Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ban nãy Lục Hoài Chuẩn để điện thoại ở đây, cho nên bây giờ quay lại lấy, sau khi bạn học nữ trước mặt nhìn thấy anh, gọi anh một tiếng: "Lục Hoài Chuẩn, vừa rồi điện thoại của cậu kêu, có người gọi điện thoại cho cậu, tôi thấy cậu không ở đây nên bắt máy giùm cậu rồi. Tôi nói đợi cậu quay lại sẽ gọi lại, cậu xem thử đi."
Lục Hoài Chuẩn nghe thấy thì lấy điện thoại ra xem, mở nhật ký cuộc gọi ra, sau khi thấy là điện thoại từ phía Lục Lâm Vãn thì vô cùng vui mừng.
Cô gọi điện thoại cho anh rồi, chắc là chủ động làm hoà, Lục Hoài Chuẩn đang đợi cô dỗ bản thân, nên thấy như vậy thì mừng lắm, lập tức gọi điện thoại lại cho Lục Lâm Vãn.
Lần này Lục Lâm Vãn lại không nghe máy, kỳ quái thật, vừa gọi không lâu mà. Chuyện này khiến anh có một cảm giác sợ hãi, anh cứ liên tục gọi đi, giải quyết xong chuyện này trước.
Lục Hoài Chuẩn đã đi hỏi rồi, bây giờ chuyện đăng ký không cùng trường với Lục Lâm Vãn đã không còn cách cứu vãn, thôi thì năm sau thi lại, nhưng mà năm sau cũng chưa chắc đã thi vào được.
Người nhà Lục Hoài Chuẩn hi vọng anh học ở Harvard, anh cũng luôn muốn đến nơi đây. Thật ra trước đây người nhà muốn anh học ở Thanh Hoa, anh lại thi vào Bắc Đại, lúc đó đã rất có lỗi với người nhà rồi. Giờ anh nghĩ tốt nhất là nên chọn nơi mình muốn đi để học nghiên cứu sinh.
Cuối cùng anh nghĩ, yêu xa thì cứ yêu xa thôi, tình hình bây giờ xem ra không còn cách nào khác, vài năm qua đi là xong ấy mà. Bốn năm đại học bọn họ cứ như thế mà vượt qua rồi, lần này không thể không vượt qua được.
Đến lúc đó cả hai cùng về nước phát triển, sau khi suy nghĩ kĩ Lục Hoài Chuẩn muốn liên lạc với Lục Lâm Vãn, nhưng lại không có cách nào gọi cho cô, bên kia gọi nãy giờ vẫn không nghe, anh không biết chuyện gì xảy ra, cho nên trực tiếp đi đến dưới ký túc xá của Lục Lâm Vãn tìm cô.
Lục Hoài Chuẩn vừa đến dưới ký túc xá của Lục Lâm Vãn không bao lâu, đã thấy một đôi trai gái từ xa đi đến.
Hai người đi sóng đôi với nhau, không biết Lục Lâm Vãn nói gì với anh chàng kia mà trông hai người rất vui vẻ, cười cười nói nói suốt đoạn đường. Lục Hoài Chuẩn thấy màn này, ánh mắt như bị kim châm vào, Lục Hoài Chuẩn không bước đến mà đứng núp một bên, muốn xem hai người họ rốt cuộc là làm sao.
Người này Lục Hoài Chuẩn biết, là bạn cùng lớp với Lục Lâm Vãn, trước kia lúc anh đi tìm cô cũng từng gặp người này vài lần, nhưng mà trước kia chưa từng thấy họ qua lại gì với nhau, cho nên cũng không để người này vào mắt. Bây giờ thấy tình cảnh hai người đi chung với nhau như vậy, Lục Hoài Chuẩn liền cảm thấy ghen.
Anh núp bên hông cửa, nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai người.
"Lục Lâm Vãn, giảng viên nói chuyện học nghiên cứu sinh cậu phải trả lời nhanh chút, cậu và bạn trai cậu không học chung trường cũng được mà, cần gì phải học chung một trường chứ? Tôi cũng hỏi mấy bạn trong lớp rồi, chỉ có tôi với cậu thi đậu vào Oxford, cho nên tôi muốn đi cùng cậu qua đó, chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau, cậu không cần vì bạn trai mình mà buông bỏ tương lai sáng lạn phía trước."
"Nếu như cậu thi lại một năm, lỡ như sang năm thi không đậu thì sao, hơn nữa tôi nói thật, ngành học của chúng ta học ở Oxford vẫn tốt hơn, không cần vì bạn trai cậu mà làm đến mức này."
Lục Lâm Vãn không muốn trả lời chuyện này, cho nên trả lời một cách hời hợt: "Tôi biết rồi, tôi cần suy nghĩ, cậu đi về trước đi."
Bạn học kia cũng không buông tha mà tiếp tục lôi kéo nói: "Ừm ừm, tôi biết cậu không phải trẻ con, cậu có thể suy nghĩ kĩ, cho nên tôi sẽ đợi cậu trả lời. Tôi muốn đi Oxford cùng cậu, trong lớp cũng chỉ có tôi với cậu là đậu, đến lúc đó chúng ta cùng đi nước Anh, cậu có thể liên lạc cho tôi bất cứ lúc nào."
Lục Lâm Vãn khó khăn lắm mới ứng phó với cậu ta xong, đang chuẩn bị lên ký túc xá. Hôm nay tâm trạng của cô rất không tốt, hồn phách cứ bay đâu đâu. Sau khi trở về, cô lấy điện thoại ra xem, sáng nay cô gọi điện thoại cho Lục Hoài Chuẩn thì điện thoại bị cô ném vỡ rồi.
Cô chuẩn bị cầm đi sửa, nhưng thà mua một chiếc mới còn hơn, bây giờ cô đang suy nghĩ có nên mua điện thoại mới hay không, cũng không biết Lục Hoài Chuẩn có gọi điện thoại cho cô hay không, sao mà không có chút động tĩnh gì.
Cô không biết cô bạn gái hồi sáng có quan hệ gì với Lục Hoài Chuẩn, cô cũng không dám nghĩ cô bạn gái đó có quan hệ ra sao, cứ luôn trong trạng thái sợ sệt.
Sợ sẽ mất đi Lục Hoài Chuẩn, nhưng mà Lục Hoài Chuẩn không gọi điện thoại cho cô, cô cũng thấy rất hoảng.
Lục Lâm Vãn suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn quyết định đi đến cửa hàng gần đây mua điện thoại, cô muốn xem Lục Hoài Chuẩn có gọi điện thoại cho cô hay không.
Lục Hoài Chuẩn cứ chờ ở dưới ký túc xá, gọi điện thoại cho Lục Lâm Vãn, nhưng cô vẫn không nghe, nghĩ đến hình ảnh Lục Lâm Vãn đi với tên con trai khi nãy, Lục Hoài Chuẩn quyết định rời khỏi.
Sau khi Lục Lâm Vãn mua được điện thoại, mở điện thoại ra, thấy Lục Hoài Chuẩn gọi nhiều cuộc điện thoại cho cô như vậy thì vô cùng vui vẻ, cuối cùng anh cũng gọi cô, chắc chắn là gọi để làm hoà.
Lục Lâm Vãn vui vẻ gọi lại cho Lục Hoài Chuẩn, nhưng anh lại không nghe.
...
Mấy tháng sau.
Lục Lâm Vãn đến nước Anh cũng mấy tháng rồi, kể từ ngày đó, cô và Lục Hoài Chuẩn cũng không liên lạc gì với nhau, cuối cùng cô không liên lạc với anh mà tự mình đến nước Anh du học.
Sau đó Lục Lâm Vãn hỏi người quen, người đó nói anh đi Mỹ rồi, chắc là đi Harvard.
Hai người cứ như vậy mà mỗi người học một nơi, nói ra thì cũng kỳ, đôi bên cũng không nói với người nhà đối phương về chuyện này, người nhà cho rằng bọn họ đính hôn rồi thì đã là người một nhà.
Lục Lâm Vãn không nói, mẹ của Lục Hoài Chuẩn vẫn đối xử với cô như mẹ chồng con dâu, rốt cuộc cô cũng không biết mình với Lục Hoài Chuẩn đã chia tay hay chưa.
Nếu nói không chia tay, hai người đều không nói việc này, cũng đã rất lâu không liên lạc với nhau rồi, không khác gì chia tay. Còn nếu nói chia tay thì Lục Hoài Chuẩn và cô vẫn chưa mở miệng nói ra, cô cảm thấy chưa chính thức.
Cô cũng không biết sao hai người lại đi đến bước đường này, rõ ràng trước kia hai người yêu nhau đến vậy, Lục Lâm Vãn cảm thấy bọn họ có thể đi đến cuối, kết hôn. Dù sao thì hai người cũng đã kết hôn rồi, ai biết kết quả sẽ thảm thế này chứ.
Lúc Lục Lâm Vãn mới đến nước Anh, vô cùng không chịu nổi, bởi vì ở nước ngoài không có người quen, không có Lục Hoài Chuẩn, cả đêm ngủ không yên giấc, cô rất nhớ Lục Hoài Chuẩn, nhưng lại không dám gọi cho anh. Đến bây giờ cũng vậy, tối nào cũng mất ngủ, nhớ Lục Hoài Chuẩn.
Cũng không biết là có phải hai người bên nhau quá lâu rồi không, rất nhiều chuyện cô đã quen chia sẻ với Lục Hoài Chuẩn, thói quen để anh biết tất cả về cô, bây giờ không có anh, cô thấy rất trống rỗng, cảm giác thất tình không hề dễ chịu tí nào.
Trước kia cô chưa từng nghĩ mình sẽ thích Lục Hoài Chuẩn đến vậy.
Cô muốn tìm anh, nhưng lại sợ giống như lúc trước, cảm giác khi mà Lục Hoài Chuẩn không quan tâm đến cô thật sự rất khó chịu.
Lục Lâm Vãn cứ như thế mà trải qua từng ngày.
Vào lúc trời đông giá rét, nhiệt độ nơi này cũng rất lạnh, hôm nay cô chuẩn bị mua vé máy bay về Hàng Châu. Bởi vì trở về ăn giao thừa, Lục Lâm Vãn mua vé khứ hồi, lúc nhìn vé, cô suy nghĩ, không biết Lục Hoài Chuẩn có về Hàng Châu ăn tết hay không?
Trước kia, vào dịp tết đến, bọn họ đều bên nhau, từ lúc đính hôn, Lục Lâm Vãn một năm về Hàng Châu, một năm đi Bắc Kinh.
Bây giờ cô không biết có nên đi Bắc Kinh hay không, sợ Lục Hoài Chuẩn không định gặp cô, cho nên suy nghĩ kĩ, vẫn nên về Hàng Châu.
Vừa mua vé xong, nhóm chat của học sinh cấp ba ngày trước đã bắt đầu tán gẫu với nhau, phần lớn mọi người đều đã bước vào xã hội tìm việc làm, vừa hay dịp tết đến, mọi người đều ở Hàng Châu nên tụ họp một chút, hẹn với nhau sẽ họp mặt vào đầu năm.
Lục Lâm Vãn nghĩ chắc Lục Hoài Chuẩn sẽ xuất hiện, dù sao cũng là họp mặt bạn học, hơn nữa mấy ngày trước mẹ Lục gọi điện thoại cho cô, cũng nói năm nay ăn tết ở Hàng Châu.
Bạn học trong lớp cũng vô cùng nhiệt tình, nói ai đi được thì nhắn phím 1, Lục Lâm Vãn gõ phím 1 xong thì đợi Lục Hoài Chuẩn, nhưng đến khi kết thúc đề tài này không không thấy Lục Hoài Chuẩn nhắn tin.
Lục Hoài Chuẩn có phải thật sự không nhớ cô rồi không...
...
Lục Lâm Vãn về nghỉ lễ cùng đã một tuần, mắt thấy đã sắp 27 tuổi rồi, mẹ cô thấy cô vẫn còn ở nhà cảm thấy không đúng lắm, hỏi cô: "Sao Hoài Chuẩn không tìm con vậy? Giữa hai con có chuyện gì à, dù không học cùng trường nhưng tình cảm của hai con vẫn tốt chứ?"
Lục Lâm Vãn không dám nói với người nhà rằng hình như bây giờ cô và Lục Hoài Chuẩn đã chia tay, bởi vì người nhà đều biết họ đính hôn, họ hàng thân thích cũng biết, nếu nói ra chắc mẹ cô sẽ đánh chết cô.
Tối nay Lục Lâm Vãn phải tham gia họp mặt với bạn bè, cho nên bây giờ đang trang điểm, trả lời một cách qua loa: "Bọn con tốt vô cùng, tối nay gặp rồi nè, bọn con họp mặt bạn bè, anh ấy không tìm con là vì con lười ra ngoài. Mùa đông ở Hàng Châu lạnh quá, con sợ lạnh."
Mẹ cô nghe vậy thì không nói gì nữa.
Lục Lâm Vãn thấy mẹ cô rời đi, lập tức nghĩ mình nên mặc gì, không biết tối nay Lục Hoài Chuẩn có xuất hiện hay không. Cô muốn mặt đẹp một chút, biết đâu anh lại xuất hiện. Cô sợ lạnh, nhưng cảm thấy mặc áo choàng đẹp hơn so với mặc áo lông, nghĩ rằng tối nay trong phòng có điều hoà nên không sợ, cô đã gọi xe xong cả rồi.
Lục Lâm Vãn đến phòng tiệc, liếc mắt đã thấy Thẩm Chân, năm trước Thẩm Chân vừa sinh con, bây giờ đã khôi phục vóc dáng, nhìn như chưa từng sinh con vậy, vóc dáng vẫn rất thon thả.
Lúc cô ấy tốt nghiệp đã sinh con rồi, nói là chồng cô ấy bảo, cô ấy có con thì quyết định sinh luôn.
Lục Lâm Vãn đi qua, Thẩm Chân vô cùng vui vẻ đến đón cô, hai người đã gần nửa năm không gặp.
Trong lúc hai người trò chuyện với nhau, Lục Hoài Chuẩn đẩy cửa đi vào, anh là người cuối cùng đến, lúc tiến vào thì nói một câu kẹt xe.
Từ lúc đi vào Lục Lâm Vãn cứ nhìn khắp phòng, sau khi phát hiện không có anh thì cứ canh chừng coi khi nào anh đến, bây giờ thấy anh đến thì vô cùng vui mừng.
Nhưng cô sợ bị phát hiện, vẫn làm bộ nói chuyện phiếm, bây giờ sau khi thấy anh đi vào, ánh mắt Lục Lâm Vãn sáng hết cả lên, vô cùng vui vẻ, thấy anh có vẻ không có gì khác so với trước kia, nhưng lại giống như đã trở nên thành thục không ít, có thể là vì đã lâu không gặp.
Anh đi vào, các bạn học rất tự nhiên mà đẩy anh đến chỗ ngồi cạnh Lục Lâm Vãn, dù sao ai cũng biết hai người là người yêu của nhau, cũng không biết tình hình thật sự giữa hai người, cho nên để hai người ngồi cùng nhau.
Lục Lâm Vãn thấy anh ngồi bên cạnh mình thì lộ ra dáng vẻ lúng túng không biết nói gì, ngược lại, Lục Hoài Chuẩn lại rất tự nhiên ngồi bên cạnh cô, nhìn cô một cái nói: "Đã lâu không gặp."
Âm lượng rất nhỏ, chỉ có Lục Lâm Vãn có thể nghe được