Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng hậu giật giật khóe miệng, nhưng chung quy không tiến lên ngăn cản.
Bây giờ y đã không còn là Tiêu Hạo Trần mà chỉ là một tướng lĩnh bình thường, Hoàng thượng muốn quậy tung trời đất, y không quản được, cũng không muốn quản.
Thần côn lấy máu của Hoàng thượng vung khắp mặt đất, sau đó thấp giọng ngâm một bài tế ca.
“Tây Cương như thung lũng, Bắc Sơn dài tận cùng, nơi hoàng tuyền xa xôi, người mất nhìn lại quê… Cố nhân trở về, trở về, trở về…”
Hoàng thượng trầm mặc nhìn thần côn nhảy nhót tưng bừng. Hắn gầy đi rất nhiều, gò má hõm lại tang thương, tôn lên cung mày cao hơn, hốc mắt càng thêm sâu thẳm, trong đôi mắt đen rực cháy đau đớn và khát vọng.
Hắn vẫn tỉnh táo, nhưng thật giống như đã điên rồi.
Kiên nhẫn nghe thần côn niệm xong, Hoàng thượng quay đầu lại trông thấy người tướng quân trẻ tuổi xa lạ đang uống rượu dưới tàng cây.
Đêm rất tối, hắn không thấy rõ mặt của người kia, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người gầy yếu mơ hồ, tay áo phấp phới, khí chất cô độc lạnh nhạt.
Trong rất nhiều năm tháng trước đây, hắn đứng xa xa ngoài Phượng Nghi cung nhìn hình bóng trước cửa sổ, cũng là dáng vẻ thế này.
Mờ ảo, lạnh lẽo, dường như hơi thở người sống đã sớm bị thâm cung rút cạn, chỉ còn một bộ túi da xương xẩu, kiên cường chống đỡ không chịu chết đi.
Hoàng thượng lại thoáng ngẩn ngơ, không khỏi nhanh chân tiến lên, giơ tay đoạt lấy bầu rượu trong tay tướng quân và tức giận nói: “Tướng lĩnh chấp hành trong quân có thể uống rượu khi làm nhiệm vụ sao?”
Hoàng hậu cười: “Bệ hạ, đây là trà táo tàu, nâng cao tinh thần tỉnh táo não bộ, thơm ngọt ngon miệng, bệ hạ không ngại nếm thử xem?”
Hoàng thượng không nếm thử, hắn và một tướng quân xa lạ im lặng nhìn nhau dưới ánh trăng mờ mịt nơi biên cảnh xa xôi, tựa hồ muốn xuyên qua khuôn mặt lạ lẫm kia nhìn thấy một chút gì đó của quá khứ.
Lúc trước ở trong cung, Hoàng hậu bị khống chế khắp nơi, vừa yêu vừa sợ phu quân của mình, càng ngày càng xa cách.
Bây giờ trên người y không còn lồng giam xiềng xích, hơn nữa còn hơi bị ảnh hưởng bởi tính cách hoang đường vô lý của Cốc chủ, bắt gặp dáng vẻ hồn vía lên mây của vua một nước, y nảy sinh tâm tư muốn trêu chọc.
Y gõ nhẹ lên mu bàn tay Hoàng thượng, nói: “Bệ hạ đừng nhìn, có nhìn nữa thì mạt tướng vẫn chỉ có một bề ngoài bình thường, không lọt được vào mắt bệ hạ, cũng không lên được long sàng đâu.”
Hoàng thượng xanh mét mặt mày, hắn nhéo nhéo gương mặt tầm thường của vị tướng quân trẻ tuổi kia, xoa nhẹ mấy lần.
Hoàng hậu kinh hồn bạt vía vì bị x.oa n.ắn, chỉ lo tấm da giả bị bóc xuống.
May mắn Hoàng thượng chỉ xoa nhẹ hai lần liền buông tay ra, hung dữ nói: “Với gương mặt tầm thường thế này, dù cợt nhả ra hoa cũng không lên được long sàng đâu, đừng giở trò trước mặt trẫm, cút.”
Hoàng hậu ngoan ngoãn cút đi.
Y cũng không muốn bị một con sói hoang nổi điên xé xác, bây giờ là y Tả Phong Tướng quân Trần Cứu Nhân, ngày mai còn phải hộ tống Hoàng thượng tiến vào núi Trường Dạ.
Hoàng thượng nói: “Cút về trước đã.”
Hoàng hậu bất đắc dĩ trở về: “Bệ hạ có gì phân phó ạ?”
Hoàng thượng im lặng hồi lâu rồi nói: “Từ khi Hoàng hậu mất, trẫm ăn không biết vị, đêm không thể chợp mắt, trong cung từ phi tần xuống cung nhân đều ào ào bắt chước Tiêu Hoàng hậu, học cử chỉ, học trang phục, ai nấy vượn mượn mũ người(1), nực cười cực kỳ. Ngươi không phải phù hợp, về sau cũng đừng học cách nói chuyện của Tiêu Hoàng hậu, trẫm nghe nhức tai.”
(1) Vượn mượn mũ người (Mộc hầu nhi quan): là một thành ngữ, lần đầu tiên xuất hiện từ “Sử ký Hạng Vũ Bản Kỷ” của Tư Mã Thiên thời Tây Hán, đề cập đến sự xuất hiện của một con khỉ đội mũ và ăn mặc như một con người; nó là một phép ẩn dụ cho việc chú trọng hình thức, tô vẽ cho đẹp, cho mĩ miều ở bên ngoài vì không biết được thực chất bên trong của mình là tồi kém, xấu xí, ví như loài khỉ không biết mình là xấu, tưởng đội mũ nón vào sẽ xinh đẹp và được người khen
Hoàng hậu: “…”
Hoàng thượng phất phất tay: “Đi đi.”
Hoàng hậu yên lặng rồi làm bộ làm tịch thi lễ một cái, nhỏ nhẹ hô: “Mạt tướng xin cáo lui —— “
Không chờ Hoàng thượng nổi giận, Hoàng hậu đã bước ra xa vài mét, tiến vào trong doanh trướng.
Y lấy từ trong bọc hành lý ra mấy chục loại thuốc viên mà Quỷ y cho mình, tìm được một loại thuốc có thể thay đổi giọng nói trong thời gian ngắn, bất đắc dĩ nuốt xuống.
Sáng sớm hôm sau, khi Hoàng thượng đang say giấc thì ngoài trướng bỗng vang lên tiếng hô to như tiếng chiêng: “Bệ hạ —— lên đường —— “
Hoàng thượng bị doạ sợ tới mức trán toát mồ hôi, khoác áo lót lao ra khỏi doanh trướng, gào thét: “Yêu ma quỷ quái từ đâu tới!”
Tả Phong Tướng quân trẻ tuổi cười giả lả, hét khản giọng: “Bệ hạ, khởi hành thôi!”
Sắc mặt Hoàng thượng sa sầm, hắn mỏi mệt day trán, âm trầm nói: “Đi.”
Trong núi Trường Dạ không có đường đi, sau khi đi bốn, năm dặm thì đến ngựa cũng không thể cưỡi.
Hoàng hậu đành phải phái một nhóm người dựng trại đóng quân và trông coi ngựa tại chỗ, những người còn lại cùng Hoàng thượng tiếp tục đi bộ vào sâu vào trong núi.
Thần côn ở đằng trước vừa lẩm nhẩm vừa nhìn la bàn, trông như một ông lão khô gầy lưng còng, nhưng leo lên núi như bay.
Hoàng hậu thầm thấy buồn cười: “Tiên nhân, ngài đang tìm gì vậy?”
Thần côn nói: “Lão phu đang tìm quỷ hồn của Tiêu Hoàng hậu.”
Tiêu Hoàng hậu đang sống vui vẻ đau cả đầu, buồn cười hỏi: “Tìm được không?”
Đôi mắt thần côn đột nhiên sáng lên: “Tránh ra tránh ra, để lão phu tìm chốn ở của Tiêu Hoàng hậu!”
Dứt lời, thần côn đẩy Hoàng hậu ra, chạy về phương hướng mà kim Âm Dương chỉ, hô to: “Bệ hạ! Bệ hạ! Bên này, nhất định là bên này!”
Hoàng hậu lắc đầu, thầm thở dài.
Tìm đi, có thể tìm tới mới là lạ.
Tuy nhiên, Hoàng thượng lại giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng đi theo bước chân thần côn.
Nhưng kim Âm Dương đã mất hiệu lực lần nữa, xoay loạn lung tung.
Hoàng thượng thất vọng im lặng, đấm mạnh vào thân cây.
Bọn họ đi bộ một ngày trời ở nơi núi rừng hoang vu, đến đêm thì hạ trại bên bờ sông.
Hoàng hậu ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, nhớ tới lời dặn dò của Quỷ y.
Vào ngày mùng một và mười lăm hàng tháng, phải tháo mặt nạ, rửa sạch mặt rồi bôi thuốc mỡ lên, đeo lại trước bình minh.
Vì thế y chủ động nhận trực đêm, thừa dịp bóng tối mông lung trời đất tĩnh mịch, y chậm rãi tháo mặt nạ bên bờ sông, dùng nước sông rửa sạch keo mềm trên mặt, bôi thuốc mỡ do Quỷ y đưa cho mình, sau đó thở một hơi dài, nằm bên bờ sông lặng lẽ ngắm bầu trời.
Trăng sao trong trẻo, đất trời trong lành yên bình, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh của côn trùng.
Cảnh đêm thế này khiến y nhớ tới thời niên thiếu ở Quốc Tử Giám.
Có lúc bài vở nặng nề, bọn họ sẽ ôn tập bài học, đọc viết thơ văn trắng đêm tại lớp học.
Một ngọn nến, một bình trà xanh.
Ngoài cửa sổ là tiếng côn trùng và tiếng lá cây, trong phòng là tiếng giấy bút khe khẽ.
Tháng ngày như thế, giống như chuyện đời trước vậy.
Đang nằm chờ thuốc mỡ trên mặt khô đi, Hoàng hậu chợt nhìn thấy một ngọn đèn sáng lên trong doanh trướng Hoàng thượng.
Hoàng thượng ngái ngủ mơ màng ngáp một cái, cầm đèn lồng bước ra khỏi doanh trướng.
Hoàng hậu còn chưa đeo mặt nạ, sốt ruột đành phải xoay người nhảy xuống sông, nín thở ẩn thân, chờ Hoàng thượng quay về.
Hoàng xách đèn lồng đi đến bờ sông, trầm mặc ngồi trên tảng đá ven bờ, lẩm bẩm: “Hạo Trần, trẫm không ngủ được.”
Hoàng hậu nín thở dưới sông, thầm cầu khẩn Hoàng thượng mau đi về.
Nhưng Hoàng thượng lại không có ý định trở về, một mình nhìn dòng sông cạn chầm chậm chảy xuôi, xoa xoa trán, lẩm bẩm nói: “Hạo Trần, trẫm ngủ không được.”
Hoàng hậu nghĩ thầm, ngươi ra ngoài hóng gió lạnh thì càng không ngủ được.
Hoàng thượng tiếp tục: “Hai năm rồi, ngươi rời bỏ trẫm đã tròn hai năm. Trong hai năm này, trẫm luôn mất ngủ, trẫm luôn tự hỏi không biết lúc trước liệu trẫm có còn cách nào khác để giữ lại ngươi hay không, liệu có thể làm ngươi đau lòng hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, trời đã sáng rồi.”
Hoàng hậu yên lặng ngồi xổm trên một tảng đá lớn dưới nước.
Hoàng thượng cười khổ: “Nếu con của chúng ta có thể sống sót, bây giờ chắc nó đã biết đi rồi nhỉ?”
Hoàng hậu ngẩn ngơ, y cũng đã lâu chưa gặp Heo Con, không biết Heo Con được sư phụ và Quỷ y tiền bối nuôi dưỡng thế nào rồi.
Hoàng thượng thở dài, tay nhặt một hòn đá ném xuống sông.
Hoàng hậu đang cố gắng nín thở dưới nước thì thình lình bị một viên đá nhỏ rơi trúng đầu.
Y tức giận đổi chỗ trốn.
Hoàng thượng lại thở dài, nhặt viên đá thứ hai ném xuống sông.
Hoàng hậu vừa tìm xong chỗ để ngồi xuống, lại có một hòn đá khác rơi trúng đầu.
Hoàng thượng ném hai hòn đá, cũng cảm thấy không có gì vui, từ dưới đất đứng dậy.
Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng người này đã chuẩn bị trở về.
Nhưng Hoàng thượng lại đứng bên sông, vén vạt áo lên.
Hoàng hậu hoảng sợ trợn tròn mắt.
Người này… Người này hắn muốn… Hắn muốn làm gì!!!
Hoàng thượng tháo thắt lưng hướng ra dòng nước chảy xuôi.
Dẫu là thiên tử cao quý thì vẫn có lúc gặp chuyện gấp của người bình thường, bờ sông vắng vẻ là nơi đi tốt nhất của những thứ bẩn thỉu.
Hoàng hậu ngẩng đầu, xuyên qua ánh đèn mờ mờ nhìn thấy rõ ràng vật kia, vừa xấu hổ vừa sốt ruột, cuối cùng không nhịn được nữa, nhảy khỏi mặt nước, giận dữ rống lên: “Ngươi dừng lại cho ta!!!”
Hoàng thượng ngơ ngác đứng ở bờ sông, nhờ vào ánh trăng mờ nhạt nhìn về phía gương mặt mà mình thương nhớ ngày đêm, như thể ở trong mơ, lại giống như đang ở hoàng tuyền: “Hạo Trần…”
Hoàng hậu ngậm miệng không dám nói nữa, chỉ sợ Hoàng thượng phát hiện giọng nói khó nghe của y bây giờ.
Hoàng thượng tiến lên trước một bước: “Hạo Trần, ngươi… Ngươi chịu gặp trẫm… Ngươi rốt cuộc đã chịu gặp trẫm sao…”
Hoàng hậu lùi lại một bước, không biết nên giải quyết tình huống trước mắt như thế nào. Y thậm chí còn có thể nhìn thấy khối khổng lồ dưới đ.ũng q.uần của Hoàng thượng đang đứng thẳng trong gió đêm.
Hoàng thượng sốt sắng đuổi theo: “Hạo Trần!”
Song hắn lại không chú ý dưới chân, một cước đạp hụt rơi xuống sông.
Hoàng hậu vội vàng chạy tới, nhân lúc Hoàng thượng còn đang bị sặc nước, y chém một chưởng vào gáy Hoàng thượng làm hắn bất tỉnh.
Ngay sau đó, Hoàng hậu luống cuống đẩy Hoàng thượng lên trên, ngồi xổm bên bờ sông tranh thủ thời gian đeo lại mặt nạ.
Các binh sĩ đang tuần tra nơi khác nghe thấy động tĩnh lần lượt chạy tới: “Tướng quân! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoàng hậu trả lời: “Bệ hạ ban đêm mộng du, sơ ý ngã xuống sông. Mau dìu bệ hạ về lều thay quần áo.”
Binh lính hô: “Tướng quân, Hoàng thượng đã hôn mê!”
Hoàng hậu im lặng chốc lát: “Hoàng thượng bị đập đầu trong nước, không có gì đáng ngại.”
Các binh sĩ ba chân bốn cẳng đi khiêng Hoàng thượng, lại bất ngờ phát hiện quần của Hoàng thượng… Tụt xuống…
Các binh sĩ liếc nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ quái.
Mộng du… Sao còn cởi quần?
Chẳng lẽ là…
Các binh sĩ quay đầu nhìn về phía tướng quân đang vắt quần áo ướt.
Tuy tướng quân có tướng mạo tầm thường, song tư thái khí chất ưu tú, lẽ nào Hoàng thượng…
Hoàng hậu chột dạ trước những ánh mắt kỳ quái kia, nặng nề ho một tiếng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");