Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lệ Thần Hy
Tiêu Thần và Thượng Quan Mộc đứng bên ngoài nhìn toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong phòng. Một người mỉm cười, mặc dù cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh, nụ cười đến lạnh cả xương. Người còn lại thì ánh mắt độc ác đến không tưởng, giống như chỉ cần ai hơi chọc giận anh là anh sẽ dùng ánh mắt tàn độc của mình dìm họ xuống, làm người đó bị tổn thương!
Khi nhìn thấy hai người trong phòng ôm hôn nhau, Tiêu Thần và Thượng Quan Mộc đều không động đậy chỉ đứng bên ngoài nhìn. Không ai động đậy cũng không ai nói câu nào cả, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm hôn nhau.
Mộ Thiên Thanh vẫn run người, nhưng hai tay lại choàng qua ôm Lãnh Tĩnh Hàn. Kể từ cái đêm cô nhìn thấy mặt trời nhỏ thì mọi bờ đê cực khổ xây đắp hoàn toàn sụp đổ.
Lúc này đây trong đầu cô không có mặt trời nhỏ, không có kí ức ngày xưa chỉ có Lãnh Tĩnh Hàn!
Lần đầu tiên cô đáp lại nụ hôn của anh, nụ hôn này gần như là thô bạo, cồ vừa khóc vừa vươn lưỡi mình ra mà dây dưa với anh. Nước mắt không ngừng rơi xuống mép miệng hòa vào nụ hôn của hai người, lúc này đây họ có khổ sở, có ngọt ngào cũng có chua xót… Nhưng họ đã sớm không phân biệt rõ rồi!
Có lẽ họ đều biết rõ mặc kệ sau này có gì xảy ra, giờ phút này họ chỉ muốn được ở cạnh nhau.
Lãnh Tĩnh Hàn cảm nhận được Mộ Thiên Thanh đáp lại nụ hôn của mình anh hôn càng điên cuồng hơn. Hung hăng mút lấy đầu lưỡi của cô, bàn tay áp chặt vào cái ót kéo cô về phía mình.
Mũi máu tanh xen lẫn nước mắt trong khoang miệng, nhưng hai bên không ngừng lại thậm chí mùi máu này còn kích thích họ thêm điên cuồng hôn nhau.
Mộ Thiên Thanh nghẹn ngào hôn Lãnh Tĩnh Hàn, đôi mắt đỏ ửng của cô phản chiếu lại ánh mắt lạnh lùng và gương mặt như điêu khắc của anh, không biết từ lúc nào mà gương mặt này đã khắc sâu vào lòng cô… Cô chậm rãi nhắm mắt lại, nếu như mọi thứ đều sai thì sao nào?
Anh là mặt trời nhỏ của cô, cảm giác này không hề sai!
Nếu như sai… nếu như anh không phải…
Nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn, đôi môi run rẩy vụng về đáp lại anh, giờ phút này cô đột nhiên phát hiện cho dù không đúng thì có sao đâu?
Mặt trời nhỏ… và tình yêu vốn không có gì xung đột nhau!
Nụ hôn của anh từ từ trở nên dịu dàng, không còn bá đạo như lúc đầu thậm chí còn liếc nhìn hai người đứng ngoài cửa.
Lúc Thượng Quan Mộc và Tiêu Thần tới anh biết rồi, thậm chí chuyện họ đến anh cũng đoán được, nhưng anh không ngờ Mộ Thiên Thanh cũng tới.
Lúc thấy họ đứng ở ngoài anh không cách nào khống chế được tâm trạng của mình nữa, anh chưa biết cảm giác yêu một người là thế nào? Thậm chí lúc biết Ưng chưa chết anh cũng không muốn đi tìm sự thật, xưa nay anh luôn giỏi tự chủ, nhưng cũng có lúc anh không thể nào khống chế được chính mình.
Ánh mắt thoáng qua tia tự giễu đồng thời trở nên rét lạnh, trong nháy mắt đôi mắt anh trở nên lạnh như băng.
Anh đột ngột buông Mộ Thiên Thanh ra, ánh mắt bình tĩnh không cảm nghĩ gì mà nhìn cô. Còn cô mở mắt ra, hai mắt ướt đẫm hơi nhếch nhác nhì ngược lại anh. Đôi mắt nóng bỏng ngấm ngầm chịu đựng, môi của cô bị anh hôn đến sưng đỏ, giờ còn hơi run, gương mặt như vậy giống như là đồ sứ đụng vào sẽ bể, chịu không nổi sự đả kích nào.
“Tìm được cảm giác nào chưa?” Lời nói nhẹ nhàng phun ra mang theo chút giễu cợt.
Mộ Thiên Thanh vốn đã nín khóc nhưng khi nghe giọng điệu giễu cợt của anh thì bắt đầu ươn ướt, cô nhíu mày, run rẩy hỏi: “Anh… nói vậy là có ý gì?”
Lãnh Tĩnh Hàn cười sâu hơn, giọng điệu càng lạnh hơn trước, “Mộ Thiên Thanh, chẳng lể cô yêu tôi rồi à?”
Mộ Thiên Thanh kinh ngạc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cô không có cách nào đáp lại anh, giờ phút này trên mặt anh lại lộ ra vẻ khinh thường.
Rõ ràng anh vừa mới hôn cô dịu dàng như vậy, nhưng giờ đây lại ghét bỏ cô như một đôi giày cũ…
Cô yêu anh sao?
Cảm giác khó chịu vừa rồi là đã yêu anh à?
Tại sao khi cô thấy ánh mắt giễu cợt của anh thì lại khó thở tới vậy?
Mắt cô đã sớm ươn ướt, cô run rẩy nói: “Nếu như…. Nếu tôi nói đúng thì sao?”
Cô cẩn thận hỏi, thậm chí giọng điệu pha lẫn chút tự ti, cô thừa nhận mình đã yêu người đàn ông này. Coi như lúc đầu cô cho rằng anh là mặt trời nhỏ, cứ cho là cảm giác của cô không sai… nhưng nguyên nhân chính là cô đã yêu anh, không phải là mặt trời nhỏ mà chính là anh!
Nhìn dáng vẻ của cô mà tim anh như bị bóp nghẹt lại, nhưng trong lòng có đau tới đâu thì gương mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ. Vẫn trưng ra cái dáng vẻ lạnh nhạt như ngày thường, mắt ưng hơi xếch lên, lạnh lùng nói: “Nhưng thật đáng tiếc, tôi không yêu cô!”
Một câu của anh làm cô thở không nổi, cảm giác nghẹn ngào mắc kẹt ngay cổ họng, làm cô không nói được gì.
“Mộ Thiên Thanh, lúc đầu tôi đối xử tốt với cô là vì Tiêu Thần nhờ tôi làm vậy. Nếu không phải cậu ấy nhờ tôi, với thân vậy của cô căn bản không có khả năng bước vào cuộc sống của tôi.!” Giọng nói lạnh băng pha lẫn giễu cợt, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào đôi mắt có làn mi đang run rẩy. Giọng nói lạnh lùng vang lên tiếp: “Dẫn cô đi ngắm hoa hướng dương, dẫn cô đi ăn cơm mỉm cười… tất cả đều từng là nguyện vọng của Tiêu Thần, cậu ấy vì tôi mà chết, tôi phải giúp cậu ấy hoàn thành tâm nguyện!”
“Nói với cô mấy câu kia chỉ là muốn cô quên đi quá khứ, đối mặt với cuộc sống hiện tại. Tôi nghĩ Tiêu Thần cũng có suy nghĩ như vậy, cậu ấy không muốn cả đời này Tình Thiên của mình sẽ sống trong quá khứ!”
Tay của cô nắm chặt góc áo, cô sợ nghe thêm mấy câu nữa của anh thì mình sẽ chống đỡ không nổi. Cô tự nói với mình, không muốn nghe, đi thôi, cho dù lúc này có hèn mọn, có nhếch nhác cỡ nào cũng nên đi rồi.
Nhưng chân cô lại như đúc bằng chì, không thể nào nhúc nhích được!
Mộ Thiên Thanh cắn chặt răng, đôi mắt mờ mịt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cho dù không thấy rõ nhưng vẫn gắt gao theo dõi anh!
“Nếu vậy… thì sau đó… tại sao anh lại đối tốt với tôi?” Mộ Thiên Thanh run giọng hỏi, “Tặng… hoa hướng dương cho tôi… ở Newyork còn đối xử tốt với tôi!”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đối xử tốt với cô, ngoại trừ giúp Tiêu Thần ra!” Lãnh Tĩnh Hàn ngắt lời của cô, cười lạnh nói tiếp: “Mọi chuyện sau đó là tôi nghi ngờ Tiêu Thần chưa chết, cho nên mới cô ý đối xử tốt với cô để ép cậu ấy phải ra gặp mặt tôi!”
“Không phải vậy…”
Tiếng gào thét vang lên trong căn phòng làm việc to lớn, Mộ Thiên Thanh gần như là phát điên, căm tức nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cắn răng quát lớn: “Anh gạt tôi, gạt tôi có phải không?”
“Gạt cô?” Lãnh Tĩnh Hàn cười giễu cợt, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Cô không đoán được à? Chẳng phải cô cũng nghi ngờ, tại sao người đã đi nhiều năm vậy rồi mà lại đột ngột xuất hiện? Không phải cô cũng cảm thấy tôi dùng cô để ép Tiêu Thần xuất hiện sao? Sáng hôm nay cô hẹn tôi chẳng phải là muốn chứng thật suy đoán của mình à?”
Từng câu của anh càng ngày càng đậm mùi chế giễu, cùng đồng thời như mũi dao đâm thẳng vào tim cô. Sắc mặt cô dần trở nên tái nhợt đi, môi run rẩy không nói nên lời.
“Vậy ‘Tình Thiên’ thì sao? Nếu anh không phải là mặt trời nhỏ vậy tại sao lại bảo Y-crytal thiết kế ‘Tình Thiên’?” Trong mắt Mộ Thiên Thanh lóe lên một tia hy vọng xa vời, giờ đây cô như chìm vào biển cả. Trước mắt chỉ còn một cái bè gỗ này, nếu như nó cũng không có thì cô sẽ như rơi vào hầm băng.
Lãnh Tĩnh Hàn cười lạnh nói: “Nếu tôi đã biết chuyện của Tình Thiên và mặt trời nhỏ, vậy cô cho rằng… tôi không biết ‘Tình Thiên’ sao?”
Từng giọt nước mắt như những viên trân châu rơi xuống, Mộ Thiên Thanh lấy tay ôm ngực mình, cô hơi khom lưng lặng lẽ khóc, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, tay nắm chặt lại, đè nén ý nghĩ muốn đi lên đỡ cô dậy. Anh đi tới bàn làm việc của mình, giọng nói lạnh lùng không cảm xúc: “Nếu cảnh sát Mộ không còn chuyện gì để hỏi thì có thể đi được rồi. Tôi nể mặt Tiêu Thần, nên không muốn để bảo vệ đuổi cô đi đâu!”
Lời còn chưa dứt thì Mộ Thiên Thanh đột ngột xoay người chạy thẳng ra ngoài. Cô mở cửa còn chưa kịp nhìn thì đã chạy thẳng xuống lầu, lúc lướt qua Thượng Quan Mộc và Tiêu Thần cô cũng không nhìn họ, lúc đó cô chỉ có một suy nghĩ là muốn trốn đi, tới một nơi không ai tìm được.
Tầm mắt của Thượng Quan Mộc và Tiêu Thần nhìn theo bóng dáng của cô, bọn họ nãy giờ không hề nhúc nhích. Họ không biết hai người đã nói gì trong phòng, cũng không biết tại sao Mộ Thiên Thanh lại xúc động tới vậy.
Lúc Mộ Thiên Thanh chạy vào khúc quẹo thì Thượng Quan Mộc xoay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Lãnh Tĩnh Hàn rồi chạy theo Mộ Thiên Thanh…
Tiêu Thần không nhúc nhích, nụ cười nhạt của anh giờ đây trở nên hung ác và nham hiểm. Anh không quay đầu lại nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, chỉ nhìn hành lang trống trải, còn hơi nghe được bước chân của Thượng Quan Mộc đuổi theo Mộ Thiên Thanh.
Tiêu Thần hơi rũ mắt, che giấu cảm giác mất mát và đau đớn trong lòng mình. Tim của anh dường như sụp đổ khi thấy Mộ Thiên Thanh chạy đi, cả người giống như bị dây thừng trói lại.
Thiên Thanh, anh phải làm gì để vào được tim em?