Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dường như bị con trai chọc tức nên Hoàng Thanh cả đêm không ngủ được, mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho Lập Khang Dụ. Anh tập thể dục nên không để ý, lúc về phòng để tắm rửa mới thấy hiện danh sách hai mươi lăm cuộc gọi nhỡ. Lập Khang Dụ vắt khăn lên vai, sau đó nhấn gọi lại cho Hoàng Thanh. Còn chưa kịp để anh nói gì, bà đã lớn tiếng mắng:
- Lập Khang Dụ, con cố tình phớt lờ mẹ đúng không?
Anh không nói, chỉ nghe người ở đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt.
- Cái thằng nhóc thối này, con phải chọc mẹ tức chết con mới chịu à? Mau về đây nói chuyện với mẹ cho rõ ràng đi.
Ngoại trừ việc luôn hối thúc anh lấy vợ thì từ trước đến nay Hoàng Thanh chưa từng mắng anh nặng lời như vậy. Có thể thấy lần này bà thật sự đã tức giận. Nhưng đương nhiên, Hoàng Thanh không phải là tức giận vô cớ. Lập Khang Dụ không muốn thấy mẹ mình như vậy cho nên quyết định quay về giải quyết rõ ràng một lần.
Có điều, nếu anh muốn về nhà thì phải xin phép. Trước đây Lập Khang Dụ bảo vệ cho Vân Chính Toàn, đương nhiên là phải nói trước với ông. Còn bây giờ, Vân Thường Hi mới là “bà chủ” của anh. Lập Khang Dụ liếc mắt nhìn đồng hồ. Mới có hơn năm giờ sáng, giờ này chắc chắn cô vẫn chưa dậy. Lập Khang Dụ không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi cho nên thầm tính toán trong đầu. Vân Thường Hi thường ngày vẫn hay thức giấc lúc sáu giờ. Nếu như không phải đi học, cô sẽ dậy trễ hơn một chút.
- Trước tám giờ con sẽ có mặt ở nhà.
- Được, mẹ chờ con. Đừng trốn đi là được.
Hoàng Thanh chỉ là nhắc nhở cho có lệ. Bà biết, Lập Khang Dụ là một người rất có trách nhiệm, điều anh đã nói nhất định sẽ làm.
Bảy giờ sáng. Lúc này Mỹ Tuyết Lệ đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang bày biện ra bàn. Vân Chính Toàn và Vân Chính Kiệt đã ngồi ngay ngắn trên ghế, cùng nhau thảo luận chuyện kinh doanh. Mỹ Tuyết Lệ đương nhiên không có hứng thú nói về chủ đề đó. Bà quay sang nhìn Lập Khang Dụ đang đứng ở gần cửa, mỉm cười nói với anh:
- Vân Thường Hi chưa dậy, cậu lên gọi nó xuống ăn sáng giúp tôi nhé!
Vân Chính Kiệt nghe mẹ nói vậy, vừa uống một ngụm cà phê vừa nhìn Lập Khang Dụ gật đầu. Anh cong môi cười, giọng điệu trêu đùa:
- Mẹ, mẹ có ý định gả con gái rồi đấy à?
Mỹ Tuyết Lệ nhíu mày nhìn anh rồi đáp lại:
- Con đừng nói linh tinh nữa, mau ăn sáng đi.
Bà đưa tới trước mặt anh một hộp cơm trưa, sau đó lại tiếp tục nói:
- Con còn chưa cưới vợ, em con nó còn nhỏ như vậy, làm sao đã gả đi?
Vân Chính Toàn với lấy tờ báo mà người làm vừa đặt trên bàn, cười với Mỹ Tuyết Lệ.
- Con trai em ấy à, chỉ được cái chọc ghẹo con gái nhà người ta. Chẳng biết bao giờ mới lấy được vợ nữa.
Vân Chính Kiệt không phục, vội phản bác:
- Ba nói gì vậy chứ? Hai người cứ đợi đi, cuối tuần này con dẫn cô ấy về đây ra mắt. Đến lúc đó ba không được đi công tác, phải ở nhà chờ con.
Vân Chính Toàn bật cười, gật đầu đáp ứng anh.
- Ngày mai ba phải bay đi họp, nhưng cuối tuần này thì rảnh. Ba chờ hai đứa.
Lập Khang Dụ nhận được “nhiệm vụ cao cả” từ Mỹ Tuyết Lệ, từ từ bước lên lầu. Phòng ở Vân Thường Hi ở cuối dãy hành lang, là căn phòng lớn nhất ở tầng hai. Anh dừng lại trước cửa, giơ tay gõ ba cái rất có quy tắc.
Tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, nhưng Vân Thường Hi vẫn đang ngủ say, chưa hề nghe thấy động tĩnh gì. Lập Khang Dụ lại gõ thêm ba lần nữa, kèm theo tiếng gọi:
- Vân Thường Hi, dậy thôi. Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.
Giọng của anh rất nhẹ, nghe còn có chút cưng chiều. Vân Thường Hi xoay người, mơ màng thức giấc. Cô vẫn chưa định hình được ai đang đứng trước cửa, chỉ biết là đang có người gọi mình. Cô cứ nghĩ đó là Mỹ Tuyết Lệ, cho nên mở miệng đáp:
- Con dậy rồi ạ. Mẹ đợi một chút.
Vì mới ngủ dậy nên giọng Vân Thường Hi còn chưa trở lại bình thường, vẫn còn chút ngái ngủ, lại nghe như đang làm nũng. Lập Khang Dụ nghe thấy tim mình đập thình thịch, trong đầu tưởng tượng ra cảnh cô ngồi trên giường giữa đống chăn mền, tóc hơi rối và đôi mắt vẫn còn chưa mở ra, trông đáng yêu hệt một chú mèo nhỏ.
Vân Thường Hi rời giường, sửa soạn đơn giản rồi mở cửa đi ra. Cô thao tác rất nhanh, nhưng mà dù sao cũng là con gái, tính đi tính lại vẫn gần mười lăm phút. Vậy mà Lập Khang Dụ vẫn kiên nhẫn đứng đợi ngoài cửa. Lúc Vân Thường Hi nhìn thấy anh, cô có hơi giật mình. Đột nhiên cô ngại ngùng, vội vàng sửa lại tóc rồi hỏi anh:
- Chú, chú ở đây từ bao giờ thế? Sao không gọi em?
Lập Khang Dụ tiện tay giúp cô đóng cửa lại, chậm rãi đáp:
- Khi nãy tôi gọi em dậy, chờ em cùng đi xuống, tôi sợ em ngủ nướng.
Hai vành tai cô hơi đỏ lên. Trước đây Lập Khang Dụ rất ít khi thấy cô ngại ngùng, hoặc cũng có lẽ là vì anh không quá để ý đến. Chỉ là dạo gần đây, cô càng ngày càng dễ xấu hổ, nhưng thường là khi ở gần anh. Điều này khiến cho Lập Khang Dụ hoàn toàn mất phòng bị trước cô, trong lòng chỉ thầm mắng, không hiểu tại sao cô gái nhỏ này có thể đáng yêu đến vậy.
- Chú đợi có lâu không? Lần sau em sẽ nhanh hơn.
Anh cười nhẹ, đuôi mắt khẽ cong lại.
- Không lâu, tôi chờ được. Em cứ từ từ làm.
Lập Khang Dụ để Vân Thường Hi đi trước, còn mình thì theo ngay phía sau. Anh nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy tâm trạng tốt lên đôi chút. Anh nhớ lại chuyện mình cần nói với cô, sải dài chân bước tới, sau đó cất lời:
- Hôm nay tôi có việc phải về nhà. Bây giờ đi, hai tiếng nữa sẽ quay lại. Em cho tôi nghỉ, có được không?
Lúc anh nói điều này với cô, thái độ vô cùng nghiêm túc. Nhìn hàng mày anh vô thức nhíu lại, cô khẽ cười.
- Chú đi cẩn thận nhé! Sáng nay em ở nhà với mẹ, đợi chú về rồi chúng ta ra ngoài dạo, được không ạ?
Mỹ Tuyết Lệ thấy hai người đứng ở cầu thang nên lên tiếng gọi:
- Mau xuống ăn sáng thôi.
- Dạ.
Vân Thường Hi nghe mẹ gọi, nhìn anh một cái rồi đi xuống dưới.