Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thi Tiểu Vận cong môi cười cười.
Trên bàn ăn, Cẩu Ca hỏi Kì Du Dương làm công việc gì.
Kì Du Dương nói: “Vẫn đang đi học.”
“Sinh viên à.” Cẩu Ca có hơi ngạc nhiên, “Học ở đâu vậy? Chuyên ngành gì?”
“Úc, ngành luật.”
Cẩu Ca ngạc nhiên nhướn mày, có vẻ như Kì Du Dương là một tay chơi có học thức. Ngành luật ở Úc được xếp hạng cao nhất thế giới, anh ta ngửa đầu uống một ngụm rượu, nói: “Vậy sao bây giờ vẫn còn ở trong nước.”
Kì Du Dương gác tay lên phía sau ghế của Thi Tiểu Vận, thản nhiên nói: “Gây chuyện ở trường học nên bị đình chỉ một năm.”
Người trên bàn ăn nghe vậy liền cười vang.
Có người tò mò: “Sao lại bị đình chỉ, không phải đánh nhau vì phụ nữ đó chứ?”
Kì Du Dương chậc một tiếng, đưa tay nghịch đuôi tóc trên vai Thi Tiểu Vận, thản nhiên nói: “Người anh em, anh hỏi câu này trước mặt bạn gái tôi không phải đang tìm chuyện cho tôi chứ?”
Người kia liền hiểu ý, anh ta giả vờ vả nhẹ vàng miệng: “Nói sai rồi, nói sai rồi, tự phạt một ly.”
Mặc dù mọi người ngồi đây rất tò mò nhưng tốt nhất là không nên hỏi hỏi nhiều bởi vì bọn họ cũng không thân với Kì Du Dương.
Bởi vì lát nữa Kì Du Dương còn muốn đi cắt tóc, mà nhóm Cẩu Ca ăn tối xong còn muốn đi bar nên Thi Tiểu Vận và Kì Du Dương không đi cùng.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Thi Tiểu Vận lấy điện thoại tìm tiệm cắt tóc ở gần đây, cô nói: “Cách chỗ chúng ta 200m có một tiệm cắt tóc, đi không?”
Kì Du Dương nhét tay ở trong túi quần, khẽ gật đầu: “Đi chứ.”
Thi Tiểu vận ừm một tiếng, hai ngươi ngồi lên xe.
Kì Du Dương lái xe theo bản đồ chỉ đường, hai mươi phút sau liền đến chỗ tiệm cắt tóc kia. Tiệm cắt tóc trông vô cùng bình thường, trên tấm kính đẩy có dán một tấm băng màu đỏ, cắt tóc A Lương, bên cạnh là một quán mỳ tay kéo Lan Châu, bên trong có rất nhiều người ngồi, hơi nước của mỳ tỏa ra khiến tiệm cắt tóc càng thêm thê thảm và không được ưa chuộng.
Kì Du Dương híp mắt nhìn cô: “Bảo bối, có phải em muốn chỉnh anh đúng không?Tiệm này tay nghề có được không vậy?”
Thi Tiểu Vận cong môi: “Vậy anh có vào hay không?”
Kì Du Dương do dự hai giây, sau đó bình tĩnh gật đầu: “Được thôi, nếu cắt hỏng thì em cũng đừng chê xấu.”
Kì Du Dương nắm tay cô, nhấc chân đi vào tiệm, kéo cửa thủy tinh ra để Thi Tiểu Vận đi vào trước.
Lúc này trong tiệm không có khách, có một anh thợ tóc màu vàng tầm khoảng hai mươi tuổi, thấy hai người bước vào liền chào đón: “Ai cắt đây?”
Kì Du Dương nhìn quanh tiệm một vòng, cảm thấy có chút không yên tâm, anh nói: “Tôi cắt.”
Anh thợ cắt tóc: “Vậy tiến lên đây, gội đầu trước đã.”
Thi Tiểu Vận kéo ra một chiếc ghế trống ngồi xuống, diện tích tiệm không lớn lắm, khoảng chừng mười năm mét vuông, chỉ có một bức tường ngăn cách khu vực uốn nhuộm và gội đầu.
Thi Tiểu Vận lướt weibo giết thời gian.
Mười phút sau Kì Du Dương từ khu gội đầu bước ra, dùng khăn lau mấy sợi tóc nhỏ giọt nước trên trán.
Anh thợ tóc vàng đợi Kì Du Dương ngồi xuống ghế liền nói: “Soái ca, khuôn mặt này của cậu có muốn thử để kiểu húi cua không?”
Kì Du Dương nhìn Thi Tiểu Vận, cười nói: “Cái này anh phải hỏi ý kiến của bạn gái tôi, nếu cắt hỏng rồi cô ấy muốn trả hàng thì chẳng phải rách việc sao.”
Anh thợ tóc vàng nói “Không nhìn ra là cậu nghe ý kiến của bạn gái như vậy nha.” Sau đó quay đầu lại hỏi Thi Tiểu Vận: “Mỹ nữ, cô cảm thấy bạn trai cô để đầu cua thế nào?”
Thi Tiểu Vận rời tầm mắt khỏi điện thoại, tưởng tượng đến dáng vẻ Kì Du Dương để đầu cua, cô lắc đầu: “Cứ để kiểu tóc như hiện tại đi, anh giúp anh ấy cắt ngắn đi một chút là được.”
Anh thợ tóc vàng cười: “Được thôi, nghe lời mỹ nữ vậy.”
Kì Du Dương cũng không có ý kiến, vốn dĩ anh cũng rất thích kiểu tóc hiện tại của mình.
Lúc anh thợ tóc vàng cắt tóc cho Kì Du Dương xong đã là chuyện của nửa tiếng sau. Anh thợ tóc vàng cởi khăn choàng màu đen ra khỏi cổ của Kì Du Dương, nói với Thi Tiểu Vận: “Mỹ nữ, cô thấy thế nào?”
Sau khi cắt tóc tỉa ngắn lại, anh thợ còn tạo kiểu xịt keo định hình lại, anh ta vuốt xoa hai lần, để lộ ra vầng trán sạch sẽ, chỉ có một sợi tóc dược rủ xuống lông mày, trông rất tùy ý và đẹp trai.
Thi Tiểu Vận nhìn anh, hai người nhìn nhau một lát, cô rời mắt trước sau đó mỉm cười với anh thợ tóc màu vàng: “Tay nghề không tồi.”
Anh thợ cắt tóc cầm chiếc khăn choàng, rũ sạch tóc còn dính trên đó, sau đó khoác lên ghế, cười nói: “Là bạn trai cô đẹp trai.”
Kì Du Dương nhìn vào gương, vuốt tóc rồi huýt sáo một tiếng, cũng may là tay nghề không tệ. Kì Du Dương lấy điện thoại ra quét mã wechat dán trên gương chuyển 50 tệ.
Hai người từ trong tiệm đi ra, Kì Du Dương đưa tay sờ gáy, hỏi cô: “Muốn đi xung quanh dạo phố hay là về khách sạn?”
Thi Tiểu Vận nhíu mày: “Đi dạo ở đâu?”
Lúc này vẫn còn sớm, mới chỉ tám giờ. Kì Du Dương suy nghĩ hai giây, hứng thú nói: “Hay là dạy em chơi bóng rổ?”
Thi Tiểu Vận nhìn anh hai giây, nhớ tới lời nói của anh, cô hỏi ngược lại: “Không phải anh bảo chỉ dạy cho bạn gái anh thôi sao?”
Kì Du Dương cười khẽ, anh lấy bao thuốc trong túi quần, châm một điếu: “Do quan hệ của chúng ta thân thiếu nên cho em chiếm tiện nghi miễn phí một lần đấy. Nhưng mà em không được nói cho bạn gái tương lai của anh biết, có được không?”
Thi Tiểu Vận nhìn anh, nhịn không được liền bật cười.Nhưng lúc đó đột nhiên cô quay đầu lại, nhìn thấy bảng hiệu đèn neon đối diện. Sau đó cô lại nhìn về phía anh, nhướn mày, trong mắt là ý cười.
Giọng điệu của Thi Tiểu Vận thoải mái: “Được thôi, dễ gì mới được chiếm tiện nghi.”
Kì Du Dương nhả ra một làn khói, nửa thật nửa đùa thảo luận với cô: “Nhớ là đừng nói cho bạn gái tương lai của anh đấy?”
Thi Tiểu Vận xùy nhẹ một tiếng.
Kì Du Dương kéo tay cô lên xe. Miệng anh ngậm điếu thuốc, cúi đầu ấn điện thoại tìm kiếm sân vận động gần đây, cũng may là cách chỗ hai người không xa.
Lái xe qua đó mất hai mươi phút.
Kì Du Dương đỗ bên ngoài sân bóng rổ bị ngăn cách bởi một hàng rào xanh. Trong sân bóng rổ có không ít thanh niên đang chơi bóng, trời này vẫn còn mặc áo cộc tay.
Thi Tiểu Vận khó hiểu nói: “Trời này cách anh chơi bóng mặc áo cộc tay không lạnh à?”
“Vận động cũng nóng rồi, lúc đấy không cảm thấy lạnh nữa.” Kì Du Dương giải thích.
Hai người đi vào sân bóng rổ, có một khu không có người. Kì Du Dương nhặt một quả bóng rổ, vỗ vỗ hai cái: “Dạy em ném trước nhé?”
“Được.”
Lúc Thi Tiểu Vận xem bọn anh ném bóng cảm thấy rất dễ dàng. Nhưng đến lúc mình ném mới phát hiện không đơn giản như vậy, lực quá nhỏ thì không thẻ ném quả bóng vào rổ còn lực quá lớn thì khiến bóng bay thẳng ra đằng sau bảng.
Thi Tiểu vận không phải là học sinh giỏi, sau sáu lần ném trượt liền mất hứng.
Anh nhún vai, ném bóng vào rổ rồi hỏi cô: “Không chơi à?”
“Không có hứng.” Thi Tiểu Vận uể oải.
Kì Du Dương cong môi cười cười, anh đã đoán trước cô sẽ chỉ cảm thấy hứng thú trong vòng ba phút. Anh cởi áo khoác, đưa điện thoại và áo của mình cho Thi Tiểu Vận, tự ném hai quả bóng rồi gia nhập với nhóm thanh niên.
Thi Tiểu Vận đặt áo khoác anh lên đùi, nhét điện thoại anh vào trong túi áo khoác sau đó ngồi nghịch điện thoại của mình, cô vừa uống trà sữa vừa lướt weibo.
Lúc cô vô thức muốn bắt chéo chân thì điện thoại của Kì Du Dươg bị trượt ra từ trong túi áo khoác, bộp một tiếng, rơi trên mặt đất.
Thi Tiểu Vận giật mình, sợ màn hình điện thoại của anh bị vỡ, nhặt lên nhìn, cũng may là không bị vỡ cô mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, điện thoại màn hình sáng lên.
Thông báo ins hiện ra một tin nhắn, Cassie gửi tới: Ý gì đây, Kì, sao anh lại chặn em?
Thi Tiểu Vận có chút ấn tượng với cái tên này, lúc trước Kì Du Dương nói với cô, anh ở Úc từng hẹn qua với một cô gái, cô gái ấy từng muốn trở thành người yêu của anh.
Lúc Kì Du Dương cầm quả bóng rổ tiến lại, lấy cốc trà sữa Thi Tiểu Vận đặt trên ghế dài rất tự nhiên mà đưa lên miệng hút, anh cúi đầu nhìn điện thoại trên tay cô: “Đang xem cái gì mà nghiêm túc vậy?”
Điện thoại của Kì Du Dương và Thi Tiểu Vận đều cùng một thương hiệu, ngay cả màu cũng đều là màu đen. Cả hai chiếc điện thoại của hai người đều không có ốp cho nên Kì Du Dương nhìn qua tưởng Thi Tiểu Vận đang cầm điện thoại của cô. Cho đến khi cô đưa điện thoại cho anh: “Cassie kia đang hỏi tại sao anh lại chặn cô ta kìa.”
Kì Du Dương sửng sốt, nhìn thoáng qua sắc mặt của cô sau đó nhận lấy điện thoại.
Anh nhập mật khẩu, đăng nhập vào ins nhìn thấy Cassie đang hỏi anh vì sao chặn cô ta. Kì Du Dương nhếch khóe môi, nhướn mày, đưa điện thoại cho cô: “Bảo bối, em trả lời đi.”
Thi Tiểu Vận nhìn anh, nói: “Anh tự mà trả lời.”
Đầu lưỡi Kì Du Dương chống vào má, cũng lười trả lời lại, kéo Cassie vào danh sách đen, anh cất lại điện thoại vào trong túi.
Thi Tiểu Vận cảm thấy vẫn cần phải giải thích, cô nhìn mấy chàng trai đang đuổi nhau trên sân bóng rổ, cắn môi dưới: “Em không cố ý nhìn lén điện thoại của anh.”
Kì Du Dương chậc một tiếng, anh dựa người vào hàng rào, anh nắm lấy tay cô đặt lên đầu gối, siết chặt, bỗng nhiên nói: “8900.”
Thi Tiểu Vận không hiểu: “Gì cơ?”
“Mật khẩu điện thoại anh.” Anh quay sang nhìn cô, thản nhiên nói, “Em cứ xem tự nhiên.”
Thi Tiểu Vận: “Lúc anh yêu đương thích bạn gái kiểm tra điện thoại sao?”
Anh nhìn cô, yết hầu lặn lộn: “Còn phải tùy người.”
Thi Tiểu Vận không thể không phủ nhận anh nói câu này cô rất vui vẻ, cô cố tình hỏi: “Tùy như thế nào?”
Anh rút một điếu thuốc đưa lên miệng nhưng không châm lửa, chẳng qua để cho đỡ nghiện. Anh nhìn cô nhướn mày, nói không rõ ràng: “Vợ thì có thể tùy tiện xem.”
Thi Tiểu Vận cắn môi, nhưng khóe miệng không thể kìm nén được nụ cười.
—————
Edit: Cá heo nhỏ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");