Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chính Thê - Mnbvcxz
  3. Chương 28
Trước /32 Sau

Chính Thê - Mnbvcxz

Chương 28

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiêu Hạo Trần bước tới giữa vườn hoa, lặng thinh hồi lâu rồi nói với lệ quỷ ẩn nấp trong bóng tối: “Ngươi hãy đến Tiêu Dao cốc một chuyến.”

Lệ quỷ mừng rỡ suýt nhảy ra ngoài nắng: “Để làm gì?”

Tiêu Hạo Trần: “Thay ta hỏi Quỷ y xem, chứng mất trí nhớ có cách chữa nào không.”

Diệp Hoành Xương không muốn đích thân đi hỏi Quỷ y, nên phái một nhóm tiểu quỷ đi, còn mình tiếp tục núp trong núi Thiên Tiệm, lặng lẽ nhìn trộm Tiêu Hạo Trần.

Bên ngoài cửa sổ phòng Tiêu Hạo Trần thường xuyên xuất hiện những đồ vật kỳ lạ.

Có đôi khi là một vò rượu mạnh không biết từ đâu mà có.

Có đôi khi là một bát canh hầm thịt dê núi.

Tiêu Hạo Trần thở dài không ngớt, nói: “Dê hoang ở núi Thiên Tiệm có chất thịt khô dày, mùi tanh, ngay cả thôn dân trên núi cũng không thèm ăn. Để nấu nước dùng, phải sử dụng thịt dê non chưa đầy một tuổi ở vùng đồi núi phủ Nghiệp Châu mới đúng hương vị.”

Lệ quỷ yên lặng bê canh thịt đi, sau đó phái tiểu quỷ đi bắt một con dê núi. Hắn ngồi dưới giàn tường vi giữa rừng sâu núi thẳm, tay không xé rách lòng mề, lột da lông, bẻ gãy xương cốt, nấu nó cả đêm trong chiếc nồi lớn tại quân doanh, sau đó đặt dưới giường Tiêu Hạo Trần trước khi trời sáng.

Tiêu Hạo Trần dở khóc dở cười: “Ngươi không cho muối.”

Diệp Hoành Xương nào biết nấu canh phải bỏ muối.

Hắn rất oan ức: “Canh thịt mà Ngự Thiện Phòng cho ta uống cũng không mặn mà…”

Tiêu Hạo Trần có phần tin tưởng con quỷ này là Hoàng thượng.

Y mở miệng: “Ngự Thiện Phòng chế biến thức ăn tinh tế, ít dầu ít muối, thanh đạm dưỡng sinh, nhưng ta không thích.”

Diệp Hoành Xương đạp tiểu quỷ bên cạnh một cước: “Đi lấy muối.”

Tiểu quỷ chạy nhanh như một làn khói đến địa bàn của đầu bếp, khiêng tám mươi cân muối chạy về, hi hi ha ha đổ hết vào canh.

Diệp Hoành Xương tức giận đạp bay tiểu quỷ văng xa mười dặm.

Tiêu Hạo Trần lắc đầu: “Sắp sáng rồi, ngươi nên trốn sớm đi.”

Diệp Hoành Xương nhìn bầu trời sắp sáng, lưu luyến chọc chọc khuôn mặt Tiêu Hạo Trần, sau đó chui vào núi sâu tăm tối.

Mặt trời mọc, Vệ Ký Phong trọng thương chưa lành đã tỉnh dậy từ lâu, đi ra tiếp đón vị đại sư đuổi quỷ được mời tới.

Nhìn thấy Tiêu Hạo Trần đứng bên cửa sổ, Vệ Ký Phong nở nụ cười dịu dàng, nét mặt thâm tình. Hắn ta nói qua cửa sổ: “Hạo Trần, ta đã mời tới một vị đại sư đuổi quỷ. Có ông ấy tọa trấn, từ nay trở đi tướng sĩ quân doanh Nam Đình của ta sẽ không bị lệ quỷ quấy nhiễu nữa.”

Đại sư vung phất trần một cái, mắt nhỏ như mắt chồn đảo hai vòng trước khi rơi xuống người Tiêu Hạo Trần.

Tiêu Hạo Trần bình tĩnh mặc lão xem.

Đại sư nhìn phút chốc, sau đó quay đầu nói với Vệ Ký Phong: “Vệ tướng quân, lệ quỷ thường quấy phá vào canh giờ nào?”

Vệ Ký Phong trả lời: “Sau khi trời tối, trước lúc mặt trời mọc.”

Đại sư: “Đêm nay ta sẽ bày trận pháp, đốt con lệ quỷ kia thành tro bụi.”

Tiêu Hạo Trần khẽ cau mày, tựa hồ không vui lắm.

Vệ Ký Phong lên tiếng: “Hạo Trần, tối nay huynh đừng ra ngoài. Đại sư có công lực cao thâm, e rằng sẽ làm huynh bị thương đấy.”

Tiêu Hạo Trần không nói gì trước mặt đại sư, chỉ nhìn sâu vào Vệ Ký Phong: “Vệ Ký Phong, ta có chuyện muốn hỏi huynh.”

Y đã suy nghĩ rất lâu.

Suy xét về những ký ức tan nát của mình, tìm kiếm điểm mấu chốt của việc mất trí nhớ.

Vì thế y nhớ tới rượu mạnh đêm đó.

Nếu y thật sự yêu tên lệ quỷ kia tha thiết, vậy người làm y mất trí nhớ chỉ có thể là Vệ Ký Phong.

Khóe miệng Vệ Ký Phong khẽ giật, hắn ta để phó tướng sắp xếp cho đại sư, sau đó đi vào trong lều của Tiêu Hạo Trần, dịu dàng hỏi: “Hạo Trần, có chuyện gì vậy?”

Tiêu Hạo Trần bình tĩnh cất lời: “Thuốc làm ta mất trí nhớ là Trạc Tình lộ, hay là Tẩy Trần đan?”

Y từng theo học Quỷ y hơn một năm, học được không ít về dược lý và độc vật.

Sau khi phát hiện ký ức của mình khuyết thiếu, y bắt đầu nhớ lại những gì mà Quỷ y đã dạy mình.

Loại bỏ ký ức, không có gì khác ngoài vài loại thuốc kia.

Đáy mắt Vệ Ký Phong dần trở nên sâu thẳm, hắn ta khàn giọng gọi: “Hạo Trần…”

Tiêu Hạo Trần hỏi: “Vệ Ký Phong, trái tim người sống há là thứ có thể bị thao túng bằng thuốc?”

Vệ Ký Phong chậm rãi tới gần, toan nắm tay Tiêu Hạo Trần, nhưng lại bị Tiêu Hạo Trần tránh né.

Tiêu Hạo Trần nói: “Vệ Ký Phong, đưa thuốc giải cho ta.”

Vệ Ký Phong gượng cười: “Hạo Trần, như vậy không tốt sao? Quên mất người đã tổn thương huynh sâu sắc nhất, làm chuyện huynh muốn làm, chúng ta cùng nhau giục ngựa sa trường, thực hiện kế hoạch hoài bão lớn. Lẽ nào huynh thật sự muốn dành cả cuộc đời mình trong phạm vi nhỏ hẹp, sống như một tăng nhân khổ hạnh suốt đời này vì người nọ?”

Tiêu Hạo Trần trả lời: “Vệ Ký Phong, ta là ta, huynh là huynh, kế hoạch hoài bão lớn, giục ngựa sa trường, hay là bình thường một đời, là do chính ta chọn. Huynh khuyên ta cũng được, giúp ta cũng được, đều là chuyện của huynh, nhưng huynh không có tư cách xóa trí nhớ của ta, thay ta quyết định ta nên sống thành dáng vẻ thế nào.”

Vệ Ký Phong đè nén cơn tức giận tột độ, đột nhiên túm lấy cổ tay Tiêu Hạo Trần, giữ chặt bằng mọi sức lực: “Hạo Trần, ta yêu huynh, ta đã yêu huynh cả đời! Nhưng huynh thì sao? Huynh bị Diệp Hoành Xương dằn vặt đến chết, huynh vứt bỏ tất cả vì một tên hôn quân! Ta không cam lòng, Hạo Trần, ta không cam lòng! Người ta yêu sâu đậm, tại sao có thể biến thành bộ dạng vô dục vô cầu lòng như tro nguội kia! Quên mất không tốt sao? Hạo Trần! Quên Diệp Hoành Xương không tốt sao!”

Tiêu Hạo Trần không muốn động thủ với Vệ Ký Phong. Tuy thủ đoạn của Vệ Ký Phong cực đoan, nhưng dù sao hắn ta cũng là cựu thần của Tiêu gia, dành cho y một tình cảm sâu sắc. Vì thế y cố gắng không động thủ, hy vọng Vệ Ký Phong có thể bình tĩnh lại.

Y nói: “Vệ Ký Phong, ta không phải một pho tượng đá, ta là một người, ta có thể tự mình lựa chọn.”

Vệ Ký Phong đột nhiên đè Tiêu Hạo Trần lên tường, run rẩy, khàn giọng, mạnh mẽ áp sát bên tai Tiêu Hạo Trần nói: “Huynh đã chọn sai, nên ta chọn thay huynh.”

Võ công của Tiêu Hạo Trần vượt trội hơn Vệ Ký Phong nhiều, y chỉ không muốn thương tổn Vệ Ký Phong mà thôi.

Con người sống cả một đời, không dễ gặp được thiện chí và tình yêu, y không đành lòng tổn thương mối tình si của người khác.

Nhưng Vệ Ký Phong đã vượt quá giới hạn.

Tiêu Hạo Trần hít sâu một hơi, nói: “Buông ra.”

Vệ Ký Phong lại không chịu buông, ngược lại hôn thật mạnh lên mi tâm của y.

Tiêu Hạo Trần mới vừa định ra tay, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua dưới ánh mặt trời, đẩy mạnh Vệ Ký Phong bay ra xa.

Lệ quỷ quấn chặt Tiêu Hạo Trần, phun ra một ngọn quỷ hỏa về phía Vệ Ký Phong.

Quỷ hỏa hại người, Vệ Ký Phong lập tức bị đốt bỏng, da dẻ trên mặt trên người co rúm lại, kêu thảm lăn lộn.

Tiêu Hạo Trần mềm lòng, lên tiếng: “Thu tay lại.”

Lệ quỷ tức khắc nghe lời mà thu hồi quỷ hỏa, sau đó cảnh giác bao bọc cả người Tiêu Hạo Trần trong quỷ khí.

Binh lính ngoài lều nghe thấy động tĩnh, vội lao đến nơi này cùng thần côn.

Diệp Hoành Xương đã là thân quỷ, cực kỳ yếu đuối vào ban ngày, rất dễ bị đạo sĩ gây thương tích.

Tiêu Hạo Trần không nghĩ ngợi nhiều được, vô thức nói với lệ quỷ: “Đi!”

Diệp Hoành Xương không chịu: “Đạo sĩ kia đã nhìn ra ngươi là sinh hồn trở về, không có Vệ Ký Phong ở đây, lão sẽ xuống tay với ngươi! Ta ở lại bảo vệ ngươi. Hạo Trần, ta là quỷ vương, sẽ không dễ dàng bị một tên đạo sĩ gi.ế.t ch.ế.t đâu.”

Tiêu Hạo Trần đành phải nói: “Ta đi với ngươi.”

Diệp Hoành Xương thoáng sửng sốt, dường như không dám tin.

Tiêu Hạo Trần đẩy hắn: “Mau, đạo sĩ kia bắt đầu cầm phù đuổi quỷ rồi!”

Y cũng không biết tại sao mình tin tưởng tên lệ quỷ không biết trời cao đất dày này. Có lẽ vì hoa tường vi khắp núi đồi quá thơm, có lẽ do bát canh thịt thơm nức, có lẽ… Có lẽ cuối cùng y đã hiểu ra, tên lệ quỷ này yêu y.

Dẫu tình yêu kia từng làm y đau khổ muôn phần, song nó cũng là tình yêu chân thật từng tồn tại.

Diệp Hoành Xương nhanh chóng bao bọc Tiêu Hạo Trần trong quỷ khí, thừa dịp đạo sĩ còn đang bận rộn dán bùa chú khắp nơi, hắn tìm thấy một con đường sống. Hắn dồn sức thoát ra khỏi đại doanh Nam Đình, dẫn Tiêu Hạo Trần lao vào rừng sâu núi thẳm dưới ánh nắng chói chang.

Khi còn sống, bọn họ đồng sàng dị mộng, thường xuyên im lặng trước mặt nhau.

Bây giờ chết rồi, mới thân mật đồng sinh cộng tử.

Sâu trong núi Thiên Tiệm có vài yêu vật quỷ quái sinh sống. Diệp Hoành Xương vốn hấp thụ oán khí để tồn tại, dọc đường đi quỷ lực ngày càng mạnh mẽ, hắn mang theo mười vạn tiểu quỷ chui vào nơi sâu nhất của núi Thiên Tiệm.

Ở đây có vô số chim loan thành đôi thành cặp bay lượn giữa trời.

Diệp Hoành Xương cẩn thận đặt người trong lòng xuống, lẩm bẩm: “Hạo Trần…”

Tiêu Hạo Trần đáp: “Ừm.”

Diệp Hoành Xương cẩn thận suy ngẫm tính tình của thê tử.

Hạo Trần bản chất thiện lương, nếu không có thâm cừu đại hận, y chắc chắn sẽ không chịu tổn thương bất cứ ai.

Nhớ tới tình trạng thê thảm của Vệ Ký Phong, Diệp Hoành Xương chỉ sợ Tiêu Hạo Trần tức giận, dè dặt nói: “Vệ Ký Phong không chết, ta nương tay, chỉ dạy dỗ hắn ta, khiến hắn ta không tiếp tục ôm lòng vọng tưởng với ngươi nữa.”

Tiêu Hạo Trần ngửa đầu ngắm bầu trời xanh lam trong vắt trong núi Thiên Tiệm, một chút mềm mại dịu dàng trôi nổi hỗn loạn trong trí nhớ mơ hồ vụn vỡ.

Diệp Hoành Xương cẩn thận quấn quanh người Tiêu Hạo Trần dưới bóng cây lớn: “Hạo Trần, Hạo Trần, lấy ta thêm một lần, được không? Lần này không có thỏ trắng lớn, cũng không có mèo hoang nhỏ, không có thứ gì, chỉ có lệ quỷ ta đây yêu thích ngươi.”

Tiêu Hạo Trần nói: “Nếu nhớ lại quá khứ, chưa chắc ta đã có thể ôn hòa với ngươi như vậy.”

Diệp Hoành Xương tủi thân co người lại, trầm giọng: “Ừm.”

Tiêu Hạo Trần hỏi: “Ngươi sẽ ngăn cản ta về Tiêu Dao cốc sao?”

Diệp Hoành Xương buồn buồn đáp: “Để ta phái tiểu quỷ qua mời Quỷ y, không nỡ để ngươi bị xóc nảy.”

Tiêu Hạo Trần cau mày: “Thật sự không ngăn cản à?”

Diệp Hoành Xương nghiến răng mở miệng: “Không ngăn cản!”

Tiêu Hạo Trần lẩm bẩm: “Sao cứ cảm giác ngươi không giống người tốt tính như vậy nhỉ?”

Diệp Hoành Xương tủi thân, đến nỗi quỷ hỏa cũng không sáng.

Tính tình tốt hay không, là do trời sinh.

Đối xử với người khác thế nào, là tự lựa chọn.

Diệp Hoành Xương chột dạ: “Làm sao ngươi biết quá khứ của chúng ta đều là ký ức không tốt?”

Tiêu Hạo Trần nhắm mắt, nói: “Quá khứ do chính ngươi kể chẳng có câu nào tốt đẹp, huống hồ là những gì tự ta cảm nhận được.”

Diệp Hoành Xương hoảng sợ nằm bên cạnh Tiêu Hạo Trần.

Một lúc sau, thấy Tiêu Hạo Trần không có động tĩnh, Diệp Hoành Xương lén lút sử dụng pháp lực, một đóa tường vi chậm rãi mọc gần má Tiêu Hạo Trần.

Cánh hoa m.ơn tr.ớn gò má, Tiêu Hạo Trần mở mắt ra, nói: “Dưới bóng cây vẫn có ánh nắng, ngươi tốt nhất nên tìm một chỗ sâu hơn tối hơn để ở một lát đi.”

Diệp Hoành Xương nhỏ giọng nói: “Đi vào sơn động sẽ không thể nhìn thấy ngươi.”

Tiêu Hạo Trần bất đắc dĩ: “Ta là sinh hồn trở về, dù sao cũng là con người, trong hang tối tăm ẩm ướt, ta không muốn ở cùng ngươi.”

Diệp Hoành Xương khó khăn suy tư phút chốc, quyết định tìm biện pháp vẹn toàn đôi bên.

Vừa có thể để Hạo Trần nghỉ ngơi thoải mái, vừa không bị Hạo Trần đuổi đi.

Thế là, tối hôm ấy, Diệp Hoành Xương huy động mười vạn tiểu quỷ chặt cây xây nhà suốt đêm, dựng lên một ngôi nhà ở ngoài hang núi.

Trong nhà có giường, có đèn, có sách vở chăn màn cướp từ nhà phú hộ ở Nghiệp Châu, còn có đệm dày dệt từ lông chim, mềm mại dễ chịu, dưỡng eo dưỡng thần.

Tiêu Hạo Trần có thể nghỉ ngơi trên giường hoặc đọc sách trong phòng, còn Diệp Hoành Xương có thể lặng lẽ bảo vệ ở bên y trong góc hang động lạnh lẽo.

Một ngày trôi qua, Tiêu Hạo Trần không chịu nổi tình huống quỷ dị như vậy, bèn đặt sách xuống và nói: “Dùng cành và lá dây leo dựng một ngôi đình cao che khuất nhà, cao một chút xa một chút, ánh nắng sẽ không chiếu vào. Về sau ngươi đừng trốn trong sơn động nhìn ta nữa, đáng sợ lắm.”

Diệp Hoành Xương chậm rãi nhô đầu ra khỏi hang núi, chỉ đạo nhóm tiểu quỷ đi dựng đình cao.

Dây leo không thể cắt bỏ mà phải nhổ tận gốc, sau đó cấy xuống đất để có thể giữ xanh tươi mãi. Ngoài cửa sổ toàn màu xanh mướt rất thích mắt.

Diệp Hoành Xương chê nhóm tiểu quỷ có tay chân vụng về, dứt khoát đích thân xắn tay áo lên xây nhà ở vùng núi hoang.

Mỗi viên ngói mỗi viên gạch trong hoàng cung đều phải chú ý phong thuỷ, ở không thoải mái cũng không thể sửa, cực kỳ khó chịu.

Ngọn núi trải dài hiện nay không có chủ, vì để Hạo Trần sống vui vẻ, hắn sẵn sàng tự tay xây một ngôi nhà, để Hạo Trần có thể trở thành người hạnh phúc nhất.

Diệp Hoành Xương nhìn lại ngôi nhà nơi Hạo Trần sống, cảm thấy nó quá đơn sơ, thiếu vài bức tranh sơn thủy, mấy đồ trang trí và một chiếc bàn tốt để vẽ vời làm thơ.

Còn cả văn phòng tứ bảo và hộp băng có mùi thơm nữa.

Mùa hè sắp đến, Hạo Trần có sức khỏe yếu không chịu được thời tiết oi bức, phải có thêm mấy hộp băng mới được.

Thấy còn hai canh giờ mới đến bình minh, Diệp Hoành Xương âm u ra lệnh cho các tiểu quỷ tới phủ Nghiệp Châu di chuyển các loại vật dụng.

Tiêu Hạo Trần ở trong nhà thở dài, nói: “Ngươi qua đây.”

Diệp Hoành Xương vội vàng chạy tới: “Hạo Trần!”

Tiêu Hạo Trần lấy ra hai nén bạc từ trong tay áo: “Tuy Tiêu gia đã ngã, nhưng phủ đệ cũ vẫn còn có mấy vạn lượng bạc trắng tích trữ, không đến mức ngay cả đồ dùng sinh hoạt cũng phải trộm cắp.”

Diệp Hoành Xương ngẩn người, đột nhiên nhanh trí, ra lệnh cho nhóm tiểu quỷ: “Mấy người các ngươi vào kinh thành, đến quốc khố nhỏ sau Bàn Long điện chuyển hai rương vàng thỏi đến đây. Đó vốn là đồ của trẫm, nên lấy.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /32 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Bị Zombie Cắn

Copyright © 2022 - MTruyện.net