Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chính Là Không Còn Hợp
  3. Chương 3
Trước /8 Sau

Chính Là Không Còn Hợp

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sáng hôm sau Cận Tiêu mơ màng xoay người than nhỏ một tiếng, chân vươn ra “Bốp” một cái đá bay đồng hồ báo thứ, sau đó rầm rì nhích qua muốn sờ sờ cọ cọ, kết quả sờ cọ nửa ngày chỉ chạm tới nệm giường lạnh lẽo.

Cận tổng nháy mắt tỉnh táo, một mặt âm trầm rời giường vào WC giải quyết nhu cầu sinh lý.

Từ lúc cùng một chỗ với Lý Nhất Xuyên, đây là lần đầu tiên y một thân một mình tự làm tất cả.

Cận Tiêu không vui, vô cùng không vui, oán khí chồng chất trong lồng ngực khiến h cảm thấy nghẹt thở, ước chừng khoảng hai mươi ohust sau mới miễn cưỡng ra khỏi WC.

Bởi vì thời gian đứng hơi lâu nên cước bộ của Cận Tiêu có chút loạng choạng, người như nhũn ra, ngồi phịch trên sô pha không muốn nhúc nhích, chỉ có sắc mặt vẫn khó coi như vậy, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Nếu như… Nếu như y biết được lí do chia tay kia, y tuyệt đối, tuyệt đối sẽ.. ——-

Khiến Lý Nhất Xuyên không, thể, xuống, giường!

Ngồi ngốc một chút y lại bắt đầu ủ rũ, ánh mắt đầy oán giận: Rốt cuộc là lí do chó má gì đây!

Tại sao y lại không nghĩ ra được chứ!

“Chia tay mà không có lí do như vậy thì chỉ có hai trường hợp.” Buổi tối, bên trong quán Bar, ông chủ mỉm cười rót một lu Manhattan cho Cận Tiêu, săn sóc đưa tới tận tay y, “Thứ nhất, có tình nhân là một cực phẩm, nói thẳng ra là có người khác. Thứ hai là…”

Cận Tiêu buồn bực trừng gã, không vui hỏi: “Hai là gì?”

” Thứ hai là không có lí do, chỉ muốn chia tay vậy thôi.” Ông chủ quán Bar chân thành nói, “Kêu cậu tự mình tìm lí do, bất quá là cho cậu một cái thang mà thôi.”

Cận Tiêu: “…”

Cận Tiêu nhớ tới câu mà Lý Nhất Xuyên nói hôm qua, “Nghĩ không ra thì thôi, căn bản là không có cũng chẳng sao.” nhất thời mặt biến sắc, tức giận đến run rẩy cả người, lúc này ông chủ quán Bar lại nói tiếp. “Nhưng tình huống của hai người khá là đặc biệt, cậu có thể đi hỏi nửa kia của cậu xem lí do là gì, hoặc là kêu hắn gợi ý một chút.”

Cận Tiêu im lặng rũ mắt, âm thành rầu rĩ: “Tôi có hỏi, nhưng y không nói.”

” Vậy gợi ý? ”

” Gợi ý gì? ”

Ông chủ quân Bar nở nụ cười: ” Không nói lí do thì cũng phải cho chút gợi ý chứ ”

Mắt Cận Tiêu sáng lên, muốn đứng dậy khỏi ghế đi tới ôm đùi ông chủ, nhưng chân vừa nâng lên liền bị y cường ngạnh đè xuống, rất không tự nhiên mà ngồi tại chỗ, vô cùng cao hứng nói: ” Thật là… Sao tôi lại không nghĩ ra chứ! ”

Ông chủ quán Bar: ” … Ha ha. ”

Vào lúc này Cận Tiêu cũng lười trị ông chủ cái tội bất kính, đặt tiền lên bàn liền chạy vào toilet, khoá cửa lại, lôi điện thoại ra gọi một cú cho Lý Nhất Xuyên.

Tiếng “tút” vang lên lần thứ mười Lý Nhất Xuyên mới nhấc máy: “Có chuyện gì?”

Âm thanh của hắn hơi khàn khàn mang theo chút ẩm ướt, hình như là vừa mới tắm xong, bên trong còn chứa một cỗ trầm thấp khác.

Cận Tiêu híp mắt lắng nghe một chút rồi hỏi: “Anh tắm à ?”

“Phải, làm sao?”

Ánh mắt Cận Tiêu trầm xuống, lãnh tiếng đáp lại: “Anh tắm mà còn hỏi tôi phải làm sao à.”

“…” Lý Nhất Xuyên trầm mặt một phút, ” Chỉ là tắm thôi, cái gì cũng không làm, cũng không chuẩn bị làm.”

” Tôi mặc kệ, sau này cấm anh tắm rửa bên ngoài.”

” Không được. ” Lý Nhất Xuyên giữ di động bằng vai, chậm rãi mặc quần áo, ” Ai biết được tôi sẽ ở ngoài bao lâu. ”

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới Cận Tiêu lại hận đến nghiến răng ken két, mặt mày hung tợn, lồng ngực phập phồng: “Làm như tôi đuổi anh đi là sai vậy.”

Lý Nhất Xuyên dừng một chút, vô cùng thông mình mà không tiếp tục nói tới cái vấn đề này, ngược lại thấp giọng hỏi: ” Ừm. Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

Cận Tiêu xoay mặt hừ hừ đáp: ” Tôi muốn gợi ý ”

Câu nói của y nói ra vô cùng mơ hồ, Lý Nhất Xuyên bên kia không nghe rõ, sửng sốt một chút hỏi lại: “Hả?”

” Là kêu anh cho tôi gợi ý! ” Đôi mắt Cận tiêu đảo một vòng, bất mãn đá đá cánh cửa phòng vệ sinh, ” Một chút gợi ý cũng không có thì làm sao tôi đoán được. ”

“À, gợi ý.” Lý Nhất Xuyên nghiêng đầu suy nghĩ, hiểu được nếu không cho y gợi y rất có khả năng cả đời này hắn sẽ ở bên ngoài, rất soảng khoái nói: “Ba năm trước, trong sinh nhật em có nói một câu.” Dừng vài giây lại bổ sung thêm “Nói với một người đàn ông.”

” Ba năm trước? Sinh nhật? Đàn ông? ”

” Ừ. ” Lý nhất xuyên bình tĩnh đáp, ” Nghĩ thật kỹ, thật nghiêm túc, tôi ngủ trước. Ngủ ngon.”

Nói xong, không đợi Cận tiêu truy vấn đã cúp điện thoại.

Cận Tiêu không kịp hỏi thêm gì, đi ra khỏi toilet, vừa đi vừa nhỏ giọng lặp lại:”Ba năm trước… Nói một câu…. Đàn ông…”

Nhưng sinh nhật của ba năm trước y nói rất nhiều câu với rất nhiều đàn ông đó!

Gợi ý như vậy thì khác gì không cho!

Cận Tiêu lại muốn đánh người, mặt âm lãnh không vui: Nói đi nói lại vẫn là rơi vào trường hợp thứ hai – Chính là thấy y phiền, muốn chia tay y!

“Không hẳn.” Ông chủ quán Bar lần thứ hai làm một ly Manhattan cho y, ” Trước khi kết luận thì phải suy nghĩ đã, lần này đã có chính xác thời giạn, địa điểm, nhân vật, điều này chứng tỏ hắn không phải nói cho có, mà là thực sự hy vọng cậu có thể nhớ lại.”

Thanh âm Cận Tiêu buồn bực:” Nhưng như vậy tôi cũng không thể nghĩ ra. ”

” Nghĩ thật kỹ, thật nghiêm túc thì nhất định sẽ ra. ” Lời ông chủ quán Bar y hệt lời của Lý nhất xuyên.

Cận tiêu đành ôm đầu gục trên quầy Bar vừa oán giận vừa ấm ức suy nghĩ.

Qua mấy phút trong đầu y chợt loé linh quang, đập bàn thật mạnh nói: ” Tôi nhớ ra rồi!”

” Nói thử xem. ”

” Trong tiệc sinh nhật ba năm trước tôi có vào WC… Hình như.. Khen một người đàn ông có điểu lớn?”

“…”

” Lúc ấy khen xong thì Lý nhất xuyên đi vào, tôi cũng không biết hắn có nghe được hay không, liền coi như không nghe thấy đi.”

“…”

” Chắc không phải chỉ vì thế thôi chứ? ” Cận tiêu chống đầu hoang mang hỏi.

Ông chủ quán Bar mặt không đổi sắc:” Cậu có thể gọi qua hỏi thử. ”

Vì thế Cận tiêu liền gọi thực.

Y gọi cho Lý nhất xuyên, nửa dựa vào quầy Bar, ánh mắt khép hờ chờ người nhấc máy.

Lúc này đối phương chậm chạp không chịu bắt máy, trong nháy mắt khi Cận tiêu sắp bạo phát y mới chịu nghe điện, thanh âm tràn ngập sự buồn ngủ: ” Lại sao nữa? ”

” Hm. Hình như tôi nhớ ra rồi.” Cận tiêu nhếch mặt, thấp thấp cười một tiếng, ” Có phải bởi vì ở bữa tiệc sinh nhật ba năm trước tôi đã khen một người đàn ông nào đó có điều lớn hay không? ”

“…”

” Phải không? ”

” …. ”

Thấy hắn không nói lời nào, Cận tiêu lại hoang mang, ” Đúng hay không, anh mau nói đi! ”

” Khen điểu đàn ông khác lớn? ” Lý nhất xuyên bình thản nhắc lại từng chữ, thanh âm hoàn toàn không có chút nào buồ ngủ,

Quảng cáo
Trước /8 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sử Thượng Tối Cường Điếm Chủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net