Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hình Thiên ra khỏi phòng làm việc của Lãnh Tĩnh Hàn, bàn giao công việc xong liền liền lái ô-tô ra khỏi Thiên Lân, nếu đại ca đã dặn dò thì sợ rằng...thời gian đi Mỹ lần này sẽ không ngắn"
Đường Lam đã tiếp nhận chuyện bên MT hơn nửa tháng, vấn đề tầng tầng lớp lớp, nhiều người không phục, người không muốn Thiên Lân làm chúa tể cũng nhiều, nếu như bọn họ không gây sự thì còn có thể an tâm cầm tiền phân chia lợi nhuận nhàn nhã trải qua hết nửa đời sau, đáng tiếc...Mỗi một người đều cậy vào những cổ phần trong tay mình, cho rằng còn có thể cùng nhà họ Hàn làm chủ như lúc trước, tưởng rằng còn có quyền kêu gào, lên tiếng?
Đáy mắt Hình Thiên thoáng qua nụ cười lạnh, lòng lại không khỏi nặng nề, tính toán lại ngày, mười năm ước hẹn mà mọi người đã từng cười nói ...Cũng sắp tới rồi"
Hình Thiên nặng nề thở dài một tiếng, chiếc xe vững vàng hòa vào dòng xe, chạy tới chỗ tụ tập của Dạ Ưng. . . . . .
Hình Thiên mới vừa đến nơi liền cảm nhận được không khí không giống như bình thường, anh âm thầm cau mày lại, nhìn mọi người, thuận miệng hỏi: "Thế nào rồi?"
"Anh Thiên, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của số hàng kia." Tiểu Thất gác chân lên bàn trà, trong tay đang chơi một con dao Thụy Sĩ, du côn mười phần nói, đáy mắt có ánh sáng khát máu.
"Ừ." Hình Thiên cũng không để ý, nhận lấy lon bia Tiểu Lục đưa tới mở ra uống một hớp rồi nói: "Yên tĩnh như vậy à?"
"Đúng vậy. . . . . ." Tiểu Ngũ bĩu môi, nhìn Tiểu Tứ vẫn không mở miệng nói chuyện, bắt đầu lầm bầm: "Mặc dù tất cả đều đúng theo dự doán của đại ca, nhưng... Lúc đầu có nói đại khái khoảng chừng mộ tuần đối phương sẽ nhả hàng ra, nhưng bây giờ cũng đã nửa tháng trôi qua rồi mà chút tin tức cũng không có..”
Cả người Hình Thiên buông lỏng tựa vào ghế sa lon, liếc nhìn Tiểu Tứ, thuận miệng hỏi: "Tiểu Tứ, cậu thấy thế nào?"
Tiểu Tứ trầm tư một lúc mới nói: "Đối phương đang liều mạng thử sự chịu đựng của đại ca?"
"Ừ." Đáy mắt Hình Thiên thoáng qua tán thưởng: “Tại sao lại nói vậy?"
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tiểu Tứ, quả thật anh ta rất có tố chất của người dẫn đầu, có đầu óc bình tĩnh, thủ đoạn độc ác...Có thể nói, anh cực kỳ giống hai đại ca của Dạ Ưng."
"Từ chuyện tình lần trước là có thể nhìn ra đối phương hiểu đại ca rất rõ." Tiểu Tứ cầm lon bia lên uống một hớp, giữa lông mày cực kì rối rắm, rồi nói tiếp: "Mỗi một bước đi của người này rất giống với suy nghĩ của đại ca...Tôi không nghĩ ra thế giới này có mấy người như vậy, nếu như là Mục Sâm...Thì tôi có chút hoài nghi, mặc dù mọi chuyện đã qua nhưng không thể phủ nhận sự hiểu biết của anh ta đối với đại ca. . . . . ."
Tạm ngừng lai, Tiểu Tứ nhìn mọi người một chút, mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng phải thừa nhận, nói: "Còn nhiều hơn so với chúng ta. Nhưng mà không biết vì sao tôi lại cảm giác không phải là anh ta. . . . . ."
Hình Thiên im lặng lắng nghe, không có xen vào, ngược lại mấy người Tiểu Ngũ tò mò nhìn Tiểu Tứ, bình thường ít khi nghe anh nói như vậy, giờ phút này nghe xong cũng không khỏi nhíu mày.
"Người này là đối thủ...Lại hiểu rõ đại ca và Dạ Ưng như vậy, trước sai gì cũng là tai họa ngầm." Tiểu Tứ đột nhiên nói như vậy, chau mày: "Đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, mặc dù đại ca cũng hiểu rất rõ cách ra tay của đối phương, nhưng...tôi cảm giác sẽ có vấn đề xảy ra."
Hình Thiên giật giật khóe môi, nói: "Đối thủ sẽ nhanh chóng trồi lên mặt nước thôi. . . . . ."
Anh vừa dứt lời, đáy mắt cực kì nặng nề, dưới ánh đèn, mắt kiếng che ánh sáng âm u trong mắt anh: “Đại ca luôn luôn có kiên nhẫn...Ít nhất, đến nay tôi chưa từng thấy bất cứ người nào kiên nhẫn hơn đại ca.."
Về điểm này, đám người Tiểu Tứ đều tán thành, chẳng qua không phải mọi người sợ không kiên nhẫn bằng mà là sợ sự tình kéo dài lâu, cục diện sẽ không khống chế được.
"Ngày mai tôi và đại ca sẽ đi đến Mĩ một chuyến, đoán chừng bên kia sẽ đợi một khoảng thời gian . . . . . ." Hình Thiên nói xong, buông lon bia trong tay ra: “Bên này có động tĩnh gì thì hãy liên lạc với tôi."
"Dạ." Mọi người gật đầu, rối rít liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng đoán được cái gì.
"Lúc tôi không có ở đây, nhớ chú ý mọi chuyện trong bang chặt một chút, mặc dù gần đây bên phía cảnh sát không có nhìn chằm chằm chúng ta như trước kia, nhưng mà cũng không nên làm chuyện gì giống như thiêu thân, quản thuộc hạ mình chặt một chút." Hình Thiên dặn dò, sau đó như có thâm ý liếc nhìn Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, cậu đi theo tôi ra đây."
"Dạ, anh Thiên." Tiểu Tứ đứng dậy đi theo Hình Thiên ra ngoài.
Cứ điểm này là một căn nhà của nông dân, gồm mấy gian nhà trệt, phía sau còn có một cái vườn nhỏ, bên trong trồng mấy loại cây ăn quả và một ít rau dưa, đến mùa thu, trái trên cây phát ra sắc màu mê người.
Hình Thiên tiện tay hái một quả táo, cầm ở trong tay chơi, rồi xoay người bình tĩnh nhìn Tiểu Tứ, hỏi: " Có phải vừa rồi còn có chuyện gì muốn nói hay không?"
Tiểu Tứ nhìn Hình Thiên, thật ra thì trong mấy người bọn bọn, Tiểu Tứ thân thiết với Hình Thiên hơn một chút, trong lòng bọn họ, đại ca là người đáng tôn kính, không có cách nào vượt qua, mà Hình Thiên lại là bạn bè, là anh em thân thiết. "
Anh nhìn Hình Thiên vẫn cần mẫn đi làm hằng ngày, nhưng không ai biết Hình Thiên đã từng là một tên côn đồ thủ đoạn tàn nhẫn , có lúc anh cảm giác nếu như không phải là chính mình trải qua thì không thể nào tin tưởng được một người gầy yếu như vậy mà ngay cả anh và Tiểu Thất hợp lực cũng không đánh thắng nổi.
Hình Thiên rất thông minh, nếu như rời khỏi Dạ Ưng thì cuộc đời của anh có thể tốt hơn rất nhiều so với hiện tại, thành tựu chắc chắn cũng sẽ không phải là một thư ký tổng giám đốc tập đoàn Thiên Lân là có thể thỏa mãn được. . . . . .
Nhưng mà anh lại tự nguyện ở lại giữa ranh giới hắc bạch, chỉ vì cuộc đời của anh, là đại ca cho.
Mà mấy người bọn họ lại rất khác nhau...Cuộc đời của bọn họ không chỉ có đại ca mà còn có cả Anh Tiêu. Cái loại tình cảm dùng tính mạng để bảo vệ đó, anh không nên hoài nghi gì cả.
Tiểu Tứ nhíu mày, nhẫn nhịn, cuối cùng lắc đầu một cái, nói: "Không có.”
Đột nhiên Hình Thiên siết chặt quả táo ở trong tay, khóe miệng hơi nhếch thành nụ cười, đôi mắt như có thâm ý nhìn Tiểu Tứ, chậm rãi nói: "Cậu..đang cảm thấy...Trên thế giới này, có thể hiểu rõ đại ca như vậy, hơn nữa ý tưởng còn giống đại ca như thế ...Cũng chỉ có...Anh Thần, đúng không?"
Thân thể Tiểu Tứ đột nhiên cứng đờ, đồng tử của giãn rộng, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi mấy lần: “ Ý của anh Thiên là. . . . . ."
"Ý của tôi không quan trọng. Đây cũng chỉ là suy đoán của mọi người, tôi là người chỉ tin tưởng vào sự thật...Mặc kệ kết quả cuối cùng là gì đều được, nhưng có một chuyện...Tôi hi vọng cậu hiểu." Hình Thiên thu hồi ánh mắt, xoay người lại hái tiếp một táo vừa to vừa đỏ, anh nhìn hai quả táo trong tay sau đó nghiêng người sang, như có thâm ý nói: "Chúng ta chỉ có một cái miệng, hai quả táo đều rất ngon, nhưng mà...Chúng ta lại không thể đồng thời ăn cả hai quả được. . . . . ."
Nói xong, Hình Thiên ném một quả táo trong tay cho Tiểu Tứ, sau đó cắn quả táo còn lại trong tay, vỗ vỗ bả vai Tiểu Tứ rồi rời khỏi cứ điểm.
Tiểu Tứ nhìn Hình Thiên rời đi rồi mới nhìn quả táo trong tay, anh hiểu ý của Hình Thiên, chẳng qua... Bây giờ anh không có cách nào làm rõ tim của mình, dù sao...Tất cả đều là suy đoán của bọn anh, anh không tin...Năm đó chỉ là giả dối, cũng không thể nào tin nổi, anh Tiêu lại có thể làm như vậy đối với đại ca.
*
Ban đêm, đúng hẹn lại tới.
Ánh đèn ở nhà họ Lãnh sáng rực rỡ, sau khi Bà Trương biết Lãnh Tĩnh Hàn muốn trở thì rất vui vẻ, sáng sớm đã bảo người đi mua đồ ăn Lãnh Tĩnh Hàn thích, sau đó bắt đầu bận rộn.
Trong phòng ngủ, Lãnh Dao lại càng thêm bận rộn, cô đứng ở trước gương, thử từng món từng món, chọn tới chọn đi, cũng không có cái nào thích hợp.
Cô buồn rầu ngồi ở bên giường, nhìn một giường đều quần áo, đột nhiên tức giận lẩm bẩm nói: "Cũng không phải là tham gia tiệc gì, ở nhà ăn cơm, mình cũng không cần giống như nghênh đón Hoàng."
Lãnh Dao lầm bầm xong, có chút bực mình nhét quần áo vào trong tủ treo quần áo, cuối cùng chỉ mặc quần áo ở nhà, tóc buộc thật cao, dùng băng đô đáng yêu cố định lại, hậm hực hờn dỗi đi xuống lầu.
Lãnh Tiếu Thiên nhìn Lãnh Dao một cái, bàn tay cầm cái tẩu Lưu Ly chỉ cô, bất mãn nói: "Nhìn thử một chút, bộ dạng gì đây, mặc dù là ở nhà...Nhưng mà anh con trở lại, con cũng nên chú ý một chút chứ.”
"Anh ấy không phải là anh con?" Lãnh Dao hừ một tiếng, thở phì phò nói.
"Con . . . . ." Lãnh Tiếu Thiên vừa muốn nói cái gì đó, liền nghe phía ngoài truyền đến âm thanh, ngay sau đó, cửa được mở ra, ông trừng mắt Lãnh Dao, nói: "Đã trở lại rồi hả. . . . . ."
“Dạ." Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt đáp một tiếng, đôi mắt như chim ưng lơ đãng liếc nhìn Lãnh Dao, con ngươi đen như mực không có chút thay đổi nào.
"Đại thiếu gia?" Bà Trương cười hiền lành tiến lên, nhận lấy áo khoác của Lãnh Tĩnh Hàn rồi lui ra: “Thức ăn xong ngay đây, cậu đi rửa tay trước, xong là có thể ăn cơm rồi..”
Lãnh Tĩnh Hàn gật đầu một cái, đường cong trên mặt cũng hơi hòa hoãn lại, sau đó, đôi chân thon dài đi lên lầu. . . . . .
Lãnh Dao cắn môi nhìn chằm chằm bóng lưng Lãnh Tĩnh Hàn, thở phì phò đi tới bàn ăn. . . . . .
"A. . . . . ."
"Loảng xoảng?"
"Tiểu thư, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Tiếng kêu sợ hãi kèm theo tiếng đồ sứ bị vỡ, ngay sau đó, tiếng xin lỗi mang theo sợ hãi vang lên.
"Có phải mắt cô bị mù hay không?" Vốn trong lòng Lãnh Dao không thoải mái, đang không có chỗ nổi giận, cô nhìn người giúp việc đang sợ hãi, vẫn luôn nói xin lỗi, quát lên: "Làm nước canh văng tung tóe lên người tôi, cô có biết bộ quần áo này của tôi bao nhiêu tiền hay không? Xem như cô có làm mấy tháng cũng không mua nổi. . . . . ."
"Tiểu thư, thật xin lỗi? Tôi. . . . . ." Người giúp việc cắn môi, tay không ngừng chà xát vào tạp dề.
Bà Trương vội vàng bảo người tới dọn dẹp thức ăn rơi vãi trên sàn nhà, liếc nhìn người giúp việc đang run lẩy bẩy, rồi nói: "Tiểu Thúy cũng không phải là cố ý. . . . . .”
"Không phải cố ý là hết chuyện à?" Lãnh Dao không chấp nhận nói.
Người giúp việc trong nhà bận rộn dọn dẹp, tính khí của đại tiểu thư này không phải là mọi người chưa từng lãnh giáo qua, cũng đã sớm thành thói quen, bình thường tức giận xong cũng không có chuyện gì nữa."
"Tiểu Dao?" Lãnh Tiếu Thiên trầm giọng kêu lên, ý bảo Tiểu Thúy đi xuống, sau đó mới nói: "Đi thay bộ đồ khác đi, khó có dịp anh con trở về, nó không thích nhìn người khác cãi nhau.”
Đột nhiên trong lòng Lãnh Dao hoảng sợ, nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . .
Ánh mắt Lãnh tĩnh lạnh lẽo liếc Lãnh Dao, xoay người lên lầu.