Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chinh Phục Vợ Yêu
  3. Chương 129: Quyết chiến Dạ Ưng (5)
Trước /149 Sau

Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 129: Quyết chiến Dạ Ưng (5)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: Nana Trang

Màn đêm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta như có cảm giác nín thở, nặng nề... mà khẩn trương!

Trong lúc đó hai người Lãnh Tĩnh Hàn và Hình Thiên bình tĩnh, giữa hai người, cho dù là Dạ Ưng hay Thiên Lân, hợp tác bao nhiêu năm qua, không cần dùng ngôn ngữ, bọn họ cũng ăn ý khăng khít.

Trong lòng núi thành phố A, lô hàng giấu bên trong đang được mang ra ngoài, Lãnh Tĩnh Hàn dựa vào xe, có chút ngông nghênh không chịu gò bó tản ra từ trong người anh, anh yên lặng rút ra một điếu thuốc, điểm sáng vô cùng hấp dẫn người khác chú ý ở trong bóng đêm này.

Hình Thiên nhìn lô hàng được ngụy trang xong, quay đầu nhìn Lãnh Tĩnh Hàn nói: "Lão đại, em đi!"

Mắt ưng của Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững như mặt biển không gió trong đêm tối, nhìn như yên ổn êm đềm, nhưng kì thực ở chỗ sâu lại sóng to gió lớn nặng nề ngang tàng khiến người ta không thể xem nhẹ, anh nhẹ nhàng gật đầu: "Cẩn thận một chút!"

Hình Thiên im lặng một lát, mới nói: "Lão đại, hay là để em dẫn dắt đối phương..."

"Không!" Lãnh Tĩnh Hàn không hề suy nghĩ đã ngắt lời Hình Thiên, "Cho dù là Ưng hay người đứng sau, dường như đều hết sức hiểu rõ tôi, bọn họ biết rõ thân phận của tôi, nhưng tại sao lại không vạch trần trước mặt Thượng Quan Mộc?"

Hình Thiên im lặng, đương nhiên anh ta hiểu lời Lãnh Tĩnh Hàn, nhưng hiểu được là một, thật sự để anh đi dẫn dắt sự chú ý là một chuyện khác!

Cái mạng này là lão đại cho anh ta, trong sinh mạng của anh không có bất kỳ ai quan trọng hơn lão đại... Mặc dù hiện tại anh ta có Nhiên Nhiên, nhưng Nhiên Nhiên và lão đại chung quy vẫn có khác biệt, trong hai người bọn họ cho dù là ai có chuyện, anh ta đều nguyện ý dùng tính mạng để bảo vệ!

"Đừng nói nữa..." Giọng Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh nhạt, rõ ràng là một buổi tối hồi hộp hít thở không thông, thế nhưng anh lại coi như không có chuyệ gì, "Đi đi!"

Hình Thiên nhẫn nhịn, hơi mím môi, cuối cùng cũng không nói gì khẽ gật đầu một cái, mang theo lô hàng rời khỏi lòng núi.

Sau khi Hình Thiên rời đi, Lãnh Tĩnh Hàn cũng không di chuyển, mà là luôn đứng tại chỗ, mãi đến khi hút xong điếu thuốc trong tay, anh mới chậm rãi đứng thẳng dậy, vứt tàn thuốc xuống đất sau đó dùng chân tùy ý chà nát, tiếp đó thì khẽ gật đầu ra dấu với chiếc xê vẫn luôn yên tĩnh chờ đợi, xoay người lên xe, chạy xe ra khỏi lòng núi, còn chiếc xnuianh vừa ra dấu kia đi theo phía sau xe anh không gần không xa...

*

"Tiên sinh, đã mười giờ rồi!"

Đầu tiên là R theo quán tính nhìn đồng hồ treo tường một chút, quả nhiên, kim đồng hồ đã chỉ ở vị trí mười giờ: "Bên Tiêu Thần có động tĩnh gì?"

"Vẫn chưa có hành động!"

Tiên sinh R khẽ mỉm cười, tựa như tự lẩm bẩm nói: "Nó vẫn hiểu Lãnh Tĩnh Hàn... Hiểu lúc này nên so chính là kiên nhẫn!"

"Vâng!" Người đàn ông lên tiếng trả lời, sau đó thì chuyển sang dò hỏi: "Bên Thượng Quan Mộc..."

Tiên sinh R im lặng, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng gian xảo, chỉ nghe thấy ông ta sâu kín nói: "Thượng Quan Mộc không phải người đần, nếu cho cậu ta quá nhiều thông tin, ngược lại cậu ta sẽ nghi ngờ, trước đó tôi đã phân tích sơ về đầu sỏ của Dạ Ưng... Về phần cậu ta có đoán được hay không, thì phải xem bản lĩnh của cậu ta rồi."

"Nếu cậu ấy đoán sai..." Người đàn ông chần chừ một lúc, có chút khó hiểu," Chẳng phải không đạt được hiệu quả ngài muốn sao?"

Tiêu Thần muốn Mộ Thiên Thanh có thể tận mắt nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn chính là người đứng đầu của Dạ Ưng, sau đó bắt lấy lô hàng kia, nhưng hôm nay tiên sinh lại muốn để Thượng Quan Mộc tự đoán, đây chẳng phải là...

Tiên sinh R cười cười, trong nụ cười kia lộ nét hơi thở lạnh lẽo, ông chậm rãi giải thích nói: "Thật ra Lãnh Tĩnh Hàn này không có nhược điểm gì, nếu nói cậu ta có nhược điểm, vậy chính là quá trọng cảm tình..." Ngừng chút, tiên sinh R tựa như nghĩ tới điều gì, âm thanh trở nên xa xôi, "Cũng giống như A Nguyên năm đó!"

Hiển nhiên người đàn ông không mấy tán lời với lời của tiên sinh R, anh ta hơi nhíu mày, muốn giải thích một chút nhưng cuối cùng lại không nói lời nào.

Tiên sinh R khẽ liếc nhìn ra đằng sau, đáy mắt là ý cười lạnh đầy giễu cợt: "Anh ta lạnh lùng vô tình nhưng chẳng qua cũng chỉ là người không quan trọng mà thôi, một khi anh ta cho là anh đáng giá... Cho dù hi sinh vì đối phương, anh ta cũng nguyện ý."

Người đàn ông chỉ cảm thấy khí lạnh túa ra từ sau lưng, anh ta kinh hãi đổ mồ hôi lạnh toàn thân, anh ta thật không ngờ tiên sinh R không nhìn anh ta thế mà vẫn biết ý nghĩ của anh ta, kinh sợ bị ai đó nhìn thấu khiến trái tim anh ta không khỏi run lên.

Tiên sinh R thu hồi ánh mắt, trong ánh mắt đều là lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Bố trí là tự Lãnh Tĩnh Hàn sắp đặt, mặc kệ Thượng Quan Mộc đoán ở bên nào, với tôi mà nói đều không chịu thiệt, còn đối với Lãnh Tĩnh Hàn thì là một đả kích... có lẽ, còn có một thu hoạch không tưởng được đấy!"

Nói đến đây, giọng của tiên sinh R càng u ám.

Người đàn ông lẳng lặng đứng phía sau tiên sinh R, không dám lên tiếng, chỉ nhìn vào ánh mắt của tiên sinh R mà lộ ra vẻ sợ hãi, đây là tồn động quanh năm suốt tháng, không xua đi được...

Không gian lập tức trở nên yên ắng, ngoại trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng, thì không có âm thanh nào khác... Nơi này hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí bên Tiêu Thần cũng vậy, còn người của cục cảnh sát khu Nam ăn mừng trái ngược hẳn với nơi của bọn họ.

"Sếp Mộc, lát nữa đi hát karaoke đi, em mời!" Hà Tuấn vỗ vỗ ngực nói.

"Cậu mời?" Vẻ mặt Lý Dược chế nhạo, "Con gà kiết sù hôm nay muốn nhổ lông rồi hả?"

Hà Tuấn nghe vậy định vung tay về phía Lý Dược, nhưng dường như Lý Dược đã sớm biết, lúc nhẹ nhàng tránh đi thì chợt nghe thấy Hà Tuấn thờ ơ nói: "Tôi để dành tiền là muốn dành cho vợ! Hiện tại vợ đã tới tay, không cần để dành nữa..."

"Hà Tuấn, ai là vợ của anh?" Kili trừng mắt, giống như tiểu dạ xoa vậy.

Hà Tuấn nghe xong cười hắc hắc nói: "Ngoài em ra thì còn ai?"

"Tôi không phải là vợ của anh..."

"Ai nha, đừng thẹn thùng, tất cả mọi người đều biết... ối ối..."

"Ha ha ha ha..."

Mọi người cười phá lên, nhìn Hà Tuấn có chút chật vật ngã ra đất, đều cười nhạo nói: "Hà Tuấn, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ thật kỹ, rước Kili về chỉ sợ mỗi ngày cậu phải ngủ trên sàn nhà!"

Hà Tuấn bò dậy, cũng không tức giận, chỉ nhướng mày nói: "Không sao, cô ấy muốn tôi ngủ thì tôi sẽ ngủ, đàn ông phải co được dãn được!"

Mọi người nghe vậy đều không nhịn được lại cười rộ lên: "Nói được cái miệng, Hà Tuấn là thê nô sợ vợ!"

"Thê nô có gì không tốt? Đàn ông sợ vợ có thể thăng quan phát tài!" Nói xong, Hà Tuấn nhìn về phía Kili, "Em nói đúng không, vợ?"

Mặt Kili đột nhiên đỏ lên, phi một tiếng, kiêu ngạo nói: "Cút ngay, ai là vợ anh..."

Mọi người nhìn bộ dạng của Kili và Hà Tuấn đều phì cười không ngừng, đợi đến lúc hỏi đến vấn đề đi hát karaoke thì Thượng Quan Mộc lại nhìn đồng hồ rồi chậm rãi nói: "Buổi tối có hành động, toàn bộ trở về cục cảnh sát!"

"Hả?" Mọi người có chút không kịp phản ứng, hai mặt nhìn nhau.

Thượng Quan Mộc đứng lên, cảm xúc cũng không dao động nhiều, chỉ hờ hững nói: "Nữa tiếng sau, tập họp ở khu Nam!"

"Yes, sir!" Mọi người đứng nghiêm đáp, ngay sau đó, từng người một cùng Thượng Quan Mộc rời khỏi quán lẩu, rối rít đi về phía khu Nam.

Mộ Thiên Thanh vẫn ngồi xe của Thượng Quan Mộc, nhưng cô không hỏi gì cả, buổi tối ăn cơm, vốn Hà Tuấn đề nghị uống chút bia, nhưng Thượng Quan Mộc lại phản đối, nói gần đây tình hình đặc biệt, bất cứ lúc nào cũng có hành động, cuối cùng mọi người ngẫm lại cũng phải nên đành thôi, xem ra... Hành động tối hôm nay chỉ sợ sớm đã sắp xếp xong, chỉ là Thượng Quan Mộc không nói mà thôi.

Nghĩ đến điểm này, trong lòng Mộ Thiên Thanh có chút lo sợ bất an, bất an này không rõ nguyên do, cô cũng không nghĩ nhiều.

Nữa tiếng sau, phòng họp cục cảnh sát khu Nam.

Đợi Thượng Quan Mộc là người cuối cùng đi vào, người của tổ hành động Liệp Ưng đều đã đến đủ, mọi người ở đây không có ai biết trước hành động này, đều là nhận được tin nhắn của Thượng Quan Mộc mới rối rít chạy tới.

Mọi người thấy Thượng Quan Mộc đi vào, sau khi đứng chỉnh tề chào thì ngồi xuống, sau đó thì im lặng nghe Thượng Quan Mộc sắp xếp, tất cả mọi người càng nghe trên mặt càng lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin.

"Hôm nay có thể hoàn toàn phá huỷ Dạ Ưng hay không, còn phải xem các vị..." Câu nói hờ hững của Thượng Quan Mộc thôi qua màng nhĩ của mọi người, như búa tạ đập vào trong lòng bọn họ, "Hiện tại chính là thời điểm!"

Thượng Quan Mộc nhìn một lượt, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Mộ Thiên Thanh: "Mộ đốc sát!"

"Sếp!" Mộ Thiên Thanh đứng dậy.

"Hành động tối nay do em chỉ huy!"

"Yes, sir!" Vẻ mặt Mộ Thiên Thanh bình tĩnh, với cô mà nói, lên chức có lẽ trong lòng có một chút hưng phấn, nhưng tuyệt đối không vui mừng khi tự tay hoàn toàn phá huỷ Dạ Ưng, cô cảm kích liếc nhìn Thượng Quan Mộc, ngay sau đó sắp xếp hành động Thượng Quan Mộc vừa mới nói, rất nhanh phân chia tổ đội, "Tất cả mọi người hiểu chưa?"

"Yes, madam!"

Âm thanh vang dội ở cục cảnh sát khu Nam trong màn đêm, đèn báo hiệu bắt đầu nhấp nháy, ánh sáng mà xanh đỏ trở nên quỷ dị trong đêm...

Bên này đang chuẩn bị bố trí, bên Hình Thiên đã đâu vào đấy đang cùng đối phương nhận hàng, anh ta nhìn lô hàng đã được ngụy trang lên thuyền được một nữa, ánh mắt không khỏi nhìn về phía bóng đêm, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Nơi này của anh ta cực kỳ yên tĩnh, cũng là do lão đại đã dẫn dắt tất cả sự chú ý đi rồi, cũng chính vì vậy, so với chính anh ta đặt mình vào trong nguy hiểm thì càng khiến anh ta đứng ngồi không yên.

"Anh Thiên, còn một phần ba nữa là xong rồi!"

Hình Thiên kéo tầm mắt về, khẽ gật đầu, nói: "Cẩn thận một chút!"

"Dạ biết!"

Hình Thiên liếc nhìn bóng lưng của cậu em báo cáo tiến bộ rời đi, nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa là đến giờ hẹn với lão đại, một phần ba, hẳn là chưa tới nửa tiếng là xong.

Hình Thiên lo lắng cho Lãnh Tĩnh Hàn, Lãnh Tĩnh Hàn ở vùng ngoại ô trống trải lại không có chút cảm giác gì, vẻ mặt anh hờ hững nhìn phía trước đã đổi tài xế lái xe rời đi, ánh mắt trở nên thâm sâu, khi chiếc xe biến mất ở trong bóng đêm, anh hờ hững nói: "Chung quy cậu vẫn đến muộn một bước!"

Tiêu Thần đi ra chỗ góc tối, đi theo phía sau anh ta là Mục Sâm, trong ánh mắt anh ta lóe ra ánh sáng nhàn nhạt: "Vậy sao cậu lại biết tôi không bố trí ở phía trước?"

Lãnh Tĩnh Hàn tựa như không để ý, tự mình nói: "Từ đầu đến cuối... cậu mới là người hiểu tôi nhất! Nhưng, có người còn hiểu tôi hơn cả cậu..."

Tiêu Thần đứng bên cạnh Lãnh Tĩnh Hàn, cũng dựa vào xe như anh, dường như hai người là bạn bè vậy, "Là ai?"

Quảng cáo
Trước /149 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Phần 2] Tỏa Sáng Cho Chàng

Copyright © 2022 - MTruyện.net