Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai ngày kế tiếp hai người ở cùng một chỗ. Tắt điện thoại, kéo hết rèm trong nhà lại tạo thành một căn phòng tối, không ai có thể làm phiền hai người. Bọn họ tự nhốt mình ở trong nhà giống như ngày mai tỉnh dậy là tận thế, muốn khắc mình vào cơ thể của đối phương, liều mình dây dưa cho đến khi cùng hòa vào nhau.
Hầu như tất cả thời gian hai người đều trải qua ở trên giường, thỉnh thoảng đói lại xuống giường đi làm chút đồ ăn, ăn xong lại lên giường. Thỉnh thoảng anh lại chơi game cùng cô, kĩ thuật của cô kém bị người ta chửi, anh chửi lại thay cô, hai người như hóa thành đứa trẻ bướng bỉnh, cùng nhau cười đùa.
Hoặc có lúc Thi Tiểu Vận quấn chăn hút thuốc cùng anh ở trên giường, điếu thuốc cháy cả một đoạn dài sau đó tàn thuốc rơi xuống giường nhưng hai người đều không để ý tới.
Thi Tiểu Vận ngồi trên đùi anh, hai tay chống trên giường, hơi ngẩng cổ lên. Kì Du Dương híp mắt, ánh mắt lưu luyến dừng trên chiếc cổ thon trắng của cô, sau đó dịch xuống một chút là phần nhô ra trước người của cô.
Hai người khao khát cảm nhận độ ấm trên người đối phương, mồ hôi nhớp nháp cùng với hơi thở nặng nề. Kì Du Dương lật người cô, khiến cô đưa lưng về phía anh.
Lúc gần kết thúc, anh cắn lỗ tai của cô, nhỏ giọng bên tai cô nói yêu cô. Thi Tiểu Vận bị đụng vào chỗ sâu nhất trong lòng, chảy nước mắt nói không cho anh đi, giống như một cô gái nhỏ cố tình gây chuyện.
Kì Du Dương nhẹ nhàng hôn cô, hôn lên trán của cô, chóp mũi, mắt, khóe môi. Thi Tiểu Vận ôm cổ anh, bỗng nhiên nhớ tới hôm sinh nhật cô, anh đứng trước một nhóm người xa lạ hát tặng cô bài ‘Thiên thiên khuyết ca’, có lẽ ngay từ đầu đã là một dự đoán, nhưng chẳng qua là bọn họ không ai đoán được.
Thi Tiểu Vận giơ tay ôm cổ anh, nhỏ giọng oán giận: “Lúc trước đáng ra không nên cho anh hát bài ‘Thiên thiên khuyết ca’, bày này không tốt lắm.”
Kì Du Dương không biết nên khóc hay nên cười: “Sao lại mê tín vậy hả?”
Thi Tiểu Vận nhíu mày: “Tại sao lại như vậy chứ? Mặc dù chúng ta chia tay cũng được nhưng em không muốn anh phải gánh chịu tất cả, em thương anh.”
Cô nhỏ tiếng nức nở, Kì Du Dương có hơi bối rối, anh nắm cằm cô, hôn lên giọt nước mắt trên mặt cô: “Anh không sao, lúc đầu có lẽ là đả kích khá lớn, nhưng bây giờ đều là quá khứ rồi.”
Thi Tiểu Vận lôi lại chuyện cũ: “Anh còn định chia tay với em cơ mà.”
Kì Du Dương dịu dàng dỗ cô: “Anh nói bậy rồi.”
Thi Tiểu Vận vùi mặt vào vai anh: “Anh ở nước ngoài học, nếu hết tiền nhớ phải nói cho em.”
Kì Du Dương cười khổ: “Còn chưa đến mức như vậy đâu vợ à.”
Thi Tiểu Vận hít mũi, ừm nhẹ một tiếng.
Ngày Kì Du Dương bay sang Úc, ngoại trừ có Thi Tiểu Vận đi tiễn anh còn có Trương Hiểu Thần và Triệu Hoằng Lâm.
Ngày hôm đó trời mưa, mây đen nặng nề kéo đến, bài ‘Thiên thiên khuyết ca’ tình cờ được phát trong radio.
Tương lai dù có ngàn ngàn khúc ca còn khuyết, phiêu vu trên con đường của anh nơi phương xa
Tương lai dù có ngàn ngàn đêm sao, sáng hơn cả ánh trăng tối nay
Cũng không sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ của đêm nay, cũng chẳng xóa sạch kí ức dêm nay của anh
Kì Du Dương dựa người vào ghế, cười chửi thề: “Bài này đúng thật con mẹ nó hợp hoàn cảnh. Đổi sang bài khác đi, tí nữa vợ của tôi khóc ra đấy tôi còn có thể đi được hay không đây?”
Trương Hiểu Thần đổi sang kênh khác, là kênh giao thông, đang phát một vụ tai nạn xe trên đường khiến một người chết một người bị thương.
Không khí trong xe càng nặng nề, Kì Du Dương thản nhiên nói: “Sao giống như đưa tang tôi vậy, ai nấy đều như đưa đám, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bạn gái tôi chứ.”
Trương Hiểu Thần nắm vô lăng, thô tục nói: “Chờ lúc cậu bảy mươi tám mươi, lúc đấy xương cho vào lọ, tôi lại đi tiễn cậu, khác gì nhau đâu.”
Triệu Hoằng Lâm nói đùa thêm: “Đúng, chờ lúc Dương Tử bảy mươi tám mươi tuổi có khi cậu lúc đấy cậu cũng nằm quan tài trước rồi.”
“Dm cậu Triệu Hoằng Lâm, cậu nguyền rủa tôi à, tôi chắc chắn tôi còn thọ hơn cả cậu.” Trương Hiểu Thần khó chịu nói.
Không khí trong xe cuối cùng cũng có chuyển biến tốt đẹp, Kì Du Dương nắm chặt tay Thi Tiểu Vận, nói: “Còn nhớ em thiếu anh một chuyện không?”
Thi Tiểu Vận cắn môi gật đầu.
Kì Du Dương chậm rãi nói: “Hủy theo dõi weibo của anh, sau đó xóa bức ảnh kia đi.”
Thi Tiểu Vận trừng mắt nhìn anh, mắt cô ươn ướt: “Em không muốn.”
Kì Du Dương ôm cô: “Nghe lời, em muốn anh ở nước ngoài mà vẫn phải lo lắng cho em sao, bảo bối?”
Triệu Hoằng Lâm và Trương Hiểu Thần nghe thấy hai người nói chuyện không xen vào.
“Kì Du Dương, anh là tên khốn nạn.” Cô mắng.
“Đúng anh là thằng khốn nạn.” Kì Du Dương bật cười, anh dùng ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt cô, “Đưa điện thoại cho anh.”
Thi Tiểu Vận nắm chặt điện thoại trong tay không nhúc nhích. Kì Du Dương đưa tay ra dùng một chút thủ đoạn khéo léo liền lấy được điện thoại của cô, đăng nhập vào weibo phụ của cô. Anh tìm thấy mục theo dõi, bấm vào hình đại diện màu đen, trên màn hình hiện lên hai mục hủy theo dõi và nhắn tin, Kì Du Dương trực tiếp nhấn vào mục hủy theo dõi.
Weibo phụ của cô từ đang theo dõi 66 người thành 65 người.
Thi Tiểu Vận lấy lại điện thoại của mình, Trương Hiểu Thần lập tức mở miệng: “Bỏ theo dõi cũng tốt, dù sao công việc của cô cũng phải đối mặt với mạng xã hội. Vụ của chú Kì trước mắt còn chưa tới mức quá lớn.”
Thi Tiểu Vận đương nhiên là biết Kì Du Dương làm những chuyện này là vì nghĩ cho cô. Mặc dù tâm trạng không thoải mái nhưng Thi Tiểu Vận không muốn cãi nhau với anh vào thời điểm này.
Lúc xe chạy tới sân bay, Trương Hiểu Thần liếc nhìn hai người ở phía sau, ngập ngừng nói: “Có cần chúng tôi xuống xe trước để hai người nói chuyện trong xe một lát không?”
Chỗ này cũng không phải chỗ được dừng xe, Kì Du Dương nhìn Thi Tiểu Vận một cái, cười nói: “Không cần.”
Anh lại siết chặt tay Thi Tiểu Vận: “Anh đi nhé.”
Thi Tiểu Vận gật đầu, hai người cũng không muốn khiến cho cảnh tượng trở nên quá đau buồn. Kì Du Dương giơ tay giữ gáy cô, hôn mạnh lên trán của cô.
Sau đó anh mở cửa bước xuống xe.
Phía sau có tiếng bấm còi, Thi Tiểu Vận nhìn sang chỗ khác, nói: “Lái xe đi.”
Trương Hiểu Thần lái xe ra ngoài, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn mắt Thi Tiểu Vận: “Yên tâm, cậu ấy không bị đả kích bởi chút chuyện này đâu.”
Triệu Hoằng Lâm cũng nói: “Nếu việc này xảy ra với tôi, tôi cũng không chịu nổi, thật sự chuyện này rất bình thường, nhưng đôi khi là do vận may.”
Triệu Hoằng Lâm muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng anh quay xuống nhìn Thi Tiểu Vận một cái: “Cô sẽ chờ Dương Tử chứ?”
Trương Hiểu Thần chậc nhẹ một tiếng: “Lão Triệu, cậu nói bừa cái gì vậy, mỹ nữ Thi Thi cũng tới tiễn Dương Tử rồi, đây là ý gì cậu không biết sao?”
Triệu Hoằng Lâm cũng nhận ra câu hỏi của mình có hơi vô duyên, kể cả cho dù Thi Tiểu Vận có chia tay với Kì Du Dương anh cũng không có quyền nói đạo lý.
Hai tháng sau, vụ của bố mẹ Kì Du Dương cuối cùng được giải quyết, bị kết án tù chung thân. Hôm đó Thi Tiểu Vận không gọi điện cho anh. Mà mối quan hệ của Kì Du Dương và Thi Tiểu Vận cũng bị một tài khoản công chúng nào đó đăng bài, viết một bài hùng hổ, lượt truy cập cũng không ít.
Nội dung nửa thật nửa giả, ngay cả tài khoản weibo phụ của hai người cũng bị đào ra, có cả bức ảnh hai người nắm tay mà Kì Du Dương đã đăng trước đó.
Bình luận bên dưới có hơi khó nghe.
“Thì ra gen hai thích loại gái hư như thế này à.”
“Thật ra hai người họ không hẹn hò, tôi có một người bạn trong giới võng hồng nói hai người không phải là quan hệ yêu đương bình thường, tự hiểu đi.”
“Không ngờ SS lại chơi bời với anh chàng này, cô ấy rất xinh mà. Xem weibo của cô ấy tối còn nghĩ cô ấy không giống mấy võng hồng khác, đúng là tôi không biết nhìn người mà. Võng hồng thật ra đều là gà cao cấp cả thôi.”
*Ở bên Trung gà là gái..., còn trai thì là vịt.
“Chẳng phải trình độ học vấn của SS cũng cao sao? Nghe nói là nghiên cứu sinh của học viện Mỹ Thuật mà.”
“Lầu trên à, đúng thật là cô ấy tốt nghiệp thạc sĩ khoa Mỹ Thuật, còn là tốt nghiệp suất sắc đó, tên đầy đủ là Thi Tiểu Vận, tôi tra ra rồi.”
Thi Tiểu Vận không có cảm giác mấy về mấy lời hãm hại này. Nhưng tài khoản phụ của cô không thể dùng nữa rồi. Trong thời gian đó Thi Tiểu Vận trở về nhà một chuyến, vốn dĩ định trước khi Kì Du Dương ra nước ngoài mang anh về gặp Đường Thư Trân nhưng cuối cùng lại không hoàn thành.
Lúc Thi Tiểu Vận về nhà liền tình cờ gặp được Trình Khải, Trình Khải hỏi chuyện của Kì Du Dương, Thi Tiểu Vận trả lời đơn giản hai câu.
Trình Khải: “Cậu nghĩ như thế nào?”
Thi Tiểu Vận giả ngu: “Nghĩ cái gì chứ?”
Trình Khải nhìn cô một cái, thâm sâu nói: “Em gái, cậu biết tớ đang nói gì mà?”
Thi Tiểu Vận: “Tớ sẽ không chia tay với anh ấy.”
Trình Khải gật đầu, không nói thêm cái gì nữa.
Dạo này ngày nào Thi Tiểu Vận và Kì Du Dương cũng đều gọi điện cho nhau. Dường như anh không còn bị chuyện của bố mẹ anh ảnh hưởng, nhưng Thi Tiểu Vận vẫn còn lo lắng anh bị suy sụp bởi chuyện này, cũng may anh không phải là người yếu đuối không có năng lực.
Dạo gần đây Thi Tiểu Vận cũng bắt đầu bận rộn với công việc, mặc dù chuyện cô và Kì Du Dương được lan truyền rộng rãi nhưng thực chất cũng không ảnh hưởng gì đến công việc của Thi Tiểu Vận, bởi vì fan hâm mộ của cô trung thành và sức mua cũng rất tốt.
Các thương hiệu cũng không vì chút chuyện này mà hủy hợp đồng quảng cáo với cô. Ngoại trừ điều này Thi Tiểu Vận cũng bắt đầu chuẩn bị mở cửa hàng quần áo online, tuyển người thiết kế, liên hệ với xưởng may vân vân. Cô và San San bận đến mức đầu óc quay cuồng, thời gian cuối tuần còn phải bay qua Quảng Châu để chọn vải.
Hiếm khi được rảnh rỗi vài ngày cô lại phải tham dự sự kiện người nổi tiếng của weibo.
Lúc Thi Tiểu Vận đi vệ sinh nghe được Thang Hoán Hoán nới chuyện với người khác ở bên ngoài.
Có người hỏi Thang Hoán Hoán: “Thi Thi thực sự từng hẹn hò với con trai của thị trưởng thành phố C mà bị bắt hả?”
Thanh Hoán Hoán nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Chả vậy thì sao, nói đến lại thấy buồn cười. Cái tên công tử kia trong tên của anh ta có một chữ Dương, nghe nói là tìm đại sư để đặt, ngụ ý là làm quan lớn, thịnh vượng ở tuổi trung niên, phú thọ hưng gia. Nhưng bây giờ xem ra đại sư kia cũng chỉ là tên giang hồ bịp bợm mà thôi.”
Cô gái kia kinh ngạc nói: “Không ngờ người có địa vị cao như vậy lại tin vào điều này.”
Thang Hoán nhìn vào gương thoa son bóng, cô ta bặm bặm môi dưới: “Cái này cô không hiểu đâu, loại người địa vị càng cao càng mê tín mấy cái này.”
Thi Tiểu Vận đẩy cửa ra, lúc đi ra Thang Hoán Hoán nhìn thấy cô sắc mặt liền trắng bệch.
Tối đó Thi Tiểu Vận về nhà liền hủy theo dõi cô ta ở trên weibo rồi lại vào wechat chặn cô ta.
Chuyện này Thi Tiểu Vận không nói cho Kì Du Dương biết. Mấy tháng sau Thi Tiểu Vận chuyển một khoản tiền vào tài khoản của Kì Du Dương. Vào ban đêm anh liền gọi điện cho cô, cười hỏi cô: “Thật sự muốn bao nuôi anh à?”
Thi Tiểu Vận trả lời rất âu yếm: “Em cho bạn trai của em tiền tiêu vặt không được à?”
Kì Du Dương cười khẽ: “Anh vẫn còn tiền tiêu.”
Thi Tiểu Vận ồ một tiếng, nói: “Vừa nãy anh làm gì đấy?”
“Vừa mới tắm xong.” Anh nói.
“Nhớ anh rồi.” Thi Tiểu Vận lại nói, “Em qua thăm anh nhé?”
“Được, tới thì nhớ gọi điện cho anh, anh tới sân bay đón em.”
—————-
Edit: Cá heo nhỏ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");