Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoại truyện 1
Sau khi tốt nghiệp Kì Du Dương đã nhận được offer của một trụ sở luật trong nước. Trụ sở luật này thật ra cũng có một chi nhánh ở Úc nhưng cuối cùng Kì Du Dương vẫn lựa chọn chi nhánh ở Bắc Kinh. Lúc đưa ra lựa chọn này đương nhiên là anh sẽ suy nghĩ đến Thi Tiểu Vận.
Nguyên nhân chính để anh quyết tâm đưa ra lựa chọn này là do có một lần hai người cãi nhau. Thật ra từ sau khi xảy ra chuyện của bố mẹ anh, dường như hai người không cãi nhau.
Nhưng lần này Kì Du Dương bận viết luận văn ở thư viện mà quên không nghe điện thoại của cô. Cô thì ở trong nước đọc được một bài báo đưa tin về trường đại học Melbourne, có du học sinh Trung Quốc và bạn học xảy ra mâu thuẫn bị giết hại, đọc được tin này cô liền gọi cho anh mười mấy cuộc.
Lúc anh gọi điện lại cho cô đã hơn mười giờ tối. Kì Du Dương gọi cho cô mấy cuộc nhưng đều bị cô từ chối. Nhưng dạo gần đây anh vô cùng nhẫn nại, đặc biệt là đối với Thi Tiểu Vận. Gọi liên tục nửa tiếng điện thoại mới được bắt máy.
Anh nói: “Sao thế, gọi cho anh tận hơn mười mấy cuộc.”
Cô vừa mở miệng nói đã lộ ra vài phần khóc lóc nức nở: “Anh còn biết gọi điện lại cho em à, em còn tưởng anh chết luôn rồi chứ.”
Tâm trạng của cô không được tốt lắm, Kì Du Dương cẩn thận suy nghĩ liền hiểu lời nói của cô có ý gì, anh cười trêu cô: “Em nghĩ anh là du học sinh bị sát hại kia hả?”
Nhưng anh nói xong cảm xúc của cô càng thêm dữ dội: “Kì Du Dương, anh nghĩ như vậy rất vui sao, em ở bên này lo lắng cho anh, anh biết cảm giác đó như nào không hả? Có phải anh cảm thấy rất thú vị đúng không?”
Cô khàn khàn nói xong cũng không cho anh trả lời liền trực tiếp tắt máy.
Kì Du Dương sửng sốt hai giây, màn đêm buông xuống liền đặt vé máy bay bay về nước một chuyến. Lúc tới Bắc Kinh đã là ba giờ sáng.
Sau khi Thi Tiểu Vận cúp điện thoại liền trực tiếp tắt nguồn, cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc quay lại phòng ngủ vẫn không nhịn được lại mở điện thoại lên, điện thoại im lặng, một cuộc gọi cũng không có.
Thi Tiểu Vận lại càng cảm thấy tức giận, cô mắng ‘đồ khốn nạn’ đặt điện thoại sang chế độ rung rồi đi ngủ. Căng thẳng suốt cả một ngày sau đó cảm xúc lại bị áp lực, lúc này vừa được thả lỏng cả tinh thần lẫn thể xác.
Thi Tiểu Vận ngủ một mạch đến nửa đêm thì bị chuông điện thoại đánh thức. Cô trong bóng tối sờ soạng điện thoại sau đó ấn nghe. Cô mơ mơ màng màng đặt điện thoại lên tai, vừa mới alo một tiếng.
Cô liền nghe thấy giọng của Kì Du Dương: “Mở cửa bảo bối.”
Thi Tiểu Vận sửng sốt một lát, đầu óc cô gần như thanh tỉnh một nửa: “Anh ở đâu?”
Kì Du Dương cười khẽ: “Ở bên ngoài cửa phòng, buồn ngủ sắp chết rồi.”
Thi Tiểu Vận nhấc chăn lên, chạy xuống giường đi mở cửa.
Kì Du Dương dựa người vào khung cửa, nhìn cô cười nhạt: “Đang ngủ à?”
Thi Tiểu Vận đứng ngoài cửa, khóe mắt đỏ lên: “Sao anh lại tới đây?”
“Chẳng phải là khiến em tức giận nên sợ em chia tay với anh sao.”
Lúc này Thi Tiểu Vận lại cảm thấy hơi đau lòng, cô cắn môi dưới: “Không phải em cố ý tức giận với anh, chỉ là em lo lắng cả ngày......”
Kì Du Dương cong môi, anh kéo cả người cô vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn lên trán của cô: “Anh biết, lần này là anh sai.”
Thi Tiểu Vận ôm thắt lưng anh, giọng nói mơ hồ: “Vậy bao giờ anh lại đi?”
“Chuyến bay ngày mai, ngày kia phải biện luận rồi.” Anh nói.
Thi Tiểu Vận ồ một tiếng, lại ân cần nói: “Trước khi anh về nước em sẽ không cãi nhau với anh nữa, lần này cãi nhau vừa phí tiền vừa mất thời gian.”
Kì Du Dương không quá tin, anh nhướn mày: “Vậy em nhớ giữ lời đấy.”
Thi Tiểu Vận bảo anh đi vào phòng vệ sinh: “Nhanh đi vào rửa mặt đi, chẳng phải anh bảo rất buồn ngủ sao?”
Sau khi Kì Du Dương rửa mặt xong hai người nằm lên giường. Mấy hôm trước anh phải chuẩn bị luận văn nên toàn thức suốt đêm, lần này có cơ hội muốn làm gì đó nhưng có lòng mà sức lại không đủ. Thành thành thật thật ôm cô ngủ một đêm.
Sau khi Kì Du Dương về nước hai người liền bắt đầu cuộc sống ở chung. Kì Du Dương làm ở trụ sở luật hai năm liền biết cách vận hành công ty luật. Anh và Trương Hiểu Thần cùng hợp tác tự mở một công ty luật, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Thời gian ở bên cô có hơi ít nhưng Thi Tiểu Vận cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao anh cũng vừa mở công ty nên chắc chắn là không có nhiều thời gian bằng cô. Lúc xe sắp chạy tới tiểu khu cô liền nhận được điện thoại của Kì Du Dương, hỏi cô đáp xuống sân bay chưa.
Thi Tiểu Vận nói: “Em sắp về đến nhà rồi.”
Kì Du Dương nhíu mày: “Không phải anh bảo đi đón em rồi à?”
Thi Tiểu Vận tận tâm nói: “Anh vừa mới đi công tác về, lái xe đi đón em sẽ mệt hơn.”
Kì Du Dương bật cười: “Anh ra cổng tiểu khu đón em.”
Thi Tiểu Vận không từ chối, xe dừng ở cổng tiểu khi thì đúng lúc Kì Du Dương xuất hiện. Anh đi tới cầm lấy vali ở phía sau cô.
Trong tay Thi Tiểu Vận cầm một củ khoai lang nướng, cô bóc vỏ đưa tới bên miệng Kì Du Dương: “Anh ăn thử xem có ngọt không. Vừa nãy em ở trên xe thấy một sạp bán ở ven đường nên bảo tài xế đỗ lại mua đó.”
Kì Du Dương cong môi dưới: “Tài xế cũng chịu dừng xe à.”
“Thêm tiền chẳng phải là được rồi sao?” Cô mạnh miệng nói.
Kì Du Dương cúi đầu cắn một miếng, anh đánh giá: “Không tồi.”
Cô cười cười: “Ngon chứ.”
Kì Du Dương ở cùng Thi Tiểu Vận càng lâu anh càng phát hiện ra cô rất thích mấy đồ ăn khẩu vị nặng, giống như kiểu bún ốc hoặc đậu phụ thối. Cô không chỉ ăn một mình mà còn bắt anh cũng phải nếm thử.
Kì Du Dương nói: “Vị khoai lang nướng này ngon hơn bún ốc nhiều.”
Thi Tiểu Vận: “Em biết anh không thích bún ốc, để em kể cho anh một câu chuyện cười. Em quen một Blogger, bạn trai của cô ấy cũng không thích bún ốc. Nhưng mỗi lần hai người họ cãi nhau cô ấy đều bảo bạn trai nấu bún ốc cho cô ấy ăn.”
“Ác như vậy à?” Kì Du Dương nhìn cô một cái, “Em sẽ không áp dụng cách này lên người anh chứ?”
“Xem biểu hiện của anh đã.”
Kì Du Dương cười khẽ.
Hai người đi vào trong nhà, Thi Tiểu Vận nói: “Anh, em đi tắm trước, anh đem quần áo ở trong vali cho vào máy giặt cho em đi.”
Kì Du Dương bật cười, mỗi lần cô về có chuyện muốn nhờ anh sẽ gọi anh là ‘anh’ hoặc chồng. Kì Du Dương cởi áo khoác ra treo lên móc treo quần áo, anh mở vali ra, lấy quần áo bẩn của cô cho vào một cái túi trong suốt.
Anh cho quần áo vào trong máy giặt, đổ một ít bột giặt và đóng máy, ấn nút bắt đầu, tiếng động cơ máy giặt bắt đầu vang lên.
Kì Du Dương quay lại phòng khách, cầm lấy cuốn sổ đặt trên bàn trà lên định xử lý mấy bản văn kiện. Màn hình điện thoại Thi Tiểu Vận đặt trên sofa sáng lên.
Kì Du Dương nhìn thấy màn hình điện thoại cô hiện ra một tin nhắn: Về tới nhà chưa?
Wechat tên Hứa Hạo, Kì Du Dương cau mày nhưng không trả lời. Lúc Thi Tiểu Vận từ phòng vệ sinh đi ra liền ngồi xuống bên cạnh anh, cô vừa cầm điện thoại lên xe vừa nói: “Anh mới mua sữa tắm à? Em nhớ trước lúc đi công tác chỉ còn một chút thôi mà?”
Kì Du Dương gõ bàn phím vài cái: “Ừm.”
Thi Tiểu Vận nhìn thấy tin nhắn của Hứa Hạo, cô trả lời tin nhắn, nói về nhà rồi. Thật không ngờ tới Hứa Hạo lại trả lời cô: Đúng lúc này mai tôi cũng tới Bắc Kinh, muốn ra ngoài ăn một bữa không?
Thi Tiểu Vận khéo léo từ chối: Ngại quá, ngày mai tôi muốn đi ăn cùng bạn trai rồi.
Hứa Hạo trả lời lại một biểu tượng cảm xúc chảy mồ hôi, Thi Tiểu Vận không trả lời lại anh ta nữa.
Kì Du Dương nói: “Nhắn tin với ai vậy?”
“Đạo diễn lần trước, muốn mời em đi ăn cơm.” Thi Tiểu Vận nói, “Em từ chối rồi, chỉ muốn ở cạnh anh thôi.”
Kì Du Dương nhướn mày nhìn cô một lát, bỗng nhiên nói: “Muốn kết hôn không?”
Thi Tiểu Vận hơi sửng sốt, mặc dù mẹ cô và Chu Sảng đều hỏi bao giờ hai người kết hôn nhưng Thi Tiểu Vận vẫn bảo không vội, thật ra cô cũng không vội bởi vì cuộc sống hiện tại của hai người không khác gì cuộc sống sau hôn nhân là mấy.
Thi Tiểu Vận nói: “Không phải anh muốn chờ công ty ổn định rồi mới kết hôn sao?”
Kì Du Dương cười cười: “Từ đầu vốn dĩ muốn như thế nhưng phải phòng ngừa nhỡ đâu có Ngô Hạo Hứa Hạo nào đó xuất hiện, anh cảm thấy vẫn nên phải lãnh chứng trước.”
Thi Tiểu Vận dường như đoán được ra điều gì đó: “Có phải anh vừa xem điện thoại của em không?”
Anh liếm môi dưới, sắc mặt có hơi mất tự nhiên: “Đúng lúc nhìn thấy thôi.”
Thi Tiểu Vận ngồi lên đùi anh, giơ tay ôm cổ anh: “Cho nên anh cảm thấy nguy hiểm hả, em trai Kì?”
“Em nói xem?”
Thi Tiểu Vận cười nói: “Để em bảo mẹ em đi xem ngày nào tốt sau đó chúng ta đi lãnh chứng được không?”
“Được.”
Ngày hôm sau Thi Tiểu Vận gọi điện cho Đường Thư Trân nói hai người muốn lãnh chứng, bảo bà nhờ người tìm giúp cho bọn họ ngày tốt. Đường Thư Trân vừa nghe xong tin này liền vô cùng phấn khích: “Được, để mẹ bảo hỏi chú Lâm con xem thử tháng này có ngày lành nào không.”
Thi Tiểu Vận nói đùa: “Tháng này không có thì tháng sau cũng được, con không vội.”
Đường Thư Trân làm việc rất nhanh, đến buổi tối liền gửi cho Thi Tiểu Vận mấy ngày tốt. Thi Tiểu Vận chọn một ngày hai người đều có thời gian trống mới đi lãnh chứng.
Buổi tối trước ngày lãnh chứng, nhóm Triệu Hoằng Lâm tới tìm Kì Du Dương, nói muốn tổ chức cho anh tiệc chia tay độc thân. Hai năm này Kì Du Dương bận lo cho sự nghiệp nên bình thường rất ít khi đi quán bar, muốn đi cũng là đi cùng với Thi Tiểu Vận.
Thi Tiểu Vận cũng không phản đối, ngược lại còn tủm tỉm nói: “Đi đi, lát nữa Chu Sảng cũng muốn rủ em đi ăn đêm.”
Kì Du Dương cùng bọn Triệu Hoằng Lâm đi ra ngoài, Triệu Hoằng Lâm nhìn nhẫn trên tay anh: “Cậu không tháo chiếc nhẫn này ra à, dù sao đêm nay cũng đi bar mà, chiếc nhẫn này chắn hết hoa đào rồi còn đâu?”
Kì Du Dương ngậm điếu thuốc, cười chửi: “Cút đi.”
Triệu Hoằng Lâm tấm tắc khen: “Hai người vẫn còn chưa lãnh chứng mà đã là ông chồng tốt rồi à?”
Triệu Hoằng Lâm nói mấy lời này chẳng qua là trêu đùa mà thôi, dù sao thì quá trình yêu nhau của Kì Du Dương và Thi Tiểu Vận anh cũng đã chứng kiến, biết hai người không hề dễ dàng gì.
Hai nhóm xuất phát riêng lẻ nhưng không ngờ gặp được nhau ở quán ăn đêm.
Thi Tiểu Vận mặc váy đen cổ chữ V có đính kim sa, làm nổi bật khuôn ngực đầy đặn tròn trịa của cô. Mà đêm nay cô cố tình trang điểm giống đi quán bar, vô cùng hấp dẫn.
Chu Sảng nhìn thấy Kì Du Dương ở đối diện, kinh ngạc nói: “Sao lại thế này, có phải hai vợ chồng cậu thống nhất muốn đi ăn đêm ở quán này đúng không?”
Thi Tiểu Vận hút một ngụm trà đá Long Island, sửa lại lời nói của cô ấy: “Bọn tớ còn chưa lãnh chứng, vẫn chỉ là người yêu mà thôi.”
“Còn mỗi một ngày nữa.” Chu Sảng phản bác: “Bốn bỏ lên năm chẳng phải đã lãnh chứng rồi sao?”
Thi Tiểu Vận uống một ngụm rượu. Chu Sảng giơ tay huých huých cánh tay cô: “Có một cô gái tiếp cận chồng của cậu kìa.”
Thi Tiểu Vận thản nhiên ồ một cái, sau đó ngước mắt lên nhìn.
Chu Sảng nói: “Sao phản ứng lạnh lùng thế?”
“Cả thế giới anh ấy chỉ thích mình tớ thôi.” Thi Tiểu Vận ngọt ngào nói, “Mấy cô gái khác không phải là đối thủ của tớ.”
Chu Sảng làm biểu cảm nôn ọe, sau đó liền thấy Kì Du Dương nói với cô gái kia rồi chỉ tay về hướng Thi Tiểu Vận, cô gái kia nhìn thấy Thi Tiểu Vận thì xấu hổ sau đó ngượng ngùng tươi cười, xoay người chạy đi.
Kì Du Dương đi tới chỗ cô, Thi Tiểu Vận nâng cằm nhìn anh: “Anh nói gì với cô gái kia vậy?”
Kì Du Dương cố ý trêu cô: “Nói vợ của tôi đang ngồi ở kia, tôi không tiện thêm wechat với cô.”
Thi Tiểu Vận trừng mắt lườm anh, “À, vậy nên nếu em không ở đây thì anh sẽ thêm wechat của cô ấy?”
Ánh mắt của Kì Du Dương dừng trước ngực cô, bởi vì cô đang chống tay vào cằm nên cổ áo hơi trũng xuống, lộ ra một khoảng có thể nhìn thấy khe rãnh nhỏ của cô.
Yết hầu anh lăn lộn, mập mờ nói: “Thật ra anh muốn thêm wechat với một mỹ nữ.”
“Ai hả?” Cô ngẩn người hỏi.
Anh hất hất cằm, ý bảo cô nhìn ngực của mình, nhỏ giọng nói: “Người trước mắt đang quyến rũ anh bằng ngực của cô ấy.”
Thi Tiểu Vận hiểu ra, giơ tay che ngực: “Biến, sắc chết anh đi.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");