Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chính Thê - Mnbvcxz
  3. Chương 12
Trước /32 Sau

Chính Thê - Mnbvcxz

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cốc chủ chậm rãi hỏi: “Có chuyện gì?”

Hoàng thượng trả lời: “Cứu người.”

Cốc chủ hờ hững hỏi tiếp: “Chết thế nào?”

Tim phổi Hoàng thượng lại bắt đầu đau nhói, hắn nói: “Thân trúng kịch độc, hoa Cách Thế…”

Cốc chủ: “Không thể cứu được, về đi.”

Hoàng thượng cả giận: “Thế nhân đều nói cho dù là xương khô thi hài, Quỷ y cũng có thể kéo người trở về từ trước mặt Diêm vương. Hôm nay Trẫm muốn mang Quỷ y hồi kinh!”

Cốc chủ nói: “Ngươi biết hoa Cách Thế là gì không? Hoa Cách Thế, trăm năm mới nở một lần, phàm nhân thế tục cả đời không được hơn trăm tuổi, muốn ngắm lần thứ hai cũng chỉ có thể chờ kiếp sau gặp lại.”

Hoàng thượng nắm dây cương, khí huyết trong lồng ng.ực cuồn cuộn nhức nhối, một ngụm máu tươi phun trên mặt tuyết. Hắn khàn giọng nói: “Trẫm không quan tâm Hoa Cách Thế bao lâu mới nở, trẫm muốn gặp Quỷ y. Địa ngục hoàng tuyền, Vong Xuyên Nại Hà, trẫm không quản, trẫm phải cứu Hoàng hậu. Trẫm là thiên tử, muốn đòi mạng từ Diêm vương, có gì không thể!”

Cốc chủ cười nhạo một tiếng, nói: “Thế ngươi tới hoàng tuyền gặp đi.”

Hoàng thượng vung roi: “Giết ông ta!”

Bảy ngàn thiết kỵ xông về phía trước.

Người trên núi rút kiếm lao lên, chỉ trong chớp mắt, hơn chục kẻ đằng trước đã bay vút lên không trung.

Hoàng thượng tái mét mặt, đột ngột từ trên lưng ngựa nhảy lên, tự mình giơ kiếm nghênh chiến.

Cốc chủ cười lạnh: “Chỉ bằng công phu khoa chân múa tay ấy của ngươi mà cũng xứng đánh với ta!”

Hoàng thượng là hoàng tử, từ nhỏ học nhiều mà hỗn tạp, còn bận bịu chính vụ quanh năm, sao có thể đánh được lão quái vật tu hành ngàn năm như Cốc chủ Tiêu Dao cốc?

Sau vài lần giao phong, Hoàng thượng bị đánh lùi về sau mấy bước, miệng hộc máu tươi, giận không kìm được.

Cốc chủ nói: “Ngươi là Hoàng đế, ta không thể giết ngươi. Trở về làm vai trò Hoàng đế của ngươi cho tốt đi. Tiêu Hạo Trần uống thuốc độc tự sát, dù ngươi đuổi theo tới hoàng tuyền, cũng chưa chắc y đã muốn gặp ngươi.”

Hoàng thượng ngơ ngác đứng giữa tuyết lớn ngập trời, nhìn xa xăm về hướng Tiêu Dao cốc: “Trẫm… Là thiên tử, trẫm muốn y sống, Diêm vương gia không giữ được y.”

Thấy dáng vẻ lảo đảo chực ngã của Hoàng thượng, Cốc chủ không khỏi sinh lòng thương hại, tùy tiện đưa ra chủ ý xấu: “Quỷ y không cứu sống được xác thối, nếu có lòng thì bệ hạ có thể rộng rãi chiêu mộ thần côn trong thiên hạ, chưa biết chừng sẽ có thần côn nào đó thật sự có bản lĩnh, giúp bệ hạ qua lại giữa hai giới âm dương.”

Hoàng thượng thất hồn lạc phách rời khỏi.

Đứng trong bóng tối nhìn tình cảnh này, Hoàng hậu yên lặng không lên tiếng.

Cốc chủ quơ quơ quạt xếp: “Đừng nhìn nữa, để tự hắn hiểu ra đi.”

Hoàng hậu cười khổ: “Ta sợ hắn làm thật, cầu tiên hỏi thuốc khắp nơi, ngược lại lại trở thành tai họa của thiên hạ bách tính.

Cốc chủ nhẹ giọng nói: “Chính ngươi còn chưa sống rõ ràng, tại sao vẫn nhớ thương thiên hạ bách tính? Đi thôi, ngươi mang thai, đứng lâu trong tuyết cũng không tốt.”

Hoàng hậu vô thức cúi đầu nhìn bụng dưới của mình.

Cốc chủ cơ trí bổ sung một câu: “Muốn phá thai không? Tìm lão bất tử ấy, lão phá thai rất thành thạo.”

Hoàng hậu cười khổ: “Không cần làm phiền Quỷ y tiền bối, ta…”

Cốc chủ nói: “Thế trở về hầm con gà ăn đi, gà rừng của Tiêu Dao cốc có mùi vị rất ngon, đại bổ.”

Hoàng hậu: “Nãy thấy Cốc chủ ra tay, động tác như mây trôi nước chảy, dễ dàng nhẹ bỗng, không biết Cốc chủ có thể hay không…”

Cốc chủ cười híp mắt: “Gọi sư phụ.”

Hoàng hậu sửng sốt.

Cốc chủ nói: “Gọi sư phụ, ta sẽ dạy võ công cho ngươi. Không nói vô địch thiên hạ, ít nhất dư sức đánh đứa trẻ xui xẻo vừa rồi.”

Hoàng hậu quả thực muốn học võ công.

Thời niên thiếu y từng có căn cơ, nhưng công tử thế gia phải học nhiều thứ lắm, tự vệ còn có thể, song nếu muốn chinh chiến sa trường…

Hoàng hậu hít sâu một hơi, thuận theo mà gọi ra khỏi miệng: “Sư phụ.”

Y vốn tưởng rằng đời này mình nhất định phải chết trong thâm cung, không thấy đất trời, càng không cách nào thực hiện chí hướng.

Tuy nhiên cố tình ý trời trêu ngươi, y còn sống, cũng thoát khỏi trói buộc từ thân phận Hoàng hậu.

Từ đó về sau, y không còn là Tiêu Hoàng hậu, không còn là xác sống như củi mục trong thâm cung, không còn là… Chính thê của Đế vương.

Y chỉ là một con người, sống, có tư tưởng, có hoài bão, sống vì chính mình.

Trở về Tiêu Dao cốc, gốc hoa Cách Thế này đã khô héo.

Quỷ y đang cẩn thận gỡ xuống trái cây từ trên cành hoa nhỏ tàn lụi.

Hoàng hậu gọi: “Cốc chủ…”

Cốc chủ gõ quạt xếp: “Gọi ta là gì?”

Hoàng hậu đành phải đổi giọng: “Sư phụ.”

Bấy giờ Cốc chủ mới hài lòng gật gật đầu: “Đi đi, nghỉ ngơi. Bắt đầu từ ngày mai, vi sư sẽ dạy con luyện kiếm.”

Hoàng hậu đi nghỉ ngơi.

Quỷ y chậc lưỡi: “Tử bất lão, ngươi lại mắc bệnh cũ à?”

Cốc chủ nói: “Ta sống mấy trăm năm chỉ có mỗi sở thích này, không được sao? Hơn nữa ngươi không hiểu đâu, trông Tiêu Hạo Trần đã trải qua biết bao tang thương gần như sắp sụp đổ, nhưng thực tế trong xương cốt không khác gì con mèo mà lần trước ta nhặt được, ngốc nghếch.”

Hoàng hậu sống ở Tiêu Dao cốc một năm.

Ngày thường, nếu không phải là cùng Cốc chủ so chiêu thì là giúp Quỷ y giã thuốc.

Một năm qua, chẳng những võ công tiến bộ vượt bậc, mà thậm chí còn biết rất nhiều về độc dược.

Quỷ y vô cùng vui mừng, khuôn mặt nửa thanh tú tuấn mỹ nửa già nua kh.ủng b.ố cười rộ lên, vỗ vỗ vai Hoàng hậu: “Không tồi không tồi, học rất nhanh. Đến đây, ta sẽ dạy cho ngươi một phương thuốc…”

Cốc chủ đi ra từ trong phòng, lắc quạt xếp và hỏi: “Hạo Trần, khi nào con rời cốc?”

Hoàng hậu im lặng chốc lát rồi đáp: “Con nghe nói quận Sùng Ngô đang tuyển quân, định đi thử xem sao, chẳng qua là cần Quỷ y tiền bối tương trợ.”

Quỷ y nói: “Ta biết ngươi muốn cái gì, nhưng mặt nạ da người không phải là thứ gì tốt, ngươi nhớ kỹ, cách mỗi mười lăm ngày phải tháo mặt nạ xuống, dùng ngọc lộ rửa sạch, hong khô một đêm, sau bình minh lại đeo lại từ đầu. Bằng không, sẽ nát mặt.”

Hoàng hậu: “Đa tạ tiền bối.”

Cốc chủ lên tiếng: “Con đến quân doanh, không tiện dẫn Heo Con theo, chi bằng ở lại Tiêu Dao cốc đi, ta nuôi cho con.”

Sắc mặt Quỷ y trở nên vi diệu.

Hoàng hậu cảm kích không thôi: “Đa tạ sư phụ.”

Cốc chủ: “Đi dọn dẹp đồ đạc đi, ngày mai lên đường.”

Hoàng hậu đi thu dọn đồ đạc.

Thực ra y không thứ gì có thể thu dọn. Lúc trước y được Cốc chủ mang từ trong hoàng cung tới Tiêu Dao cốc, trên người chỉ có một thân y phục lụa trắng. Một năm này sống ở Tiêu Dao cốc, ngược lại thêm không ít thứ linh tinh.

Con trai y đã bốn tháng rồi.

Trông trắng mịn đáng yêu, nghịch ngợm vô cùng.

Hoàng hậu còn chưa nghĩ ra nên đặt tên đứa bé là gì, nhưng Cốc chủ ngày nào cũng gọi Heo Con Heo Con, gọi mãi tạo thành phản xạ có điều kiện.

Chỉ cần có người hô một tiếng “Heo Con”, đứa bé trong tã lót sẽ cười khanh khách đầy thích thú.

Hoàng hậu dở khóc dở cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non nớt mềm mại của con trai: “Con sẽ không thật sự coi mình là một bé heo nhỏ đấy chứ?”

Heo Con nghe thấy có người gọi mình, cười càng vui vẻ hơn.

Hoàng hậu cười dịu dàng: “Cũng được, làm heo con cũng tốt hơn làm hoàng tử.”

Thằng nhóc cười khúc khích, bắt lấy ngón tay Hoàng hậu.

Hoàng hậu nói: “Cha phải đi vắng một quãng thời gian, tới quận Sùng Ngô tham quân, điều tra rõ nguyên nhân tử vong của thúc phụ con. Khi cha tìm ra manh mối, cha sẽ đón con đến quận Sùng Ngô, được không?”

Quỷ y và Cốc chủ đang làm cỏ trong vườn thảo dược.

Quỷ Y nói: “Tử bất lão, tiểu mỹ nhân của ngươi sắp chạy mất rồi, có phải là suy xét đi ra nhặt thêm một đứa về không?”

Cốc chủ chậm rãi đáp: “Gấp cái gì, không phải để cho ta nuôi Heo Con à? Hơn nữa, sinh hai con không tốt. Hạo Trần còn sống, ta nhặt thêm đứa thứ hai nào có tinh lực để hầu hạ chứ?”

Đêm khuya, Hoàng hậu dỗ Heo Con đi vào giấc ngủ.

Heo Con còn rất nhỏ, lúc ngủ há miệng khò khè khe khẽ.

Hoàng hậu bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Cốc chủ đang đứng trên núi, nhìn về biển Bắc ở phía xa.

Hoàng hậu đi tới hỏi: “Sư phụ còn chưa ngủ ạ?”

Cốc chủ nói: “Ngày mai con phải khởi hành đi quận Sùng Ngô, tối nay nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.”

Hoàng hậu đáp: “Con không ngủ được.”

Cốc chủ tiếp tục: “Ta đã phái người đi điều tra cái chết của Tiêu Cảnh Lan. Quân Sùng Ngô không ai biết tại sao cậu ta chết, cũng không ai biết rốt cuộc Thích Vô Hành đã làm gì. Con tới đó, cũng không có ý nghĩa gì lớn.”

Hoàng hậu: “Cảnh Lan chết không rõ ràng, nếu không điều tra kỹ lưỡng chuyện này, cả đời con cũng không được giải thoát.”

Cốc chủ gật đầu: “Không sai, không sai, là nên điều tra tỏ tường. Đúng rồi, nói cho con thêm chuyện này. Người chồng cũ kia của con đã thật sự tìm không ít thần côn nuôi ở trong cung, chiêu hồn con mỗi ngày đấy. Thiên hạ vô số kỳ nhân, chưa biết chừng có người quả thực có bản lĩnh. Nếu con cảm thấy hồn phách bất ổn, nhớ mau chóng về Tiêu Dao cốc, tránh bị người ta chiêu mất hồn.”

Hoàng hậu đáp: “Đa tạ sư phụ.”

Gió bên bờ biển Bắc rất lạnh, Hoàng hậu quay đầu nhìn về phía tấm mặt nạ của Cốc chủ, luôn cảm thấy trông rất quen mắt, dường như đã thấy qua ở đâu rồi.

Vì vậy Hoàng hậu hỏi: “Sư phụ vẫn luôn đeo chiếc mặt nạ này, vì mặt nạ là thứ gì quan trọng sao?”

Cốc chủ thản nhiên nói: “Nếu muốn nhìn mặt sư phụ thì cứ việc nói thẳng.”

Hoàng hậu chột dạ xoa xoa mũi.

Có lẽ do khí chất lão hủ đã trăm tuổi trên người Cốc chủ quá mạnh mẽ, làm một người có tuổi tác không nhỏ như y cảm thấy mình giống hệt một đứa trẻ.

Cốc chủ ngoái đầu nhìn Hoàng hậu, cười nhẹ: “Cho con nhìn một lần cũng không sao.”

Dứt lời, Cốc chủ hờ hững tháo mặt nạ xuống trong ánh sáng ban đêm.

Ánh mắt của Hoàng hậu tan rã trong nháy mắt, hồi lâu sau mới chậm rãi thốt ra một câu: “Sư phụ, ngài vẫn nên… Đeo lên đi.”

Cốc chủ nói: “Thế nhân tham dục, hoàng thất Diệp gia chảy xuôi dòng máu tham lam thâm độc trong xương. Vùng đất dưới chân con chính là phủ Mạc Bắc hầu ngày xưa. Mạc Bắc hầu dựng lên lồng giam nuôi dưỡng giao nhân ở rặng đá ngầm Trữ La, cung cấp cho các quyền quý kinh thành tiêu khiển. Nếu sinh ra đã mang ngọc bích thì nên có sức tự vệ. Nếu không có sức tự vệ, ắt sẽ bị tham niệm của thế nhân nuốt chửng hầu như không còn. Hạo Trần, chồng cũ của con chính là yêu vật tham lam tột cùng, nếu không muốn bị hắn ăn tươi nuốt sống thì phải làm hắn cảm thấy sợ hãi, hắn mới biết kính con, thương con, cũng trân trọng con.”

(1) Trích từ câu: Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội/ 匹夫无罪,怀璧其罪: thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Nghĩa đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa bóng là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại, xuất xứ từ “Xuân thu Tả truyện – hoàn công thập niên”.

Hoàng hậu thoáng mờ mịt: “Sư phụ, ngài đang khuyên con…”

Cốc chủ làm bộ làm tịch mà thở dài: “Nếu con thật sự vô tâm thì cũng thôi. Nếu vẫn yêu, ta từ trước đến giờ là người tốt bụng khuyên hòa hợp không khuyên chia ly…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /32 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lục Tường Vi

Copyright © 2022 - MTruyện.net