Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vệ Ký Phong đỏ mặt tía tai, lúng túng xấu hổ vô cùng: “Thiếu gia, ngài… Ngài biết…”
Tiêu Hạo Trần ngước nhìn trăng, thở dài một tiếng: “Hai mươi năm trước ta đã biết rồi, Vệ Ký Phong, huynh và ta không có duyên phận, buông bỏ đi. Hãy yên ổn làm Đại thống lĩnh của huynh, bảo vệ sự yên bình và hạnh phúc ở một nơi, chờ trăm năm sau lưu danh sử sách, tên của huynh nghe hay hơn tên ta.”
Hoàng thượng ngồi bên bờ Vong Xuyên, tức giận đau tim: “Tên họ Vệ kia đỏ mặt cái gì? Rốt cuộc hắn ta đang đỏ mặt cái gì! Sao dòng Vong Xuyên chết tiệt này lại không nghe thấy tiếng! Rốt cuộc tại sao tên họ Vệ đỏ mặt! Phán quan! Phán quan! Ta muốn tới dương gian! Ta muốn tới dương gian!!!”
Từ trên xuống dưới địa phủ đều biết con quỷ ngày nào cũng nhảy lên nhảy xuống này.
Phán quan nói: “Ngươi xong chưa? Nếu đến dương gian, ngươi sẽ dùng hết công đức đấy.”
Hoàng thượng hỏi: “Vậy ta phải làm gì mới có thể tích lũy công đức?”
Phán quan bị hắn làm phiền đến đau cả đầu, đành phải lật qua lật lại sổ công đức của Hoàng thượng: “Có một cách.”
Hoàng thượng vội hỏi: “Cách gì?”
Phán quan nói: “Năm mươi dặm về hướng Đông của Vân Châu có một hộ nông dân, bà lão đã làm việc thiện cả đời, khi về già sức khỏe không tốt, cần ăn ba quả trứng gà mỗi ngày để dưỡng sức. Ngươi đi làm gà mái của bà ấy đi, mỗi ngày đẻ ba quả trứng, cung cấp nuôi dưỡng bà một năm, ngươi có thể tích lũy chút công đức, tới nhân gian ở bên Tiêu Hạo Trần nửa ngày.”
Tiêu Hạo Trần uống say, mơ mơ màng màng đi vào phòng.
Vệ Ký Phong theo sát sau y: “Thiếu gia…”
Tiêu Hạo Trần xua tay: “Đi đi, Vệ Ký Phong, làm chuyện huynh nên làm.”
Vệ Ký Phong không chịu: “Thiếu gia, đi với ta đi.”
Tiêu Hạo Trần lắc đầu, ngước mắt nhìn hoa tường vi đầy sân, ngốc nghếch cười nói: “Nơi này rất tốt… Nơi này… Hoa tường vi nở rất đẹp…”
Tối nay y cực kỳ say, nửa mê nửa tỉnh nằm ở trên giường, thấp giọng nói: “Không đến… Không đến cũng tốt… Kiếp sau… Kiếp sau cũng sẽ không nhớ… Không đến… Cũng tốt…”
Trên đỉnh đầu vang lên một thanh âm, có người thấp giọng gọi tên y: “Hạo Trần…”
Tiêu Hạo Trần say không mở mắt ra được, mò mẫm muốn lấy lá bùa, lẩm bẩm: “Đã bảo ngươi… Đã bảo ngươi đừng đến… Lãng phí công đức… Ta phải… Ta phải… Đuổi ngươi trở về…”
Nhưng người đi đến bên giường Tiêu Hạo Trần không phải Hoàng thượng, mà là Vệ Ký Phong.
Hắn ta si mê ngắm nhìn nụ cười mỉm trong cơn say của Tiêu Hạo Trần, vừa đau vừa giận.
Nếu năm ấy hắn ta… Nếu năm ấy hắn ta không để mặc Tiêu Hạo Trần gả vào hoàng cung, nếu hắn ta làm điều gì đó, nếu hắn ta có thể dẫn Hạo Trần chạy trốn đến quân doanh Nam Đình.
Sau đó… Sau đó, phải chăng sẽ không có nhiều đau đớn và biệt ly như vậy?
Bây giờ, hắn ta đã ở bên cạnh Hạo Trần, song niềm tưởng niệm của Hạo Trần mãi mãi không phải tên của hắn ta.
Vệ Ký Phong từ từ nâng mặt Tiêu Hạo Trần, chậm rãi, muốn tiến gần hơn, lại gần thêm một chút.
Đêm nay trời đất không gió, tường vi nở thơm ngào ngạt.
Tiêu Hạo Trần say rượu gục xuống trước mặt hắn ta mà hoàn toàn không phòng bị, trong mộng thì thầm về kẻ bạc tình ngày xưa.
Dưới hoàng tuyền, phán quan không khỏi hỏi: “Chuyện con gà mái này, ngươi làm hay không làm?”
Hoàng thượng đang khổ sở suy tính, đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương âm dương trong Công Đức điện, Vệ Ký Phong đang định quấy rối Tiêu Hạo Trần.
Gương mặt đẫm máu của hắn trở nên tái mét, hắn liều mạng túm cổ áo phán quan, hét lên: “Ngày mai ta sẽ đi làm gà mái già, bây giờ ngươi đưa ta đến dương gian ngay!!!”
Phán quan nhắc nhở hắn: “Linh hồn con người đi vào cõi Súc Sinh không phải là điều dễ chịu đâu.”
Hoàng thượng nói: “Để ta đi.”
Phán quan lắc đầu rồi đặt bút viết xuống vài chữ, đưa Hoàng thượng đến dương gian.
Lúc Hoàng thượng xông vào phòng Hạo Trần, Vệ Ký Phong đã rời đi.
Hạo Trần của hắn đang nằm ngủ ngon lành trên giường nhỏ, không nhìn ra dấu vết Vệ Ký Phong làm xằng làm bậy.
Song Hoàng thượng cũng không dám lơ là.
Hắn thận trọng đến gần, chậm rãi vén chăn bông lên, chui vào ổ chăn ấm áp của Hạo Trần, sau đó cởi dây áo lót, l.ột tr.ần tr.ụi Hạo Trần, kiểm tra từng tấc da trắng như ngọc, thấp thỏm lo sợ mình sẽ nhìn thấy ít dấu vết bị người khác xâm phạm.
May mắn thay, không có gì.
Vệ Ký Phong vẫn xem như còn lương tâm, không tận dụng cơ hội gây rối với Hạo Trần.
Hoàng thượng khẽ thở phào, cẩn thận giúp Tiêu Hạo Trần mặc áo lót.
Tiêu Hạo Trần ở trong mơ hơi nhíu mày, trở mình đổi tư thế, nằm trên giường tiếp tục ngủ, nhỏ giọng lẩm bẩm : “Tiểu Thất…”
Tiếng “Tiểu Thất” này khiến kẻ đã thành vong hồn cũng nóng hết cả người, hồn phách lạnh giá dần đỏ lên, dán mắt vào tấm lưng gầy trắng trẻo của Tiêu Hạo Trần trong bóng tối, nhìn chằm chằm eo lưng mảnh khảnh, còn có bên dưới… Bên dưới…
Hoàng thượng nuốt nước miếng.
Không… Không được… Không thể được…
Hắn vừa mắng Vệ Ký Phong xong, bản thân cũng không thể làm việc không bằng cầm thú này được.
Hắn… Hắn nên rời đi… Nên quay về rồi…
Ban đêm An Minh Thận mắc tiểu, mơ màng quấn áo khoác chạy tới nhà xí, lúc trở về, dưới ánh trăng soi, hắn kinh ngạc phát hiện đệm chăn của Tiêu Hạo Trần phồng lên, chốc chốc lại rung rung rất kỳ quái.
An Minh Thận nhớ Vệ Ký Phong từng uống rượu ở đây, hoảng sợ không biết có nên đi qua hay không.
Ngộ nhỡ… Ngộ nhỡ Vệ Ký Phong lợi dụng Tiêu Hạo Trần uống say không đề phòng…
Nghĩ đến đây, An Minh Thận vội vàng chạy tới, nấp bên cửa sổ, ném một viên gạch vào chỗ chăn phồng lên.
Một tiếng kêu r.ên trầm thấp lạnh lẽo vang lên.
Bị đánh thức, Tiêu Hạo Trần choàng bật dậy vén chăn, vừa đỏ mặt vừa cấp tốc che lại.
An Minh Thận sững sờ nhìn chiếc giường nơi Tiêu Hạo Trần nằm một mình, thoáng hoảng hốt: “Ta ban nãy… Ban nãy…”
Tiêu Hạo Trần nhìn bóng ma ngồi xổm trên mặt đất, nghĩ đến dáng vẻ quần áo mình xốc xếch, hít sâu một hơi: “Không có chuyện gì, đi về ngủ đi.”
An Minh Thận ngơ ngác mù mờ rời đi như một du hồn.
Tiêu Hạo Trần dùng chân đá con quỷ trên đất: “Ngươi muốn làm gì?”
Vong hồn ngồi xổm trên đất, mấp máy môi không nói thành lời.
Tiêu Hạo Trần hít sâu một hơi: “Ngươi có gặp ta cũng vô dụng thôi, Diệp Hoành Xương, ngươi và ta không có tương lai đâu.”
Vong hồn tủi thân co tròn, lăn qua lộn lại dưới chân Tiêu Hạo Trần.
Tiêu Hạo Trần xoa trán, trong thoáng hoảng hốt dường như nhìn thấy Thất Hoàng tử ở Quốc Tử Giám hai mươi năm trước.
Thuở nhỏ Thất Hoàng tử không được sủng ái yêu thương, học được thủ đoạn cao cường, làm nũng ăn vạ đeo bám giả ngu, mức độ dây dưa còn lợi hại hơn cả kẹo mạch nha.
Vì thế y làm bộ muốn lấy bùa ra.
Vong hồn vội vàng rướn lên đè tay y xuống: “Hạo Trần không được!”
Tiêu Hạo Trần cười lạnh: “Cút về âm tào địa phủ của ngươi chịu phạt đi. Chuyện đến nước này, ngươi còn muốn thế nào?”
Vong hồn tủi thân quấn trên người Tiêu Hạo Trần: “Hạo Trần, ta nhớ ngươi…”
Tiêu Hạo Trần mở miệng: “Ta buồn ngủ rồi.”
Vong hồn dè dặt nói: “Ngươi ngủ đi, ta nhìn ngươi…”
Tiêu Hạo Trần hỏi: “Diệp Hoành Xương, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế?”
Vong hồn: “Ta…”
Nhưng hắn vừa bật ra một chữ đã thấy Tiêu Hạo Trần thiếp đi.
Thế là hắn oan ức nằm nhoài bên giường, tham lam ngắm gương mặt Tiêu Hạo Trần.
Đây là người từng chung giường chung gối với hắn ngày đêm, chỉ trách hắn không nhìn kỹ, không trân trọng, không nâng niu người nọ trong lòng bàn tay, yêu thương cả đời.
Cuối cùng, ngay cả một cái liếc mắt cũng trở thành xa xỉ.
Tiêu Hạo Trần bị ánh mắt ma quỷ nhìn chăm chú, làm sao mà ngủ được. Y nhắm mắt cất lời: “Diệp Hoành Xương, trở về đi.”
Vong hồn lẩm bẩm: “Hạo Trần, ta biết ngươi đau lòng, nhưng… Nhưng… Kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa cũng được, ngươi có thể tha thứ cho ta không…”
Tiêu Hạo Trần nói: “Kiếp sau ta sẽ quên ngươi. Mà ngươi vẫn đang chịu cực hình ở âm phủ, ta tha thứ hay không, có ý nghĩa gì sao?”
Vong hồn không chịu bỏ qua: “Ta mặc kệ, ngươi quên mất chính là tha thứ cho ta. Chờ ta… Chờ ta đầu thai lần nữa, ta…”
Tiêu Hạo Trần ngắt lời hắn: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Vong hồn im lặng chốc lát rồi nhỏ giọng nói: “Trời sáng… Hạo Trần, khi trời sáng, ta sẽ phải đến một hộ nông dân cách thành Vân Châu năm mươi dặm hướng Đông làm gà mái già…”
Tiêu Hạo Trần: “Phụt…”
Vong hồn cực kỳ ấm ức: “Hạo Trần ngươi còn cười nhạo ta!”
Tiêu Hạo Trần cố nén cười, nói: “Đi đi, đi đi, nhưng ta nghe nói gà trống ở các hộ nông dân tại ngoại thành phía Đông thành Vân Châu đều khá hung dữ. Ngươi nhớ chú ý an toàn, chăm chỉ đẻ trứng nhé.”
Diệp Hoành Xương, quỷ, làm quỷ mười năm nay.
Hàng ngày hắn ở địa phủ bị đám kia ngục tốt đ.è x.uống rút gân lột da vào nồi hầm luộc, ngày hôm sau lặp lại một lần, hắn chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng.
Song khi hắn bất chấp tất cả rời khỏi địa phủ, đến bên cạnh người mình yêu, nép vào bên giường lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của người yêu, trái tim không ngừng bị nhấn chìm trong sự lạnh lẽo, trống rỗng, chỉ vang vọng thanh âm của chính mình.
Không trở về được… Cũng sẽ không có tương lai…
Câu chuyện của hắn và Hạo Trần đã sớm bước vào ngõ cụt kể từ giây phút hắn bắt đầu dấy lên lòng phòng bị người bên gối.
Mười năm đi trên con đường này, hắn chưa từng nghĩ đến việc quay đầu.
Bây giờ, hắn rốt cuộc không quay đầu lại được nữa.
Một bước sai, từng bước sai, mười năm thời gian trôi qua lầm đường, Hạo Trần đã buông bỏ, trăm năm sau, y sẽ vào luân hồi mà không còn bận lòng điều chi, quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng hắn thì sao?
Hắn chỉ có thể canh gác ở đầu cầu Nại Hà cả ngày lẫn đêm, gánh chịu hình phạt tàn khốc, hoặc đến bên bờ Vong Xuyên nhìn trộm diện mạo kiếp sau của Hạo Trần.
Ngoại trừ nét bút qua loa trên sổ công đức, sẽ chẳng còn người nhớ hắn là ai.
Cũng sẽ không có người biết rằng, hắn ở lại đây vì ai, bên dòng Vong Xuyên lén lút ngắm ai.
Có thể sau một thời gian dài, hắn sẽ không chịu nổi sự tra tấn không ngừng nghỉ cùng nỗi đau chờ đợi vô vọng, hồn phách tiêu tán, khuyết hồn thiếu phách, cũng thành một tàn hồn không rõ kiếp trước trong Tiêu Hồn điện.
Dùng hình phạt trăm đời đưa Hạo Trần về dương gian, hắn không hối hận, nhưng cơn gió lạnh luôn thổi qua trái tim trống rỗng của hắn, hàng nghìn hàng vạn năm đều như vậy.
Hắn trở thành một kẻ lẻ loi cô độc.
Hạo Trần đang ngủ.
Hoàng thượng không đành lòng quấy rầy mà chỉ ngơ ngẩn nhìn. Hồn phách không có nước mắt, khóc không ra tiếng, chỉ dư lại cảm giác đau thắt vắng lặng và cái lạnh quanh quẩn trong lòng, trong suốt ngàn năm tiếp theo, vẫn vậy.
Trời sắp sáng.
Hoàng thượng chậm rãi cúi người, hôn khẽ một cái lên mi tâm Tiêu Hạo Trần, sau đó loạng choạng rời khỏi phòng. Hắn làm phép khiến hoa tường vi nở đầy khắp sân, rồi yên tĩnh bay về phương xa.
Tiêu Hạo Trần mở mắt ngồi dậy, tâm trạng phức tạp nhìn hoa tường vi mọc kín ngoài cửa sổ. Y hít sâu một hơi, khoác quần áo đi ra sân, sau đó gõ cửa phòng An Minh Thận.
An Minh Thận mơ màng bò dậy: “Hạo Trần, có chuyện gì thế?”
Tiêu Hạo Trần lấy ra một tấm ngân phiếu, nói: “Ngươi đi tới một nông hộ cách thành Vân Châu năm mươi dặm về hướng Đông, mua hết gà trống về đây.”
An Minh Thận hoang mang: “Ngươi… Ngươi mua nhiều gà trống như vậy làm gì?”
Tiêu Hạo Trần trầm tư phút chốc, trả lời: “Hầm, khao quân.”
An Minh Thận: “…”
Sau khi đẩy An Minh Thận tới phía Đông thành, Tiêu Hạo Trần cười khổ hái xuống một bông hoa tường vi, đặt dưới chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi hương thơm nhàn nhạt.
Diệp Hoành Xương cung cấp nuôi dưỡng nông dân là vì tích đức, y không thể ngăn cản.
Nhưng cũng không thể… Cũng không thể để người kia thật sự bị gà trống bắt nạt được…
Diệp Hoành Xương phải bay tới chuồng gà trước khi trời sáng, tìm được con gà mái có ký hiệu của quỷ sai.
Bà lão nông dân làm việc thiện cả đời, nhưng phải chịu vô số đau khổ. Niên thiếu mất mẹ, trung niên mất cha, tuổi già mất con.
Trong một khoảng sân nhỏ đổ nát, bà lão đang còng lưng cho gà ăn.
Và việc hắn phải làm là nhập vào con gà mái già thoi thóp kia, dùng thân xác ấy đẻ trứng gà cho bà lão, nhằm tích lũy phúc đức.
Diệp Hoành Xương hít sâu một hơi.
Có một chuyện hắn chưa từng nói với quỷ sai, hắn sợ gà.
Hồi nhỏ, vì không được sủng ái, hắn bị các huynh trưởng làm khó bắt nạt đủ đường, trong đó Thái tử thích nhất một trò chơi, chính là bị sủng vật của Thái tử, một con gà trống có thể bay cao hai mươi thước rượt đuổi khắp chốn.
Diệp Hoành Xương sợ gà, sau đó nâng cấp thành đến cả chim sẻ cũng sợ, hễ nhìn thấy thứ gì giống gà là trước mắt hắn biến thành màu đen, tay chân như nhũn ra.
Song hôm nay… Hôm nay hắn lại phải tự mình làm một con gà.
Diệp Hoành Xương ngồi xổm ngoài chuồng gà, tầm mắt mờ nhòa từng đợt, hắn không thể không chống tay lên chiếc lồng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");