Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng hậu đã làm chính thê của Hoàng đế được mười năm.
Trước đây bọn họ có tình cảm. Trong kinh đô xa hoa, Thất Hoàng tử không được sủng ái và con út của Tướng quốc thành bạn bè thân thiết ở Quốc Tử Giám, cùng trộm trứng chim cùng bắt con dế.
Tiên đế băng hà, trong kinh biến động bất ngờ, Tướng quốc bị con trai thuyết phục, giúp đỡ Thất Hoàng tử không được sủng ái lên ngôi, con út của ông là một thừa nhân, đương nhiên lên làm Hoàng hậu.
Đế Hậu tương kính tương ái, cùng quản lý quốc sự suốt ba năm.
Sau đó, lại không còn như vậy nữa.
Hoàng đế giúp đỡ võ tướng Tần An, cũng nạp con trai của Tần An vào cung. Tuy chỉ phong chức Quân thị nhưng cũng dự báo việc hắn bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của Tướng quốc.
Kế tiếp là con trai của Thượng thư bộ Hộ, con gái của Thị lang bộ Lễ, cháu trai của Tế tửu Quốc Tử Giám,… Trong bảy năm, hậu cung Hoàng đế chật đầy, mỹ nhân thành đàn.
Con trai của Tướng quốc vẫn đứng ở vị trí Hoàng hậu, dịu dàng ấm áp, khiêm tốn kín đáo.
Quyền thế địa vị trên triều đình không dịch chuyển chút nào, trở lại trong hậu cung, Phượng Nghi cung vừa đóng cổng là không thấy bóng dáng ai, cũng không dạy dỗ nhóm mỹ nhân lớn nhỏ không biết nặng nhẹ kia.
Hoàng đế và chúng mỹ nhân đã sinh ba đứa con cả trai lẫn gái, nhưng Hoàng hậu đến nay không con, có người nhân cơ hội uốn lưỡi.
Lời đồn đãi truyền vào Phượng Nghi cung, Hoàng hậu cũng không tức giận, nhìn tấu chương hôm qua rồi thờ ơ nói: “Đi ra ngoài truyền một câu, nói long tinh của Hoàng đế không được, cũng không có khả năng sinh dục. Chúng phi tử lo lắng, nên dồn dập tư thông với thị vệ, mới sinh ra những đứa trẻ này.”
Tin đồn này bùng nổ hơn chuyện Hoàng hậu thất sủng nhiều. Chỉ trong vài ngày, toàn bộ kinh thành đều bắt đầu bán thuốc giúp mang thai, khua chiêng gõ trống rao hàng.
“Đại căn hoàn Bạch gia, con trai của ngươi nhất định là của ngươi!”
“Thuốc tặng con của Lý gia, ngươi không mua, người khác tặng con tới cho ngươi.”
Trong ngoài kinh thành quá náo nhiệt, Hoàng đế ngồi không yên, nổi giận đùng đùng xông tới Phượng Nghi cung, đạp một cước đổ bàn của Hoàng hậu: “Hoàng hậu! Bôi nhọ thanh danh của trẫm thì có ích lợi với ngươi chứ!”
Hoàng hậu uể oải tiện tay nhặt lên một bản tấu chương: “Bệ hạ, bớt ăn củ cải ăn ít tỏi, trên dưới thông khí, tổn hại uy nghiêm.”
Hoàng đế rất tức giận, nhưng hắn hết cách với Hoàng hậu.
Một nửa là vì thế lực của Tướng quốc vẫn trải rộng triều chính như trước, nửa còn lại là vì ghi nhớ phần tình nghĩa quá mức mềm mại thuở thiếu thời.
Hoàng hậu thản nhiên nói: “Bệ hạ, hà tất khó chịu như thế. Các mỹ nhân trong hậu cung mỹ đều khóc lóc om sòm thương nhớ Hậu vị của ta, hẳn là cũng không ít la lối sụt sịt muốn ngài phế Hậu. Nếu ngài thực sự thương xót mỹ nhân, phế ta đi thì có sao đâu?”
Hoàng đế cười lạnh: “Hoàng hậu không vừa mắt vị phi tử nào của trẫm, không ngại cứ nói thẳng.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Yên tâm, không động vào bảo bối của ngài đâu.”
Hậu cung khoảng hơn trăm phi tần quân thị, chỉ mỗi Hoàng hậu biết rốt cuộc Hoàng đế yêu thích ai.
Là Cấp Sự Trung Hình khoa(1), một chức quan thất phẩm nho nhỏ.
(1) Hình khoa: một trong sáu khoa thời Minh Thanh, phụ trách xử lý án hình sự. Cấp Sự Trung là một chức quan đã có từ thời Tần, nhưng chỉ là một chức kèm thêm của các chức Đại Phu, Bác Sĩ, Nghị Lang v.v… với nhiệm vụ làm cận thần cố vấn cho vua trong những trường hợp đặc biệt. Đến đời Tấn, chức vụ này mới trở thành một chức quan độc lập. Nhiệm vụ của chức quan này là đọc các tấu chương và trình lên vua nội dung tóm tắt, giảo duyệt những chiếu văn được soạn thảo theo lệnh vua, xét xử những đơn từ kêu oan từ các cấp dưới v.v…
Trong đợt thi điện bảy năm trước, một cử tử(2) Vân Châu được Hoàng đế nhìn trúng vì vì dung mạo xuất chúng, thuận miệng nói một câu: “Trông ngươi đẹp đẽ như vậy, nếu vào hậu cung của trẫm thì không cần phải chịu nỗi khổ chìm nổi công văn lao hình chốn quan trường nữa, ngày mai trẫm sẽ cho phụ thân của ngươi thăng ba cấp vào kinh làm quan.”
(2) Cử tử: Chỉ những người đọc sách được đề cử tham gia thi thời khoa cử.
Nhưng cử tử kia lại đáp: “Thảo dân học hành gian khổ là vì thiên hạ muôn dân xã tắc, nếu khuôn mặt này khiến bệ hạ vui vẻ, muốn thảo dân làm chim tước trong lồng son, kính xin bệ hạ ban thưởng thảo dân một con dao găm, thảo dân tự mình phá hủy khuôn mặt họa quốc này.”
Nghe xem, cương liệt nhường nào, khí khái văn nhân thà chết không cong nhường nào.
Từ đó về sau, hồn của vua một nước bị câu đi.
Đầu tiên là bất đắc dĩ lưu người nọ ở Quốc Tử Giám.
Song cử tử kia lại nói một câu: “Bệ hạ đang chặt cánh chim cứng cỏi của ta đó sao?”
Hoàng đế cực chẳng đã chỉ có thể thả người nọ ra ngoài, đến Nghiệp Châu làm một quan huyện.
Sau ba năm, ăn nói khép nép mềm mỏng nhẹ nhàng, cuối cùng hắn đã dỗ dành người nọ trở về, làm quan ở Hình khoa.
Được gọi là coi như trân bảo, thật sự xa sợ mất, gần sợ chọc.
Thế nhưng với bên ngoài, Hoàng đế vẫn nắm tay Hoàng hậu ngày ngày, ra vẻ rất yêu thê tử cực kỳ sủng ái, khiến lòng đố kị khắp hậu cung ba ngàn đốt về hướng Phượng Nghi cung, nhưng tuyệt đối không dám liên lụy đến bảo bối vẫn ngông nghênh như lúc ban đầu của hắn.
Hoàng hậu nghĩ về những việc này, càng nghĩ càng thấy nhàm chán, lười biếng ngáp một cái: “Bệ hạ, ta nghe nói vị ở Lãng Ngọc cung hôm nay bị tiêu chảy, chuyển toàn bộ Thái Y Viện qua đó. Ngài vừa hạ triều liền chạy tới Phượng Nghi cung, cẩn thận An Quý phi cáu gắt, sẽ không cho ngài tiến vào cổng Lãng Ngọc cung đâu.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, hôm nay không đi nữa. Hắn nghênh ngang ngồi xuống, lớn tiếng nói: “Truyền lệnh Nhân Sự Phòng, đêm nay trẫm ngủ lại Phượng Nghi cung, bảo họ ghi rõ ngày tháng cho trẫm!”
Mối quan hệ giữa Hoàng hậu và Hoàng đế từ lâu đã như giẫm trên băng mỏng.
Tuy nhiên, chúng phi tần ngoài Phượng Nghi cung không biết, các đại thần trong triều đình cũng không biết.
Chỉ thỉnh thoảng khi Hoàng hậu gặp gỡ bào đệ mới than thở một tiếng không nhẹ không nặng: “Phụ thân tuổi già, đệ lại không màng chốn quan trường. Chi bằng sớm chút chặt đứt liên luỵ, mang người nhà quy ẩn Vân Châu đi.”
Người khác không biết nhưng y lại thấy rõ ràng.
Hoàng đế đã sớm chán ghét gia đình Tướng quốc tột cùng, dẫu không phế Hoàng hậu là y song sớm muộn gì cũng phải phế bỏ cánh chim ngoại thích.
Y ở trong cung đã vô dục vô cầu, nhưng vẫn luôn nắm chặt quyền nhiếp chính không chịu buông, chỉ vì sợ rằng nếu mình buông tay, Hoàng đế sẽ giết cả nhà Tướng quốc.
Hoàng đế muốn đi đâu ngủ lại chỗ phi tần nào thì tới nơi ở của phi tần đó.
Ở chỗ y, hai người chỉ ngồi bất động dưới ánh đèn, im lặng không nói gì.
Thời điểm đại hôn đã từng có một quãng thời gian ngọt ngào.
Khi ấy trong cung còn vắng lặng, nhóm phi tần của tiên đế đều chuyển đi cư trú Thái Khang cung, Lãng Ngọc cung bên này hay Uyển Trần hiên bên kia đều trống không.
Hoàng cung rộng lớn, chỉ có phu thê thiếu niên tay trong tay dạo chơi, ngắm hoa ngắm trăng, cho cá ăn quanh hồ.
Khi ấy cũng từng mười ngón đan xen, lẩm bẩm lời hứa đời đời kiếp kiếp khắc cốt ghi tâm. Hoàng đế thiếu niên thề son sắt: “Thiên hạ này là thiên hạ của ta và ngươi, vạn dặm giang sơn này là sính lễ trẫm muốn cho ngươi cả đời.”
Chỉ có quân vương ngây thơ ngu xuẩn nhất mới coi giang sơn là thứ có thể đem tặng.
Mười năm trôi qua, quân vương ngây thơ không còn ngu xuẩn, Hoàng hậu si tình cũng trở nên lãnh đạm lãnh tình.
Phu thê hai người tương kính mà xa cách, thỉnh thoảng phát giận lên nhau, chỉ lúc cãi nhau mới có thể nhớ tới chút dịu dàng thuở thiếu thời.
Một tháng nữa sẽ là kỷ niệm mười năm ngày đại hôn của Đế Hậu.
Theo thông lệ, Đế Hậu phải cầm tay nhau về quận Sùng Ngô tế tổ, cảm niệm tổ tiên từ Tây Bắc lập đại nghiệp xây dựng thiên hạ, ban phúc thái bình cho con cháu hậu thế.
Hoàng hậu không hào hứng việc này lắm, tiện tay giao cho bộ Lễ xử lý.
Tuy nhiên, lần này lại xử lý ra chuyện.
Hoàng hậu thích ăn thịt bụng của cá ngân tương, lần này đi quận Sùng Ngô bão cát đầy trời không một ngọn cỏ, chứ đừng nói chi là thứ quý giá ngon lành như cá ngân tương.
Phía thu mua của bộ Lễ muốn leo lên Tướng quốc, hao tâm tổn trí lấy lòng Hoàng hậu, còn phái mấy trăm tên người hầu nhảy vào nước sâu giá lạnh, ra sức bắt cá ngân tương.
Hồ sâu nơi sinh sản của cá ngân tương có nước và đá ngầm mọc um tùm, khi người hầu xuống nước, nhẹ thì va va chạm chạm bị thương ngoài da thịt, nặng thì bị cỏ nước cuốn lấy chân rồi chết chìm.
Một xe cá ngân tương nhưng chết mất ba mươi bảy người hầu, còn kẻ bị thương ngâm nước nhiễm trùng, phải cắt tay chân thì nhiều vô số kể.
Cha mẹ vợ con của người hầu mặc đồ tang náo loạn đến kinh thành, khóc ba ngày ba đêm ngoài cổng Thường Khánh, kiện cáo Hoàng hậu vì lợi ích cá nhân mà làm hại tính mạng dân chúng vô tội.
Chuyện liên quan đến Hoàng hậu, quan chức lớn nhỏ trong kinh không ai dám quản, nhưng Hình khoa lại có một Cấp Sự Trung không sợ trời không sợ đất.
Hắn ta biết được việc này, căm phẫn sục sôi, lập tức đưa khổ chủ vào bộ Hình, muốn thẩm tra xử lí án này.
Thẩm án tử phải có khổ chủ và bị cáo.
Khổ chủ đã khóc ròng ròng vật vã dưới công đường, còn bị cáo đương nhiên là Hoàng hậu một nước lại thản nhiên hưởng lạc trong Phượng Nghi cung.
Phải làm sao mới ổn đây?
Nhóm khổ chủ run lẩy bẩy không dám tiến lên.
Dân chúng vây quanh ngoài đại đường bộ Hình, xì xào bàn tán chỉ trỏ.
Cấp Sự Trung thất phẩm nho nhỏ gõ mộc rung trời: “Thỉnh Hoàng hậu dời bước tới Hình khoa chịu thẩm tra!”
Trong bộ Hình nào có ai dám đi bắt Hoàng hậu, không thể làm gì khác hơn là ngươi đẩy ta đẩy, trước tiên đi truyền tin cho Tướng quốc đại nhân, chỉ nói có một tên Cấp Sự Trung nhỏ điếc không sợ súng, muốn thẩm tra Hoàng hậu ở đại đường, xin Tướng quốc đại nhân mau quyết đoán. Nếu tiếp tục ồn ào, e rằng sẽ tổn hại uy nghiêm của Hoàng hậu.
Tin tức trong kinh lan truyền nhanh chóng, ngay lập tức bay vào trong hoàng cung.
Cung nhân lên tiếng như đang nói đùa: “Cấp Sự Trung nhỏ bé kia là cái thá gì chứ, dám lớn miệng đòi thẩm tra Hoàng hậu ngài.”
Hoàng hậu lại hơi nhíu mày, nuốt không trôi tách trà bên tay.
Đương nhiên Cấp Sự Trung nho nhỏ không là thứ gì, nhưng vị quan kia là bảo bối được Hoàng thượng đặt trên đầu quả tim, không dám chạm vào dù chỉ một chút đó.
Cung nhân thấy Hoàng hậu không cười, chính mình cũng không dám cười, cẩn thận khom người quỳ gối trước sảnh chính: “Hoàng hậu…”
Hoàng hậu nhắm mắt thở dài: “Không sao, đi Ngự Thiện Phòng nấu một bát canh hoa nhài lại đây, ta hơi mệt, tạm không tiếp khách.”
Quan nhỏ thất phẩm muốn thẩm tra Hoàng hậu, chuyện nhất thời huyên náo sôi sùng sục, toàn bộ kinh thành đều biết việc này. Các quan viên trước nay không hợp với phe Tướng quốc nhộn nhịp phái người đến Hình khoa xem trò vui.
Phượng Nghi cung đóng cửa từ chối tiếp khách, Hoàng hậu chỉ nói mệt mỏi, phải tĩnh dưỡng.
Sự tình càng ầm ĩ càng lớn, Hoàng thượng ngồi không yên trong Bàn Long điện, hùng hổ lao vào Phượng Nghi cung: “Hoàng hậu, bây giờ khắp thiên hạ đều đang nói Hoàng hậu ngang ngược càn rỡ, phẩm hạnh bất chính, nhưng ngươi lại có thể ngồi yên cơ đấy.”
Hoàng hậu lãnh đạm nói: “Hoàng thượng, Ngự Thiện Phòng đưa một bát canh hoa nhài tới, dù ngài muốn phế Hậu, cũng xin hãy để ta dùng hết canh rồi nói.”
Hoàng thượng nhìn chén canh hoa óng ánh long lanh, sắc mặt âm trầm thoáng trở nên phức tạp.
Canh hoa nhài thanh tâm, dưỡng mắt, thả lỏng não bộ, dưỡng thần.
Năm đó Hoàng hậu đi học ở Quốc Tử Giám, phủ Tướng quốc thường phái người đưa canh hoa nhài đến.
Hoàng đế không được tiên hoàng sủng ái, tất nhiên là không ai quan tâm.
Bởi vậy mỗi lần đưa đồ chơi đồ ăn cho con út, Tướng quốc đều sẽ đưa nhiều thêm một phần, để Thất Hoàng tử nhỏ tuổi không đến nỗi quá mức cô độc không ai thương yêu.
Hoàng thượng tức giận nhưng lại không biết nên giận ai, dứt khoát giật lấy bát canh hoa nhài rồi uống một hơi cạn sạch.
Hoàng hậu chậm rãi hỏi: “Cướp canh hoa nhài của ta, bệ hạ có cảm thấy nỗi lòng an bình hơn không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");