Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vân Thường Hi theo thói quen ăn xong lại tới tìm anh. Hôm nay Vân Chính Toàn họp ở nơi có an ninh được đảm bảo nên không mang theo nhiều vệ sĩ, có điều Lập Khang Dụ là người được trọng dụng nhất nên đã đi theo ông rồi. Lúc cô gõ cửa thấy Tống Bái ra mở, lập tức nhón chân nhìn vào bên trong. Anh cũng đã quen với sự xuất hiện của cô, xởi lởi mời cô vào bên trong.
- Hôm nay cháu tới đây là có chuyện gì muốn dặn dò hả? Hay muốn tìm tên Dụ thần kinh kia?
Vân Thường Hi tinh nghịch đáp lời, cười híp hết cả mắt:
- Chú ấy đi rồi thì thôi ạ.
Tống Bái định đóng cửa, nhưng chợt nhớ ra mình mới mua vài loại bánh mới ở cửa hàng gần đây nên muốn mời cô vào nhà cùng ăn chung. Vân Thường Hi nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy vẫn còn sớm nên mới vào trong.
- Cháu đợi một chút, chú đi lấy bánh.
Vân Thường Hi ngồi xuống sofa, định tìm điều khiển mở phim gì hay để xem. Đột nhiên, ánh mắt của cô va phải thứ đỏ đỏ ở kệ tivi. Vân Thường Hi từ từ đứng dậy tiến tới xem thử đó là thứ gì. Hóa ra là một sợi dây cầu bình an. Đúng lúc đó, Tống Bái quay lại, trên tay cầm đĩa bánh và hai chiếc muỗng, nói với cô:
- Cháu lại đây ăn bánh đi, nhìn hấp dẫn lắm đó.
Cô cầm sợi dây trên tay, thắc mắc hỏi anh:
- Sợi dây này là của ai vậy ạ? Là của chú hả?
Tống Bái nheo mắt nhìn sợi dây đỏ vắt ngang qua ngón tay thon thả, trắng trẻo của cô, thản nhiên đáp:
- Không phải, là của Lập Khang Dụ đó. Tối qua chú thấy cậu ta đem về, rút từ túi quần ra rồi ném xuống ngay chỗ đó. Chú hỏi cái gì thì cậu ta bảo là vòng tay bình an, được xin từ chùa nào ấy không biết, hỏi chú có cảm thấy nguy hiểm thì đeo vào. Con mẹ nó, nghe giống như muốn trù chú chết vậy. Cái thằng mất não.
Vân Thường Hi nhìn Tống Bái đưa một miếng bánh kem to vào miệng, rồi lại nhìn vòng tay, nói:
- Cháu không nghĩ là chú ấy lại đến chùa xin vòng tay này đâu. Có phải là mẹ chú ấy xin giúp cho không?
- Chú không biết, hôm qua chú không hỏi là ai xin.
Cô nghĩ chắc thế, vì tối qua Lập Khang Dụ nói người nhà gọi điện có việc. Đúng lúc cô cũng muốn xin vòng tay bình an. Ở lớp cô có một bạn đang bệnh, lúc bình thường hai người khá thân thiết nên lúc đi thăm cô muốn tặng thêm một chiếc vòng tay, chúc cô ấy sớm khỏe lại. Nói rồi, Vân Thường Hi đặt chiếc vòng lại ở chỗ cũ, nhanh chân chạy lại sofa ngồi ăn bánh kem.
Buổi tối, Lập Khang Dụ cùng Vân Chính Toàn trở về nhà. Cô còn chưa kịp nhìn thấy mặt đã nghe tiếng xe moto của anh chạy đi xa. Vân Thường Hi có hơi thất vọng, vốn dĩ còn đang định trò chuyện với anh vài câu. Cô lẩm bẩm:
- Dạo gần đây sao chú bận vậy chứ? Không phải là...
Cô cố ngăn suy nghĩ là Lập Khang Dụ đang có bạn gái, tối nào cũng ra ngoài dành thời gian cho cô ấy. Vừa tới đó thôi mà Vân Thường Hi có chút không chấp nhận được, trong lòng khó chịu không cách nào làm dịu được xuống. Anh có bạn gái thì sao chứ? Cô đâu có làm gì được. Vân Thường Hi uất ức không chịu nổi, bèn chạy ra ngoài ban công hít thở một chút cho bình tĩnh lại.
Lập Khang Dụ tới địa điểm hẹn như trong tin nhắn, thấy chiếc bàn trong cùng đã có bảy, tám người đợi sẵn. Anh vừa tới bọn họ đã vui mừng:
- Anh Lập, ở đây.
- Chà, chà, lâu lắm rồi mới tụ họp đủ mặt mũi hội anh em cây khế, còn có cả em gái Tiểu Phương xinh đẹp nữa. Bữa cơm hôm nay chắc chắn phải ăn uống no say mới được.
Lập Khang Dụ bước tới, cười nhẹ chào hỏi:
- Để mọi người chờ lâu rồi, tối nay xem như tôi mời vậy.
Người thanh niên đứng gần anh nhất vỗ tay nhiệt liệt, nói với mọi người trong bàn:
- Quả nhiên vẫn là đại ca của chúng ta hào phóng nhất. Mười điểm, mười điểm!!!
Mai Tiểu Phương ngồi ở trong góc, nãy giờ vẫn cứ chăm chú nhìn anh, lâu lâu lại nhoẻn miệng cười. Lập Khang Dụ ngồi vào bàn, giơ tay gọi người phục vụ đem ra vài lon bia. Mọi người lâu không tụ họp, mặc dù gần nhà nhưng đều vì công việc mà ít nói chuyện, hôm nay ngồi chung bàn chuyện nói không hết, cười nói rôm rả hết cả quán ăn.
- Nhưng mà phải nói, anh Lập tính ra cũng gần như là lớn nhất trong bọn, sao lại chưa cho tụi em ăn đám cưới vậy? Khi nào thì anh tính mời chị dâu ra mắt tụi em đây?
Mai Tiểu Phương nghe tới chuyện này thì ngẩng mặt lên nhìn anh, tay cầm ly nước siết chặt lại. Lập Khang Dụ uống hết bia trong ly của mình, đưa tay nhẹ nhàng lau chút bọt còn dính trên khóe miệng, bình tĩnh đáp:
- Xấu xí không ai để ý.
Lời nói này của anh làm cho đám người như muốn bùng nổ.
- Con mẹ nó, anh nói vậy là muốn châm chọc tụi em phải không? Xấu như em còn có vợ thì cái nhan sắc của anh còn sợ không lấy được diễn viên, ca sĩ hả?
Ngay lập tức, một người khác chỉ về phía Mai Tiểu Phương, giọng điệu muốn ghép đôi hai người:
- Còn Tiểu Phương đây này. Cô ấy xinh đẹp như vậy cũng chưa có bạn trai. Hay là anh với cô ấy dẫn đi đăng kí kết hôn luôn đi.
Mai Tiểu Phương ngay lập tức đỏ mặt, đưa mắt lén nhìn xem anh phản ứng thế nào. Không ngờ rằng anh nói một câu khiến cô thất vọng tột cùng:
- Cô ấy chắc chỉ kén chọn thôi. Chứ cộc lốc như tôi thì có cái mẹ gì mà đáng thích.
Giọng anh vì men say mà trở nên trầm khàn hẳn, càng làm cho lời từ chối thêm phần quyết liệt. Mấy người xung quanh cũng không nói thêm về chuyện này nữa, nhanh chóng chuyển qua đề tài khác.
Đám của anh ngồi đến hơn mười giờ mới rời đi. Ngoại trừ Lập Khang Dụ và Mai Tiểu Phương còn chút tỉnh táo thì mấy người kia đều đã say đến không biết gì. Anh gọi cho mấy người họ hai chiếc xe, dìu người nào vào chỗ đó xong xuôi mới đọc địa chỉ để tài xế đưa họ về đến nhà.
- Anh Lập không về chung à? Hay còn bận được em gái về nhà?
Người ngồi gần cửa sổ nhất vươn tay ra ngoài, mặt mày đỏ au hỏi anh, sau đó còn cười rất lớn làm cả bọn phía trong hùa theo.
- Chắc là vậy rồi. Anh ấy muốn tiễn chúng ta về hết để độc chiếm Tiểu Phương đấy.
Lập Khang Dụ không nói gì, chỉ đưa cho tài xế ít tiền rồi dặn dò vài câu, sau đó nhét cánh tay không yên phận kia vào trong, lạnh nhạt nói:
- Các cậu đông người như vậy, chiếm hết chỗ ngồi rồi. Lát nữa sẽ có người đến đón Mai Tiểu Phương.
Mai Tiểu Phương ở bên cạnh kéo góc áo anh, nhỏ giọng hỏi:
- Thế còn anh thì sao?
Lập Khang Dụ vô tình lại như cố ý bước tới phía trước khiến góc áo mà cô nắm cũng thoát khỏi tay.
- Tôi không say lắm, vẫn đi xe về được.
Nói rồi anh vỗ vỗ trên thân xe ra hiệu cho tài xế chạy đi, còn mình thì lôi điện thoại ra tính đặt cho Mai Tiểu Phương một chiếc khác. Cô im lặng nghĩ ngợi một lúc rồi đỏ mặt, nhẹ nhàng bước tới bên anh.
- Ưm, em đi về một mình có hơi không yên tâm. Hay là... anh chở em về được không?
Lập Khang Dụ ngay lập tức trả lời:
- Tôi say rồi, chở em về sợ không an toàn. Đi xe vẫn tốt hơn, hồ sơ tài xế đều có trên điện thoại. Hơn nữa tôi sẽ chụp lại biển số xe, từ đây về nhà em không quá mười phút. Sau mười phút nếu không thấy người, tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát. Vậy được chưa?