô, trực tiếp đăng nhập vào wechat của cô kéo wechat của anh ra khỏi danh sách đen, vô lại nói: “Em chặn anh rồi thì sao anh theo đuổi em được đây. Em muốn nhìn thấy thành ý của anh, trước tiên phải kéo anh ra khỏi danh sách đen đã, đúng không?”
Thi Tiểu Vận cười khẩy.
Kì Du Dương kéo wechat và số điện thoại của mình ra khỏi danh sách đen xong mới đặt lại điện thoại vào trong tay Thi Tiểu Vận, nhưng anh cũng không rút tay lại, ngón tay xoa xoa mu bàn tay của cô, nói: “Năm mới vui vẻ.”
Thi Tiểu Vận khoanh tay: “Anh lái xe tới đây mất mấy tiếng?”
“Năm tiếng.” Kì Du Dương rũ mắt nhìn cô.
Thi Tiểu Vận không biết nên nói gì, điện thoại của Kì Du Dương vang lên. Anh nhìn màn hình điện thoại cau mày chậc một tiếng, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời. Đầu dây bên kia hình như là bố mẹ anh, hỏi anh đã chạy đi đâu rồi.
Gió đêm thổi đến, Thi Tiểu Vận chỉ mặc một chiếc áo len màu xám, cô lạnh rùng mình một cái. Kì Du Dương cúi đầu nhìn cô, tay nắm lấy bả vai của cô, đem người ôm vào lòng anh.
Thi Tiểu Vận theo bản năng giãy dụa nhưng chút sức lực đó cũng chẳng có tác dụng gì. Mặc dù dáng người anh cao gầy nhưng ngản cản được không ít gió lạnh. Cô vùi mặt vào chiếc áo len ấm áp, cảm giác mềm mại khiến cô luyến tiếc không muốn rời đi.
Đầu dây bên kia hình như là mẹ của anh, hỏi anh đi đâu rồi. Anh ôm cô, không đứng đắn nói: “Đi dỗ bạn gái.”
Tình tình mẹ anh có vẻ khá tốt, thấy anh như vậy cũng không mắng mỏ, chỉ dịu dàng nhắc nhở: “Nhớ về sớm một chút, Tết không chịu ở nhà mà còn chạy lung tung.”
Kì Du Dương cúp điện thoại, nhìn người trong ngực anh, nhíu mày: “Anh phải về rồi.”
Thi Tiểu Vận theo bản năng tách khỏi lồng ngực anh một chút, mơ hồ ừm một tiếng.
Kì Du Dương nhìn cô một lát, cong môi, nhéo nhéo tay ám chỉ cô: “Tốt xấu gì cũng phải nói một câu chúc mừng năm mới chứ, anh lái xe mất cả quãng đường để tới tìm em đấy?”
Thi Tiểu Vận nói cho có lệ: “Năm mới vui vẻ.”
Biết tính tình cô kiêu ngạo Kì Du Dương cũng không cưỡng ép cô. Nhưng cô cũng không dễ dàng làm hòa với anh chỉ vì anh đã lái xe cả quãng đường dài để tới đây nói lời chúc mừng năm mới với cô.
Anh cười nhạt: “Mau đi lên đi.”
Thi Tiểu Vận nhìn anh một lát, vẫn không nhịn được liền nói: “Anh lái xe nhớ chú ý an toàn.”
Kì Du Dương giơ tay xoa tóc cô, nhếch khóe miệng: “Được, anh biết rồi.”
Thi Tiểu Vận mở cửa một cách nhẹ nhàng, cô đi vào phòng vệ sinh tắm rửa sau đó lại quay về phòng ngủ. Cô nhấc chăn lên, dựa nửa người vào đầu giường, nghĩ một lát sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Kì Du Dương.
Chưa tới hai giây cuộc gọi liền được nhận, hình như anh kết nối điện thoại với Bluetooth, có thể nghe thấy được âm thanh lái xe ở đầu dây bên kia.
Thi Tiểu Vận cắn môi dưới, dịu dàng nói: “Kì Du Dương anh tới đâu rồi?”
“Mới vừa lên đường cao tốc.” Anh nói.
Thi Tiểu Vận ừm một tiếng: “Vậy em cúp điện thoại đây.”
“Đừng mà, bây giờ cũng đêm khuya rồi, em nói chuyện với anh đi.” Kì Du Dương nói, “Một mình anh lái xe chẳng may lát nữa buồn ngủ xảy ra chuyện không may thì làm sao? Anh là huyết mạch duy nhất trong nhà họ Kì chúng ta, hương khói này không thể đứt đoạn trên tay em được đâu bé yêu.”
Thi Tiểu Vận trợn mắt.
Kì Du Dương nắm tay lái, nói nhảm không ngừng: “Nếu em không uống thuốc tránh thai chẳng may anh có vận khí tốt thì ít nhất trong bụng của em có phải có dòng máu của anh rồi, anh chết cũng đáng tiếc đúng không?”
Thi Tiểu Vận nghiêng người: “Anh chưa thôi đúng không?”
Kì Du Dương thấp giọng bật cười, thu lại dáng vẻ cợt nhả, chậm rãi nói: “Nói chuyện với anh nhé?”
Thi Tiểu Vận cắn môi không trả lời. Kì Du Dương biết cô không cúp máy, hiểu ý của cô nên cũng không bắt cô phải trả lời.
Anh mở nhạc trong xe, còn cố ý chọn bài ‘Thiên Thiên khuyết ca’.
Anh nhẹ nhàng ngâm nga theo câu hát: “Chầm chậm nhìn lại, đêm ấy chúng ta từng thuộc về nhau, thật may vì có em trao tặng anh dưới anh nắng rực rỡ này......”
Thi Tiểu Vận nghe thấy tiếng nhạc ở bên kia liền mất tập trung một lát, nhưng rất nhanh cô liền thu lại suy nghĩ.
Cô đặt điện thoại ở bên cạnh gối, bật loa ngoài.
Sau Tết, Thi Tiểu Vận và Đường Thư Trân ở lại cùng ông bà thêm một tuần rồi mới quay trở lại Bắc Kinh. Sau đó Thi Tiểu Vận lại ở lại với Đường Thư Trân thêm mấy ngày rồi quay về nhà vì phải quay chụp.
Thi Tiểu Vận đi thang máy lên tầng liền tình cờ gặp nhân viên chuyển nhà.
Thi Tiểu Vận hơi ngạc nhiên, trong lòng còn đang nghĩ thầm không biết là ai chuyển nhà. Lúc ra khỏi thang máy cô thấy nhân viên chuyển nhà ra ra vào căn hộ đối diện nhà cô.
Thi Tiểu Vận theo bản năng nhìn thêm vài lần, cho đến khi nghe thấy giọng điệu thản nhiên của Kì Du Dương: “Đặt ở đây là được rồi.”
Thi Tiểu Vận khựng lại, đúng lúc Kì Du Dương cũng từ bên trong đi ra, nhìn thấy cô liền cười cười: “Về rồi à?”
Thi Tiểu Vận cau mày, hoài nghi nói: “Anh đang làm gì vậy?”
Kì Du Dương nhướn mày, đưa hai điếu thuốc cho nhân viên chuyển nhà, mắt nhìn về phía cô, nửa thật nửa giả nói: “Chẳng phải là chuyển đến đối diện để thuận tiện theo đuổi em sao?”
Trong hành lang có nhân viên chuyển nhà ra ra vào vào, nghe thấy Kì Du Dương nói vậy liền nhìn Thi Tiểu Vận vài lần.
Mặt Thi Tiểu Vận nóng lên, trừng mắt nhìn anh một cái, cô xoay người đưa tay nhập mật khẩu.
Kì Du Dường còn cố tình ở phía sau cô nói: “Sau này là hàng xóm rồi, nhớ chiếu cố một chút đấy.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");