Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Huyền
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Trong tay Diệp Minh Viễn cầm bản báo cáo xét nghiệm, qua một lúc lâu vẫn không có cách nào ngừng lại cơn sóng lớn đang trỗi dậy trong lòng, chữ trong báo cáo xét nghiệm vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ, ông đưa tay lên lau mắt, tỉ mỉ xác nhận lại tin tức một lần nữa.
Bản kết quả xét nghiệm DNA biểu thị: DNA phù hợp với quy luật di truyền Mendel, khả năng có quan hệ ruột thịt lớn hơn 99.99%.
Diệp Minh Viễn đè thật chặt báo cáo trong ngực, rõ ràng muốn cười nhưng nước mắt lại không kiềm chế được chảy ra, Tiểu Diệp, Tiểu Diệp của bố…. Cuối cùng bố cũng tìm được con rồi!
Biết ơn ông trời có đức hiếu sinh, tuy rằng quá trình rất đau khổ nhưng kết quả tốt là được, trong lòng ông lập tức phát lời thề, sau này sẽ cố hết sức làm nhiều việc thiện để báo đáp đại ân đại đức này.
Trình Ngộ Phong nghe được tiếng nghẹn ngào bên kia, trong lòng cũng không khỏi xúc động trăm nghìn lần, lúc đầu cho rằng đây là một hy vọng rất mong manh, giờ bỗng nhiên xuất hiện chuyển biến lớn, cũng may mười bốn năm qua chú Diệp và dì Chiêu luôn kiên trì mới có thể có một ngày gia đình đoàn tụ.
“Ngộ Phong," Diệp Minh Viễn tạm thời chỉnh đốn lại tâm trạng, “Để cho cháu chê cười rồi.”
“Chú Diệp, cháu có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của chú, đây là hạnh phúc được đền đáp cho chú và dì Chiêu, chuyện tốt phải vui mừng mới đúng.”
“Chú còn chưa biết nói với dì Chiêu của cháu chuyện này như thế nào nữa.” Trong lòng Diệp Minh Viễn biết tâm trạng của vợ không thể chịu được một chút kích động, cứ coi như đây là chuyện tốt thì trước tiên ông cũng phải cân nhắc mấy phen mới có thể nói cho bà biết.
“Nhưng mà, việc đi thị trấn Đào Nguyên đón Tiểu Diệp về là vô cùng khẩn cấp nha.”
Trình Ngộ Phong bắt được mấy chữ quan trọng, “Thị trấn Đào Nguyên?”
“Đúng vậy, vốn dĩ mẫu DNA do một đôi vợ chồng họ Lộ cung cấp từ thị trấn Đào Nguyên ở thành phố S.”
Trình Ngộ Phong không thể tin lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Trấn Đào Nguyên, thành phố S, vợ chồng họ Lộ?
Lúc này ở thị trấn Đào Nguyên, trăng vẫn lên mặt trời vẫn lặn như bình thường, cành cây vẫn còn treo một chút dư quang của hoàng hôn, ở trên có gà trống trụi đuôi, đầu gục xuống, vẫn là bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc kia.
Lộ Cát Tường và Miêu Phượng Hoa đóng chặt cửa phòng, cũng không biết hai người âm mưu chuyện lớn gì ở bên trong.
“Làm như vậy không tốt lắm đâu?” Giọng nói Lộ Cát Tường hơi cao lên, ngay lập tức bị Miêu Phượng Hoa che miệng lại, đôi mắt bà trợn tròn lên, hiện vẻ hung ác, “Ông còn muốn sinh con trai không?!”
Lộ Cát Tường vừa ngập ngừng vừa nói: “Thế nhưng, làm như vậy là thiếu đạo đức, tương lai sẽ bị thiên lôi đánh đó.”
Mặc dù tính tình ông hèn nhát nhưng nếu bắt ông làm loại chuyện đi ngược với lương tri như vậy, ông không có gan làm.
Đồ mất não!
Miêu Phượng Hoa thở hắt ra một hơi tức tối, thái độ từ từ hòa hoãn lại, “Chồng à, ông suy nghĩ đi, hiện tại kết quả xét nghiệm cho thấy rõ ràng Trần Niên chính là thiên kim của vị Diệp tổng kia, được thôi, chúng ta làm việc tốt giúp nó và gia đình nhận nhau, gia đình bọn họ đoàn tụ nhưng chúng ta có thể kiếm được chỗ tốt gì chứ?”
Cũng không thể nói như vậy, nhất định phí cảm ơn ít nhiều vẫn có, người nhà họ cũng không thiếu chút tiền đó.
Lộ Cát Tường vẫn cảm thấy làm như vậy rất không ổn, chỉ có điều Miêu Phượng Hoa không cho ông cơ hội nói ra: “Thế nhưng nếu thay đổi thành Chiêu Đệ thì sao, chúng ta ngậm đắng nuốt cay mười mấy năm qua nuôi nó khôn lớn, chỉ nói đến ân dưỡng dục này…”
Bà ta làm động tác đếm tiền, giọng điệu tràn ngập sự tham lam, “Đến lúc đó còn sợ tiền bạc không ùn ùn kéo tới sao?”
Để Trần Niên trở về nhận lại gia đình thì chỗ tốt nhận được cũng có hạn, nhưng nếu là con gái của mình vậy đó chính là một cây rụng tiền!
Huống chi chuyện này không phải không có ai làm qua, nếu thiên lôi thật sự muốn đánh xuống thì những người đưa con gái ruột của mình đi xét nghiệm DNA không phải càng nên trốn hơn sao?
Miêu Phượng Hoa cảm thấy vận mệnh dẫn mình đi lên con đường tuy mạo hiểm nhưng tràn đầy cám dỗ: Hiện giờ trên tay bà có một bản báo cáo xét nghiệm DNA hoàn mỹ, hai người khác có thể biết chân tướng thì một người chết bất đắc kỳ tử nơi đất khách, một là bà già ngu ngốc, một bà già hay nói lung tung thì ai sẽ tin tưởng?
Tiếp theo, chỉ cần bà thuyết phục Lộ Cát Tường là được.
“Chờ tương lai chúng ta có tiền, có thể lên thành phố mua một căn nhà lớn hơn, không phải ông vẫn luôn muốn sinh con trai hay sao? Chúng ta có thể đi thụ tinh ống nghiệm, muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu…”
Lộ Cát Tường nghe bà nói xong cảm thấy có chút động tâm.
Miêu Phượng Hoa thấy ông không hạ quyết tâm hoàn toàn, lại hạ một liều thuốc mạnh, bà nằm trên giường khóc lớn, “Lúc trước Tây Thi đậu hủ nói tôi cái trứng cũng không sinh được, lời này rõ ràng là đâm vào tim vào phổi người ta, một người đàn bà mà ngay cả đứa con trai cũng không sinh được thì sống trên đời này làm gì chứ? Đúng là sống không bằng chết!”
Còn không dao động sao?
Bà nặn ra mấy giọt nước mắt: “Thật vất vả bây giờ mới có cơ hội sinh con trai, ông lại không cần, cuộc sống nửa đời sau ăn sung mặc sướng, ông cũng không cần, vận mệnh của tôi sao lại khổ như vậy chứ…”
Vì vợ cứ vừa đấm vừa xoa như vậy nên Lộ Cát Tường cắn chặt răng một cái, dứt khoát không thèm nghĩ nữa: “Thôi được rồi!”
Lúc này Miêu Phượng Hoa mới nín khóc mỉm cười: “Đợi lát nữa tôi tìm Chiêu Đệ nói chuyện.”
Nửa giờ sau, sắc mặt Lộ Chiêu Đệ tái nhợt, hai chân run rẩy bước ra từ phòng ba mẹ, cô trở lại phòng của chính mình, đóng cửa lại, trực tiếp ngồi trên mặt đất.
Trong đầu cô trống rỗng.
Ngay phía trước có cái gương thiếu một góc, Lộ Chiêu Đệ mờ mịt mà nhìn chằm chằm người trong gương, vẫn là nét mặt tròn tròn kia, mái tóc ngắn quanh năm ố vàng và làn da ngăm đen nhưng cô cảm thấy như vậy rất xa lạ.
“Mày là ai?”
Lộ Chiêu Đệ không biết đã viết trong nhật ký của mình bao nhiêu lần, cô nghi ngờ mình không phải con ruột của ba mẹ, ngay cả bằng chứng cũng liệt kê đầy đủ nhưng mỗi lần đều cảm thấy ý nghĩ của mình là hão huyền.
Thế mà mới vừa rồi, mẹ nói với cô rằng…
“Có thể con sẽ cảm thấy khó mà chấp nhận nhưng đây là sự thật, Chiêu Đệ, con là đứa trẻ trước kia mẹ nhặt bên ngoài về, hiện tại ba mẹ ruột của con tìm tới, bọn họ muốn đưa con về…”
Trong lòng Lộ Chiêu Đệ rất sợ hãi.
Gia đình sinh sống mấy chục năm không phải gia đình của mình, ba mẹ sống chung với nhau không phải ba mẹ ruột, cô cũng không phải là cô.
Tất cả đều là giả.
Đầu óc Lộ Chiêu Đệ to ra như muốn nổ tung, thân thể bé nhỏ trong bóng đêm dần dần co lại thành một cục, cả người trông vừa hoang mang vừa bất lực.
Đây là một đêm dài đằng đẵng, đối với cả hai gia đình đều là một đêm khó ngủ.
Hơn 9 giờ sáng ngày hôm sau, Trần Niên trở lại thị trấn Đào Nguyên, cô vừa đen đầu thị trấn đã nghe được một tin tức khiến toàn trấn xôn xao.
“Con gái Lộ gia kia sắp bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi!”
Thị trấn chỉ có một Lộ gia, con gái Lộ gia, Chiêu Đệ?
Trần Niên khó hiểu đi về nhà, tất cả mọi người đều say sưa nói chuyện phiếm nhưng cách nói của mỗi người không giống nhau, có người nói Lộ Chiêu Đệ còn nhỏ tuổi mà trèo cao, chẳng bao lâu nữa sẽ gả vào hào môn! Có người nói Lộ Chiêu Đệ cứu mạng một phú thương, hiện tại người ta tới báo ân, muốn nhận cô làm con gái nuôi, đưa lên thành phố sống sung sướng.
Nhưng mà đa phần mọi người đều nói khi Lộ Chiêu Đệ còn bé đã bị bọn buôn người bắt cóc, trời xui đất khiến được vợ chồng Lộ gia nhận nuôi, hiện tại ba mẹ ruột của cô có tiền tới cửa nhận lại con gái.
“Rốt cuộc Lộ Cát Tường có cái vận cứt chó gì chứ, lúc này khói xanh trên phần mộ tổ tiên nhà hắn đang bay lên sao?”
“Cái con bé Lộ Chiêu Đệ kia, vừa nhìn tướng mạo tôi đã biết nó có mạng phú quý…”
“Bà chỉ biết khoác lác, đồ vuốt mông ngựa!”
Nhà cậu gần ngay trước mắt, Trần Niên đẩy đám người đang xem náo nhiệt ra chen vào, đúng lúc bên trong có người đi ra, suýt chút nữa cô đã đụng phải, may mắn được người đó đỡ lấy.
“Không sao chứ.”
Cô nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc bèn ngẩng đầu lên nhìn, “Cơ trưởng, sao anh lại ở chỗ này?”
Trình Ngộ Phong đặc biệt theo vợ chồng Diệp Minh Viễn tới thị trấn Đào Nguyên nhận người.
Ánh mắt Trần Niên nhìn vào trong phòng, không ngờ chú Diệp và vợ ông cũng ở đây, nghi hoặc trong lòng cô càng lớn hơn nữa, “Cơ trưởng, cuối cùng chuyện này là như thế nào vậy?”
Trình Ngộ Phong kéo cô qua một bên, lời ít ý nhiều mà giải thích: “Chú Diệp tìm được con gái rồi.”
“Thật vậy ạ!?”
Trần Niên xúc động đến nỗi sắp nhảy cẫng lên, “Chuyện này đúng là quá tốt rồi!” Xem ra lời chúc trước kia của cô rất có ích, chú Diệp đã thật sự tìm được con gái ông trở về rồi!
Cô nghĩ đến lời đồn đại đến từ phố lớn ngõ nhỏ, mắt hạnh mở thật lớn, “Chẳng lẽ, con gái của chú Diệp là…”
Còn chưa kịp nói cái tên đó ra miệng, Trần Niên đã thấy Lộ Chiêu Đệ đi từ trong phòng ra, từ góc độ này chỉ có thể nhìn được bóng dáng của cô, lại thấy chú Diệp chạy lên đón, Diệp phu nhân luôn có vẻ u sầu, lúc nở nụ cười thì dịu dàng đang ôm Lộ Chiêu Đệ khóc lóc nghẹn ngào…
Trần Niên dường như cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, xoa xoa khóe mắt, hơi ướt, mặc dù không biết tại sao Lộ Chiêu Đệ lại trở thành con gái chú Diệp nhưng hình ảnh một nhà đoàn viên này thật làm con người ta cảm động.
Trình Ngộ Phong đưa tay xoa tóc Trần Niên, dẫn cô tới chỗ bóng râm, Trần Niên nhận ra hành động này của anh nên ngây ngốc chớp mắt một cái, vừa lấy lại tinh thần nên trên mặt tràn đầy nụ cười.
Không ngờ nhanh như vậy mà cô đã có thể nhìn thấy anh, cảm giác giống như kiếm được món hời.
Trình Ngộ Phong phải đổi lịch bay với người khác mới tới đây được, xem tình hình này, đoán chừng phải để cho Lộ Chiêu Đệ thời gian thích ứng, ít nhất hôm nay sẽ không đi được.
Trần Niên muốn hỏi anh về chuyện của Lộ Chiêu Đệ, thoáng thấy bà ngoại đi ra từ khoảnh sân căn phòng bên cạnh nên cô vội vàng qua đó, “Bà ngoại.”
Bà ngoại liếc mắt nhìn Trần Niên kinh ngạc, như vừa mới nhận ra cô là ai, bà cố sức cầm tay cô, giọng nói bỗng chốc trở nên vội vã hơn, “Niên Niên, sao cháu vẫn còn ở đây, ba mẹ cháu tới đón cháu kìa!”