Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Ân Phi
Beta: Tửu Thanh
Vừa lúc tiết đầu xuân ở Thái Diên, Từ phu nhân bèn gửi thiệp mời Nhiếp Chính Vương phi đến quý phủ để tụ họp.
Từ gia là thế gia nổi tiếng số một số hai ở Thái Diên, lão thái gia được phong là Quốc công, Từ đại nhân lại là trọng thần hai triều, có thế lực vững chắc, Từ phu nhân cũng là con gái nhà quý tộc, thân phận cao quý. Vì vậy đương nhiên Từ gia có tư cách để mời Nhiếp Chính Vương phi.
Nếu đã mời Nhiếp Chính Vương phi thì bữa tiệc này cũng cần phải đứng đắn. Từ phu nhân tỉ mỉ lọc danh sách người làm, bà sợ rằng có người lạ trà trộn vào trong phủ.
Từ phu nhân nghe đồn mặc dù Nhiếp Chính Vương phi xuất thân là người nước Tề nhưng lại có vẻ đẹp hiếm thấy, đến mức ngay cả Nhiếp Chính vương Tiêu Tuấn Trì bận rộn đối phó với chính vụ cũng phải lặn lội đường xa trở về Cạnh Lăng để thành hôn với nàng. Vì bảo vệ Vương phi bình an, thậm chí Nhiếp Chính vương còn ở lại đất phong Cạnh Lăng một thời gian rồi mới trở về kinh.
Trước đêm tổ chức bữa tiệc, Từ phu nhân gọi mấy cô con gái đã say giấc tới, cẩn thận dặn dò bọn họ phải khiến Nhiếp Chính Vương phi cảm thấy vui vẻ.
Sau khi dặn dò hết các tiểu thư trong Từ gia, Từ phu nhân mới yên tâm.
Bà kê cao gối suốt một đêm, ngày hôm sau bắt đầu xử lý công việc trong bữa tiệc. Không bao lâu sau, ngoài cửa phủ có một chiếc xe ngựa khắc hoa văn Tiêu thị dừng ở đó. Từ phu nhân vui vẻ nói: “Chắc là Nhiếp Chính Vương phi đến rồi, mau mời Vương phi vào.”
Từ phu nhân trang trọng dẫn theo đích nữ (1) ra cửa phủ.
(1) Đích nữ: Con gái do vợ cả/chính thất sinh ra
Ai ngờ, ngoài cửa không phải Nhiếp Chính Vương phi.
Người phụ nữ bước xuống khỏi xe ngựa, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của Từ phu nhân, nàng ta nở một nụ cười mỉa mai, nói: “Lâu rồi không gặp, Từ phu nhân nhiệt tình hơn trước rồi, không ngờ phu nhân lại tự mình ra cửa đón tiếp ta. Phu nhân làm ta sợ đó.”
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy còm, đôi mắt phượng của nàng ta lộ rõ vẻ cay nghiệt và lạnh lẽo. Khuôn mặt có thể nói là thanh tú xinh đẹp, chỉ có điều sự mỉa mai trong giọng nói làm khuôn mặt nàng ta trở nên lạnh nhạt không có tình người.
Từ phu nhân cúi đầu, hành lễ một cái rồi lên tiếng: “Bái kiến Hào Châu Vương phi. Không biết Hào Châu Vương phi đến Từ gia có chuyện gì ạ?”
“Ta nghe nói ngươi mời Hà Dương công chúa nên muốn đến xem nàng ta xinh đẹp nhường nào mà có thể khiến Tam đệ chết mê chết mệt đến vậy.” Hào Châu Vương phi nói.
“Hào Châu Vương phi đến thật không đúng lúc.” Từ đại phu nhân như người gỗ, nghiêm mặt lên tiếng: “Danh sách khách mời đã kín chỗ từ lâu, Hào Châu Vương phi không có tên trong danh sách, sợ rằng không thể toại nguyện rồi.”
“Nếu như ta vẫn muốn được toại nguyện thì sao?” Khuôn mặt của Hào Châu Vương phi trở nên lạnh lẽo.
“Xin Vương phi thứ lỗi.” Từ phu nhân không yếu thế chút nào, bà nói với gia đinh: “Tiễn Hào Châu Vương phi ra ngoài.”
“Ngươi!” Hào Châu Vương phi không thể nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng chỉ vào Từ phu nhân, giọng nói đầy sắc bén vang lên: “Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Nếu Vương gia nhà ta biết được thì ngươi cho rằng Từ Chính có thể sống tốt ư?”
Mặc dù nàng ta cay nghiệt, chua ngoa, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là phụ nữ, không thể khỏe như gia đinh nên vẫn bị “mời” ra khỏi Từ phủ.
Thấy Hào Châu Vương phi đã đi ra khỏi cửa, Từ phu nhân định tiếp tục lo liệu bữa tiệc. Nhưng con gái của bà, Từ Minh Nghiên lại cảm thấy bất an, lo sợ hỏi: “Mẫu thân, dù gì Hào Châu Vương phi cũng là hoàng thân quốc thích. Mẫu thân đắc tội với nàng ta, sợ là…”
“Minh Nghiên.” Từ phu nhân lườm con gái, sau đó khẽ nói: “Nếu hôm nay chúng ta thật sự để Hào Châu Vương phi bước vào phủ thì cả bữa tiệc này sẽ chẳng thể yên ổn. Náo loạn ở Từ gia chúng ta thì không sao, nhưng mà chọc giận Nhiếp Chính Vương phi thì Từ gia sẽ gặp xui xẻo.”
“… Không yên? Sao lại không yên ạ?” Từ Minh Nghiên vẫn cảm thấy khó hiểu.
Từ phu nhân cười khẩy một tiếng, nói: “Ai mà không biết Nhiếp Chính vương luôn đối đầu với Hào Châu vương? Nhiếp Chinh Vương phi mà chạm mặt Hào Châu Vương phi thì chuyện gì sẽ xảy ra? Trên triều đình có rất nhiều chuyện nọ chuyện kia. Hơn nữa Hào Châu Vương phi cũng chẳng được phu quân yêu thương, cho dù nàng ta có về nhà khóc lóc kể lể với Hào Châu vương thì cũng sẽ không gây ra chuyện gì đâu.”
Từ Minh Nghiên mơ màng gật đầu.
Ở thành Thái Diên này, ai cũng biết chuyện Hào Châu Vương phi không được yêu thương.
Đều nói đàn ông Tiêu gia rất si tình, và Hào Châu Vương cũng như thế, chỉ có điều sự si tình đó đặt không đúng chỗ. Hào Châu vương Tiêu Phi Túc lạnh nhạt với chính thê Hà thị nhưng lại cực kỳ thích Trắc phi Bình thị. Hà thị chưa bao giờ được yêu thương dần trở nên chanh chua, âm hiểm… Ở Thái Diên rất ít người có thể nói chuyện được với nàng ta.
Sau khi Hào Châu Vương phi Hà thị rời đi không bao lâu, xe ngựa của phủ Nhiếp Chính vương mới tới, Khương Linh Châu khoan thai bước xuống xe ngựa.
Từ phu nhân dắt theo Từ Minh Nghiên đứng trước cửa phủ, ngẩng đầu thoáng nhìn qua, thấy được Nhiếp Chính Vương phi tuy còn trẻ nhưng đã có khí chất khác biệt thì trong lòng khẽ nói: “Chẳng trách.”
Nhiếp Chính vương dù bị nói là yêu ma quỷ quái gì đi nữa thì cũng chỉ là một người đàn ông.
Có mấy anh hùng qua được ải mỹ nhân? Chẳng trách Nhiếp Chính vương lại chết mê chết mệt.
“Bái kiến Nhiếp Chính Vương phi.” Từ phu nhân biết rõ Khương Linh Châu vừa đến Thái Diên, vẫn chưa quen biết nhiều nên bà đẩy con gái mình về phía trước, dịu dàng giới thiệu: “Đây là tiểu nữ Từ Minh Nghiên, năm nay mười lăm tuổi ạ.”
Từ Minh Nghiên mau chóng hành lễ, sợ sẽ gây ấn tượng xấu với Khương Linh Châu.
Khương Linh Châu liếc nhìn Từ Minh Nghiên, khó khăn lắm nhớ được khuôn mặt của nàng ấy, nàng lên tiếng khích lệ: “Từ tiểu thư thật đoan trang, lễ phép, không hổ là con gái của Từ gia.”
Từ phu nhân cười càng lúc càng tươi.
Câu “đoan trang lễ phép” này của Nhiếp Chính Vương phi sẽ trở thành một lợi thế khi con gái bà đính hôn.
Bà vừa đi vào phủ vừa trò chuyện với Khương Linh Châu. Đầu tiên, bà nói về chuyện làm thơ lấy chủ đề hoa cỏ, sau đó “vô tình” nhắc tới con gái lớn của mình: “Thần phụ còn một đứa con gái lớn, con bé vô cùng thích… hoa cỏ. Năm ngoái, con bé vừa được gả cho đứa cháu đích tôn của Các lão (2) Phí Tư Bật.”
(2) Các lão: Là người quản lý những giấy tờ nội bộ, có quyền lực tương đương thừa tướng.
Khương Linh Châu cảm thấy hơi mờ mịt.
Phí các lão này… Hình như là thầy của Tiêu Tuấn Trì?
Từ phu nhân muốn móc nối quan hệ với nàng ư?
Vậy thì cứ nói theo trước rồi tính sau.
“Cháu trai của Phí tiên sinh quả thực rất tuấn tú lịch sự, Từ đại tiểu thư tìm được một tấm chồng tốt rồi.” Nàng cười nói.
Hai người nói chuyện say sưa nên không biết đã đến vườn hoa tổ chức bữa tiệc từ lúc nào. Trong vườn xây một hòn non bộ, trồng một ít cỏ cây quý hiếm, mỗi một chiếc lá, một nhành hoa ở nơi đây đều mang vẻ đẹp thật tinh tế và độc đáo. Xung quanh có khoảng bảy tám nữ quyến, các nàng nhìn thấy Từ phu nhân và Khương Linh Châu bước đến, cũng tự mình đoán được thân phận của Khương Linh Châu nên đều nhanh chóng hành lễ.
Hai thứ nữ (3) của Từ gia bước về phía trước, giọng điệu của Từ phu nhân cũng trở nên lạnh nhạt hơn, nói: “Hai người này là tỷ muội của Minh Nghiên.”
(3) Thứ nữ: Con gái do thị thiếp sinh ra
Khương Linh Châu ngồi ở ghế đầu tiên, Từ Minh Nghiên và Từ phu nhân ngồi ngay bên cạnh. Tuy Lan cô cô là người hầu nhưng lại là người có phẩm cấp, Từ phu nhân cũng để cho bà ngồi xuống. Tỳ nữ mang trà Ngũ Vân Mao Tiêm đựng trong một chiếc chén sứ tinh tế lên, lá bạc hà nổi trong nước trà màu xanh bích động lòng người, hương thơm nhàn nhạt tỏa khắp không gian. Khương Linh Châu khẽ ngửi mùi trà, mỉm cười khen: “Trà ngon.”
Nàng đang nghĩ xem Từ phủ sẽ chuẩn bị món ăn gì thì nghe thấy tiếng động trong vườn hoa, chẳng biết là tiểu thư nhà nào rơi xuống nước.
Có trò hay để xem rồi.
Thạch phu nhân nhìn con gái là Thạch tiểu thư rơi xuống nước thì khóc đến nghiêng trời lệch đất, chỉ trích Triệu tiểu thư đứng gần đó đẩy con gái mình xuống nước. Triệu tiểu thư ấm ức khóc như thể bị bắt nạt mà chẳng dám nói. Không phân biệt được ai đúng ai sai. Sau khi Thạch tiểu thư thay y phục xong, Thạch phu nhân và Triệu tiểu thư đã tìm đến tận cửa, muốn Nhiếp Chính Vương phi lấy lại công bằng.
Khương Linh Châu vừa nhấc chiếc đũa lên, đột nhiên lại được giao trọng trách này.
Từ phu nhân ở bên cạnh âm thầm cắn răng, trong lòng nổi giận: bà mời mấy vị phu nhân và tiểu thư này đến… để làm nền cho Từ Minh Nghiên, ai cho phép bọn họ cãi nhau trước mặt Nhiếp Chính Vương phi hả?!
Chỉ biết làm trò!
Cả đám người này nghĩ mình là con hát ư?!
Khương Linh Châu không thích tham dự mấy bữa tiệc cũng bởi vì không muốn gặp phải loại chuyện như vậy. Đấu đá lẫn nhau, ngoài mặt thân thiện trong lòng thì lại chửi bới, khiến cho người ta đau đầu vô cùng. Nàng buông đũa xuống hỏi: “Thạch tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Thạch phu nhân dùng khăn tay lau khóe mắt, khẽ lên tiếng: “Không sao ạ, chỉ bị cảm lạnh thôi.”
“Không sao là tốt rồi.” Khương Linh Châu nhẹ nhàng lên tiếng, coi như là giải quyết xong rồi.
“Vương phi hãy làm chủ cho Nguyệt Nhi!” Thạch phu nhân khóc sướt mướt, nhất quyết phải có được câu trả lời.
Khương Linh Châu cũng chẳng ăn nổi nữa.
Từ phu nhân thấy vẻ mặt Khương Linh Châu bắt đầu khó xử, sắc mặt Lan cô cô ở sau lưng trở nên đáng sợ thì biết Thạch phu nhân không có mắt nhìn gì cả, khiến Nhiếp Chính Vương phi mất vui rồi. Vì vậy, Từ phu nhân lên tiếng: “Trước mặt Nhiếp Chính Vương phi mà phu nhân làm gì thế? Thạch tiểu thư không sao là tốt rồi, còn muốn gì nữa đây?”
Tuy Nhiếp Chính Vương phi không lên tiếng, nhưng Từ phu nhân đã lên tiếng thì rõ ràng Nhiếp Chính Vương phi không muốn xử lý chuyện này. Thạch phu nhân không cam lòng nhưng chỉ có thể ngượng ngùng nín khóc, ngoan ngoãn ngồi một bên. Lúc bà ta ngồi xuống, xung quanh còn truyền đến giọng cười mỉa mai.
Khương Linh Châu nhìn những vị tiểu thư trước mặt, mọi người đều có suy nghĩ riêng, hai vị tiểu thư của Từ gia chẳng khác gì, nói nhiều một chút cũng không được. Nếu mà so sánh thì Từ Minh Nghiên lại có vẻ khôn ngoan nhất. Vì vậy Khương Linh Châu tháo chiếc vòng vàng có dây tơ đỏ ra, sai Bạch Lộ đưa cho Từ Minh Nghiên.
“Ta thấy Từ nhị tiểu thư rất hòa nhã.” Khương Linh Châu khẽ cười, nói tiếp: “Chiếc vòng này coi như là quà gặp mặt ta tặng cho Từ nhị tiểu thư.”
Từ Minh Nghiên vừa mừng vừa lo rồi lập tức tạ ơn, khuôn mặt ửng đỏ. Hai vị tỷ muội bên cạnh nàng ấy thấy vậy, nhất thời cảm thấy ghen tỵ, mấy cặp mắt trông mong nhìn về phía Khương Linh Châu.
Tiếc rằng Khương Linh Châu chỉ ngồi uống trà, những thứ đang chờ các nàng là ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như dao của Lan cô cô và vẻ mặt vô cùng đáng sợ của Từ phu nhân.
Nhưng đúng lúc này, có một tỳ nữ vội vàng đi tới, khẽ nói gì đó với Từ phu nhân.
Từ phu nhân hơi kinh ngạc, thấp giọng hỏi thăm vài câu, sau đó bà còn ngạc nhiên hơn. Bà lo lắng liếc nhìn Khương Linh Châu rồi nở nụ cười, bước đến trước mặt nàng nói: “Vương phi, thần phụ có một yêu cầu quá đáng…”
Từ phu nhân thật sự không biết nên đưa ra yêu cầu này như thế nào.
“Từ phu nhân, có chuyện gì vậy?” Khương Linh Châu hỏi.
“Thần, thần phụ…” Người khôn khéo, tài giỏi như Từ phu nhân mà cũng có lúc nói năng lộn xộn: “Thần phụ có một đứa con trai nhỏ, rất thích… thích náo nhiệt. Thằng bé thấy trong vườn có vẻ nhiều người cho nên muốn đến xem. Nhiếp Chính Vương phi, người xem…?”
Nước Ngụy không phải chú ý lễ tiết giữa nam và nữ, đã thế còn là “con trai nhỏ”, người này chắc hẳn còn nhỏ hơn cả Từ Minh Nghiên. Khương Linh Châu đưa mắt nhìn Lan cô cô, thấy bà không phản ứng thì gật đầu chấp nhận: “Không sao, để cho thằng bé vào đi.”
Từ phu nhân như trút được gánh nặng.
Dáng vẻ đó giống như người muốn vào không phải là con trai nhỏ của bà mà là con cháu của vua vậy.
Chỉ trong chốc lát, mảnh vải thêu hoa rực rỡ trước cửa được vén lên, một thiếu niên đi vào. Hai tay hắn đặt sau lưng, dáng đi hơi khệnh khạng, không giống Từ thiếu gia mà lại như mấy kẻ tù tội leo trèo trên phố.
Khi hắn đến gần, Khương Linh Châu thấy một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, da mịn thịt mềm, có vẻ hơi nữ tính, nhìn y như thiếu nữ mới lớn. Đuôi mắt còn có nốt ruồi làm nổi bật đôi mắt như chứa cả một câu chuyện.
“Tại hạ là Từ… Từ… Từ Đại Vũ.” Thiếu niên kia chắp tay, tùy tiện hành lễ, một lúc lâu sau mới có thể nói ra cái tên của mình: “Từ Đại Vũ bái kiến Nhiếp Chính Vương phi.”
Khương Linh Châu cảm thấy giọng nói này rất quen tai.
Quen tai…
Quen tai…
Cực kỳ quen tai.
Đợi… đợi, đợi đã, đây chẳng phải là giọng nói của Thiếu đế Tiêu Vũ Xuyên sao?!
Điều gì xảy ra với Tiêu gia thế này, tại sao ai cũng thích chơi trò này?!
Bệ hạ, người có biết đây chính là mánh khóe của Tam hoàng thúc nhà người không hả???
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Tiêu gia thật là đặc sắc, thật quá đặc sắc.