Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chính Thê - Mnbvcxz
  3. Chương 16
Trước /32 Sau

Chính Thê - Mnbvcxz

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Y hơi hối hận, nếu lúc trước không đâm mù người này mà trực tiếp quay đầu bỏ chạy, liệu mọi chuyện có khá hơn không?

Hoàng thượng khẽ hừ một tiếng, đưa tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo nhỏ vào lòng: “Còn bao lâu nữa mới tới Tiêu Dao cốc?”

Hoàng hậu đáp: “Còn lộ trình ba ngày nữa.”

Hoàng thượng hỏi: “Sao con ngựa chết tiệt này có thể chạy chậm như vậy?”

Hoàng hậu im lặng chốc lát mới cất lời: “Bệ hạ có thể xuống ngựa tự chạy.”

Hoàng thượng: “…”

Tiểu tướng quân này thực sự là ngày càng to gan, Hoàng thượng nhéo eo Hoàng hậu một cái.

Hoàng hậu rên lên một tiếng, suýt nữa hất cùi chỏ văng người đằng sau xuống.

Hoàng thượng cau mày: “Ngươi rên phóng túng như thế làm gì? Muốn quyến rũ trẫm à?”

Hoàng hậu tức giận nghiến răng: “Bệ hạ yên tâm, ta thà lấy thêm tám trăm phòng tiểu thiếp, chứ không có hứng thú lên long sàng của ngài!”

Hoàng thượng nhạy bén nắm bắt trọng điểm: “Thêm? Ngươi đã thành hôn rồi à?”

Hoàng hậu cười lạnh: “Bệ hạ, mạt tướng đã có con trai.”

Gió bên ngoài Tiêu Dao cốc buốt giá thấu xương, nhưng trong cốc lại như mùa xuân quanh năm.

Heo Con một tuổi rưỡi đang ê a chạy tới chạy lui trong bụi hoa, cười khanh khách bắt bươm bướm.

Hoàng hậu một tay dắt ngựa, một tay dắt Hoàng đế, chậm rãi đi tới.

Cốc chủ nhấc Heo Con đặt lên vai, cười lớn nói: “Heo Con, cha nhóc trở lại rồi, mau gọi cha đi.”

Heo Con bi bô hét lên chữ cha không đúng tiêu chuẩn, ngồi trên bả vai Cốc chủ rung đùi đắc ý.

Hoàng thượng nhíu mày: “Ngươi thật sự kết hôn rồi à? Thê tử của ngươi đâu?”

Hoàng hậu ẩn ý nói: “Chết rồi.”

Đáp án này không có vấn đề gì, nhưng Hoàng thượng luôn cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Cốc chủ trông thấy Hoàng thượng mù, hơi buồn cười, cảm thấy thú vị cực kỳ. Ông khua tay ra dấu cho Hoàng hậu hai lần, không biết đồ nhi của mình muốn làm gì.

Hoàng hậu lên tiếng: “Cốc chủ, bệ hạ không thể nhìn thấy, sợ rằng kinh mạch tắc nghẽn gây ra. Mong Quỷ y trị liệu cho bệ hạ, Trần Cứu Nhân xin tạ ơn.”

Cốc chủ chậm rãi nói: “Trần… Trần Cứu Nhân? Được rồi được rồi, lão bất tử, có người đến, ra đây chữa bệnh.”

Quỷ y gọi họ vào trong dược đường, thoáng bắt mạch liền biết tật mắt của Hoàng thượng là do có người cố ý gây ra.

Lão ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng hậu.

Hoàng hậu cười khổ, lấy ra nửa chiếc mặt nạ đã bị xé rách, vẫy vẫy trước mặt Quỷ y.

Quỷ y hiểu ý gật đầu, nói: “Kinh mạch của bệ hạ bị tắc lâu ngày, cần một khoảng thời gian mới khôi phục, trước hết ở lại nơi này đi.”

Làm một chiếc mặt nạ mới phải mất ba đến năm ngày, Hoàng thượng cứ thế bị ba người hợp tác dụ dỗ, mơ mơ hồ hồ ở lại Tiêu Dao cốc.

Nếu không có chuyện quan trọng, người trong Tiêu Dao cốc sẽ không dễ dàng tới gần chỗ ở của Cốc chủ.

Hoàng thượng cả ngày lần mò đi dạo lung tung khắp nơi, không có việc gì thì lảng vảng trước mặt Quỷ y.

Bệnh mắt của hắn chỉ là chuyện nhỏ, nhân cơ hội tiến vào Tiêu Dao cốc, nghĩ biện pháp khiến Quỷ y giúp hắn cứu Hạo Trần mới là mục đích thực sự của hắn.

Tuy nhiên, dù Quỷ y nhìn như dễ nói chuyện, song thực ra miệng vô cùng kín.

Quả thật lão có cách ra vào hoàng tuyền, nhưng tuyệt không chịu tiết lộ chút nào cho Hoàng thượng.

Hoàng thượng tức giận ngứa chân răng, ra ngoài cửa ngồi ngẩn người dưới ánh mặt trời. Một em bé nhỏ nhắn mềm mại đi tới chọc vào mặt hắn.

Hoàng thượng sửng sốt: “Con chính là con trai của Trần Cứu Nhân à?”

Một giọng nói bi bô vang lên bên tai hắn: “Con tên là Heo Con, Heo Con ăn ngon đó đó, ngài tên là gì nha?”

Hoàng thượng chậm rãi giơ tay, sờ khuôn mặt bé nhỏ bầu bĩnh.

Cậu bé dụi khuôn mặt nhỏ vào lòng bàn tay hắn, lẩm bẩm vài từ mà người lớn nghe không hiểu.

Trong lòng Hoàng thượng khẽ run lên, thanh âm bất ổn: “Trẫm… Ta…”

Hắn do dự không biết liệu có nên tự xưng họ tên với một đứa bé không.

So ra có vẻ khá mất thân phận.

Hắn đang chần chừ thì một giọng nói ồm ồm khản đặc vang lên: “Heo Con, hắn tên là Heo Rừng Lớn, cái loại da thô thịt dai ăn không ngon ấy.”

Hoàng thượng giận dữ đau dạ dày: “Trần Cứu Nhân!”

Hoàng hậu đắc ý cười lạnh, đi tới ôm Heo Con vào lòng: “Hôm nay Heo Con không ngoan ngoãn uống cháo, sư tổ tức giận, đang đánh thỏ ở sau núi cho hả giận. Heo Con mau đi dỗ dành sư tổ, được không?”

Heo Con hoảng sợ mở to hai mắt: “Không… Không thể đánh thỏ thỏ! Sư tổ đừng đánh thỏ thỏ! Heo Con sẽ ngoan ngoãn ăn cơm!!!”

Còn chưa dứt lời, Heo Con đã bước hai chân ngắn ngủn loạng choạng đi về phía sau núi.

Hoàng thượng nổi gân xanh trên trán: “Trần Cứu Nhân ngươi càng lúc càng càn rỡ!”

Hoàng hậu nói: “Bệ hạ, Tiêu Dao cốc là địa bàn của ta, nếu bệ hạ muốn chữa trị đôi mắt rồi trở về tiếp tục làm Hoàng đế, vậy phải chịu đựng tính nết của ta thôi.”

Hoàng thượng hít một hơi thật sâu ổn định cảm xúc, quyết định không thèm so đo miệng lưỡi với một võ quan ngũ phẩm nhỏ nữa.

Hắn nói: “Trẫm thấy đứa trẻ này đáng yêu nên trêu chọc một chút cũng không được hay sao?”

Hoàng hậu khẽ siết chặt tay, khàn giọng nói: “Hậu cung của bệ hạ có vô số nhi nữ, nếu bệ hạ muốn tiêu khiển, ắt có người đem những cục cưng nhỏ trắng nõn mềm mịn tới cho bệ hạ đùa nghịch. Heo Con là đứa trẻ hoang dã trời sinh trời nuôi, th.ô t.ục nghịch ngợm, không dám làm ô uế long khí cao quý của bệ hạ.”

Nghe những lời này, thâm tâm Hoàng thượng cảm giác khó chịu khó giải thích.

Hắn thích đứa trẻ hoang dã này, nhỏ như vậy, thông minh như vậy, khuôn mặt mềm mại áp lên lòng bàn tay hắn, còn biết làm nũng.

Trẻ con trong cung đều là quân cờ do hắn sinh ra để cân bằng thế cuộc triều đình, ai nấy đều được nuôi nấng như người gỗ.

Nếu… Nếu lúc trước, hắn để Hạo Trần sinh đích trưởng tử, nếu…

Hoàng thượng day mạnh ấn đường.

Hắn không quên được đứa bé kia, đó là đứa con đầu lòng của hắn và Hạo Trần.

Mùa đông năm ấy rất lạnh, Hạo Trần của hắn nằm trên giường không biết gì cả, nhỏ giọng oán trách với sắc mặt tái nhợt rằng, thương hàn giày vò quá, sao vẫn chưa khỏi nhỉ.

Hắn không biết làm thế nào để an ủi Hạo Trần, thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt trong veo đầy dịu dàng đó.

Vì thế hắn chạy trốn, cố ý xa cách, cố ý trốn tránh, mượn đủ mọi cớ không đến Phượng Nghi cung.

Trốn một lần, là sinh ly tử biệt, hai đầu thế giới vĩnh viễn không gặp lại nhau.

Làn gió nhẹ thổi qua, Tiêu Dao cốc yên tĩnh như một giấc mơ.

Hoàng thượng hỏi: “Thê tử của ngươi… Đã qua đời ư?”

Hoàng hậu nhìn đôi mắt vô hồn của Hoàng thượng, im lặng hồi lâu rồi đáp: “Đúng thế, nàng đã qua đời.”

Hoàng thượng thuận miệng hỏi: “Không muốn tái giá à?”

Hoàng hậu nói: “Bệ hạ, người phàm không đa tình bằng hoàng gia.”

Y đâm một dao vào ngực người yêu, chấm dứt câu chuyện cũ ấy, cũng g.iế.t ch.ết chính mình.

Có lẽ, từ rất lâu rồi, kể từ ngày trở thành Hoàng hậu, y đã từ từ thắt chặt sợi dây quanh cổ mình, chết đi từng chút một.

Sự diệt vong của Tiêu gia, cái chết của Cảnh Lan, cũng không phải nhát dao chí mạng do đao phủ hạ xuống, vết thương trí mạng thực sự đã bắt đầu từ cực kỳ lâu trước đây.

Bầu không khí ngột ngạt trong hoàng cung, sự cân nhắc và tâm cơ của vua một nước, phi tử liên tiếp nhập cung, đứa trẻ còn chưa chào đời đã chết đi.

Hết lần này đến lần khác, nỗi tuyệt vọng trong lòng y ngày càng nhiều, ngày càng mãnh liệt, mãi cho đến khi y không còn gì lo lắng, uống cạn lọ hoa Cách Thế.

Bây giờ, y đã không còn là chính thê của Hoàng đế, cũng không có sức lực để đi yêu người thứ hai.

Hoàng thượng không muốn tiếp tục chủ đề trò chuyện nghẹn chết người này nữa, hắn hỏi: “Mắt của trẫm còn bao lâu nữa mới có thể khôi phục?”

Mặt nạ của Hoàng hậu sắp hoàn thành, y trả lời: “Mắt của bệ hạ sẽ lành trong vòng ba đến năm ngày nữa.”

Chờ đến lúc đó, họ sẽ không gặp lại nhau, chỉ có một Trần Cứu Nhân tầm thường sống trước mắt Hoàng thượng.

Hoàng thượng như ngồi trên đống lửa. Hắn hoàn toàn không để ý chuyện đôi mắt khỏi hẳn, hắn còn chưa thiết lập mối quan hệ tốt với Quỷ y, chưa hỏi ra biện pháp vãng lai cõi âm.

Nếu bây giờ hắn khôi phục, chẳng phải là không còn cơ hội ở lại Tiêu Dao cốc lâu dài hay sao?

Vì vậy Hoàng thượng bắt lấy tay của người tướng quân trẻ tuổi, nói: “Dẫn trẫm đi gặp Quỷ y.”

Quỷ y đúng là có cách qua lại giữa âm dương, nhưng lão không muốn nói.

Một là phương pháp này quá tàn nhẫn, thường xuyên có người ở lại cõi âm không trở về được, từ đó không sống được không chết được, không ra người không ra quỷ, thê thảm cực kỳ.

Hai là, lão thừa biết người mà Hoàng thượng muốn tìm vẫn còn sống trên đời, xuống cõi âm một chuyến chỉ phí công.

Quỷ y bản chất thiện lương, không đành lòng lừa gạt kẻ ngốc mất mạng.

Ba ngày sau, mặt nạ được làm xong, tật mắt của Hoàng thượng cũng đã được chữa khỏi.

Hoàng hậu ôm Heo Con hôn lên khuôn mặt tròn trịa mềm mại: “Cha sẽ về ngay, ngoan, Heo Con phải nghe lời sư tổ nhé.”

Heo Con ngoan ngoãn gật đầu, ôm cổ Hoàng hậu nhìn về phía Hoàng thượng.

Hoàng thượng nhìn khối bột nhỏ trắng nõn non nớt mềm mại này, trong lòng khẽ run, hận không thể ôm hôn chụt hai cái.

Hắn cũng không biết tại sao, chỉ là khi nhìn gương mặt nhỏ bé ấy, trong lòng sẽ chảy xuôi muôn vàn tình cảm dịu dàng, không biết nên thương yêu đứa bé này thế nào mới tốt.

Hoàng thượng trầm mặc phút chốc, sau đó tháo ngọc bội bên người ra, treo lên cánh tay múp thịt của Heo Con.

Hoàng hậu bóng gió giễu cợt: “Bệ hạ, sao có thể đưa vật tùy thân của ngài cho một đứa trẻ chứ?”

Hoàng thượng nói: “Cũng không phải là đưa cho ngươi.”

Hoàng hậu: “…”

Hoàng thượng bóp mặt Heo Con: “Khi trưởng thành, con cứ đi kinh thành tìm trẫm, trẫm sẽ phong con làm quan lớn.”

Heo Con vui vẻ thơm chụt lên mặt Hoàng thượng một cái.

Hoàng thượng ngẩn ngơ, không khỏi nhớ tới Hạo Trần.

Hắn đã từng cho rằng, bằng cách để Hạo Trần mang thai một đứa trẻ là có thể giữ người lớn ở bên cạnh mình.

Nhưng sau đó…

Nếu đứa bé có thể được sinh ra, liệu có phải là đã biết bước đi, biết nói chuyện rồi không?

Đứa bé ấy sẽ giống hắn hơn, hay là giống Hạo Trần hơn…

Dọc đường đi, Hoàng thượng đều mang vẻ mặt ngơ ngác, nhớ tới khuôn mặt mềm mịn và đôi mắt sáng lóng lánh của Heo Con.

Hoàng hậu thản nhiên nói: “Bệ hạ, ngài đối xử quá tốt với một đứa trẻ hoang dã.”

Hoàng thượng mất tập trung: “Chẳng qua trẫm cảm thấy, đứa nhỏ này hơi giống Hạo Trần.”

Trái tim Hoàng hậu thắt lại.

Heo Con còn rất nhỏ, nhưng dáng dấp đã có chút giống y. Nếu Hoàng thượng tính toán ngày tháng, chỉ e chẳng mấy chốc sẽ nghĩ thông suốt điều bí ẩn ở đây.

Vì vậy Hoàng hậu ra tay trước bằng cách trào phúng: “Bệ hạ muốn tìm người thay thế Hoàng hậu, mỹ nhân khắp Cửu Châu chỗ nào không thể tìm ra ba năm người tương tự chứ. Heo Con còn nhỏ, bệ hạ tuyệt đối không được làm vậy.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /32 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chuyện Tình Ở Thư Viện

Copyright © 2022 - MTruyện.net