Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi dự tiệc xã giao, Đường Chá về đến nhà thì đã là nửa đêm, anh vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa đi về phòng mình. Ai dè, vừa bước vào phòng, anh lại nhìn thấy một bóng dáng yêu kiều bé bỏng đang ngồi trên giường.
Lâm Khả Nhi cười ngọt ngào, nhảy xuống giường, chạy đến bên Đường Chá, chủ động cầm chiếc laptop trong tay anh, dáng vẻ giống hệt một cô vợ bé bỏng đang chờ đợi chồng yêu trở về nhà. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: "Chá thúc thúc, người về nhà rồi".
"Ừ, sao còn chưa đi ngủ?" Đường Chá dừng tay cởi cúc áo, cau mày hỏi. Bây giờ đã nửa đêm, sao Khả Nhi lại ở trong phòng anh?
"Chá thúc thúc, Khả Nhi đang xem ảnh a, ảnh chụp đẹp lắm, người mau tới đây xem này". Lâm Khả Nhi lôi kéo Đường Chá ngồi vào mép giường, đưa từng tấm từng tấm hình cho anh xem.
Đường Chá xem một tấm lại một tấm, càng xem sắc mặt anh càng trở nên lúng túng. Làm sao mà tất cả những bức hình này đều có vẻ mập mờ ái muội thế này? Anh với Khả Nhi không phải đang ôm nhau thì là đang hôn môi. Trán anh toát mồ hôi lạnh, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Không dám nhìn lại, anh sợ không khống chế được trái tim mình.
"Khả Nhi,ảnh xấu quá, Chá thúc thúc giúp con tiêu hủy chúng, khi nào rảnh rỗi, Chá thúc thúc dẫn con đi chụp lại". Vừa nói, Đường Chá vừa đưa tay muốn lấy lại những bức ảnh này, nhưng lại bị Khả Nhi giống như gà mẹ bảo vệ gà con ôm chặt trong ngực.
"Không cần! Ảnh chụp đẹp như vậy, xấu đâu mà xấu. Người nhìn xem này, ảnh này chụp ở góc độ này thật đẹp nha! Còn tấm này nữa, thật ấm áp a!" Lâm Khả Nhi đặc biệt chọn ra hai bức ảnh chụp cảnh hôn môi nóng bỏng đưa Đường Chá xem, làm hại anh mặt sung huyết đỏ bừng. Cái tên nhiếp ảnh gia chết tiệt này, không biết làm sao mà lại chụp đúng lúc này chứ. Nếu Phong mà nhìn thấy chẳng phải sẽ cho là anh có ý xấu với Khả Nhi sao? Vừa nghĩ tới việc bị Phong hiểu lầm, anh liền cảm thấy hốt hoảng. Anh với tay muốn giành lại, nhưng lại bị Lâm Khả Nhi giấu ôm vào trong ngực.
"Khả Nhi?!" Đường Chá bất mãn cất cao giọng, nhưng cô căn bản chẳng thèm chú ý đến anh.
Lâm Khả Nhi cười đắc ý nhảy xuống giường, nháy nháy mắt với anh: "Chá thúc thúc, những bức ảnh này đều là kiệt tác a! Không thể vứt đi được! Khả Nhi còn muốn phóng to, lồng khung kính treo đầy phòng đấy".
"Không được!" Đường Chá luống cuống. Những bức ảnh này đã đủ khiến cho anh khốn quẫn rồi, nếu Khả Nhi treo đầy phòng hình hai hai bọn họ hôn môi, mọi người nhìn thấy sẽ nghĩ sao? Trâu già gặm cỏ non? Tàn phá mầm non tương lai? Nếu Phong mà nhìn thấy thì tình hình càng tồi tệ đến mức nào.
Trời ạ! Nghĩ đến anh đã thấy sợ rồi!
Đường Chá đuổi theo, từ phía sau nhốt chặt Khả Nhi vào lòng, đưa cánh tay dài ra đoạt lại, Lâm Khả Nhi cười trộm đem toàn bộ ảnh nhét vào trong túi, sau đó xoay người lại, dùng cánh môi mềm mại phủ lên bờ môi không hề phòng bị của Đường Chá.
Đột nhiên bị hôn môi, Đường Chá toàn thân cứng nhắc, trợn tròn hai con mắt. Lúc anh còn đang sững sờ thì Lâm Khả Nhi đã treo hai cánh tay lên cổ anh, hai chân vòng quanh hông anh.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của anh, Lâm Khả Nhi không khỏi yêu kiều cười thành tiếng. Cô bá đạo hôn lên đôi môi anh, muốn khơi lên ngọn lửa nhiệt tình của anh.
Đường Chá cảm thấy từng tế bào trên cơ thể trở nên sôi sục vì nụ hôn của Khả Nhi, mạch máu toàn thân bỗng chảy nhộn nhạo, thân thể anh nóng bừng, dường như nếu không mau chóng hành động anh sẽ phát điên lên mất.
Anh nâng tay lên, muốn ôm thân thể yêu kiều kia vào trong ngực, nhưng cuối cùng anh vẫn khống chế được bản thân, khóa chặt trái tim mình lại.