Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nana Trang
Màn đêm tĩnh lặng, đắm chìm trong nỗi bi thương không nói thành lời, có khóc lớn hơn nữa cũng không thể kéo hết những suy nghĩ đau thương và xót xa này đi.
Mộ Thiên Thanh kéo lê tấm thân mỏi mệt đi trên con đường thanh vắng trong đêm khuya. Rõ ràng lúc nào cũng một mình đi trên con đường này, thế nhưng giờ lại bàng hoàng nhận ra bản thân cô độc đến vậy. Khi đã đứng trước cửa nhà, chìa khóa đã cắm vào ổ, nhưng vẫn không chuyển động, đơn giản là vì... trong phòng đã không còn ấm áp, không còn những nỗi chờ mong nữa rồi.
Mộ Thiên Thanh khẽ chớp chớp mắt, một lần nữa kiềm chế cảm giác chua xót nơi sống mũi. Cô hít một hơi thật sâu, thở dài một cái, mở cửa đi vào... Mặc dù đã đoán trước trong phòng lạnh lẽo như băng, nhưng Mộ Thiên Thanh vẫn không chịu được mà bật hết đèn lên.
Từ sau khi Thẩm Duyệt Nhiên kết hôn với Hình Thiên thì không còn ở đây nữa, nhưng căn phòng lúc ấy cũng không lạnh như băng hàn như bây giờ, cái lạnh lúc này khiến người ta cảm thấy sợ hãi khó nói thành lời.
Mộ Thiên Thanh tiện tay ném chìa khóa lên bàn, cả thân thể mệt mỏi ngã xuống ghế sofa, cứ ngồi sững sờ tại chỗ, chẳng mảy may nhúc nhích... Một lúc lâu sau, Mộ Thiên Thanh cuộn hai chân lại, cánh tay vòng ôm hai đầu gối, vùi mặt vào bên trong khủy tay chìm trong ưu tư...
"Nếu như trên bầu trời nhiều mây, có phải hoa hướng dương sẽ ủ rủ không?" Bé gái quay đầu lại, chớp mắt hỏi.
"Không đâu!" Bé trai bình tĩnh trả lời.
"Nhưng hoa hướng dương mất đi mặt trời rồi mà..."
Bé trai nhếch khóe môi, hờ hững nói: "Đấy chẳng qua là mất cái bên ngoài mà thôi, nội tâm của hoa hướng dương vẫn ở bên cạnh mặt trời, đương nhiên sẽ cùng xoay tròn theo mặt trời rồi!"
"Vậy... lỡ như cũng không thấy cả trong lòng mặt trời thì sao?" Bé gái nhíu mày nhỏ, bỉu môi hỏi.
Bé trai trầm mặc một lát mới chậm rãi trả lời: "Nếu quả thật không thấy nữa, đó cũng là vì mặt trời bất đắc dĩ không có cách nào bảo vệ hoa hướng dương, mặt trời hi vọng hoa hướng dương cho dù gặp phải bất kì nghịch cảnh nào... cũng có thể sống kiên cường..."
...
Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu sáng vào trong nhà, nhẹ nhàng dừng bên cạnh chiếc ghế sofa. Toàn thân Mộ Thiên Thanh cuộn lại nằm trên ghế sofa, khuôn mặt vặn vẹo, hai má lại đỏ lên có chút dị thường.
"Mặt trời nhỏ... Lãnh Tĩnh Hàn..."
Mộ Thiên Thanh cau mày, bị ác mộng mà còn không ngừng gọi Mặt trời nhỏ và Lãnh Tĩnh Hàn, hô hấp của cô cũng dần trở nên nặng nề, cả người bất an cuộn mình càng chặt hơn.
"Cha, mẹ... đừng vứt bỏ con... Mặt trời nhỏ, Mặt trời nhỏ... Đừng đi... Hàn..."
Một tiếng gọi khẽ vang lên, trên khóe mắt đang đóng chặt trào ra một giọt nước mắt trong suốt, nóng hổi lướt qua gò má ửng hồng, lộ ra dáng vẻ mệt mỏi cô đơn...
Mộ Thiên Thanh hơi lắc đầu, đầu nặng nề đau đớn giống như bị một quả tạ đập đi đập lại nhiều lần, chỉ hơi động một chút thôi là đau đến mức phải nhăn mặt lại.
Cô khẽ nhíu mi, chậm rãi mở đôi mắt nặng trịch ra, đập vào mắt là trần nhà một màu trắng thuần... Mộ Thiên Thanh nghi hoặc chớp mắt, vẫn chưa quen thuộc được với hoàn cảnh hiện tại, trong không khí truyền đến mùi thuốc sát trùng, lúc này cô mới biết mình đang nằm trong bệnh viện.
"Tại sao mình lại ở chỗ này?" Mộ Thiên Thanh lẩm bẩm tự hỏi chính bản thân mình, sau đó ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, phòng bệnh đơn chỉ có một mình cô, trên tay cô vẫn còn gắn ống truyền nước.
"Em tỉnh rồi à?!"
Giọng nói ôn hòa từ phía cánh cửa truyền tới, Mộ Thiên Thanh nhìn ra hướng cửa, Thượng Quan Mộc đang cầm hộp cơm trong tay đang đi tới...
"Có cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?" Thượng Quan Mộc đặt hộp cơm xuống, đi lên phía trước sờ cái trán của Mộ Thiên Thanh một chút, thấy cô đã hạ sốt, vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt mới giảm đi một chút, "Em đã ngủ mê man hơn một ngày rồi, ngồi dậy ăn chút đồ ăn nhé?"
"Hơn một ngày rồi?" Mộ Thiên Thanh hỏi, thấy Thượng Quan Mộc gật đầu, đôi mày nhíu chặt lại, "Tại sao em lại ở chỗ này?"
Thượng Quan Mộc nghe thấy câu hỏi của Mộ Thiên Thanh, động tác trong tay cũng ngừng lại một chút, không hiểu hỏi: "Em không biết tại sao mình lại ở bệnh viện?"
Mộ Thiên Thanh mờ mịt lắc đầu.
"Anh nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới," khuôn mặt của Thượng Quan Mộc hiện lên vẻ nghi hoặc, "Hôm qua em không đi làm, người trong cục gọi điện thoại cho em nhưng không thấy ai nghe máy, sau đó không lâu thì anh nhận được điện thoại của bệnh viện nói em phát sốt phải nhập viện... Lúc ấy anh tưởng em đã nói cho y tá biết số điện thoại của anh..."
Trong phòng bệnh, hai người cùng lâm vào trầm mặc, đợi khi y tá tới, Mộ Thiên Thanh liền hỏi thăm xem ai là người đã đưa cô tới bệnh viện, nhưng y tá này cũng không biết gì cả, nói hôm qua không phải ca trực của cô ấy.
Thượng Quan Mộc cảm thấy sự việc có gì đó kỳ lạ, anh liền đi hỏi thăm y tá trực ngày hôm qua, nhưng vẻ mặt của y tá kia cũng mờ mịt, nói Mộ Thiên Thanh được chuyển từ phòng cấp cứu tới, lúc ấy người đưa bệnh nhân tới đi nộp viện phí, cũng không nhìn thấy chính diện, chỉ để lại một tờ giấy nhờ người của bệnh viện gọi điện thoại cho người nhà tới chăm sóc bệnh nhân mà thôi.
Thượng Quan Mộc cầm tờ giấy kia trong tay, bên trên chỉ ghi số điện thoại và tên của anh ta, nét chữ mạnh mẽ có lực, có thể thấy hẳn là chữ viết của một người đàn ông.
"Là ai đưa em tới đây vậy?" Mộ Thiên Thanh thấy Thượng Quan Mộc bước vào phòng thì dò hỏi.
Tâm tư của Thượng Quan Mộc thâm trầm, lắc đầu nói: "Mọi người lúc ấy không ai chú ý tới cả, người kia chỉ để lại tên và số điện thoại của anh cho y tá, còn lại chẳng có chút tin tức nào."
Mộ Thiên Thanh im lặng, âm thầm suy đoán... chìa khóa của căn phòng ngoại trừ cô ra cũng chỉ có Tiểu Nhiên mới có, chẳng lẽ... là Tiểu Nhiên ư?
Nghĩ đến khả năng có thể là Thẩm Duyệt Nhiên, cái mũi của Mộ Thiên Thanh đột nhiên chua xót…
*
Cửa hàng bán hoa.
Trong tay Thẩm Duyệt Nhiên đang cầm bó hoa Ráy chuẩn bị đưa cho vị khách mua, cô ngơ ngẩn nhìn bó hoa trong tay, khóe môi hơi nhếch lên, bất động tại chỗ rất lâu...
Vị khách kia đợi một lúc mà cô vẫn chưa có động tác gì, đành phải lên tiếng hỏi thăm, lúc này Thẩm Duyệt Nhiên mới lấy lại tinh thần, vội vàng đưa bó hoa trong tay đã được gói kĩ càng cho vị khách trước mặt, hờ hững nói: "Chúc anh và người yêu luôn hạnh phúc."
"Cảm ơn!" Vị khách kia nhận lấy bó hoa, trả tiền, sau đó vui vẻ ôm hoa ra khỏi cửa hàng.
"Chị Nhiên, sắc mặc của chị không được tốt, chị có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Kiều Kiều cầm khóm đồng tiền đi ra, thấy Thẩm Duyệt Nhiên đờ đẫn ngồi yên trên ghế mới quan tâm hỏi thăm.
Thẩm Duyệt Nhiên cố gắng mỉm cười, lắc đầu nói: "Ở nhà một mình chị sẽ suy nghĩ lung tung, như vậy cũng không tốt với sự phát triển của cục cưng, ở đây tập trung làm việc sẽ khiến chị bớt suy nghĩ đi một chút."
Kiều Kiều nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót, Thẩm Duyệt Nhiên chính là một người như vậy, yêu hận rõ ràng, chưa bao giờ cố gắng che giấu vui vẻ hay bi thương của mình, luôn biểu hiện ra ngoài như vậy.
"Đinh linh linh" tiếng của chiếc chuông gió ngoài cửa vang lên, Kiều Kiều theo bản năng hô câu "Hoan nghênh quý khách", sau đó mới quay đầu nhìn lại, thấy người xuất hiện là Lãnh Tĩnh Hàn, vẻ mặt ngây thơ trong sáng của Kiều Kiều xuất hiện cảm xúc khác thường: "Lãnh thiếu!"
Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng gật đầu, đưa hộp đồ ăn dinh dưỡng tới trước mặt Thẩm Duyệt Nhiên.
"Anh bận rộn như vậy, không cần phải đích thân đưa cơm đến cho tôi đâu. Tôi và Kiều Kiều có thể tới tiệm ăn nhanh được." Thẩm Duyệt Nhiên khẽ nói.
"Bây giờ cô đang mang thai con của A Thiên, những thứ đồ kia nên ăn ít thôi...." Giọng nói của Lãnh Tĩnh Hàn trầm thấp, hờ hững truyền tới, không nghe ra có ý quan tâm gì hay không.
Thẩm Duyệt Nhiên mỉm cười, mặc dù chua xót, nhưng vẫn cố gắng hết sức vui vẻ. Cô hiểu ý của Lãnh Tĩnh Hàn, mỗi ngày cô đều phải nỗ lực kiên cường chèo chống mọi thứ một mình, nhưng một người thông minh như Lãnh Tĩnh Hàn sao có thể không biết chuyện này được? Vội vàng đưa cơm tới đây, hơn nửa lí do chính là sợ cô không cảm thấy đói bụng, sẽ không đi ăn.
"Cùng ăn không?" Thẩm Duyệt Nhiên cũng không cự tuyệt nữa, hỏi.
Lãnh Tĩnh Hàn lắc đầu: "Tôi còn việc bận, buổi tối tôi sẽ lái xe tới đón cô về."
Thẩm Duyệt Nhiên gật đầu, không từ chối ý tốt của Lãnh Tĩnh Hàn nữa, trong lòng cô biết rất rõ, người đàn ông vốn dĩ lạnh lùng, cô tịch này làm vậy là vì Hình Thiên. Nếu anh cảm thấy làm như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút, thì cô sẽ thay Hình Thiên tiếp nhận phần tâm ý này.
Sau khi Lãnh Tĩnh Hàn rời đi, Kiều Kiều mới mở miệng nói: "Lãnh thiếu trong truyền thuyết này là người lạnh lùng, hà khắc, không ngờ lại nhiệt tình như vậy."
Thẩm Duyệt Nhiên liếc nhìn Kiều Kiều, trong lòng cũng đoán được ít nhiều tâm tư của cô nàng mới lớn này, không nói thêm gì nữa, chỉ bảo Kiều Kiều đem thức ăn hâm nóng lại...
Cô nhìn những món ăn được làm từ đầu bếp dinh dưỡng do đích thân Lãnh Tĩnh Hàn mời về, khẽ mím môi, yên lặng ăn. Anh không biết bản thân phải mất bao lâu mới có thể thoát ra khỏi nỗi đau đớn mất đi Hình Thiên, nhưng cô biết cả đời này cô cũng không thể quên đi những kỉ niệm mà Hình Thiên đã mang đến cho cô. Như vậy cũng tốt, từng có những kỉ niệm oanh liệt còn hơn là trải qua cuộc sống bình yên không sóng gió... Huống chi, cô cũng không cô độc, bởi vì Hình Thiên đã tặng cho cô món quà tốt nhất thế gian này.
Sau khi rời khỏi cửa hàng hoa, Lãnh Tĩnh Hàn đi thẳng đến cục cảnh sát khu Nam, chính phủ A bị uy hiếp, cuối cùng đồng ý thả tập đoàn con số của Dạ Ưng bị bắt giữ, nhưng phải lập lại thân phận cho họ... Còn người còn lại thì nhất định phải xử theo chế tài của pháp luật, căn cứ theo tình huống mà hình phạt xét xử sẽ không giống nhau, dù sao Lãnh Tĩnh Hàn cũng đã cam kết sẽ chăm sóc già trẻ lớn bé trong nhà, cho nên có một số người tỏ vẻ không sao cả. Trên con đường hỗn loạn này, không sớm thì muộn cũng có ngày họ phải đi đến cái ngày định mệnh đó, dù sao bọn họ cũng tốt hơn so với những người khác, không phải buồn phiền ở nhà với bốn bức tường.
Lãnh Tĩnh Hàn tới khu Nam tiếp nhận đám người Tiểu Tứ, trải qua hơn mười ngày tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, cả đám người đã không còn phong thái như lúc trước, bộ dạng gầy đến mức đã không còn hình dạng con người nữa.
Đám Tiểu Tứ bước lên xe khách, tinh thần không mấy tốt, thấy Lãnh Tĩnh Hàn tự lái xe tới, bi phẫn trong lòng lại dâng lên.
"Lão đại!"
"Ừ!" Lãnh Tĩnh Hàn khẽ đáp. Chiếc xe lăn bánh rời khỏi cục cảnh sát, có không ít người trong cục cảnh sát dùng ánh mắt khinh thường nhìn theo, nhưng phần lớn đều là cảm thán: Xã hội này, có tiền chính là vua!
"Lão đại, chúng em muốn tới thăm anh Thiên!" Lời nói của Tiểu Tứ cũng đại biểu cho tất cả mọi người.
Lãnh Tĩnh Hàn yên lặng một chút, sau đó mới nói, "Về nghỉ ngơi, rửa mặt mũi trước đi. A Thiên cũng sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng này của mấy cậu đâu."
Tiểu Tứ im lặng gật đầu, mọi người tạm thời trở về biệt thự của Lãnh Tĩnh Hàn...
Đám người Lãnh Tĩnh Hàn vừa rời khỏi cục cảnh sát, tiên sinh R đã ngay lập tức nhận được tin tức. Tiên sinh R đang đánh golf, sau khi vung gậy đánh một phát mới hờ hững nói: "Thật sự mong đợi đến lúc bọn họ rời xa Lãnh Tĩnh Hàn..."