Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đột nhiên vuốt ve chiếc nhẫn trên tay theo tiềm thức, trên ngón áp út giờ chỉ còn lưu lại vết hằn của chiếc nhẫn. Từ trước đến nay anh vẫn không nỡ tháo nó ra, tuy là kim loại quý rắn chắc nhưng cũng đã để lại những vết xước theo dấu thời gian. Lucia thân yêu, nếu như em biết được rằng có một cô gái đang yêu anh đến mức bất chấp cả bản thân mình, giống như em ngày đó, chắc chắn em sẽ thấy rất mừng cho anh đúng không?
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng dư vị của sự mất mát một lần mà thôi. Anh đã hại em. Nếu như có khả năng mất mát nữa, thì chẳng bằng không giữ lại ngay khi mới bắt đầu.
Anh đã để cho cô ấy tự do, nhưng cô ấy vẫn quay trở lại. Lucia, nhất định là em đang giận dữ về sự tham lam và do dự của anh, cũng giống như hồi đó em trách móc anh về cách đối xử của anh với em vậy. Nếu như tình yêu quả thực ngọt ngào và vĩ đại như em nói, vậy thì tại sao số phận lại đổ tất cả những tội lỗi và trách nhiệm đáng lẽ phải thuộc về anh lên đầu em?
Thế nên lần này, anh không muốn yêu nữa, cứ như vậy cho đến cuối cùng, cả hai sẽ cùng thấy dễ sống hơn. Nếu như có một ngày cô ấy muốn ra đi, anh nhất định sẽ để cho cô ấy ra đi. “Đề nghị suất ăn của nhân viên cao cấp: ức bò om, súp gà loại một, sò điệp khô rau cải.”
Thiên Chân ngồi trên ghế lái phụ, cúi đầu đọc tin nhắn vừa nhận được. Trên khuôn mặt là một nụ cười bất lực nhưng lại hết sức ngọt ngào. Anh biết hôm nay cô có thể về sớm, bèn bóc lột đến tận cùng thời gian, bảo cô chuẩn bị một bữa ăn, lộ rõ bộ mặt nhà tư bản. “Thomas, lát nữa phiền ông dừng một chút ở cửa hàng Marks&Spencer đằng trước kia, tôi muốn mua mấy thứ”, Thiên Chân mỉm cười nói.
“Nguyên liệu nấu ăn à?”, mười phút sau thấy cô xách theo một chiếc túi màu xanh quay ra xe, Thomas liếc nhìn rồi cười đầy ngụ ý, “Định vào bếp à? Khi nào thì cho tôi thưởng thức tay nghề nấu nướng của cô đây?” Thiên Chân cười: “Ha, nếu như ông muốn, thì hôm nay cũng được” “Ha, chỉ sợ Kevin không được nhiệt tình như vậy thôi.” - Thomas nhướng mày, “Cô đừng có nói với tôi rằng cô mua nhiều thứ như vậy là để nấu ăn một mình đấy nhé.”
Thiên Chân cười ngượng nghịu. Thomas cũng là người từng trải, đã luyện thành mắt lửa ngươi vàng, huống hồ ông ấy với Tần Thiển lại còn là bạn tốt. Chỉ có điều tất cả những chuyện giữa cô và Tần Thiển dù không liên quan đến mọi người, song khi truyền ra ngoài chắc sẽ khó tránh khỏi bị bàn tán xôn xao, thế nên chẳng bằng giả giả thực thực, lấy sương mù che mắt để mọi người không thể đoán được gì cũng tốt. “Anh về rồi à?”
Giọng nói cười dịu dàng vang lên cùng với tiếng đóng cửa của anh. Tần Thiển quay người lại. Thiên Chân vừa đặt chiếc khay đang bưng trong tay lên bàn ăn, cô mặc một chiếc tạp dề mới màu phấn hồng. Khóe miệng bất giác hiện lên một đường cong ấm áp, anh đặt chiếc hộp giấy màu trắng sữa xuống.
“Strawberry Charlotte”, cô mở ra, khẽ reo lên vì ngạc nhiên. “Để tráng miệng sau bữa ăn”, anh nói rồi nhìn cô với vẻ hơi bất lực. Làm sao mà một chiếc bánh ga-tô lại khiến cho cô vui mừng đến thế kia? Tiếng dĩa thìa va vào đĩa sứ tạo nên một âm thanh sắc nét vui tai.
“Có ngon không?”, anh nhìn vào đôi mắt quyến rũ của cô, hỏi. Thiên Chân hơi ngẩn người: “Là cơm do em nấu mà, sao lại thành anh hỏi câu đó?” “Anh thấy em ăn rất ngon miệng”, anh mỉm cười.
“Bởi vì nó đặc biệt hấp dẫn[4] mà”, Thiên Chân hóm hỉnh trả lời, muốn được thấy vẻ dịu dàng của anh khi đó. [4] Thực ra cụm từ này được dùng để chỉ sắc đẹp của người phụ nữ, Thiên Chân cố ý dùng chỉ món ăn để trêu đùa. “Nào”, lời thì thầm duyên dáng đột nhiên vang lên bên tai.
“Gì cơ?”, anh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy chiếc dĩa bạc được đưa tới ngay trước mắt mình. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ được người khác đút cho, cảm giác này thật là kỳ quái. Tuy nhiên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô khiến anh không thể nào từ chối.
“Há miệng ra”, cô ra lệnh, giọng nói vẫn mềm rũ. Anh giống như bị thôi miên, ăn miếng ức bò song trên khuôn mặt vốn điềm nhiên chợt hiện lên một vẻ gì bứt rứt. Thiên Chân bỗng nhiên buồn cười, sau đó thì cười không dứt.
“Đoạn Thiên Chân”, nghe tiếng cười của cô, anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô đi nhanh chân đến chỗ ghế salon để nghe máy.
Giọng nói vui vẻ mới rồi bỗng trầm hẳn lại, cô nói ngắn gọn với người ở máy bên kia. Đang ăn cơm. Vẫn bình thường.
Ừm, tạm biệt! “Là Trần Úc”, khi ngồi lại vào bàn ăn, cô khai thật rồi ngấm ngầm dõi theo biểu hiện của anh. Anh hơi buồn cười, song cố nén lại theo bản năng nên không mảy may động đậy.
“Nói chuyện với ai là tự do của em, Thiên Chân”, giọng anh mềm mỏng, “Trong mắt em anh nhỏ nhen đến thế hay sao?” Thiên Chân lắc đầu. “Thực ra đêm hôm đó mọi việc rất bất ngờ…”
“Đêm hôm đó là ngoài ý muốn, đúng vậy không?”, cô còn đang định giải thích tiếp nhưng anh đã ngắt ngang lời, mỉm cười nhìn cô. “Ừm”, cô lại gật đầu. “Em quan tâm đến ý kiến của anh”, im lặng mãi lâu sau, cô bất ngờ bổ sung.
“Vì sao em lại quan tâm đến anh nhiều như vậy?”, anh ngước mắt lên, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Em thậm chí còn chưa biết anh là người như thế nào.” “Em cho rằng em chỉ cần thích anh chứ không nhất định phải hiểu về anh. Tần Thiển mà em thấy với Tần Thiển mà em qua lại là người như thế nào thì anh là người như vậy”, cô đón nhận cái nhìn của anh, giọng điệu chân thành. Đôi mắt điềm nhiên của anh tránh cái nhìn của cô để giấu đi sự chấn động trong lòng.
Ngấm ngầm cảm thấy còn may, may thay, cô chỉ nói là “em thích.” “Em chỉ giỏi ngụy biện”, anh cố tình dội gáo nước lạnh, không muốn để cho cô nói quá nhiều. “Thực ra những thứ em biết cũng rất nhiều mà”, cô hoàn toàn không để ý đến thái độ đó của anh. “Ví dụ như dù là một nhà thiết kế, nhưng anh vẫn chỉ thích kiểu dáng giản đơn và gọn ghẽ, phần lớn trang phục đều là màu đen, trắng và xám; không bao giờ vứt đồ đạc lung tung, khi ngủ có thói quen nằm nghiêng sang bên phải, nhưng khi đã ngủ say thì chắc chắn sẽ nằm sấp, khi nghĩ ngợi chuyện gì đó, tay thường đút trong túi quần; khi đang họp nếu như lấy tay đẩy kính chứng tỏ anh đang không vừa ý với điều gì đó, có thể thay đổi chủ đề; thích uống nước khoáng có ga…”
“Thôi được rồi”, anh ngăn không để cô tiếp tục liến thoắng, cầm khăn ăn lên xóa đi nụ cười trên môi, cũng dành cho mình một chút thời gian để điều hòa lại cảm xúc ấm áp vừa trào lên trong lồng ngực. “Đã có ai nói em giống hệt một con chim nhỏ hay chưa?”, anh vừa nói, vừa nhìn vào biểu hiện ngạc nhiên của cô. “Vì sao?”, cô hỏi, rõ ràng hoàn toàn mù mờ về cách hình dung này. Còn anh thì không trả lời, không quan tâm đến câu chất vấn của cô.
Anh nhớ lại lúc mới quen cô, khi đó anh đã cảm thấy cô giống như những con chim bay qua khung cửa sổ của anh, hoảng hốt như muốn tìm một chốn nào đó mà đậu xuống, song lại đầy cảnh giác, không dám dừng lại quá lâu, thế nên cứ mải miết bay. Cho đến lúc này đây, cô cuối cùng đã chọn dừng lại bên cạnh anh, song vẫn cứ đứng đó kêu chiêm chiếp, không ngừng lại một phút nào. Khi nghĩ như vậy, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh từ từ hiện lên một nụ cười dù bản thân anh không cảm giác thấy.
Còn Thiên Chân nhìn nụ cười đáng ngờ của anh, nghĩ mãi không biết nó là gì. Tiếng khóa cửa khẽ vang lên, có người rón ra rón rén đi vào. Người đàn ông vốn đang say ngủ dường như mở to mắt, từ từ ngồi dậy.
“Hi, bố, cảm giác của bố quả nhiên rất nhạy”, anh chàng đặt chiếc vali trong tay xuống rồi nhìn Tần Thiển, “Trung Quốc sẽ có bão tuyết nên bọn con về sớm hơn, con muốn mang đến cho bố một sự ngạc nhiên bất ngờ… Bố bắt đầu ngủ trần từ bao giờ thế? Hình như có béo hơn một chút, song đường nét vẫn hoàn hảo, cool.” Thằng bé ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào vòm ngực rộng của bố, huýt sáo. Tần Thiển với lấy chiếc áo phông bên cạnh mặc vào: “Đáng lẽ con nên báo trước cho bố một tiếng” “Thầy giáo đưa con về mà”, Sean nói, “Con phải tắm một cái rồi ngủ một giấc.”
“Ồn quá, mấy giờ rồi?”, một giọng nói mềm mại, uể oải chợt bay lượn trong không trung. Sean đột ngột dừng chân, xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh trai chứa đầy sự ngạc nhiên – sao lại có giọng nữ ở đây? Sau đó thằng bé nhìn thấy một cánh tay trắng muốt như ngọc đang ôm lấy eo lưng của bố mình một cách đầy mê hoặc, còn người bố thì nói nhẹ nhàng: “Hãy còn sớm, em ngủ thêm nữa đi.”
“Bố, có phụ nữ trên giường bố à?” Thằng bé không che giấu nổi sự kinh ngạc trong lòng, hỏi sửng sốt: “Cô ta là ai?” Sean? Trong mơ hồ, Thiên Chân cau mày, dường như nghe thấy giọng nói của thằng quỷ nhỏ đó.
Dụi mắt ngồi dậy, song cô đã bị Tần Thiển kéo ra sau lưng, lấy chăn đắp lên trước ngực. “Đoạn Thiên Chân?”, giọng nói non tơ hét lên đầy giận dữ, ngay lập tức làm cô tỉnh hẳn. “Sean, em về rồi à?”, Thiên Chân mở to mắt, quả thực cô rất vui khi nhìn thấy thằng bé.
“Sao chị lại ở trên giường bố tôi?”, Sean trái lại hoàn toàn không vui vẻ được như cô, “Bố, hóa ra sự ngạc nhiên bố mang đến cho con còn lớn hơn nhiều.” “Để ý đến thái độ của con đấy”, Tần Thiển cau mày với vẻ không vui. “Con ra phòng khách, chờ hai người mặc quần áo xong rồi nói tiếp”, thằng bé vứt xoạch lại một câu rồi đi ra với vẻ giận dữ.
“Có phải nó đang tức giận không vậy?”, Thiên Chân thắc thỏm nhìn người đàn ông bên cạnh mình. “Tính khí trẻ con thôi, em đừng để ý đến nó”, Tần Thiển nói, vừa vuốt vuốt lên mái tóc cô an ủi, song ánh mắt lại tỏ vẻ không vui. “Đoạn Thiên Chân chị quả nhiên lợi hại, chỉ trong khoảng thời gian hơn một tháng mà đã dụ dỗ được bố tôi rồi.”
Vừa mới bước vào phòng khách, một câu buộc tội nặng nề đã làm bước chân cô chết đứng. Sean nhìn Thiên Chân chằm chằm, trên khuôn mặt xinh trai là một vẻ lạnh lùng hệt như của Tần Thiển đang lan tỏa. Thiên Chân đột nhiên cấm khẩu, không nói được một lời.
Tần Thiển nói tính khí nó trẻ con, song cô hiểu rằng trẻ con ngây thơ nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhất, bởi vì chúng chưa hiểu chuyện thế nhân, nên chúng hết sức thành thực với cảm giác của mình, nói gì, làm gì cũng không cần biết liệu điều đó có làm tổn thương đến người khác hay không. Ngay cả cô khi trước dù đã trưởng thành sớm, mà vẫn tránh né việc bố mình với người vợ bé của ông, huống gì là đứa trẻ mới chưa đầy mười tuổi này. “Bao nhiêu người phụ nữ đã tìm cách trèo lên giường của bố tôi mà không thành công, ngờ đâu chị lại có khả năng như vậy, tôi thực sự rất tò mò chị có điểm gì sánh được với mẹ tôi chứ”, Sean cười nhạt, trong đôi mắt xanh chất chứa đầy sự thù địch, ném thẳng thứ đồ đang cầm trong tay về phía cô. “Chị tự mình xem đi, trong ví của bố tôi vẫn luôn có ảnh mẹ tôi, ông ấy từ trước đến nay chưa hề bỏ nhẫn cưới ra.”
“Im ngay, Sean”, Tần Thiển đột nhiên chặn đứng những lời nói ác độc của thằng bé, “Sao con có thể nói như vậy được.” Tuy nhiên đã quá muộn, bàn tay nắm trên khung cửa của Thiên Chân trắng bệch cả ra. Cô ngồi xuống, nhặt chiếc ví lên, chầm chậm mở ra, nhìn trân trối vào bức ảnh bên trong đó. Một người phụ nữ xinh đẹp đang tươi cười, đôi mắt màu xanh lam quyến rũ hệt như màu nước biển tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, đẹp tới nỗi người khác không thể rời mắt đi.
“Bố, bố đã từng nói là bố sẽ yêu mẹ mãi mãi kia mà”, mắt Sean đã bắt đầu đỏ lên, nhưng nó vẫn chất vấn Tần Thiển với vẻ bướng bỉnh, “Sao bố có thể quên lời mình nói chứ?” “Không giống như con nghĩ đâu, Sean”, Tần Thiển sầm mặt lại, “Con phải xin lỗi, con không nên nói như vậy với cô ấy.” “Dựa vào cái gì chứ? Lẽ nào con nói không đúng hay sao?”, Sean không chịu lùi một bước, “Con còn cho rằng chị ta không giống những người khác, kết quả là cũng không khác gì những người đàn bà từng có ý đồ với bố.”
“Sean, nói tiếng Trung đi”, Tần Thiển nổi cơn thịnh nộ. Bọn họ đang nói với nhau bằng tiếng Ý với ngữ điệu vô cùng kích động. Thiên Chân nghe hai bố con Tần Thiển cãi nhau, nhưng hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói điều gì. Cô cảm thấy mình hệt như một người thừa, bị cách ly với thế giới bên ngoài.
“Đủ rồi”, một giọng nói khẽ khàng và bình thản cắt đứt đoạn đối thoại mang đầy mùi thuốc súng giữa hai bố con Tần Thiển. Một lớn, một nhỏ cùng lúc quay sang nhìn Thiên Chân. “Sean”, cô ngước mắt nhìn đứa trẻ đang bừng bừng tức giận, chậm rãi nói: “Chị đã từng thể nghiệm cảm giác mất đi người mẹ, cảm giác người cha mà mình vô cùng yêu quý bị cướp mất, chị cũng đã từng trải qua.”
Thiên Chân đi đến đó, nhẹ nhàng đặt chiếc ví xuống bàn trà. “Nếu như đây là thứ đồ mà bố em rất quý, sao có thể ném nó lung tung như vậy?”, cô mỉm cười, giọng dịu dàng, “Chị nhìn thấy mẹ em rồi, mẹ em đẹp hơn chị rất nhiều.” “Có thể để cho bọn em nói chuyện riêng một lát được không?”, cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Thiển với ánh mắt khẩn cầu.
Anh lặng lẽ nhìn cô, sau đó gật đầu và bước ra khỏi phòng. Thiên Chân không ngồi xuống mà đi đến gian bếp thông với phòng khách, bắt tay vào làm bữa sáng. “Em chưa ăn gì đúng không?”, cô hỏi.
“Không khiến chị quan tâm”, Sean đáp lại không chút nể nang, “Chúng ta chẳng có chuyện gì mà nói cả.” Thiên Chân cười, không nói gì, mặc tạp dề vào rồi đánh trứng, rót thêm sữa bò, làm nóng chảo rồi cho bơ vào, rán bánh mỳ. Miếng bánh được thấm trứng và sữa dần dần chuyển sang màu vàng ruộm, mùi thơm tỏa lan trong không khí.
“French Toast”, cô bê chiếc khay trắng toát đựng bữa sáng lên bàn, “Bố em nói rằng em thích ăn món này, có muốn cho thêm siro không?” Sean trợn mắt nhìn cô không nói. Người phụ nữ đó đứng ngay trước mắt trong ánh nắng mặt trời buổi sớm, rót sữa ra cốc, nụ cười rất mực dịu dàng.
Mùi thơm hấp dẫn của thức ăn xộc vào mũi. Một cảnh tượng trong ký ức đột nhiên bị đánh thức. Sean, mẹ làm món French Toast mà con thích nhất đấy.
Giọng nói quen thuộc lẫn với nụ cười đầy yêu thương. “Sean, em có thể coi chị là người đầu bếp mà bố em thuê về cũng được”, một giọng khác nói bằng tiếng Trung, hơi có vẻ lấy lòng. Giọng nói của cô ta nghe chừng rất khiêm nhường… Thiên Chân lén nhìn trộm thằng bé, một sự giằng co thoáng chớp qua khuôn mặt nhỏ bé xinh trai đó.
“Nhưng bố tôi sẽ không ngủ với người nấu bếp”, Sean vẫn cực kỳ cố chấp. Thiên Chân cứng lưỡi, thằng quỷ nhỏ này, nó cứ nói thẳng hơn cũng được mà. “Theo chị được biết thì bố em rất biết hưởng thụ”, cô nói toẹt ra.
Khuôn mặt Sean đột nhiên đỏ ửng lên: “Chị đúng là một người đáng sợ.” “Bố em sẽ không yêu chị đâu!”, giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời thằng bé. Sean ngẩn người nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, cô ấy vẫn cười, tuy nhiên nụ cười đó mang cả sự đắng cay và một chút mỉa mai.
“Bố em sẽ không yêu chị đâu, Sean!”, cô nhìn thằng bé, lặp lại một lần nữa câu đó, “Người ông ấy yêu là mẹ em, trong trái tim ông ấy mẹ em chiếm một vị trí mà không người nào có thể thay thế được.” “Sean, dù là ở cương vị một người cấp trên hay một người đàn ông, bố em đều đáng để chị đam mê và yêu thích, hơn nữa chính ông ấy đã đưa chị thoát khỏi những chuyện không vui khi trước, nên chị thích cảm giác được ở bên ông ấy, nó thật ấm áp, dường như mỗi ngày đều có thể sống một cách tròn trịa nhất. Nhưng chị sẽ không bao giờ cướp ông ấy khỏi em và mẹ em, chị sẽ không làm vậy, cũng không thể làm được cái việc mà mình không đủ khả năng ấy. Cứ coi như một ngày nào đó bố em sẽ yêu chị, thì tình cảm mà ông ấy dành cho chị, cũng sẽ không bao giờ nhiều được như tình cảm đối với mẹ em, em có hiểu không?” Ánh mắt điềm tĩnh của cô đang thuyết phục thằng bé nhưng cũng giống như đang thuyết phục chính mình: “Nếu như em định đặt chị và mẹ em ra cạnh tranh thực sự, thì như vậy không công bằng chút nào, bởi vì ngay từ đầu chị đã thua rồi, ngay cả tư cách để cạnh tranh cũng không hề có nữa kia.”
Sean lặng lẽ nhìn Thiên Chân, đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu, song không thể không thừa nhận rằng sự cố chấp và cả tự thương hại chính mình mà người phụ nữ đó bộc lộ ra trong giọng nói lẫn biểu cảm của cô ta khiến cho nó không thể kìm được ảo tưởng của sự đồng tình. “Thôi được rồi, tôi nói không lại chị được”, Sean kiếm một cái cớ yếu ớt nhất, kết thúc cuộc nói chuyện khiến cho nó không mấy dễ chịu, “Tôi đi tắm đây.” Thiên Chân vẫn đứng lặng lẽ trước bàn ăn, cô uống một ngụm sữa, sau đó áp bàn tay phải lên mặt làm ra vẻ đang thoải mái, song kỳ thực là che đi khuôn mặt đã ướt đẫm của mình.
Trong phòng ngủ, Tần Thiển đứng tựa lưng vào cửa, lặng im. “Đói rồi”, cơ thể cao lớn che khuất ánh mặt trời, anh ngồi xuống ghế, cầm dao dĩa trong tay rồi bắt đầu giải quyết bữa sáng trên khay. “Này, đó là..”, Thiên Chân không kịp ngăn lại.
“Nếu như nó muốn ăn thì lại làm”, anh nói. “Nhưng mà…”, cô buồn bực nhìn anh đang tận hưởng nhiệt tình. “Nhưng mà cái gì?”, anh cau mày liếc nhìn cô.
Quả nhiên là một con chim nhỏ ồn ào, sự hình dung lúc trước của anh đúng là không sai chút nào. Thậm chí còn khiến anh không thể không có một ảo tưởng rất không thực tế, đó là nhặt cô lên, bỏ vào trong túi, sau đó đi khắp nơi trên thế gian này. Dù là đi đến bất cứ nơi đâu, anh hễ cúi đầu xuống, chắc chắn sẽ thấy cô vẫn bướng bỉnh ngồi yên tại đó.
“Em đi đâu?”, vừa dợm bước đi qua, song bóng người ở cửa thang máy khiến cho bước chân anh đột nhiên dừng lại. Nhìn cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, Thiên Chân vội vàng đưa tay ra nhấn vào nút kim loại rồi bước ra. “Em về nhà”, cô đáp khẽ.
“Anh đã mua một ít thăn bò đặc biệt, tối nay có thể làm món nướng”, Tần Thiển chậm rãi nói, “Em thích ăn mayonnaise của hãng nào? Anh không biết loại anh mua có phải thứ em thích không….” “Em nói rồi, em về nhà”, cô lấy hết can đảm ngắt lời anh. “Trong tủ lạnh có phải vẫn còn kem không nhỉ?”, anh nhìn thẳng vào mặt cô.
“Em…” “Em đang trút giận lên anh đấy à, Thiên Chân?”, Tần Thiển mỉm cười, giọng nói mềm mỏng. Cô ngước mắt nhìn anh, song đột nhiên sững lại vì sự lạnh lùng trong đáy mắt.
“Từ sau hôm gặp Sean đó, em vẫn luôn trục trặc với anh”, anh sắc sảo chỉ ra điểm mấu chốt của vấn đề. Cô lắc đầu, song không nói một lời nào. Không, không phải, cô đang trút giận lên chính mình.
Một mặt cô căm ghét sự bồn chồn của mình trong những ngày qua, mặt khác cô lại trốn tránh khỏi anh… Cô thấy sợ đôi mắt xanh biếc trong sáng đó của Sean. Dù rằng khi đó cô có thể đối phó lại một cách thong dong, nhưng chỉ có mình cô biết rằng hôm đó khi vừa ra khỏi cửa, cô đã phải gắng gượng giữ thẳng vai để không sụp đổ. Dù cho cô có không để tâm đến, nhưng những lời nói của Sean vẫn cứ vẳng đi vẳng lại bên tai.
Cô không phải là thần tiên, cô chỉ là một người phụ nữ hết sức bình thường, dù là một đứa trẻ ngây thơ vô tội, thấy con búp bê của mình bị cướp đi cũng sẽ đau lòng nữa là. Mà thực ra, giờ đây lại là cô đang cướp đi món đồ của người khác. Bao nhiêu người phụ nữ đã tìm cách trèo lên giường của bố tôi mà không thành công, ngờ đâu chị lại có khả năng như vậy, tôi thực sự rất tò mò chị có điểm gì sánh được với mẹ tôi chứ?
Sao cái ngày mà anh chấp nhận qua lại với cô, cô lại không đi mua xổ số kia chứ? Nếu đã may mắn như vậy, chắc chắn là có thể trúng số rồi. “Thiên Chân, anh có thể sắp xếp một nơi ở khác”, Tần Thiển nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi gằm của cô, giọng nói trầm lại. Anh không phải là không hiểu được cảm giác của cô, và vì thế nên cũng chấp nhận cố gắng hơn.
“Đừng, Sean biết được sẽ càng tệ hơn, nó chắc chắn không muốn bố mình lại có căn ‘nhà’ thứ hai nữa”, cô phản đối. “Vậy em muốn thế nào?”, anh chau mày, giọng nói trở nên lạnh lẽo. “Qua mấy ngày nữa rồi nói”, cô đáp, “Em cũng không biết nữa!.”
Cô không biết? Đôi mắt sẫm đen thoáng chút giận dữ, anh rất không bằng lòng với thái độ qua quít đó của cô. Nhưng mà vì sao cô ấy phải giận dữ kia chứ? Anh nghĩ một cách thiếu kiên nhẫn.
Anh không thích cảm giác bị cô chặn lại ngoài cửa thế này một chút nào, không thích nhìn thấy bộ dạng cúi đầu chán nản của cô, không thích thái độ chùng chình trốn tránh của cô. Dường như cô đang do dự, đang rút lui, đang cảm thấy chán chường. Sau đó thì anh không thoải mái khi phát hiện ra rằng cô đã bắt đầu tác động đến tâm trạng của anh.
“Em muốn về nhà cho yên tĩnh một chút”, cô nói, những ngón tay bấu chặt vào quai túi da với vẻ bất an. Anh nhìn cô chằm chặp. “Em muốn được yên tĩnh bao lâu?”, giọng nói của anh mang một chút mỉa mai, “Em là người tự do, Thiên Chân ạ.”
Chất giọng thấp trầm quyến rũ trôi dạt trong không khí, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng anh đã đi lướt qua bên cô, không quay lại nhìn thêm lần nào nữa. Cô cứ vậy đứng một mình trước thang máy hồi lâu, mới cất được bước chân cứng ngắc rời đi. Tom Cruise đóng vai một chính trị gia cảm giác giống như một người đàn ông rõ ràng hợp với phong cách công tử phóng đãng của Gucci hoặc Dolce & Gabbana nhưng lại mặc bộ vest nhã nhặn và tinh tế của Giorgio Armani vậy.
Lời thoại dài dằng dặc, những cảnh tượng không ngừng thay đổi, vài người đã bắt đầu sốt ruột thầm thì chuyện trò, chỉ có Thiên Chân vẫn lặng lẽ nhìn vào màn hình lớn trước mặt, tập trung tinh thần. Có nhiều khi chuyển hướng chú ý cũng là một phương thức tốt để điều hòa lại tâm trạng. Điện thoại di động chợt rung lên, cô như người bị đánh thức khỏi giấc mơ, vội vàng cầm lấy máy trong túi xách rồi đứng lên đi ra bên ngoài.
“Hello”, hơi thở của cô gấp gáp. “Thiên Chân?”, giọng nói quen thuộc vang lên. Cô hơi ngẩn người: “Là anh à.”
Quả tim vốn đang treo ngay trước lồng ngực lại chậm rãi quay về vị trí vốn dành cho nó. “Em tưởng là ai?”, Trần Úc ở bên kia cười nhạt. “Đang làm gì thế?”, anh hỏi.
“Xem phim”, cô trả lời. “Xem một mình à?”, Trần Úc đoán chuẩn xác luôn. “Ừm”, cô khẽ khàng.
“Anh vừa hết giờ làm, cùng đi ăn tối nhé”, Trần Úc nói, “Em ở đâu, anh lái xe đến đón bây giờ.” “O2.” Món cánh gà nướng Nando’s theo phong cách Tây Ban Nha cay tới mức nước mắt cứ trào ra.
“Không thể nào chứ, chẳng phải trước đây em ăn cay giỏi lắm à?”, Trần Úc ngạc nhiên nhìn cô, “Anh còn bị theo em không ăn món không cay cơ mà.” Cô không trả lời, vừa ăn, vừa ra sức quệt nước mắt. “Xem phim gì thế?”, Trần Úc hỏi, lấy mấy tờ khăn giấy đưa cho cô.
“Lions for Lambs”, cô đáp, giọng mũi nghèn nghẹt. “Phim chống chiến tranh, hầu hết là những lời thoại mang tính chính trị.” “Kỹ nữ còn muốn được lập miếu thờ, phong cách truyền thống của người Mỹ”, Trần Úc hơi giễu cợt, “Ngồi một mình xem loại phim đó, giác ngộ tư tưởng của em quả thực càng ngày càng cao rồi đấy.” “Lập miếu thờ còn dễ hơn làm kỹ nữ”, cô đáp trả không khách sáo. “Lập miếu thờ thì tốn bao nhiêu tiền chứ? Gỗ phiến, đá hoa cương tùy chọn, làm kỹ nữ thì phải có đủ can đảm đến thế nào?”
Trần Úc tròn mắt: “Em ăn phải thuốc nổ đấy à?” “Shit!”, Thiên Chân vứt dĩa xuống, “Sao đồ ăn ở đây khó ăn thế, làm tôi cảm thấy buồn nôn. Cứ hy vọng là nó ngon hơn một chút, gọi hết lần này đến lần khác.” Gỗ mục không thể nào chạm khắc được. Cũng giống như người đàn ông khốn nạn nào đó!
Anh ta thì có gì ghê gớm chứ? Em là người tự do, Thiên Chân. Cái câu chết tiệt đó của anh ta.
Một câu hời hợt, như thể chẳng liên quan gì đến anh ta cả, như thể anh ta chỉ là một quán trọ, việc cô đến lúc nào, đi lúc nào là chuyện của riêng cô, có gì mà phải nói? Cứ coi là khách sạn năm sao đi nữa thì người ta cũng còn nói một câu “hoan nghênh quý khách lần sau lại đến”, còn anh ta thì dường như vẫn luôn đợi chờ cô chủ động biến đi! Lẽ nào anh không biết rằng chỉ cần anh hơi kiên nhẫn thêm một chút nữa, cô sẽ bất chấp tất cả để đi theo anh hay sao? Cảm giác của cô bây giờ vô cùng tồi tệ, vô cùng thất vọng.
Người thông minh như anh, bình tĩnh như anh cơ bản không thèm lấn cấn với những trò diễn kịch đó, anh thấy rõ cô đang giận dỗi, nhưng hoàn toàn không có đủ kiên nhẫn để đi theo. Trái lại mày phải chạy theo, Đoạn Thiên Chân ạ. Cô ảo não che mặt – sao mình lại rơi vào bước đường này kia chứ? Vậy mà đã đến lúc thế này rồi, cô vẫn cứ ngong ngóng chờ điện thoại của anh.
Rõ ràng là một quan hệ không bình thường, làm sao cô có thể mong anh giống như một người đàn ông trong những mối tình bình thường kia tìm đến dỗ dành an ủi cô kia chứ? “Thiên Chân”, giọng nói dịu dàng kéo cô ra khỏi những suy nghĩ buồn thương tự oán trách chính mình. Cảm giác nhạy bén của Trần Úc nhận thấy cô có gì đó không bình thường, song anh cũng không định hỏi gì.
“Gì cơ?”, Thiên Chân ngước mắt lên nhìn lơ đãng. “Sau này anh đã từng quay lại tìm em”, anh nói, đôi mắt đen nhìn xoáy vào cô. Thiên Chân hơi ngẩn người: “Anh nói chuyện đó rồi.”
“Em có nhớ không, hồi trước mỗi khi kết thúc giờ tự học buổi tối, anh đưa em về nhà, đều chờ cho đến khi ánh đèn trong phòng em tắt đi mới chịu về.” “Em biết”, trong tâm trạng rối bời của cô hiện lên hình ảnh trong quá khứ. “Sau khi đến nước Anh, anh luôn tìm cách trốn tránh để không nhớ đến tất cả những thứ liên quan đến em”, anh chậm rãi, “Cho đến một ngày, Tiểu Trịnh mượn sách của anh, phát hiện bên trong đó có một tấm hình của em, trong lúc đùa cợt cậu ấy không may làm rách nó. Khi ấy anh không biết mình bị làm sao nhưng đã gần như phát điên, đánh nhau với Tiểu Trịnh một trận tơi bời.”
Thiên Chân nhìn anh, không nói được một lời. “Ngày hôm sau anh đã bay ngay về Trung Quốc, khi đó anh nghĩ, chỉ cần ánh đèn phòng em còn sáng, anh sẽ bất chấp tất cả để tìm lại em, để cho chúng ta được làm lại từ đầu”, Trần Úc khẽ mỉm cười, giọng nói bình tĩnh, “Anh đợi một đêm nhưng đã không đợi được em quay về.” “Khi đó em đã không còn ở Trung Quốc nữa rồi”, Thiên Chân lên tiếng, cảm thấy trong lòng chua xót.
Những năm đó, việc quên và không quên đã khiến cho cô mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Giống như hũ rượu Nữ nhi hồng chôn sâu rất nhiều năm, luôn được giữ gìn hết sức cẩn thận, đợi tới khi được mở ra, rượu ngon vẫn là rượu ngon, nhưng khi ấy mới nhận ra không biết đã yêu rượu Trúc Diệp Thanh tự bao giờ. Có bài hát rằng, những thứ này, những thứ đó, sao em không thể nào nhớ nổi, dù là hôm nay anh đã có người yêu thiết tha hơn. “Chuyện đã qua thì để cho nó qua đi”, cô khẽ cười, “Anh cũng đã có Lyla rồi.”
“Thực ra hôm nay mời em ăn cơm cũng là có chuyện muốn nói với em”, Trần Úc nói, trong mắt là một cảm xúc gì đó sâu thẳm mà cô nhìn không ra. “Em cũng có chuyện này muốn nói với anh”, Thiên Chân đáp. “Được, phụ nữ trước”, anh cười đầy quyến rũ.
“Trần Úc… Trái tim em đã thay đổi rồi”, cô nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định. Anh tựa lưng vào thành ghế nhìn cô, tư thế lịch thiệp, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười điềm nhiên, song đôi tay vốn đút trong túi đã siết chặt lại thành nắm đấm. “Ai? Là “anh hùng” đó của em hả?”, mãi sau Trần Úc mới tìm lại được tiếng nói của mình, “Quả nhiên là vậy.”
Cô nhìn anh gật đầu. “Chuyện anh muốn nói là gì?”, cô hỏi. “Không có gì”, anh nhún vai, cười cười, “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng.”
Anh và Lyla đã chia tay, anh muốn thành thực với bản thân mình hơn một chút. Em có còn yêu anh không? Còn chấp nhận ở bên anh nữa không? Điều anh muốn nói là như vậy.
Tại sao anh lại nhường cho cô nói trước kia chứ? Và cô nói, trái tim em đã đổi thay rồi. Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng đã hủy hoại tất cả khi anh còn chưa kịp trở tay.
Cũng giống như đêm đó, khi anh cuối cùng cũng quay về, thì cô đã ra đi. Thiên Chân pha một ly trà, ngẩn người ra nhìn lá trà bập bềnh một lúc lâu, sau đó nằm lên giường, ngửi mùi thơm nhàn nhạt nhưng đắng chát tỏa lan trong không khí. Vẫn còn nhớ như in đêm đó.
Em muốn hôn anh, cô nói. Được, anh đáp lại. Cô kéo chăn lên che mặt.
Sao lại có thể thế này? Cô cảm thấy đau khổ, song lại không thể không đi đến bên anh. Căm ghét sự lạnh lùng của anh, nhưng lại vẫn nhớ nụ hôn miên man ấy. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô xuống giường cầm điện thoại lên xem, nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, bèn nhét điện thoại xuống bên dưới gối.
Sau chuỗi âm thanh rầm rì nghèn nghẹn kéo dài mấy chục giây, căn phòng yên tĩnh lại, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng kim giây chiếc đồng hồ điện tử để trên bàn đang chạy. Thời gian cứ vậy trôi đi, Thiên Chân nhìn chằm chằm lên trần nhà, rồi đột nhiên ngồi phắt dậy, đập mạnh xuống giường không thương tiếc, sau đó cầm điện thoại lên bấm máy gọi lại. Cô chịu thiệt rồi.
Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, song giọng nói truyền đến nghe vẫn bình thản và thong dong như thế. “Thiên Chân”, anh nói, “Chào em.” Chào cái đầu anh ấy.
Cô thực sự muốn hét lên như vậy. “Vừa nãy sao không nhận điện thoại của anh?”, Tần Thiển hỏi. “Em không muốn nhận”, cô đáp.
“Ừm”, anh khẽ hắng giọng, “Vậy thì sao bây giờ lại gọi cho anh?” “Em cam tâm”, cô trả lời một cách miễn cưỡng. “Em cam tâm cái gì?”, anh mỉm cười, “Cam tâm giận dỗi anh, hay cam tâm nhớ anh?”
“Giận anh thì sao, nhớ anh thì cũng đã sao?”, cô trả lời không khách sáo, “Với lại em cũng làm sao mà đấu lại được với anh chứ.” “Vì sao em lại muốn đấu với anh?”, Tần Thiển dường như khẽ thở dài một tiếng, “Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.” Thiên Chân đảo mắt nhìn lên trần nhà.
“Dựa vào cái gì mà em phải nghe lời anh?”, cô hỏi. Thật lạ kỳ, hôm nay anh đặc biệt lắm lời. “Đứa trẻ biết nghe lời sẽ có thưởng”, anh cười.
“Thưởng cái gì?”, cô nhướng mày lên. “Em mở cửa ra”, anh nói thản nhiên, “Anh sẽ bảo cho mà biết.” Thiên Chân ngẩn ra mấy giây, sau đó bật khỏi giường và lao ra cửa sổ.
Một chiếc xe đậu ngay dưới gốc cây đầy lá vàng rơi, một người đứng tựa vào hông xe, một đốm lửa nhỏ lập lòe giữa những ngón tay. Một niềm vui cuống cuồng đột nhiên trào lên trong lòng như nước thủy triều, cô chạy như bay ra cửa, lao thẳng xuống dưới nhà, cho tới khi còn đứng cách anh hơn chục bước chân mới dừng sững lại. Anh nhìn cô hồi lâu.
“Cười ngớ ngẩn gì thế?”, anh nói Thiên Chân sờ sờ lên mặt mình… Cô đang cười ngớ ngẩn hay sao? “Anh đến chỉ để tìm em à? Mới rồi khi anh gọi điện thì anh đã ở đây rồi à?”, cô hỏi, đôi mắt cong thành vầng trăng non hết sức đáng yêu.
“Hình như anh không quen người nào khác sống ở đây cả”, anh đáp. Cô trừng mắt lên với anh, người đàn ông này thật là, đến việc trả lời câu hỏi cũng phải già mồm như vậy. “Vậy thì chứng minh thành ý của anh đi”, cô nói.
Anh nhướng mày, tỏ ý không hiểu. “Tiên sinh, nếu như ngài đến đây với thành ý, vậy thì xin hãy giang đôi tay của ngài ra”, trong bóng tối, nụ cười của cô sáng rực như ánh sao. Tần Thiển đứng nhìn cô mãi lâu, cúi mặt xuống cười, tới khi ngẩng đầu lên, đôi tay đã chầm chậm giang ra.
Một giây sau đó, cô đã nhào vào lòng anh, cánh tay mảnh dẻ ôm siết lấy lưng anh. Cô vùi mặt mình vào vòm ngực rộng rãi của anh, đứng lặng hồi lâu. “Ôm chặt như vậy, anh sắp không thở được nữa rồi”, Tần Thiển nói nhẹ nhàng, “Anh không bay mất được đâu.” “Ai mà biết được chứ”, cô thì thầm với vẻ ấm ức của con mèo nhỏ.
Đôi mắt đen sẫm thoáng âm u, anh cúi xuống ngửi mùi thơm trên tóc cô, không nói gì. “Lên nhà đi”, anh nhìn bộ quần áo mỏng manh của cô, nói, “Chẳng phải là có điều khiển từ xa hay sao? Em ngốc quá, còn tự mình xuống mở cửa.” “Em quên mất”, cô xấu hổ trả lời, tai đã hơi ửng hồng lên.
“Quả nhiên là ngốc”, anh khẽ thở dài, khóe môi cong lên thành một cung độ rất mực dịu dàng. Cánh cửa sau lưng khép lại, cô vẫn dính chặt lấy anh, giống như một đứa trẻ ôm riết lấy món đồ chơi yêu thích của mình, ra sức hít hà mùi hương thơm dịu trên cơ thể anh một cách tham lam. “Thiên Chân?”, anh hơi ngạc nhiên trước phản ứng quá sôi nổi của cô.
“Anh không nhớ em à? Anh không thấy muốn giữ em lại à? Em ghét anh…”, miệng cô không ngừng thốt ra những lời buộc tội, song bàn tay nhỏ nhắn lại bắt đầu bối rối cởi áo anh. “Thiên Chân”, anh dở khóc dở cười, giữ lấy bàn tay đầy mưu mô của cô, “Anh đến không phải để làm việc này với em.” “Vậy thì anh đến làm gì?”, cô vẫn áp vào ngực anh, giọng nói du dương, “Vừa rồi em đã nghĩ ngợi rất lâu và nhận ra thời gian chúng ta ở bên nhau phần lớn là ở trên giường.”
“Thế nên việc nhìn nhận quan hệ của chúng ta một cách đơn thuần sẽ có thể khiến em cảm thấy dễ chịu hơn một chút ư?”, anh đọc được ngay các suy nghĩ của cô. “Chẳng phải thế hay sao?”, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sũng nước nhìn anh đầy vẻ ai oán. Đột nhiên anh thấy ngực mình nghẹn lại.
Một cô gái trẻ giống như cô nếu muốn tìm một người làm bạn thì bất kể lúc nào cũng có ngay, hoặc giả như muốn có một người bạn trai trẻ trung biết nói ra những lời ngọt ngào lãng mạn hoàn toàn không khó. Anh biết cô cũng thất vọng và bối rối, cái quan hệ với anh khiến cho cô cảm thấy bất an, cho nên cô chỉ có thể thử tìm một lối thoát khác. Bàn tay nhỏ nhắn đặt trên ngực anh lại bắt đầu trở nên phóng túng, anh bất lực ngăn cô lại lần nữa, nhìn xoáy vào khuôn mặt đang đầy vẻ bất mãn của cô: “Anh đến vì anh nhớ em.” Thiên Chân hoàn toàn đờ người ra, bị câu nói của anh làm cho chấn động, mãi sau mới lấy lại được thần hồn.
“Có phải anh đang bị sốt không?”, cô chớp chớp mắt, thậm chí còn đưa tay lên sờ trán anh. “Nhớ em mà cũng là một chuyện kỳ lạ thế à?”, anh bình thản nói, “Đồ ăn em nấu rất ngon, trà em pha cũng rất tuyệt.” Còn nữa, không có cô ở bên cạnh ba hoa liến thoắng, anh dường như cảm thấy trống vắng.
“Nếu muốn ăn cơm, uống trà, nhà hàng ở ngoài kia đầy ra đấy”, cô lẩm bẩm. “Em chắc không?”, anh mỉm cười, “Em đang tìm cách đuổi anh đấy à?” Cô trừng mắt nhìn anh.
“Đoạn Thiên Chân chỉ có duy nhất một chỗ này”, cô lớn tiếng tuyên bố, “Đã vào đến đây rồi, không dễ dàng đi ra đâu.” “Ha, hóa ra là một nhà hàng chui”, anh cười, “Nói đi, bà chủ định đòi hỏi gì ở tôi nào?” “Muốn người anh”, cô cười ám muội.
Tần Thiển nhắm mắt lại, áng chừng như đang nghỉ. Tuyệt đẹp, một phong cảnh tuyệt đẹp. Thiên Chân nhìn chăm chú vào khuôn mặt hiền dịu hơn rất nhiều trước mắt mình, thầm nghĩ.
Nếu so sánh ra thì cô vẫn thích bộ dạng của anh lúc này hơn, không xa cách, không lạnh lùng, không mang vẻ đàn áp chút nào. Cô bỗng nhiên cảm thấy bộ phim hôm nay mình đã xem có điểm tương đồng với anh, rất khó chịu, nhưng lại thích thú, rõ ràng khi xem thấy ức chế trong lòng, song vẫn cứ ngồi yên tại đó, không thể nào đứng lên đi nổi. “Em lại đang cười trộm cái gì đấy?”, anh đột nhiên lên tiếng, song mắt vẫn nhắm nghiền.
“Không có gì”, cô cười, áp khuôn mặt ửng hồng vào vòm ngực ẩm ướt của anh. Một cảm giác khiêu khích bỗng nhiên lướt qua nơi nhạy cảm nhất trên ngực, toàn thân anh vì thế mà tê dại. “Em chơi thích thú lắm hả, đúng không?”, ngay sau đó, anh đột ngột lật người ép cô xuống dưới, phả một tiếng thở dài lên cổ cô, “Em đúng là càng ngày càng phóng túng hơn, Thiên Chân ạ.”
Anh vốn cho rằng mình mới là người chiếm vị trí chủ đạo trong trò chơi này, anh có thể kiểm soát tất cả, nhưng giờ đây anh đã phát hiện ra rằng cô đã bao vây anh, bám lấy anh, dụ dỗ, khiêu khích anh bằng sự ngây thơ, nhút nhát, sôi nổi và quyến rũ của mình. Anh trông như một kẻ xâm lược hùng mạnh, song lại rơi tõm xuống cái bẫy ngọt ngào mà cô đã tạo ra. Anh yêu nhất là cái cách cô bám chặt lấy cổ anh khi lên tới đỉnh, dường như trên thế gian này người duy nhất cô có thể bám víu lấy là anh vậy.
Anh muốn được nhìn vẻ mặt bối rối của cô khi mất kiểm soát, nó đẹp như những đóa hoa nở trong đêm tối, lại thuần khiết tới mức anh không thể không hôn lên đó. “Hóa ra tiếng kêu của em nghe lại hay đến vậy”, anh khẽ cười bên tai cô, giọng nói hơi khàn cực kỳ gợi cảm. Cô xấu hổ nhắm nghiền hai mắt lại, cắn chặt môi, cố ngăn những cơn sóng mà anh khơi lên từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể.
Cô rõ ràng đang tự làm nhục chính mình. Cô không thể nào rời bỏ vòm ngực của anh, thế nên hết lần này đến lần khác để cho anh làm nhục ý chí của mình. Xác thịt và tình cảm có thể tách rời nhau không? Đối với cô mà nói, cô không thể.
Sở dĩ cô làm bộ dạng thoải mái, sở dĩ cô nhấn chìm mình trong nước sôi lửa bỏng hết lần này tới lần khác chỉ vì duy nhất trong thời khắc đó, cô mới cảm thấy anh ở gần mình nhất, cô mới có thể cảm giác được sự dịu dàng mà mất kiểm soát của anh. “Em khác thường thế nào ấy”, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang vùi vào ngực mình lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt ướt của cô. “Em buồn ngủ lắm!”, cô co về như con đà điểu.
“Thiên Chân, tình cảm của em đối với anh chỉ là sự đam mê thôi”, anh vuốt ve mái tóc cô, “Chẳng qua anh chỉ là người xuất hiện đúng thời điểm, nếu như không có anh thì cũng sẽ có người khác.” “Vậy anh thì sao?”, im lặng một lúc lâu, cô mới khẽ khàng lên tiếng, “Bất kể là lên giường với người phụ nữ nào thì cảm giác cũng không có gì khác nhau ư?” “Em thì không”, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sẫm đen của anh, “Khi em làm tình với anh luôn có cảm giác như một nửa trống không của mình cuối cùng cũng đã được tìm thấy, cái cảm giác đó nó khiến cho em muốn rơi lệ.”
Anh chăm chú nhìn cô mãi lâu sau không nói một lời. “Trả lời em đi”, một chút hy vọng trỗi dậy trong lòng cô. “Anh cũng không biết nữa”, Tần Thiển cụp mắt xuống, “Thiên Chân, đây là lời nói thật lòng của anh.”
Điều đó ngụ ý rằng cô không cần phải hỏi thêm làm gì nữa. “Vì sao em cứ nhất định phải là anh?”, anh hỏi, “Có nhiều cô gái ra quyết định như vậy là vì họ tự tin vào tuổi trẻ, tự nhận thấy rằng còn có nhiều thời gian để phung phí, có cả một tuổi thanh xuân tươi đẹp có thể lấy ra đánh bạc, thực ra bọn họ không nhất định phải yêu thực sự người đàn ông mà họ đợi chờ.” “Anh cảm thấy em như vậy à?”, Thiên Chân mỉm cười.
“Em không phải như vậy hay sao?”, anh nhìn xoáy vào cô, dường như muốn thăm dò sự chân thực của cô. “Giám đốc Tần, anh còn nhớ hồi ở Paris anh đã dạy em rằng, đối với những câu hỏi mà mình không muốn trả lời thì phải học cách tránh né hay sao?”, cô cười, nhắm mắt lại rồi rúc vào lòng anh, khẽ thầm thì: “Quả thực em rất buồn ngủ.”.