Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
  3. Chương 100
Trước /192 Sau

Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 100

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Chú Chá thật là nhột, không cần hôn nơi đó." Lâm Khả Nhi yêu kiều nũng nịu, vì cơ thể không cách nào chịu nổi hưng phấn mà nhẹ giong năn nỉ. Nhưng cô năn nỉ càng khiến cho Đường Chá cắn mút càng thêm điên cuồng....

Thấy hắn như vậy, cô chỉ có thể đem thân thể cong lên, mặc cho Đường Chá đâm vào trong cơ thể cô.

Hai thân thể tuyệt mĩ phối hợp, soạn thành một khúc động lòng giai nhân.

Trong phòng một mảnh kiều diễm.

"A... " Không kịp ngẫm nghĩ, một cỗ lực lượng khổng lồ mang theo lửa nóng trực tiếp xuyên qua thân thể Khả Nhi. Lâm Khả Nhi cảm giác, mình trong nháy mắt bị mấp đầy, cảm giác thỏa mãn khiến cô thét thành tiếng.

Ôm chặt lấy cơ thể cô, Đường Chá mãnh liệt luật động, trước chậm rãi rút ra, sau lại mãnh mẽ đụng vào. Lâm Khả Nhi chỉ cảm thấy toàn thân mình bị bao phủ bởi xúc cảm tê dại.

"A a a" Khả Nhi nghênh đón hắn, miệng không ngừng rên rỉ khiến cô không nhịn được ngượng ngùng, mặt đỏ tía tai, càng thêm chôn sâu vào trong lòng Đường Chá.

"Khả Nhi, thật chặt." Đường Chá ngẩng đầu thở, hạ thân đột nhiên bị kẹp chặt, Đường Chá đỡ lấy thân thể cô, đem chính mình đẩy sâu thêm mấy phần.

"A... Chú Chá, thật sâu." Khả Nhi động tình, không nhịn được nỉ non.

"Khả Nhi, gọi anh lão công, mau." Đường Chá nói xong, nặng nề tiến vào thật sâu vào trong hoa tâm mềm mại.

"A... Lão công, chú Chá là Lão công của Khả Nhi." Lâm Khả Nhi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, vui vẻ cực hạn trải ra theo từng động tác của Đường Chá khiến cho cô ngâm nhỏ thành tiếng. Nghe được tiếng thét của Lâm Khả Nhi, Đường Chá cảm thấy vật nam tính của mình đã căng trướng đến tận cùng. Khoái cảm kích tình xông thẳng lên đại não, khiến hắn càng thêm mãnh liệt động thân đâm vào.

Dần dần, động tác càng thêm cuồng dã, Khả Nhi dường như không thể chịu đựng nổi loại ngược đãi này, lại tựa như vui thích, giơ tay lên, ôm lấy bả vai Đường Chá, như muốn hòa hoãn lại động tác có chút hung hãn của hắn. Thấy Lâm Khả Nhi như vậy, Đường Chá càng thêm hung mãnh, ôm lấy hông cô, cuồng mãnh tiến vào.

"A... không cần... Chá...ưm....a...." Lâm Khả Nhi như bị nhấn chìm trong khoái cảm khổng lồ, cả thân thể theo từng động tác của Đường Chá mà co rúm lại. Trong phút chốc, hai thân thể va chạm vào nhau tạo ra âm thanh kiều mị hòa lẫn trong tiếng nước chảy, kéo dài không ngừng, hơi thở kích tình tràn đầy cả căn phòng.

"Lão bà, anh yêu em!" Kèm theo từng trận gầm nhẹ, Đường Chá dồn dập, mãnh liệt đâm vào, đem nóng bỏng của chính mình bắn vào trong cơ thể Lâm Khả Nhi, sau đó, té trên thân thể cô.

Không ngừng đóng mở, tinh dịch chậm rãi chảy ra, ngay cả hơi thở cũng tràn đầy ái muội. Đường Chá đang say mê nhìn, đột nhiên đưa ngón giữa tay phải ra, lau xung quanh cánh hoa, sau đó lại đâm vào, đem toàn bộ dịch đang chảy ra chặn lại.

"Khả Nhi, em xem, thật là ẩm ướt a." Đường Chá vừa nói, vừa dùng ngón tay khẽ động, khiến chất lỏng càng chảy ra nhiều hơn. Theo động tác của Đường Chá, Lâm Khả Nhi cảm thấy bụng dưới lại bắt đầu rục rịch, cảm giác lửa nóng vừa giảm bớt lại lan tỏa toàn thân, hơi thở còn chưa trở lại bình thường lại lần nữa rối loạn. Hai chân không tự chủ được ma sát, như muốn nhiều hơn.

"A, lão công!" Lâm Khả Nhi thở dốc ngày càng nặng nề, hàm răng cán chặt lấy môi dưới, từng trận rên rỉ từ cổ họng phát ra.

Nhìn tiểu Khả Nhi hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm, Đường Chá nheo mắt, khẽ cười, rút ngón tay ra. Đứng dậy kéo Lâm Khả Nhi qua, khiến cô quỳ ở trên giường. "Khả Nhi, chú Chá cho em nếm thử tư thế mới."

Nói xong Đường Chá cúi xuống, nằm trên lưng cô, đôi tay vươn ra phía trước, đem toàn bộ ngực cô nắm trong tay. Đôi tay vừa liều mạng xoa nắn, vừa tỉ mỉ hôn lên sống lưng của Khả Nhi: "Khả Nhi, em thật là mẫn cảm."

Nói xong, hắn đem hai chân cô banh ra, cường thế, mãnh liệt đâm vào thân thể cô từ phía sau.

"A ... Chá , không thể, em không chịu nổi." Khả Nhi kinh sợ thét chói tai, loại tư thế này khiến chú Chá tiến vào thật sâu, xúc cảm mãnh liệt kia như muốn đem cô xé rách, cô chịu không nổi, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được phát ra thanh âm nghẹn ngào,

Đường Chá lại làm như không thấy, mối một lần luật động đều dùng hết toàn lực, đôi tay bắt được bắt được bộ ngực không ngừng đung đưa, mạnh mẽ xoa nắn khiến chúng vươn cao.

"A, chú Chá, không cần dừng a." Khả Nhi chau chặt chân mày, trên người đổ đầy mồ hôi, không ngừng thở gấp.

"Lão bà, thoải mái sao?" Đường Chá dường như không có nửa điểm buông lỏng, vẫn ra sức đụng vào nơi sâu nhất trong thân thể cô.

"Ưm... a, không cần, Chá, Khả Nhi không chịu nổi!"

Đường Chá với lấy chiếc chăn đang che phủ trên thân thể cô, kéo tuột xuống. Cánh tay đem cô ôm vào càng chặt, luật động càng thêm mãnh liệt.

"Ô ...ô ... ô, không cần." Đường Chá kịch liệt đòi hỏi khiến cho toàn thân Lâm Khả Nhi run rẩy không ngừng, khoái cảm cực hạn làm cho cô vô lực kiềm chế, chỉ có thể nắm chặt lấy ga giường phía dưới.

Chú Chá hôm nay thật mạnh, cô sắp bị đụng hư rồi.

"Tiểu bảo bối, chúng ta viễn viễn bên nhau." Đường Chá nhắm chặt hai mắt, sảng khoái gầm nhẹ, tinh dịch nóng bỏng bắn ra, rưới vào bên trong hoa tâm đã sớm sưng đỏ của Khả Nhi. Hai người cùng nhau chạm đến thiên đường hoan ái.

Sau một hồi vận động kịch liệt, chỉ thấy đùi thon dài của Lâm Khả Nhi vắt qua cơ thể cường tràng của Đường Chá, hai tay cô ôm lấy eo hữu lực của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào trước ngực Đường Chá, dung nhan thanh nhã, yên tĩnh nằm trong lòng hắn. Cô dịu dàng đối lập với Đường Chá cứng rắn, khung cảnh yên bình tựa như một bức tranh ý vị, đẹp mê hồn.

Trên giường lớn, hai người yêu nhau đan vào cùng một chỗ, trong lòng tản ra tình yêu sâu đậm.

Khi Đường Chá tỉnh lại, mắt cũng chưa mở, liền đưa tay ra tìm kiếm bóng dáng xinh đẹp, lại chụp hụt.

Không thấy cô.

"Lão bà!" Đường Chá kinh hoảng ngồi dậy, trên giường lớn chỉ còn mình hắn, căn phòng trống rỗng, tiểu Khả Nhi không biết đã đi đâu.

Cô không có ở bên cạnh hắn?

Đường Chá vội vàng mặc một chiếc quần dài, sau đó liền chạy ra khỏi phòng.

Khi đi ngang qua vườn hoa trước cửa sổ, tai hắn nghe thấy giọng cười quen thuộc, tiếng cười ngọt ngào khiến Đường Chá dừng chân lại.

Hướng tầm nhìn ra vườn hoa, quả nhiên là cô. Chỉ thấy Lâm Khả Nhi như một tinh linh rơi xuống vườn hoa, cả thân hình nhỏ bé của cô bị hàng trăm khóm hoa bao lấy. Bên cạnh cô là một ông lão lớn tuổi.

Quảng cáo
Trước /192 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu Convert

Copyright © 2022 - MTruyện.net