Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Quỷ con láu lỉnh!", Đường Chá không nhịn được bật cười.
Anh cầm một xâu cá đã nướng chín đưa cho Lâm Khả Nhi cười nói: "mau ăn đi. Lần đầu tiên trong cuộc đời Chá thúc thúc mới vào bếp đấy, con nhất định phải cổ vũ đấy".
"Cái gì? Lần đầu tiên?", Lâm Khả Nhi kinh ngạc trợn to hai con mắt, không dám tin hỏi.
Đường Chá gật đầu một cái nói: "Nếu không ăn được con có thể bỏ đi".
Không để ý đến Lâm Khả Nhi, Đường Chá đem mấy xâu cá đặt vào trong đĩa rồi để lên chiếc bàn nhỏ.
Anh ngồi trên chiếu, cầm cá nướng lên ăn. Thấy vẻ mặt anh không biểu hiện gì cả, Lâm Khả Nhi không biết rốt cuộc món cá nướng này có ăn được hay không. Cô cẩn thận đưa miếng cá lên đặt trước mũi ngửi một cái, ngoại trừ hương vị thơm ngon, cô cũng không thấy có mùi gì lạ bèn hé miệng cắn răng nếm thử.
Nuốt miếng cá nướng xuống, vẻ mặt do dự của Lâm Khả Nhi lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi rói lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Cô giơ ngón tay cái lên khen Đường Chá: "Thơm quá a! Không tưởng tượng được Đường Chá lần đầu tiên xuống bếp mà đã có thể nấu ngon như thế này, vậy về sau người cố gắng luyện tập nhiều hơn một chút nhất định sẽ trở thành quý ông trong phòng khách và là đầu bếp trong phòng ăn. Khả Nhi thật có phúc khí nha".
"Quý ông trong phòng khách, đầu bếp trong phòng ăn", Đường Chá nghe Lâm Khả Nhi nói không khỏi nhíu mày, "Đây không phải là hình ảnh của người phụ nữ sao, Lâm Khả Nhi, con thật đáng đánh đòn?".
"Chẳng lẽ không phải? Nếu như Chá thúc thúc là "Quý ông trong phòng khách, đầu bếp trong phòng ăn", nửa đời sau này của Khả Nhi chỉ việc hưởng phúc thôi sao?", Lâm Khả Nhi đắc ý cười to.
"Bé con, con còn nói thiếu một ý", Đường Chá đột nhiên tiến đến bên môi Lâm Khả Nhi, nở nụ cười mê hoặc, "Chá thúc thúc còn có năng lực siêu cường trên giường nữa".
Khả Nhi đột nhiên nghe Đường Chá trắng trợn nói vậy, lập tức khuôn mặt đỏ hồng lên. Cô chớp chớp đôi mắt to ái muội hỏi: "Chá thúc thúc có muốn để Khả Nhi kiểm tra một cái không?"
"Bé con tinh nghịch!", Đường Chá một tay nắm lấy tay Khả Nhi áp vào ngực, mạnh mẽ hôn lên cái miệng xinh đẹp nhỏ nhắn.
Anh hôn lâu thật lâu, hương vị vẫn ngọt ngào như trong trí nhớ.
"Chá thúc mau bắt đầu thí nghiệm đi đôi", Lâm Khả Nhi vỗ nhè nhẹ ngực Đường Chá, vụng về cởi cúc áo anh ra.
"Con đang nghịch với lửa đấy!", Đường Chá buông Lâm Khả Nhi đã bị hôn đến môi cũng sưng đỏ lên, đẩy cô ra, "Không cho quyến rũ Chá thúc thúc nữa".
"Khả Nhi thích thúc thúc, chẳng lẽ không được sao?", Khả Nhi bất mãn bĩu muôi, u oán nhìn Đường Chá.
"Khả Nhi còn quá nhỏ", Đường Chá cố gắng kìm ném ham muốn nhào vào cô, tràn đầy yêu thương vuốt vuốt mái tóc bé yêu.
"Vậy lúc nào mới có thể? Ngày mai? Hay tuần sau?", Lâm Khả Nhi nghịch ngợm ôm ngang hông Đường Chá hỏi.
"Mười năm nữa", Đường Chá cười nói.
Mười năm? Như vậy sao được? Mười năm sau thì Lâm Khả Nhi cô đã thành gái ế rồi còn gì. Nói gì thì nói, bây giờ cô chỉ muốn quyến rũ Chá thúc thúc, để anh ngay lập tức đoạt lấy cô!
Thời gian trôi qua thật mau, hai người có cảm giác ở trên thuyền chơi còn chưa đủ thì đã về tới Đường trạch ở Toronto.
Chưa bước vào tới cửa đã thấy Lance đang kích động đứng chờ ở cửa: "Khả Nhi tiểu thư, cô đã về nhà, cô không ở đây có hai ngày mà ở nhà đã buồn bã vô cùng. Mọi người không nhìn thấy cô líu lo nghịch ngợm chẳng ai vui vẻ được. Nhất là thiếu gia, hai ngày qua chẳng thấy thiếu gia cười lúc nào cả".
Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nháy mắt, nhìn vẻ mặt lúng túng của Đường Chá: "Chá thúc thúc, đây là thật sao? Người có phải bắt đầu cảm thấy Khả Nhi quan trọng rồi không?"
Đường Chá hơi đỏ mặt, trợn mắt nhìn Lance, giận dữ nói: "Lắm mồm!".
Lâm Khả Nhi lắc lắc cánh tay Đường Chá, làm nũng nói: "Chá thúc thúc, người mau nói đi, đừng ngượng!".
Đường Chá quay mặt đi, không dám nhìn vẻ mặt tươi tắn rạng ngời của cô, khẽ phun ra mấy chữ: "Con rất quan trọng".
Nói xong liền nhanh chân bước vào nhà.
Lance nhìn Lâm Khả Nhi nháy mắt mấy cái, cười hi hi nói với cô: "Khả Nhi tiểu thư đừng giận, thiếu gia da mặt mỏng, cô không thấy mặt cậu ấy đỏ bừng sao?"
Lâm Khả Nhi đồng ý gật đầu, dí dỏm nói: "Cháu hiểu, cháu sẽ tiếp tục cố gắng, nhanh nhanh chóng chóng bắt Chá thúc thúc nói ra ba chữ kia".
"Khả Nhi tiểu thư cố gắng lên! Tôi sẽ ủng hộ cô mạnh mẽ!", Lance nắm tay thành quả đấm, giơ lên khích lệ Lâm Khả Nhi.
"Cảm ơn chú!", Lâm Khả Nhi cười cười gật đầu.
Cô sôi nổi chạy vào trong nhà, đuổi theo Đường Chá đã đi chậm lại, từ từ đợi cô.
"Chá thúc thúc, người đi chậm lại một chút. Khả Nhi đang đói bụng đến mức không đi nổi nữa rồi", Lâm Khả Nhi làm ra vẻ yếu ớt nói.
"Ăn nhiều cá nướng như vậy mà con còn kêu đói sao?", Đường Chá nhìn Lâm Khả Nhi không tin nói.
"Cái đó chỉ là bữa phụ thôi, Khả Nhi phải ăn bữa chính mới được", Lâm Khả Nhi hất hất mái tóc dài, nghịch ngợm nói.
"Thiếu gia, tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong. Tôi sẽ bảo người làm dọn bữa", Lance lập tức đi vào phòng bếp chuẩn bị.
Ăn xong bữa tối phong phú, Lâm Khả Nhi thỏa mãn vuốt vuốt cái bụng nhỏ căng tròn của mình nói: "Đúng là thật ngon nha! Lúc nào bữa cơm ở nhà cũng ăn ngon nhất!".
"Nếu đã biết vậy, về sau đừng có bỏ trốn nữa nghe chưa?", Đường Chá rút giấy ăn ra, lau khóe miệng dính mỡ cho Lâm Khả Nhi.
"Ai cho người đánh người ta?", Lâm Khả Nhi tức giận ngẩng mặt lên, uất ức nhìn Đường Chá.
Đường Chá nắm lấy tay Lâm Khả Nhi nói với cô: "Chá thúc thúc đảm bảo sẽ không đánh con lần nữa, nhưng con không được trốn nữa. Từ hôm nay trở đi, đây chính là nhà con, Chá thúc thúc vĩnh viễn sẽ ở nhà chờ con".
"Có thật không? Có thật người sẽ vĩnh viễn ở nhà chờ người ta?", Lâm Khả Nhi mỉm cười nhìn Đường Chá.
"Thật", Đường Chá gật đầu một cái.
"Nhưng là người ta không hiểu vị trí của người ta trong lòng người nha, rốt cuộc người ta là con gái, hay là người yêu a?", Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt linh động hỏi.
"Đều không phải. Con là người thân của Chá thúc thúc", Đường Chá lúng túng quay mặt đi.
Anh đang không hiểu cảm giác của mình với Lâm Khả Nhi là như thế nào? Trước kia anh vẫn cho rằng Khả Nhi giống như con gái anh, nhưng rồi anh lại phát hiện mình lại có một khát vọng không nên có đối với cô. Đó là loại khát vọng chỉ có thể có với một người phụ nữ mà thôi.
Nhất là lửa tình thiêu đốt một ngày một đêm đó, vừa nghĩ tới toàn thân anh đã nóng lên.
Mà làm người yêu, Khả Nhi còn nhỏ quá, sao anh có thể ra tay với cô chứ?
"Chỉ là người thân thôi á?", Lâm Khả Nhi không hài lòng bĩu môi, nét mặt ảm đạm. "nhưng người ta chỉ muốn là người yêu của người thôi".
Thấy Lâm Khả Nhi buồn bã, Đường Chá giơ tay kẽ vuốt ve gương mặt của cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Khả Nhi, con còn quá nhỏ. Con sẽ làm cho Chá thúc thúc cảm thấy mình đang tàn phá mầm non đất nước đấy".
"Khả Nhi sẽ lớn lên a, hơn nữa Khả Nhi đã không còn bé nữa, chỗ nào nên lớn cũng đã tuyệt đối không nhỏ rồi", Lâm Khả Nhi có ý xấu nheo nheo mắt, cố tình quyến rũ Đường Chá.