Hoắc Nhiên chỉ là một người rất đỗi bình thường, còn Tô Dư là thiên kim tiểu thư.
Cô ấy xuất thân thế gia, còn anh gia cảnh bần hàn, đó là còn chưa nói là con trai của người bị tình nghi phạm tội.
Cô ấy vừa hiền lành, vừa dịu dàng, lương thiện, còn anh lạnh nhạt, không thích giao tiếp…
Nhưng khoảnh khắc anh nhìn thấy Tô Dư đứng trên đài đọc lời tuyên thệ nhập học, anh đã muốn chiếm lấy người con gái ấy làm của riêng.
Bốn năm yêu nhau rồi lại bốn năm chia xa, từ một học sinh nghèo đến đại luật sư nổi tiếng, anh vẫn luôn không ngừng nỗ lực, tất cả chỉ vì có thể đường đường chính chính bước đến bên cạnh cô.
Ngày gặp lại, anh áp cô vào góc tường, cười khẽ, anh nói: “Bây giờ có chịu án tử cũng phải có được em.”
Cùng em gặp gỡ là điều anh không thể cưỡng lại.
Kháng được án tử đã khó, kháng lại được lòng mình thì lại càng khó hơn.