Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mắt của Thượng Quan Mộc tối lại khi nhìn ra dáng vẻ che giấu của Mộ Thiên Thanh, sau khi thấy cô đi vào biệt thự anh mới thu hồi tầm mắt, nhìn thấy cái bánh ngọt hai người vừa ăn với nhau đang để ở trên bàn lúc này khóe môi mới mỉm cười.
Thiên Thanh em có biết hay không, anh hy vọng biểu hiện khác thường của em là vì anh. Cho dù chỉ một lần cũng được, đừng đối xử với anh như thế!
Thượng Quan Mộc liếc mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh ta thì ánh mắt của anh trở nên tối tăm, sâu trong đáy mắt hiện lên sự thù địch.
Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn hơi cong lên, anh biết Thượng Quan Mộc đang nhìn anh, nhưng anh lại không thèm để ý.
Anh biết lần này Smith tham gia vào buổi nghiên cứu thảo luận tâm lý học tội phạm, trong đám người được cử đi tham gia đầu tiên trong buổi huấn luyện tâm lý học này thì Thượng Quan Mộc là người ưu tú nhất, với lại ở trên còn có Thượng Quan Địch, lần nghiên cứu này trong cục nhất định sẽ cử hắn ta đi, sau đó trở về nếu có thể phá được một hai vụ án giết người thì vị trí cảnh sát trưởng có thể được nói tới, vì vị trí đó vốn đang chờ hắn ta mà.
Mỗi ngày đưa hoa cho Mộ Thiên Thanh là làm cho cô có thói quen từ đó sinh ra tính lệ thuộc vào nó, nhưng nguyên nhân chủ yếu là tạo cho Thượng Quan Mộc có cảm giác uy hiếp, làm cho hắn ta không yên lòng để cô ở lại thành phố A.
Muốn có thêm một bước tiến mới với Mộ Thiên Thanh không cần phải có những kiểu quan tâm lãng mạn, cô là người cố chấp từ trong xương giống như “mặt trời nhỏ” của cô.
Ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn hướng về nơi xa xăm, trong đáy mắt là một vũng đầm sâu không thấy đáy, còn có hơi thở sắc bén muốn chiếm đoạt, lại còn có thêm sự hy vọng xa vời rồi sự mâu thuẫn không muốn bị phát hiện.
Ưng, cậu muốn Tình Thiên của cậu bị thương sao?
***
Mộ Thiên Thanh đứng trước gương trong toilet, đối diện là gương mặt lạnh lùng của một cô gái, có thể coi như là xinh đẹp nhã nhặn nhưng lại mang theo một vẻ mặt cố chấp kiên cường.
Mộ Thiên Thanh khẽ ním môi dưới, trong đầu hiện lên hình ảnh của Đường Lam, cô ta đúng là người đẹp, hơn nữa còn là người có khí chất. Từ phong cách đến cử chỉ đều là người có khí thế hấp dẫn người khác. Người phụ nữ như vậy đứng bên cạnh Lãnh Tĩnh Hàn sẽ xứng sao?
Cô không biết sao mình cứ một lát lại nghĩ tới Đường Lam, nhưng nghĩ đến Đường Lam rồi nghĩ tới dán vẻ lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn thì trái tim của Mộ Thiên Thanh lại trở nên khó thở, trong lòng tràn lan một cảm giác chua xót. Cô cắn môi dưới, không biết trong lòng mình đang bi thương vì cái gì, cô càng không muốn đều tra nó.
Mộ Thiên Thanh hít vào một hơi sâu, cứng rắn ép nước mắt đang ứa đọng phải chảy ngược vào. Cô nhìn mình trong gương một lát rồi điều chỉnh lại tâm trạng của mình sau đó mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Mộ Thiên Thanh ra khỏi nhà vệ sinh, đi qua khỏi hành lang xuống lầu vừa mới đến đầu bậc thang thì cô lập tức giật mình, vì cô nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn với vẻ mặt lạnh lùng đang đi từ từ lên, cảm xúc vừa điều chỉnh lại bỏng chốc lại loạn cả lên.
Lãnh Tĩnh Hàn cũng thấy Mộ Thiên Thanh, đáy mắt sâu thẳm của anh nhìn cô nhưng gương mặt như điêu khắc của anh lại không hiện lên biểu cảm gì. Nhưng mà sâu trong đáy mắt lại hiện lên cảm xúc khác thường, bước chân của anh không ngừng lại mà tiếp tục đi lên, ánh mắt từ từ biến thành sâu xa.
Mộ Thiên Thanh nhéo tay của mình, cứng rắn kéo ánh mắt khỏi Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó cô cố gắng giữ vững bước chân bình tĩnh đi xuống lầu, cô không để ý tới anh, cũng không chào hỏi. Tự mình đi xuống thậm chí còn lướt qua nhau.
Lãnh Tĩnh Hàn hơi nhíu mày, lúc Mộ Thiên Thanh và anh lướt qua nhau, đôi môi của anh khẽ động, giọng nói lạnh nhạt: “Sao đây? Tính sau này sẽ đối xử với tôi vậy à?”
Mộ Thiên Thanh dừng bước, thậm chí ngay lúc anh mở miệng nói chuyện thì chân của cô đã không nhấc lên nổi rồi. Cô không nói gì mà cứ đứng im tại chỗ.
Chỉ một câu mà làm cô cảm thấy khó chịu, chỉ với một câu hỏi mà anh cũng dễ dàng làm mạch suy nghĩ của cô trở nên hỗn loạn.
Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi xoay người lại, nhìn Mộ Thiên Thanh đang đưa lưng về phía mình, thật lâu cũng không thấy cô nhúc nhích, mắt ưng của anh hơi nhíu lại, chậm rãi nói: “Tính triệt để đi ra khỏi cuộc sống của tôi sao?”
Giọng điệu gắt gỏng của anh giống như lưỡi dao sắc bén rạch vào trái tim của Mộ Thiên Thanh, cô nhẹ run người sau đó chậm rãi xoay lại, ánh mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn có sự bi thương xen lẫn tức giận, cô cắn răng cười nhạo nói: “Là anh không nói cho tôi biết… sự thật không giống như trong mơ.”
Lãnh Tĩnh Hàn hơi nhíu mày, nhìn đôi mắt bi thương của Mộ Thiên Thanh, trái tim anh khẽ đau nhói.
“Tôi luôn cố gắng quay về với thực tế, nhưng tại sao anh lại không buông tha cho tôi?” Suy nghĩ của Mộ Thiên Thanh trở nên hỗn loạn, cô hỏi một đằng trả lời một nẻo, còn cắn răng nói: “Anh không phải là mặt trời nhỏ của tôi, nên không cần làm mấy chuyện ruồi bu kia nữa. Không cần tặng hoa hướng dương cho tôi, tôi đã không còn thích hoa hướng dương nữa. Tôi không tốt cũng không sao, nhưng tôi và anh không liên quan gì nhau… đừng trêu chọc tôi nữa.”
Nói xong câu cuối cả người Mộ Thiên Thanh đã run lẩy bẩy, dường như cô đang trút hết sự căm giận hơn hai mươi mấy ngày nay, mũi cô tràn ngập sự khó chịu, hốc mắt bất chợt đỏ lên.
Lãnh Tĩnh Hàn đi xuống cầu thanh, ánh mắt sâu lắng nhìn cô. Lúc Mộ Thiên Thanh không kịp phản ứng anh đã vươn tay ra ôm trọn cô vào lòng.
Anh không biết mình tại sao phải làm như vậy, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt bất lực và bi thương của cô anh chỉ muốn ôm cô vào trong ngực, dường như đây là một việc bình thường, giống như cảm giác anh tự nói với mình. Chỉ có như vậy trong lòng cô mới không có cảm giác an toàn, bi thương mới có thể được xoa dịu.
Hơi thở thoáng theo mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập khoan mũi của Mộ Thiên Thanh, cả người cô trở nên cứng ngắc, Lãnh Tĩnh Hàn cứ như vậy mà ôm cô, cô cũng không nhúc nhích, qua một lúc lâu cô mới có phản ứng lại, sau đó mới đẩy anh ra. Bởi vì dùng sức quá lớn cũng quên mất mình còn đang đứng trên các bậc thang, dưới chân đột nhiên trở nên trống rỗng.
“Á…” Mộ Thiên Thanh la lên, chân đã rơi khỏi bậc thang, cả người không kiềm chế được mà ngã về sau…
Lãnh Tĩnh Hàn nhanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay của Mộ Thiên Thanh, nhẹ nhàng kéo cô trở lại cũng thuận tiện kéo cô tới tay vịnh của cầu thang.
“Sao?” Ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn sâu xa nhìn cô giọng điệu nghi vấn hỏi: “Tôi chỉ muốn cô không sa vào trong trí nhớ ngày xưa, chứ có nói muốn thả cô sao?”
Mộ Thiên Thanh nghe xong thì kinh sợ, cộng thêm giờ phút này Lãn Tĩnh Hàn còn làm tim cô đập nhanh, cô chưa hiểu lời anh nói nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự tức giận, cô nghiến răng nói: “Tôi mặc kệ anh có buông hay không, mọi chuyện không liên quan tới tôi! Sau này anh là anh, tôi là tôi.”
“Mộ Thiên Thanh…” Giọng của Lãnh Tĩnh Hàn trầm lắng, anh nhìn cô đăm đăm, giọng điệu trở nên cách xa: “Lúc cô quyết định đi vào thế giới của tôi, thì cô cũng đã trêu chọc tôi. Muốn né tránh…. Cũng phải đợi tôi buông tay mới được.”
Lời nói lạnh nhạt với lại nhìn cô bằng nữa con mắt, cả người anh thoát lên mùi vị làm cho người ta cảm thấy khó thở, lời vừa từ miệng anh ra đã làm cho không khí xung quanh dường như bị hút vào, làm cho người khác thở cũng cảm thấy khó khăn.
Mi mắt của Mộ Thiên Thanh khẽ rung động, trong lòng của cô giống như có một tảng đá bị đè nén, làm sao cũng thở không được thông. Trong đầu không ngừng tràn đầy những hình ảnh ở buổi kỷ niệm thành lập trước. Giọng điệu giễu cợt và vẻ mặt kiêu ngạo của Đường Lam, còn có ánh mắt của cô ta lúc nói mình là vợ chưa cưới của anh.
“Lãnh Tĩnh Hàn…” Mộ Thiên Thanh cụp mắt khẽ gọi anh, gần như lúc nói ra cái tên này trong lòng cô rất đau đớn.
Qua khứ của cô chính là mặt trời nhỏ cũng chính là anh, chưa bao giờ cô biết anh tên gì, sống ở đâu. Cô đã tưởng tượng rất nhiều cảnh khi gặp lại mặt trời nhỏ, chính miệng cô sẽ gọi tên anh, không biết lúc đó mọi thứ xung quanh sẽ thế nào.
Cô tưởng tượng ra rất nhiều cảnh, vô số giọng điệu nhưng mà chưa bao giờ nghĩ tới tình huống như thế nào, tâm trạng phức tạp bi thương, cái tên này cứ bỗng chốc đã chà đạp mặt trời nhỏ của cô vô cùng thê thảm.
Mộ Thiên Thanh cắn môi có gắn kiềm chế cảm xúc chua xót đang lan rộng, khóe miệng run rẩy muốn nở ra một nụ cười tươi tắn, nhưng mà nụ cười này lại vô cùng khó coi. Cô chậm rãi giương mắt lên nhìn, trong coi người đều là vẻ bi thương xen lẫn nước mắt phức tạp nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, chậm rãi hỏi: “Mặt trời nhỏ đã từng hỏi tôi, nếu như anh ấy biến mất đột ngột tôi sẽ chờ anh ấy sao?”
Mi dưới của Mộ Thiên Thanh nhẹ nhàng run rẩy, trong hốc mắt đã tràn đầy nước cuối cùng cũng không chịu nổi mà chảy dài xuống, ánh mắt nóng bỏng chảy dài xuống dưới khóe môi, mùi vị chua sót lan tỏa trên môi, cô cười nhạo nói: “Tôi nói…. Tôi sẽ chờ? Anh ấy…. anh ấy lại hỏi tôi nếu như phải đợi tới cuối đời thì sao, anh ấy không phải là của tôi thì sao?”
Nước mắt không ngừng chảy nhưng Mộ Thiên Thanh lại nở nụ cười, nụ cười tràn đầy vẻ tự giễu, “Tôi nói… nếu là như vậy, tôi sẽ bỏ đi.”
Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, nghe Mộ Thiên Thanh nói như vậy tim của anh như bị người ta lấy dây thừng siết chặt, rõ ràng chỉ là người lạ nhưng sao những lời này lại tác động vào lòng của anh.
“Ha ha…” Mộ Thiên Thanh cười nói với vẻ mặt bi thương: “Đương nhiên những lời này…. Lúc đầu là buồn buồn nói chơi… có thể anh đã sớm không còn nhớ rõ nữa.”
Nước mắt không ngừng rơi, nỗi bi thương của Mộ Thiên Thanh không kiềm chế được, nhưng cô lại quật cường cắn chặt quai hàm, ép buộc mình phải cười mặc dù cô biết rõ giờ phút này cô có bao nhiêu nhếch nhác.
Mộ Thiên Thanh hít một hơi sâu, cắn răng nói: “Anh đã có vợ chưa cưới… thì không cần làm mặt trời nhỏ xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.”
Sau khi nói xong Mộ Thiên Thanh lập tức xoay người xuống lầu… Vừa xoay người đã bị Lãnh Tĩnh Hàn kéo lại, giọng nói âm trầm truyền tới, “Em nói vợ chưa cưới gì?”