Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chính Thê - Mnbvcxz
  3. Chương 22
Trước /32 Sau

Chính Thê - Mnbvcxz

Chương 22

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vong hồn ngồi dưới bàn đếm từng cánh hoa rơi theo cơn gió, một cánh, hai cánh, ba cánh, bốn cánh hoa…

Tiêu Hạo Trần đá đá vong hồn ở dưới gầm bàn: “Diệp Hoành Xương.”

Vong hồn rầu rĩ “Ừm” một tiếng.

Tiêu Hạo Trần mở miệng: “Cút.”

Vong hồn lén lút lẻn ra sau lưng Tiêu Hạo Trần, bay tới bay lui không chịu đi.

Tiêu Hạo Trần hít sâu một hơi: “Trở về âm tù của ngươi, sớm đi đầu thai đi. Ngươi và ta đã không còn tương lai từ lâu rồi.”

Vong hồn nói: “Ta nhìn ngươi thêm một lúc…”

Tiêu Hạo Trần đốt một tấm bùa rồi bỏ trong rượu, đột nhiên xoay tay hắt lên vong hồn.

Vong hồn kêu thảm một tiếng, bị đánh mạnh xuống dưới âm phủ, chật vật rơi vào trong sông Vong Xuyên.

Vong hồn vừa vào Vong Xuyên liền bị nước sông ăn mòn và tách rời, suýt nữa hóa thành tro bụi.

May mắn phán quan xuất hiện kịp lúc, xách hắn từ giữa sông ra, cau mày: “Ngươi không biết đường à? Sao còn có thể rơi xuống sông?”

Hoàng thượng có nỗi khổ không nói thành lời.

Phán quan lên tiếng: “Đến giờ rồi, đi lột da đi.”

Hoàng thượng hít sâu một hơi, chịu đựng cơn đau quặn thắt trong ngũ tạng lục phủ, hùng hổ xông thẳng tới cầu Nại Hà, dừng lại tại chỗ, nhắm mắt chờ Mạnh Bà lột da mình.

Mạnh Bà cười khá hả hê: “Ngươi tội gì phải khổ thế chứ? Nếu ngoan ngoãn ở lại, sau ba trăm năm trăm năm, hình phạt này sẽ có lúc chấm dứt, ngươi cũng có thể đi đầu thai. Người ta đã không ưa ngươi, ngươi tới tìm đánh làm gì?”

Hoàng thượng nhe răng nhếch miệng nhịn đau, thấp giọng nói: “Ta tình nguyện.”

Mạnh Bà nói: “Ngươi không thử suy nghĩ xem, nếu ngươi chọc giận Tiêu Hạo Trần, y không bao giờ chịu tích đức cho ngươi nữa, có lẽ ngươi sẽ thật sự bị rút gân lột da làm nguyên liệu canh ở đây muôn nghìn đời đấy.”

Hoàng thượng im lặng chốc lát rồi lẩm bẩm: “Hạo Trần… Hạo Trần vốn nên sống cho bản thân.”

Mạnh Bà nói: “Thế Tiêu Hạo Trần muốn thành thân, ngươi làm loạn cái gì?”

Hoàng thượng nói: “Con người An Minh Thận cậy sủng mà kiêu ngạo, không tim không phổi, sẽ không thật sự trân trọng che chở Hạo Trần, không xứng đáng thành thân với Hạo Trần.”

Mạnh Bà nói: “Vậy nếu có người cả đời nâng niu chăm sóc Tiêu Hạo Trần, yêu đến tận xương tủy, ngươi sẽ không khó chịu chứ?”

Hoàng thượng cảm thấy trong lòng chua chát đau đớn, đau đến dời sông lấp biển.

Hắn không khó chịu, làm sao hắn có thể không khó chịu?

Dẫu… Dẫu người kia là tiên nhân hạ phàm để bù đắp một đời khổ đau này của Hạo Trần, hắn vẫn sẽ cảm thấy cực kỳ buồn bã.

Nhưng hắn nghiến răng mặc kệ Mạnh Bà lột đi một lớp da của mình, chỉ có thể khàn giọng nói: “Ta chắc chắn sẽ không… Ngăn cản Hạo Trần ở bên… Một người như vậy…”

Chắc chắn không ngăn cản.

Đúng, chắc chắn không ngăn cản.

Không phải là không đau, không phải là không đố kị, cũng không phải là hắn đã thật sự buông bỏ chấp niệm, lòng mang tình yêu bao dung.

Chỉ là hắn… Chỉ là hắn quá rõ ràng, hắn đã đánh mất tư cách đau lòng vì Hạo Trần từ lâu.

Mười năm sau khi Hoàng thượng băng hà, Thích Thái hậu và Tần thái hậu minh tranh ám đấu trong cung, quân mã hai phe Thích – Tần cũng nhìn chằm chằm lẫn nhau cách một kinh thành, không ai có thời gian để ý tới quân doanh Nam Đình.

Vệ Ký Phong trở thành vua một cõi chân chính, tính tình hắn ta ngày càng lạnh lùng quái gở, ngày đêm ở bên di vật của Tiêu Hoàng hậu, không chịu tách rời một giây phút nào.

Mãi đến tận mùa xuân năm nay, trong quân đồn đãi có một gia đình đã trồng một diện tích lớn hoa tường vi trên đất Vân Châu.

Vệ Ký Phong hoảng hốt nhớ rằng Tiêu Hoàng hậu yêu hoa tường vi, nhất thời hứng khởi đi tới ngắm hoa, xuyên qua những cánh hoa rơi xào xạc được gió ấm nâng lên, như thể trong mộng, hắn ta gặp được người mình hằng mơ ước.

Hoàng thượng lại bị nấu một ngày.

Khi hình phạt hôm nay kết thúc, hắn mơ màng lang thang đến bên bờ sông Vong Xuyên, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trên sông, xuyên qua hai cõi âm dương, lén lút nhìn trộm nhất cử nhất động của Hạo Trần.

Nhưng lúc này đây, hắn lại hoảng sợ nhìn thấy một người quen đứng cạnh Hạo Trần.

Vệ Ký Phong.

Hoàng thượng tức giận ném đá xuống sông: “Tần Trạm Văn, bản lĩnh của ngươi đâu! Vệ Ký Phong ám sát quân vương, tội danh lớn như vậy mà ngươi lại còn không nhân cơ hội lật đổ quân doanh Nam Đình! Bản lĩnh của ngươi đâu!!!”

Đáng tiếc Vệ Ký Phong không nghe thấy tiếng của hắn, chỉ ngẩn ngơ đứng dưới hoa tường vi, không dám tới gần cũng không nỡ rời đi.

Vươn tay ra muốn chạm vào, lại sợ phá vỡ giấc mộng này.

Nhìn thấy Vệ Ký Phong, Tiêu Hạo Trần cảm thán một câu trời xui đất khiến, sau đó đẩy cửa ra: “Vào đi.”

Vệ Ký Phong lắc đầu: “Thiếu gia, ta đứng đây nhìn ngài một lúc là tốt rồi.”

Tiêu Hạo Trần nhắm mắt thở dài, nói: “Ta đã không còn là thiếu gia của Tiêu gia, huynh cũng không còn là gia thần của phủ Tướng quốc nữa.”

Vệ Ký Phong lẩm bẩm: “Trong lòng ta, thiếu gia mãi mãi là thiếu gia.”

Tiêu Hạo Trần nói: “Nếu không muốn vào thì huynh trở về đi.”

Vệ Ký Phong hốt hoảng thất thố đột nhiên bước lên trước: “Thiếu gia!”

Tiêu Hạo Trần thở dài: “Ta từng viết thư cho huynh, bảo huynh bất luận xảy ra chuyện gì đều phải cẩn thận làm Đại thống lĩnh của quân doanh Nam Đình, nhất quyết không thể học Tiêu Tướng quốc, nổi lòng phản nghịch. Huynh có thể bất chấp tất cả, nhưng kết cục khi ám sát quân vương, vô luận ai chết ai sống, giang sơn ắt sẽ nảy sinh loạn lạc, huynh từng có phút giây nào cảm thấy thương xót muôn dân thiên hạ không?”

Vệ Ký Phong cúi đầu, nắm chặt nắm đấm: “Thiếu gia nói đúng, Vệ Ký Phong sẽ ghi nhớ.”

Tiêu Hạo Trần nói: “Bây giờ hai phe Thích Tần đang chiến đấu kịch liệt ở phương Bắc. Thích Vô Hành và Tần Trạm Văn đều không dễ đối phó, huynh trông coi bốn châu phương Nam, cũng xem như một thiên đường. Đừng nhúng tay vào đấu đá hoàng thất nữa. Chờ bụi bặm trong kinh lắng xuống, huynh hãy chuyên tâm thần phục tân quân.”

Vệ Ký Phong không cam lòng: “Thiếu gia, đứa con của ngài, mới là đích tử vốn nên kế thừa ngôi vị!”

Tiêu Hạo Trần mệt mỏi nói: “Làm hoàng đế có gì tốt chứ? Heo Con bản tính thiện lương, tính tình ngây thơ hồn nhiên, ta không đành lòng để nó bị cái ghế kia giày vò.”

Vệ Ký Phong không còn cách nào khác, chỉ có thể kìm nén những lời đó, tha thiết nói: “Đất đai Vân Châu cằn cỗi, tại sao thiếu gia không chuyển đến ở thành Sàn Nguyên? Ta trồng rất nhiều hoa đỗ quyên ở thành Sàn Nguyên, mặc dù không phải hoa tường vi, nhưng cũng nở xum xuê đẹp mắt, thiếu gia có muốn đi xem không?”

Hoàng thượng bay đến Công Đức điện tìm phán quan, ánh mắt tối tăm ngữ khí lạnh lùng: “Ta muốn tới nhân gian.”

Phán quan đang bận gảy bàn tính, tính công tội một đời người, không khỏi nói: “Ngươi sắp sử dụng hết phúc đức mười năm Tiêu Hạo Trần tích lũy cho ngươi rồi, còn đi gì nữa?”

Hoàng thượng nói: “Ta muốn tới nhân gian.”

Phán quan hỏi: “Ngươi đi làm gì?”

Hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi: “Có một kẻ thù cũ đã gặp được Hạo Trần!”

Phán quan mở sổ công đức nhìn: “Ba trăm năm trước, Vệ Ký Phong là một con sói hoang, chịu đủ hành hạ trong đấu trường thú, là Tiêu Hạo Trần kiếp trước mua lại nó rồi thả nó về hoang dã. Đời này hắn ta đến báo ân, ngươi không cần lo lắng Vệ Ký Phong sẽ gây bất lợi cho Tiêu Hạo Trần, thành thật về trong nồi đi.”

Hoàng thượng ngồi xổm cạnh Mạnh Bà, không cam tâm tình nguyện: “Ta ghét Vệ Ký Phong.”

Mạnh Bà nói: “Ta thấy bọn họ khá tốt với nhau.”

Hoàng thượng hít sâu một hơi, nói: “Không tốt, năm ấy Hạo Trần bị hắn ta gi.ết ch.ết.”

Mạnh Bà hỏi: “Ngươi muốn đi tìm hắn tính nợ cũ à?”

Hoàng thượng nghẹn lời không có gì để nói.

Nếu tính nợ cũ, hắn và Vệ Ký Phong, rốt cuộc ai vô sỉ khốn kiếp hơn ai đây…

Mạnh Bà cất lời: “Ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại đây, đợi khi Minh vương nguôi giận, thả ngươi đi đầu thai, không tốt sao?”

Hoàng thượng lẩm bẩm: “Ta không muốn đầu thai, đầu thai rồi thì sẽ không nhớ Hạo Trần nữa…”

Quốc Tử Giám hai mươi năm trước, hoàng tử trẻ tuổi và các thiếu gia quyền quý đều đang học tập dưới tán hoa tường vi.

Thất Hoàng tử không được sủng ái như con chuột dưới cống ngầm, núp vào một góc im lặng đọc sách của mình.

Chỉ có người nọ, chỉ có tia sáng kia chiếu trên người y, tiểu công tử phủ Tướng quốc cười cong cong miệng mắt, khiến hắn viết sai chữ.

Khoảng thời gian đó, tình yêu đó, cho dù nằm ở đây bị hành hạ vĩnh viễn, hắn cũng không muốn quên mất mảy may.

Lãng quên mới là cực hình đau đớn nhất, quên mất Hạo Trần, hắn sẽ chỉ là một hạt bụi nhỏ bé giữa trời đất, sống chết đều vô nghĩa, không còn ánh sáng nào chiếu vào cuộc đời hắn, chỉ còn lại một khoảng không rộng lớn trắng xóa lạnh lẽo.

Vệ Ký Phong không rời đi, hắn ta ở lại thành Vân Châu với danh nghĩa kiểu tra quân doanh, ngày ngày đến tưới nước và bón phân ở hàng rào bên tường, thỉnh thoảng mang rượu mời Tiêu Hạo Trần uống một chén.

Ngày xưa họ cũng từng có chút tình nghĩa, Tiêu Hạo Trần không tiện từ chối, bèn bảo An Minh Thận dẫn Heo Con đi chơi, còn mình ngồi trong đình uống rượu với Vệ Ký Phong.

Vệ Ký Phong nói: “Thiếu gia, năm ấy lúc ngài vào cung, ta vốn nên theo sát cạnh ngài. Nếu có ta ở đấy, ngài sẽ không… Sẽ không…”

Tiêu Hạo Trần ngắt lời hắn ta: “Là tự ta lựa chọn. Nếu huynh vào cung, chẳng qua là có thêm một người bị chôn cùng thôi, mà không phải Đại thống lĩnh quân doanh Nam Đình của ngày hôm nay.”

Vệ Ký Phong im lặng chốc lát, uống cạn rượu trong ly: “Thiếu gia, bây giờ ngài đã tự do, ngài có muốn đến quân doanh Nam Đình để thể hiện khả năng của cuộc đời mình không? Bộ lạc Đông Hoang đã dần tập kết hình thành một thế lực, tự xưng là Thanh Khâu Thất Vương. Tần gia bận rộn tranh đấu với Thích gia, không còn thời gian quan tâm đến tuyến phòng thủ núi Thiên Tiệm. Quân doanh Nam Đình nhất định phải đẩy mạnh về hướng Bắc mới có thể ngăn chặn lỗ hổng ở Đông Sơn.”

Tiêu Hạo Trần hờ hững lên tiếng: “Tần gia sẽ không cho huynh áp sát Đông Sơn đâu.”

Vệ Ký Phong nói: “Thiếu gia, ta biết lòng ngài chứa thiên hạ, trước kia… Trước kia bị Diệp Hoành Xương làm lỡ. Bây giờ thiên hạ sắp bước vào thời kỳ hỗn loạn, theo ta đến Đông Sơn được không? Dẫu ta chết ở núi Thiên Tiệm, có mặt ngài, quân doanh Nam Đình sẽ không sụp đổ, ta cũng yên tâm hơn.”

Hoàng thượng nhe răng trợn mắt ngồi bên bờ Vong Xuyên, bị ngục tốt rút gân: “Vệ Ký Phong không phải thật sự vì muôn dân thiên hạ, hắn ta muốn giữ Hạo Trần bên cạnh! Tên khốn mưu mô vô liêm sỉ!”

Ngục tốt nói: “Vệ Ký Phong đang cố gắng khơi dậy ý chí chiến đấu nhiệt huyết của Tiêu Hạo Trần. Đừng để một thanh bảo kiếm mục nát trong bùn, ngươi gào cái gì mà gào?”

Khí thế hùng hổ tức giận của Hoàng thượng bỗng nhiên xẹp xuống.

Hắn ngơ ngác nhìn Tiêu Hạo Trần và Vệ Ký Phong cụng ly uống rượu, cười khổ nhắm mắt không nhìn nữa.

Đúng, những gì người khác nói đều đúng cả.

Vệ Ký Phong muốn đánh thức hoài bão của Hạo Trần thuở thiếu thời, muốn giúp Hạo Trần thể hiện khả năng và trả thù.

Hắn thực sự không nên… Thực sự không nên tức giận vì điều này… Thực sự không nên…

Tội nghiệt do mình tạo ra, thì tự mình phải từ từ gánh chịu.

Cũng… Cũng chỉ có thể chịu đựng.

Tiêu Hạo Trần từ chối đến quân doanh Nam Đình với Vệ Ký Phong, y nói: “Ta mệt rồi, Vệ Ký Phong, ta từng là Hoàng hậu dưới một người trên vạn người, cũng từng là một du hồn sa sút cố gắng muốn sống. Bây giờ, ta chỉ muốn làm một người tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Nếu huynh chết trận sa trường, quân doanh Nam Đình còn có Phó tướng, còn có Phó Thống lĩnh, còn có vô số tướng sĩ quen thuộc quân doanh Nam Đình hơn ta. Trời đất bao la, chúng sinh thiếu một Tiêu Hạo Trần cũng sẽ không có chuyện gì.”

Vệ Ký Phong nắm chặt nắm đất: “Thiếu gia, ngài vẫn còn nhớ Diệp Hoành Xương sao? Hôn quân kia đã chết, đã chết rồi, bất luận ngài có yêu hắn hay không, hắn cũng đã chết rồi!”

Tiêu Hạo Trần nhắm mắt uống rượu: “Đừng nói nữa.”

Vệ Ký Phong cố nén ngụm máu trong lòng. Hắn ta không cam tâm, không sẵn lòng, hắn ta bất bình thay thiếu gia, cũng hận sự đùa giỡn của vận mệnh.

Thiếu gia của hắn ta, tại sao giờ đây không còn giống dáng vẻ ngày xưa hắn ta biết đến.

Là vì… Vì tên hôn quân nọ?

Tiêu Hạo Trần mở miệng: “Nếu ngươi muốn uống rượu, thì ở đây uống rượu, nếu không muốn uống thì rút quân về doanh đi.”

Vệ Ký Phong vội vàng nói: “Thiếu gia, ta uống, ta uống.”

Vệ Ký Phong thường đến uống rượu, lúc say sưa mông lung, ánh mắt cháy bỏng sẽ rơi trên khuôn mặt Tiêu Hạo Trần.

Thời gian hai mươi năm trôi qua nhanh như cắt, thiếu gia của hắn ta đã không còn mang bộ dáng thiếu niên trẻ con, nhưng gương mặt thanh nhã tuấn tú kia nhuốm gió sương cũng vẫn mi mục như họa, dịu dàng như thuở ban đầu.

Đây là người mà hắn ta đặt trên đầu quả tim, tâm tâm niệm niệm cả đời.

Lúc trước, hắn ta không thể tranh giành với quân vương.

Bây giờ, hắn ta thậm chí không cạnh tranh nổi với người đã chết.

Vệ Ký Phong nói: “Thiếu gia, tại sao ngài không chịu buông bỏ Diệp Hoành Xương? Hắn tàn nhẫn vô tình với ngài như thế, ngài…”

Tiêu Hạo Trần chậm rãi uống rượu, sau đó bất ngờ rút kiếm đâm vào ngực Vệ Ký Phong.

Vệ Ký Phong bất động như một ngọn núi.

Mũi kiếm của Tiêu Hạo Trần xuyên qua nửa tấc da thịt Vệ Ký Phong rồi dừng lại. Y lẩm bẩm trong cơn say: “Đau không?”

Vệ Ký Phong thành thật trả lời: “Đau, nhưng vẫn có thể chịu được.”

Tiêu Hạo Trần hỏi: “Nếu ta đâm một kiếm thủng ngực ngươi thì sao?”

Vệ Ký Phong đáp: “Tất cả những gì thiếu gia cho ta, ta đều vui lòng nhận lấy.”

Tiêu Hạo Trần cười khẽ, thu kiếm gác sang một bên, sau đó xé một mảnh vải từ y phục ném cho Vệ Ký Phong: “Băng bó vết thương cẩn thận, chiêu kiếm này, là để trừng phạt việc huynh ăn nói linh tinh mạo phạm ta. Chính huynh cũng giống kẻ ngốc, tội gì hỏi ta tại sao không buông bỏ được.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /32 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net