Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thi Tiểu Vận hỏi: “Thật à?”
Kì Du Dương đặt tay lên bàn: “Anh lừa em làm gì, nếu không em ăn thử một chút xem?”
Cô cầm lấy dao dĩa cắt một miếng thịt bò cho vào miệng, nhai nhai hai miếng sau đó nhè ra, cau mày: “Em quên mất bước nào rồi sao?”
Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vỗ đầu: “Lúc em bỏ bơ vào quên không cho nhỏ lửa.”
Kì Du Dương cúi đầu, cười rung cả vai.
Thi Tiểu Vận nói: “Vậy anh còn muốn ăn nữa không?”
Kì Du Dương nhướn mày nhìn cô: “Không phải em định bắt anh ăn hết đó chứ? Bảo bối, anh sợ ngộ độc thực phẩm.”
Thi Tiểu Vận cũng không phải là một người vô lý nên đương nhiên sẽ không bắt Kì Du Dương ăn hết miếng thịt bò, cô nói: “Vậy anh gọi đồ ăn ngoài ăn nhé?”
Kì Du Dương: “Lát nữa anh gọi.”
Thi Tiểu Vận bưng cái đĩa lên đổ thịt bò vào trong thùng rác. Kì Du Dương đứng dậy lấy cái đĩa trên tay cô: “Anh rửa cho, em ngồi nghỉ đi.”
Thi Tiểu Vận tươi cười: “Cảm ơn anh nhé.”
Kì Du Dương cong khóe môi, biết cô không thích làm việc nhà. Anh mở vòi nước, lấy một ít nước rửa bát sau đó lau quanh chiếc đĩa một vòng.
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại: “Em đặt bít tết cho anh nhé?”
“Bỏ đi, gọi cho anh một lần salad ức gà.”
Thi Tiểu Vận ồ một tiếng, tìm một quán bán salad ức gà có đánh giá cao đặt cho anh một phần. Sau đó cô ngồi khoanh chân trên sofa chơi điện thoại.
Kì Du Dương rửa bát xong, qua tầm mười phút đồ ăn đặt bên ngoài vừa vặn giao đến. Anh để đồ ăn lên bàn trà phòng khách và bắt đầu ăn trưa.
Thi Tiểu Vận mở TV, tùy tiện chọn một bộ phim hoạt hình, vừa nghe âm thanh hoạt hình vừa chơi điện thoại.
Kì Du Dương mở nắp, gắp một miếng thịt gà cho vào miệng. Thi Tiểu Vận giơ chân đá đá vào chân anh, nói: “Cho em thử một miếng.”
Kì Du Dương cong khóe môi, lấy một miếng thịt gà đưa đến bên miệng cô.
Sau khi ăn xong Thi Tiểu Vận liền dựa vào ghế sofa chơi game, cô nói: “Tối nay chúng ta đi ăn đồ Nhật, mỗi người hết bốn con số. Lát nữa Trương Hiểu Thần vào trong quán xong sẽ không bỏ của chạy lấy người đó chứ?”
Kì Du Dương cười nói: “Còn chưa đến mức.”
Thi Tiểu Vận dựa vào vai anh: “Em đưa tên quán kia cho anh, anh nói với anh ấy nhé.”
“Được, em gửi qua đi.”
Điện thoại Kì Du Dương đặt trên bàn trà màn hình bỗng sáng lên. Anh cầm lấy điện thoại, nhấp vào link đường dẫn mà Thi Tiểu Vận gửi qua gửi cho Trương Hiểu Thần.
Chưa tới năm phút sau Trương Hiểu Thần liền gửi ghi âm giọng nói tới: “Dm, cậu đang chuẩn bị làm thịt tôi à.”
Kì Du Dương gửi lại ghi âm giọng nói cho anh ta: “Chuẩn bị sẵn tiền đi, đừng đến lúc đấy tiền lại không đủ, xấu mặt anh em lắm.”
Trường Hiểu Thần vừa cười vừa mắng: “Tôi đã nghèo như vậy rồi, bữa này tôi ứng trước cho các cậu một phần, đừng để tôi trả hết tiền đấy.”
Kì Du Dương nhìn Thi Tiểu Vận một cái, sắc mặt cô bình tĩnh không khác mọi khi là mấy, anh nói: “Bạn gái tôi còn đang ở bên cạnh, cậu nói chuyện chú ý một chút.”
Trương Hiểu Thần liền trực tiếp gọi điện qua, Kì Du Dương ấn nhận, đầu dây bên kia Trương Hiểu Thần nói: “Mỹ nữ Thi Thi, tôi nói chuyện không biết giới hạn, cô đừng để trong lòng nhé.”
Thi Tiểu Vận đặt cằm lên vai Kì Du Dương, nhìn Trương Hiểu Thần trong điện thoại, cô nói đùa: “Không sao đâu, tôi cũng không dám đảm bảo tôi sẽ là người cuối cùng của anh ấy.”
Kì Du Dương quay sang nhìn cô chằm chằm, nói: “Lời này có ý gì đây hả bé yêu?”
Trương Hiểu Thần cũng cười cười tiếp lời: “Mỹ nữ Thi Thi, Dương Tử đối với cô thật sự không phải chơi đùa đâu, cậu ta đánh nhau với Hoàng Mục Trạch còn chưa đủ thật hả.”
Kì Du Dương trực tiếp cúp máy, giọng nói líu lo của Trương Hiểu Thần đột nhiên ngừng lại. Bầu không khí giữa hai người có chút nặng nề, Kì Du Dương siết chặt tay cô, quay sang nhìn cô: “Ý gì đây hả?”
Thi Tiểu Vận vốn đang dựa trên lưng anh, cô nhìn anh một lát sau đó tách ra khỏi người anh, nói: “Em nói đùa mà. Chuyện này rất bình thường, đoạn tình cảm này ai biết được kết quả sẽ tới đâu chứ? Cho dù anh nói với em rằng anh sẽ yêu em cả đời, em cũng không nghĩ đó sẽ là thật.”
Kì Du Dương chế giễu: “Thực tế như vậy à?”
“Thực tế một chút cũng không tổn hại gì.” Giọng của cô rất nghiêm túc, “Hơn nữa em đã yêu đương lần thứ ba rồi nên chắc chắn sẽ không thực tế và lãng mạn như mối tình đầu, em cũng không phải là một trang giấy trắng.
Cằm Kì Du Dương hơi bạnh ra, một lát sau anh nhếch môi cười khẩy, ném chiếc dĩa nhựa vào món salad: “Lời này như thế nào lại nghe có hơi không thoải mái nhỉ?”
Kì Du Dương buông lỏng tay cô ra, anh cho món salad ăn gần hết để vào trong túi, tùy tiện thắt nút sau đó đi đến thùng rác.
Thi Tiểu Vận biết anh có hơi để ý nhưng cô cảm thấy mình nói không sai. Cô đã hai mươi sáu tuổi rồi nên suy nghĩ không giống thiếu niên mười mấy tuổi nữa, nghĩ đến chuyện yêu đương của hai người sau này bách niên giai lão. Đối với những câu chuyện thực tế, câu nói đó chỉ là câu nói trong chuyện cổ tích hoàng tử và công chúa có cuộc sống hạnh phúc từ nay về sau, chỉ khi đóng nắp quan tài mới đưa ra được kết luận.
Kì Du Dương cầm bao thuốc và bật lửa ra ban công hút thuốc.
Thi Tiểu Vận ngồi lên sofa nhìn Kì Du Dương hút thuốc ngoài ban công. Anh đưa lưng về phía cô, trên người là chiếc áo dài tay màu trắng cổ tròn và quần tây màu đen.
Thi Tiểu Vận cũng không muốn tới dỗ anh, cô tự cảm thấy mình nói không có gì sai cả. Trong lòng Thi Tiểu Vận cũng phiền loạn, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Sảng: Hình như tớ chọc chận Kì Du Dương rồi.
Chu Sảng lập tức trả lời: Gì đấy, kể chi tiết đi.
Thi Tiểu Vận nói đơn giản hai câu, Chu Sảng gửi biểu tượng cảm xúc toát mồ hôi.
Thi Tiểu Vận: Cậu cũng thấy là do tớ à?
Chu Sảng an ủi cô: Bảo bối, lời nói của cậu thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu, dù sao thì các cậu cũng đang yêu đương mà cậu lại coi thường mối quan hệ này, nên chắc chắn em trai Kì có kích động rồi.
Thi Tiểu Vận nhíu mày: Không phải tớ coi thường mối quan hệ này, dĩ nhiên là tớ mong hai bọn tớ sẽ có thể hạnh phúc nhưng chuyện tương lai đâu ai nói chắc chắn được.
Kì Du Dương hút xong một điếu thuốc rồi đi vào, anh khôi phục lại vẻ mặt bình thường. Thi Tiểu Vận vẫn nhìn ra anh có chút khó chịu, áp suất thấp giữa hai người vẫn tiếp tục cho tới lúc đến quán Nhật.
Trương Hiểu Thần gọi hai người, Thi Tiểu Vận gượng cười.
Trương Hiểu Thần nói: “Chuyện lần trước là do tôi lắm mồm, may mà hai người hòa hợp nếu không tôi đúng là một kẻ tội nhân.”
Triệu Hoằng Lâm cũng tiếp lời: “Mỹ nữ Thi Thi, quán ăn lần này cô chọn rất tốt, con người này cổ chày vắt ra nước, lần này mổ thịt cậu ta một chút.”
Bạn gái ở bên cạnh Triệu Hoằng Lâm nghe vậy liền cười nói: “Anh Thần keo kiệt vậy à.”
“Chứ còn gì nữa.” Triệu Hoằng Lâm bôi đen Trương Hiểu Thần, “Con gái các em tìm bạn trai phải sáng mắt lên, đừng tìm người keo kiệt như vậy, một nửa tiện nghi cũng không chiếm được.
Trương Hiểu Thần nhấc chấn đá vào mông Triệu Hoằng Lâm một cái: “Đừng nói nhảm nữa, em gái à, anh không phải là người như thế, nếu không sao có thể đồng ý cho mọi người đi ăn tối mà giá mỗi người bốn chữ số chứ?”
Kì Du Dương cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, nắm tay Thi Tiểu Vận đi vào phòng riêng, khó chịu nói: “Nhanh lên đi, đói sắp chết rồi.”
Mấy người nói nói cười cười đi theo phục vụ vào một căn phòng.
Thi Tiểu Vận ngồi lên tatami, điện thoại Kì Du Dương đặt trên bàn sáng lên. Thi Tiểu Vận nhìn qua, điện thoại anh hiển thị ra một tin nhắn, người gửi là Trương Hiểu Thần.
“Dm, sao tôi cảm thấy hai người có chỗ nào đó không đúng nhỉ, đừng nói là lại cãi nhau?”
Thi Tiểu Vận nhìn chằm chằm Kì Du Dương, anh cầm điện thoại cúi đầu xem tin nhắn nhưng không có ý định trả lời Trương Hiểu Thần.
Ánh mắt của Trương Hiểu Thần quét qua khuôn mặt hai người, cảm thấy đúng như mình nghĩ, lại tiếp tục nhấn điện thoại: Được rồi, lần này sẽ không phải do tôi nữa đấy chứ?
Kì Du Dương: Ừ, do cậu.
Trương Hiểu Thần nhìn thấy tin nhắn kia của Kì Du Dương liền chửi thầm một câu trong lòng.
Lúc này, cửa trượt của căn phòng bị phục vụ đẩy ra bưng đồ ăn bọn họ gọi vào, Trương Hiểu Thần cũng không lo lắng về vấn đề này nữa.
Bữa cơm này Thi Tiểu Vận ăn nhưng không rõ mùi vị như thế nào, đồ ăn ngon mắt đưa lên miệng nhưng không cảm nhận được vị gì. Mặc dù Kì Du Dương vẫn bóc tôm bỏ vào đĩa cô nhưng hai người cơ bản không nói chuyện gì.
Một tiếng sau bữa cơm kết thúc.
Trương Hiểu Thần đề nghị đi chơi bóng rổ, vốn dĩ tâm trạng của Kì Du Dương đang không tốt nên đồng ý luôn.
Cô gái Triệu Hoằng Lâm mang đến đây bảo mọi người gọi cô ta là Đồ Đồ, Đồ Đồ nhìn về phía Triệu Hoằng Lâm, làm nũng: “Vậy lát nữa anh dạy em chơi bóng rổ đi.”
Triệu Hoằng Lâm giơ tay sờ đầu cô ta, nói: “Em đừng chơi được mười phút xong liền bảo tay của em bị đau là được.”
Đồ Đồ nhìn lại về phía Thi Tiểu Vận, dịu dàng nói: “Chị Thi Thi, chị có chơi không?”
Kì Du Dương nghe vậy liền cười khẩy: “Cô ấy chỉ nhiệt tình được ba phút thôi.
Thi Tiểu Vận theo bản năng giương mắt nhìn anh, Kì Du Dương ôm vai của cô, nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Anh nói không đúng à, không phải em chỉ nhiệt tình được ba phút thôi sao?”
Lúc hai người vẫn còn tốt Thi Tiểu Vận đối với thái độ thản nhiên của anh cũng không có chuyện gì. Nhưng bây giờ hai người đang trong tình trạng chiến tranh lạnh, anh lại còn dùng thái độ này đối với cô, không hiểu sao trong lòng cô có chút không thoải mái.
Mấy người lái xe đến sân bóng rổ gần đây.
Ánh đèn trắng chiếu vào sân bóng rổ có thể thấy rõ lớp sương mù mỏng trong ánh sáng.
Triệu Hoằng Lâm dậy Đồ Đồ chơi một lượt nhưng còn chưa đến mười phút Đồ Đồ liền cảm thấy mệt, không muốn chơi nữa rồi rời sân. Cô t ngồi trên ghế dài cạnh Thi Tiểu Vận, nói: “Chị Thi Thi, bạn trai chị thật đẹp trai.”
Thi Tiểu Vận mỉm cười: “Triệu Hoằng Lâm cũng rất đẹp trai mà.”
“Đâu có, vẫn còn kém xa Kì Du Dương.” Cô ta nháy mắt với Thi Tiểu Vận, lặng lẽ nói, “Chị đừng nói cho anh ấy nhé.”
Thi Tiểu Vận cười cười.
Đồ Đồ đặt tay lên ghế dài, quay sang nhìn Thi Tiểu Vận: “Nghe nói Kì Du Dương còn nhỏ tuổi hơn chị, hai người kém nhau mấy tuổi vậy?”
“Hai tuổi.”
Mắt Đồ Đồ sáng lên: “Vậy em bằng tuổi với Kì Du Dương rồi.”
Thi Tiểu Vận cong môi: “Cô biết tôi bao nhiêu tuổi à?”
Đồ Đồ nói: “Biết chứ, em có theo dõi weibo của chị.”
Thi Tiểu Vận liền hiểu ra gật gật đầu, cô cúi đầu trả lời tin nhắn của San San. San San nói với cô trước đó đã đăng nhập vào tài khoản weibo của cô, có một thương hiệu kem nền dạng lỏng gửi tin nhắn tới weibo của cô, có ý muốn hợp tác với cô.
Cô đang gõ chữ vào khung chat thì chợt nghe thấy Đồ Đồ nói: “Chị Thi Thi, có một cô gái đang để ý tới bạn trai của chị kìa.”
Thi Tiểu Vận theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái tóc ngắn đang nói gì đó với Kì Du Dương, anh nhìn một cái rồi cười lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Thi Tiểu Vận nhếch môi mỉm cười, cô biết rõ trong lòng anh đang có ý gì. Cô nhét điện thoại vào trong túi áo, trực tiếp đứng dậy giả vờ muốn đi về phía cổng của sân bóng.
Phía sau truyền đến tiếng bóng nện trên sân.
Thi Tiểu Vận còn chưa đi được hai bước Kì Du Dương đã nắm lấy cổ tay cô.
Cô quay sang nhìn anh, lạnh lùng nói: “Chẳng phải anh muốn để em nhìn thấy sao, Kì Du Dương, anh không nhận thấy hành động của mình có hơi trẻ con sao?”
Kì Du Dương tự biết bản thân mình có hơi trẻ con, nhưng bởi vì mấy lời cô nói buổi trưa trong lòng anh vẫn tiêu hóa được, lên không lên xuống không xuống. Anh hơi quay đầu, anh vứt chai nước đang uống dở ném mạnh lên hàng rào.
Chai nước đập vào hàng rào trên sân bóng rổ, miệng chai chưa được đóng chặt nên nước bên trong tràn ra sân.
Kì Du Dương cười lạnh: “Đúng là có hơi trẻ con, người ta đòi thêm wechat của anh sẽ khiến em không thoải mái. Nhưng mấy lời em nói lúc trưa anh không có tâm trạng.”
“Mẹ nó, nếu anh đối với em là trêu đùa thì tối nay đã không có thái độ này.”
—————
Lời của tác giả:
Ông chủ nhỏ: Dm, anh đều hết lòng hết dạ rồi mà em vẫn còn nghĩ rằng anh chỉ muốn chơi đùa.
Không phải Thi không có cảm giác an toàn nhưng có điều cô ấy là một người lý trí, cảm thấy mấy lời nói của ông chủ nhỏ chỉ là chơi chơi, Thi đối với ông chủ nhỏ vẫn chưa an tâm.
Edit: Cá heo nhỏ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");