Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chính Thê - Mnbvcxz
  3. Chương 15
Trước /32 Sau

Chính Thê - Mnbvcxz

Chương 15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Các binh sĩ lúc này mới khiêng Hoàng thượng trở về lều trại, ba chân bốn cẳng ấn tim phổi rồi thay quần áo.

Hoàng thượng ngủ mê man ba canh giờ mới tỉnh lại, lúc mở mắt ra đã bình minh.

Bất chấp cảm giác chóng mặt khó chịu, hắn lao như điên tới bờ sông, định nhảy xuống nước tìm người.

Thần côn kinh hoảng kéo Hoàng thượng: “Bệ hạ! Bệ hạ!”

Hoàng thượng thở hổn hển nói: “Hạo Trần… Hạo Trần ở trong sông… Tối qua trẫm trông thấy y… Hạo Trần ở ngay trong sông!”

Thần côn vội vàng nói: “Bệ hạ, núi Trường Dạ tụ tập yêu ma, thường xuyên có ma trành(1) lừa gạt dụ người tự sát. Tối qua bệ hạ bị vài thứ không sạch sẽ che mắt rồng, đợi sau khi lão phu thanh tẩy linh hồn thân thể của bệ hạ, tương lai sẽ không còn bị quấy nhiễu như lần này nữa.”

(1) Ma trành hay còn gọi là hổ trành, ma cọp. Được miêu tả trong văn hóa Việt Nam là một loại ma được hình thành khi một người bị hổ ăn thịt.

Hoàng thượng chậm rãi lùi về sau hai bước, đau khổ nhắm mắt lại: “Ý ngươi là, ma trành trong núi, sẽ biến ảo ra mong muốn trong lòng trẫm… Đúng không…”

Thần côn đáp: “Vâng vâng vâng, bệ hạ cũng không được để yêu vật mê hoặc tâm trí.”

Hoàng thượng nói: “Ngươi gọi y đi ra.”

Thần côn: “???”

Hoàng thượng thấp giọng nói: “Trẫm… Trẫm muốn gặp Hoàng hậu một lần, dù cho… Dù là giả, trẫm cũng muốn nhìn thêm…”

Thấy thần côn đáng thương, Hoàng hậu không thể làm gì khác hơn là tiến lên giải quyết: “Bệ hạ, chúng ta còn cần một ngày để vượt qua ngọn núi này, nếu không xuất phát sớm, sợ rằng sẽ bị mắc kẹt trên núi qua đêm đấy.”

Hoàng thượng đành phải tạm thời từ bỏ kế hoạch ép thần côn triệu hoán ma trành cho hắn, rồi chuẩn bị lên núi.

Hắn quay đầu lại nhìn tướng quân trẻ tuổi kia, bỗng nhiên nhíu mày: “Ngươi bị ong vò vẽ đốt à?”

Hoàng hậu sửng sốt sờ sờ mặt, bấy giờ mới phát hiện tối hôm qua y đeo lại mặt nạ quá vội vàng, khiến gương mặt hơi lệch, phần mặt bên trái trông như sưng lên.

Hoàng hậu sợ mình bại lộ thân phận, đành cười rồi ồm ồm nói: “Dạ, bệ hạ, đêm qua mạt tướng bị ong vò vẽ đốt vào mặt.”

Hoàng thượng nói với gương mặt không biểu cảm: “Càng khó coi hơn.”

Hoàng hậu: “…”

Hoàng thượng: “Đi thôi, vào núi.”

Thần côn lẩm bẩm thần bí giơ la bàn nhảy lên nhảy xuống.

Hoàng hậu tò mò hỏi: “Tiên nhân, ngài thật sự có thể tìm được lối vào suối vàng sao?”

Thần côn nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là thật, thiên địa nhân gian vốn là một thể, chỉ cần tìm được cửa vào là có thể khơi thông hai giới âm dương, gặp người chết như người sống.”

Hoàng hậu thử bâng quơ thăm dò nói: “Tiêu Hoàng hậu đã qua đời được hai năm, nếu là ở hoàng tuyền thì cũng hẳn là đi đầu thai rồi.”

Thần côn gật gù đắc ý: “Ngươi không hiểu đâu. Cõi âm có quy củ của cõi âm, thật ra mỗi người đều có trăm năm tuổi thọ, nếu chết trước khi đầy trăm tuổi, sẽ phải đứng xếp hàng ở hoàng tuyền, chờ đủ trăm năm mới được tới chỗ Mạnh Bà nhận canh đầu thai. Lúc qua đời, Hoàng hậu mới hai mươi lăm, nhất thời không đầu thai được đâu.”

Hoàng thượng lạnh lùng nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Bảo vệ trẫm đi tìm lối vào hoàng tuyền chính là nhiệm vụ của ngươi. Chiêu trò cố ý hấp dẫn sự chú ý của trẫm như ngươi, trẫm đã gặp rất nhiều rồi”

Hoàng hậu ngậm miệng. Đi một chốc, Hoàng hậu vẫn không kìm được mà nói thêm một câu: “Lối vào hoàng tuyền khó tìm, nhưng nếu người sống cắt cổ rời đi, chẳng phải là ngay lập tức đã có thể vui mừng hớn hở theo Hắc Bạch Vô Thường xuống hoàng tuyền tìm người à, tại sao phải khổ sở giày vò như thế?”

Thần côn hoảng sợ che miệng Hoàng hậu, nhưng lại không với tới.

Hoàng thượng đột ngột dừng bước.

Hoàng hậu sơ ý va phải.

Hoàng thượng còn chưa kịp nổi giận đã bị Hoàng hậu va vào khiến chân đứng không vững, hai người cùng nhau lăn xuống dốc núi.

Trong lúc đầu váng mắt hoa va va chạm chạm, Hoàng thượng đã vô tình giật xuống mặt nạ trên mặt Hoàng hậu.

Vào khoảnh khắc nguy ngập nghìn cân treo sợi tóc, hai người bất ngờ nhìn vào mắt nhau.

Hoàng thượng run rẩy gọi: “Hạo…”

Hắn còn chưa nói ra chữ thứ hai, mới giơ tay ôm Hoàng hậu vào lòng, thì sau đầu đập mạnh vào một hòn đá, hoàn toàn bất tỉnh.

Hoàng thượng tưởng mình lại gặp ma trành.

Hạo Trần của hắn đã sớm chết trong vòng tay hắn, nhắm mắt, tắt thở, hóa thành một bộ xương trắng, cũng sẽ không bao giờ cho hắn bất kỳ phản ứng nào nữa.

Hổ thẹn cũng được, yêu thương cũng được, đều chỉ còn một mình hắn sống trên đời, nhìn vào mặt trăng sáng trong đêm, gọi lên cho chính mình nghe.

Nực cười làm sao, chật vật làm sao.

Nhất định là hắn đã mất trí, mất hồn, mới có thể hoảng hốt cho rằng mình gặp được Hạo Trần ở giữa lằn ranh sinh tử.

Giả, đều là giả.

Là ma trành gây chuyện, là tưởng niệm điên cuồng, là tiểu tướng quân bộ dạng kệch cỡm kia học dáng vẻ của Hạo Trần ở trước mặt hắn mỗi ngày, mới làm hắn mất hồn mất vía, bị ma trành quấy nhiễu.

Lúc lăn xuống, Hoàng hậu được Hoàng thượng che chở trong lòng, choáng đầu hoa mắt không biết hai người đã ngã tới nơi nào.

Y gian nan bò lên từ giữa cỏ dại, phun ra cây cỏ và bùn đất trong miệng, quẹt quẹt môi, sau đó đỡ Hoàng thượng ngất xỉu dậy. Nhưng bàn tay chạm tới một chỗ ẩm ướt, y giơ tay nhìn thì không ngờ là máu tươi đầy tay.

Hoàng hậu lật Hoàng thượng lại, phát hiện sau đầu Hoàng thượng bị đập vỡ, máu chảy đầm đìa, đã mất ý thức.

Bọn họ rơi xuống vách núi dựng đứng, thị vệ đi theo trong thời gian ngắn sẽ không tìm thấy.

Hoàng hậu vuốt mặt, quả nhiên tấm mặt nạ đã rách thành từng mảnh, không thể sử dụng được nữa. Chuyện đến nước này, y chỉ có thể nhanh chóng trở lại Tiêu Dao cốc nhờ Quỷ y làm một tấm mặt nạ mới trước khi bị người khác phát hiện, thế nhưng… Thế nhưng người ngất xỉu này, nên làm thế nào bây giờ?

Hoàng hậu thở dài, nhắm mắt cười khổ.

Năm ấy, y đã thật sự muốn giết Hoàng thượng.

Vì khổ sở ẩn nhẫn của những năm này, cũng vì Cảnh Lan vô tội gặp nạn.

Trong mười năm thâm cung giày vò, trái tim của y bị đun sôi thành tro từng chút từng chút một, cuối cùng triệt để sụp đổ, muốn cùng đồng quy vu tận với phu quân, không ai tiếp tục dằn vặt ai nữa.

Y từng nghĩ về kiếp sau, cũng từng nghĩ tới chuyện bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng y chẳng ngờ rằng, bọn họ thế mà lại đều sống sót, còn ma xui quỷ khiến rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy.

Nếu nói là hận, lại không thể nào trả thù.

Nếu nói là yêu, cũng không cách nào còn được như trước.

Y thở dài hết lần này đến lần khác.

Hoàng đế hôn mê sắp tỉnh, trong cổ họng phát ra tiếng r.ên r.ỉ khàn khàn: “Hạo Trần…”

Biết mình không còn lựa chọn nào, Hoàng hậu quyết định nhanh chóng rút từ trong tay áo ra một ngân châm, loạch xoạch cắm xuống, che lại huyệt lớn quanh mắt Hoàng thượng.

Hoàng thượng tỉnh lại từ cơn mê man, khàn giọng hỏi: “Trời tối à…”

Hoàng hậu ồm ồm nói một cách hùng hồn: “Bệ hạ, ngài lăn từ trên núi xuống, bị thương ở gáy và cột sống cổ, kinh mạch tắc nghẽn, khí huyết không thông, chỉ sợ ngài sẽ bị mù một thời gian.”

Hoàng thượng cũng không có phản ứng lớn với chuyện mình bị mù, hắn là Hoàng thượng, mù mắt thì làm sao?

Hoàng thượng nắm thật chặt bàn tay của tướng quân trẻ tuổi bên cạnh, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Đưa trẫm ra ngoài.”

Hoàng hậu cười giả lả: “Bệ hạ, ngài nghỉ ngơi ở nơi này thêm chốc lát đi, mạt tướng đi trước tìm đường.”

Bây giờ mặt nạ của y đã bị phá huỷ, không thể để cho thủ hạ binh lính nhìn thấy, chỉ có thể tự mình rời đi, đưa các binh sĩ tới cứu Hoàng thượng, còn mình quay về Tiêu Dao cốc lấy mặt nạ mới.

Song Hoàng thượng lại nắm chặt lấy tay y không chịu buông: “Trẫm đi cùng ngươi.”

Hoàng hậu đau đầu.

Y nhìn về phía xa, có bóng người đang xuyên qua rừng cây, e rằng chẳng mấy chốc các binh sĩ sẽ tìm tới đây.

Hoàng hậu hết cách, không thể không dẫn Hoàng thượng đi về hướng Tiêu Dao cốc: “Bệ hạ, hình như bên này có đường, ngài đi theo ta.”

Bọn họ đi ba ngày, cuối cùng cũng ra khỏi núi Trường Dạ, nhưng đó không phải là lối đi vào ban đầu.

Hoàng thượng mù vẫn nắm chặt tay Hoàng hậu, hỏi: “Đằng trước có người à?”

Hoàng hậu đáp: “Là một trấn nhỏ, hẳn phải có dịch trạm, để mạt tướng dẫn bệ hạ qua đấy, yêu cầu dịch trạm viết phong thư gửi tới quận Sùng Ngô, Thích Tướng quân sẽ đến đón bệ hạ hồi kinh. Bệ hạ có thể nghỉ ngơi tại dịch trạm mấy ngày, mạt tướng sẽ đi đặt mua ít quần áo, cài tóc cùng trang sức cho bệ hạ.”

Hoàng thượng mặt không cảm xúc, hỏi: “Có phải là ngươi muốn chạy không?”

Hoàng hậu: “…”

Hoàng thượng: “Từ lúc xuống núi, ta đã cảm thấy ngươi muốn chạy trốn, chẳng lẽ ngươi làm điều gì vi phạm quân lệnh sao?”

Hoàng hậu đành phải cao giọng nói dối: “Mạt tướng… Mạt tướng có gia quyến sống gần núi Trường Dạ, chỉ là muốn về nhà thăm chút thôi.”

Hoàng thượng nói: “Trẫm đi cùng ngươi.”

Hoàng hậu: “…”

Hoàng thượng: “Chẳng phải ngươi kể, nhà ngươi mấy đời hành nghề y sao? Trẫm mù hai mắt, không thể cứ như vậy quay về trong quân được, nên đi nhà ngươi chữa bệnh trước.”

Đầu Hoàng hậu ong ong, y lên tiếng: “Bệ hạ, hai mắt của ngài chỉ là do kinh mạch bế tắc thôi, chờ mạt tướng châm cứu khơi thông cho ngài xong, mấy hôm nữa sẽ khỏi hẳn, không cần…”

Hoàng thượng nhẹ nhàng nói: “Trẫm không tin tưởng y thuật của ngươi.”

Thật ra Hoàng hậu có thể hiểu tại sao Hoàng thượng nhất quyết muốn đi cùng y.

Vua của một nước mù ở Tây Bắc, nếu tin tức lan truyền ra ngoài, trong kinh nhất định đại loạn. Còn quân doanh lắm người nhiều miệng, không bằng bám chặt lấy y, mãi đến tận khi khỏi hẳn rồi trở về sau.

Hoàng thượng hỏi: “Nhà của ngươi ở đâu?”

Hoàng hậu cắn răng đáp: “Tiêu Dao cốc…”

Hoàng thượng biến sắc: “Ngươi là con của Quỷ y à?”

Hoàng hậu thừa nhận cũng không được mà không thừa nhận cũng không xong, chỉ có thể mau mau dẫn Hoàng thượng đi Tiêu Dao cốc.

Hoàng hậu bắt chước chữ viết một phong thư cho Thích Vô Hành, yêu cầu Thích Vô Hành phong tỏa tin tức, chỉ nói mình sẽ trở về chậm chút.

Dịch trạm gửi thư đi, hai người cùng cưỡi một con ngựa phi nước đại về hướng Tiêu Dao cốc.

Hoàng hậu cầm dây cương đằng trước, Hoàng thượng ở phía sau ngọ nguậy không biết có nên ôm eo hay không.

Cảm giác của hắn đối với vị tướng quân trẻ tuổi này quả thực hơi phức tạp.

Tiểu tướng quân này nói không quá mấy câu là bắt đầu chọc vào tim hắn, hơn nữa y luôn bắt chước dáng vẻ của Hạo Trần làm hắn đau lòng, thật sự rất đáng ghét.

Nhưng có lúc, hắn lại không kìm nổi mà thân cận ỷ lại người xa lạ này, đặc biệt là sau khi hai mắt mù, hắn sẽ chạm nhẹ lên ngón tay của người nọ, ngửi mùi sắt tanh trên người tướng quân, sẽ chìm trong ngẩn ngơ không khống chế được.

Dường như… Dường như Hạo Trần vẫn ở đó, vẫn bên cạnh hắn, đưa tay ra là có thể chạm vào.

Hoàng hậu bất đắc dĩ: “Bệ hạ, mời ngài hãy ôm chặt mạt tướng, lưng ngựa xóc nảy, nếu ngài bị ngã nữa thì sẽ không chỉ là mù đâu.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /32 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tàn Nô

Copyright © 2022 - MTruyện.net