Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
  3. Chương 2
Trước /192 Sau

Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nghe được câu hỏi của Đường Chá, Lâm Khả Nhi lúng túng trợn tròn đôi mắt đẹp, nhớ tới lời nói dối của mình, nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Chỉ thấy cô che bụng, trưng ra bộ mặt nhăn nhó: "Ai da! Ai da! Đau bụng quá!".

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khoa trương nhăn lại, thấy Đường Chá không nói lời nào, liền kêu càng lớn tiếng hơn: "A, a, a, sao lại đau như vậy chứ? Đau không muốn sống nữa a".

"Aiiii!" Đường Chá nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mê người của Lâm Khả Nhi, khẽ thở dài: "Là nơi này đau sao?".

"Dạ!" Lâm Khả Nhi gật mạnh đầu, mê muội nhìn khuôn mặt Đường Chá gần trong gang tấc, trên mặt lộ ra nhu tình, khiến cô muốn nhào tới hôn một cái. Cô chính là thèm muốn gương mặt lãnh khốc này hơn mười năm rồi, hì hì, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cô được "ăn" thôi.

"Còn đau không?". Đường Chá ngẩng đầu lên, quan sát cẩn thận. Lâm Khả Nhi nở nụ cười.

"Thoải mái hơn rồi, nhưng mà vẫn còn hơi đau". Lâm Khả Nhi nháy nháy đôi mắt to linh động, đáng thương nói. Nếu nói không đau, chú Chá sẽ không còn ôn nhu với cô nữa, nên cô lại bắt đầu bịa chuyện.

"Aiii". Đường Chá lại tiếp tục chuyên chú xoa nhẹ. Đã ba năm không gặp Khả Nhi, cô vẫn nghịch ngợm như vậy, không thay đổi chút nào.

"Ưm! A! Thật thoải mái a". Lâm Khả Nhi rốt cuộc không nhịn được ngâm ra tiếng. Tay chú Chá mang lại cho cô một cảm giác lạ lẫm, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể cấp tốc lưu chuyển, toàn thân nóng như lửa, sắp sôi trào.

Nhìn Lâm Khả Nhi híp mắt lại, tay Đường Chá cũng nóng lên, lập tức rụt về, lúng túng nói: "Khả Nhi, không có chuyện gì, chú về phòng trước đây".

"Không muốn!" Lâm Khả Nhi lập tức mở mắt, ôm lấy cánh tay Đường Chá, điềm đạm đáng yêu nói: "Chú Chá, đừng rời khỏi người ta, có được không?"

Nhìn vẻ chờ mong trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt Đường Chá có một chút mê muội, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ lạnh lùng.

"Khả Nhi, từ lúc xuống máy bay còn chưa ăn gì sao?". Đường Chá cố gắng làm cho giọng nói bình thản, không có chút kích động, nhẹ nhàng buông bàn tay nhỏ bé của Lâm Khả Nhi, dùng âm thanh trong trẻo lạnh lùng hỏi.

"Không có đâu? Cháu đã sớm xuống máy bay rồi, nhưng chú tóc vàng đó, nói cái gì cũng không cho cháu vào". Lâm Khả Nhi chu môi tức giận nói: "Chú ấy lại còn nhốt cháu ngoài cửa. Chú Chá, người nhất định phải thay cháu trừng phạt chú ấy".

"Khả Nhi, chuyện này không thể trách quản gia Lance được. Có mấy cô hoang tưởng, trèo cao mà Lance hay gọi là "háo sắc" đến đây, giả mạo người thân, thậm chí còn giả là bạn gái hay vị hôn thê của chú. Gặp phải loại "háo sắc" này, Lance nhất định không mở cửa. Đây là mệnh lệnh của chú, Lance chỉ thực hiện chức trách của mình thôi. Cháu không thể oán Lance được. Ai bảo cháu không nói một tiếng đã chạy đến đây. Làm hại Lance tưởng cháu cũng giống đám "háo sắc" đó, mới làm tổn thương đến Khả Nhi của chú. Chú thay Lance nhận lỗi với cháu được không? Khả Nhi đừng tức chú Lance nữa". Đường Chá cúi đầu dỗ Lâm Khả Nhi, giọng điệu êm ái, đối với cô gái trong ngực như bảo bối yêu quý.

"Có thật không? Xem ra người ta còn phải cám ơn chú Lance nữa! Hi hi hi!" Lâm Khả Nhi cười rạng rỡ. Xem ra, chú Lance đã ngăn cản không ít tình địch của mình a.

"Khả Nhi, đói bụng chưa? Chú đi hỏi Lance xem cơm chín chưa?" Đường Chá xoay người rời đi, lại bị Lâm Khả Nhi dùng sức ôm eo một lần nữa.

"Chú Chá, Khả Nhi không muốn xa chú. Chú ôm người ta đi". Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi dán vào lưng Đường Chá, làm cả người anh nóng lên.

"Tự mình đi đi". Đường Chá lộ ra vẻ đấu tranh.

Lâm Khả Nhi đi vòng qua đến trước mặt Đường Chá, nhẹ chu môi nói: "Chú Chá, Khả Nhi đau bụng, không đi được".

Cô không ngừng chớp chớp đôi mắt to đẹp đẽ, động lòng người nhìn Đường Chá. Thấy anh nghiêm mặt, tuyệt không động lòng, nước mắt lập tức lã chã rơi: "Chú Chá, chú không thương Khả Nhi. Mỗi ngày Khả Nhi đều nhớ tới chú. Sao chú vô tình thế, Khả Nhi đau bụng cũng không quan tâm Khả Nhi. Vậy thì người ta về nhà!".

Nói xong, cô cắn răng đi ra ngoài cửa, thật giống như đang vô cùng khó chịu. Bộ dạng đáng thương khiến Đường Chá nhíu mày, sải bước đuổi theo, một tay ôm lấy Khả Nhi, nghiêm mặt nói: "Khả Nhi, chú thương cháu!"

"Có thật không?" Đôi mắt rơm rớm lập tức mang nét cười. Nét mặt mừng rỡ như điên kia khiến Đường Chá đau lòng, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, ôm Lâm Khả Nhi xuống lầu.

Dựa vào trước ngực Đường Chá, Lâm Khả Nhi len lén cười. Chú Chá, chú đừng hòng xa lánh người ta. Từ hôm nay trở đi, người ta sẽ bám dính lấy chú như kẹo cao su, để chú không đẩy người ta ra xa được.

Quảng cáo
Trước /192 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhiễu Chỉ Nhu

Copyright © 2022 - MTruyện.net