Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Chương 36: Câu Chuyện Hóa Thành Bươm Bướm
Con sâu bướm A hay B sẽ hóa thành bươm bướm? Mọc thêm cánh thì sẽ bay được thật sao? Một con bay đi rồi thì con kia sẽ vô cùng cô đơn. Liệu có con bướm tốt bụng nào khác đến nữa không?
.
Cát Niên vốn không thích bị người khác chú ý, niềm mơ ước lớn nhất của cô chỉ là được sống bình yên. Nhưng hôm nay cô bỏ cuộc trước mặt nhiều người như vậy, rồi lại dắt tay Vu Vũ bỏ đi, như thể đang chạy trốn khỏi cuộc đời này. Lúc đó, cô không chú ý đến bất kỳ ai khác, không cần biết đến sau này sẽ thế nào, cô chỉ biết rằng Tiểu hòa thượng vẫn đang ở bên cô và hiện tại cô vẫn có thể nắm giữ trong tay.
Vu Vũ không đi được bao xa, Cát Niên đã đoán đúng. Bệnh của cậu tái phát nhanh và rất nặng, mới đến một con đường nhỏ không quen thuộc trong trường Đại học G, Cát Niên đã phải dùng hết sức dìu Vu Vũ lúc này không còn biết gì nữa vào sau một bãi cỏ nơi không mấy ai để ý.
Cơn co giật diễn ra trong khoảng nửa tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, mồ hôi trên người Cát Niên hết ướt rồi khô, hết khô rồi ướt. Cô đặt đầu Vu Vũ lên gối mình, dùng hết sức lực bóp miệng cậu để cho hàm răng không cắn đứt lưỡi. Tay chân và toàn bộ cơ thể cậu co quắp một cách đáng sợ, như cung tên đã được kéo căng hết cỡ, mặt xám ngoét, thảm cỏ phía dưới đã bị dày vò lộ ra cả đất màu vàng. Từng phút, từng giây, dài tựa hàng năm, sự đợi chờ này hoàn toàn không thấy ánh mặt trời, có nhiều lúc, Cát Niên tưởng chừng cậu không qua được lần này, tưởng rằng chỉ một giây nữa thôi cậu sẽ chết.
Khi bệnh tái phát thì cơ thể này đã bị ma quỷ chiếm lĩnh, không còn là của Vu Vũ nữa. Khi con người ta bất lực với cơ thể mình, nỗi sợ hãi đó không gì mô tả được. Tiểu hòa thượng vốn trong sáng sạch sẽ như một tấm gương, nhưng lúc này lại phải nằm rạp xuống một nơi bẩn thỉu. Cát Niên biết mình đã làm đúng, chỉ cần Vu Vũ còn sống, cậu chắc chắn không mong mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, nhất là Trần Khiết Khiết.
Khi người trong lòng mình đã vượt qua cơn nguy kịch và dần ổn định lại, Cát Niên ôm lấy cậu, cô bất ngờ nghĩ ra một điều, cũng giống như cái đêm bố mẹ đưa cô đến ở nhà bác gái, cô lạc trong khu rừng lạ lẫm, đi mãi đi mãi, đêm tối như hũ nút, không mong đợi mà vẫn đến đích. Cô vẫn hay tìm thấy lối thoát ngay trong lúc tuyệt vọng nhất.
Cứ để cậu ấy yêu Trần Khiết Khiết đi, như vậy thì có gì không tốt đâu? Niềm vui của cậu ấy thật hạn hẹp, mỗi ngày sống của cậu ấy đều vô cùng quý giá. Cát Niên có thế giới của riêng mình, cho dù cậu không bao giờ bước vào thế giới ấy, nhưng cách một cánh cửa thôi, có thể nghe thấy tiếng bước chân của cậu thì Cát Niên cũng không có gì phải tiếc nuối. Thật vậy, chỉ cần cậu được vui vẻ, Cát Niên bằng lòng đứng sau cửa lặng lẽ ngắm nhìn cậu, đó không phải là sự vĩ đại, đối với cô, chỉ bấy nhiêu đó là đủ rồi.
Vu Vũ dần dần mở mắt giống như một đứa trẻ sơ sinh chào đời, ánh nắng đủ để làm bỏng con ngươi, cậu nhận ra đôi bàn tay đang che nắng cho cậu. Cô đã mang lại một cảm giác yên bình như lúc mới sinh cho Vu Vũ.
“Tớ xin lỗi Cát Niên, tớ đã làm cậu bị thua.” Đó là câu đầu tiên cậu nói sau khi cố gượng ngồi dậy.
Cát Niên vẻ mặt mệt mỏi dựa vào bồn cây bên đường vừa cười vừa nói: “Người ta có câu ‘Hảo sát phi minh, năng sát năng bất sát chi vị minh; tất thắng phi dũng, năng thắng năng bất thắng chi vị dũng’.” Sợ Vu Vũ không hiểu, cô giải thích: “Cho dù có cơ hội thắng, nhưng lúc cần thiết vẫn phải bỏ qua, để một lối thoát cho mình, như vậy mới gọi là dũng cảm; tương tự, không phải chuyện gì cũng phải nhìn thấu hiểu rõ, lúc cần mơ hồ thì phải mơ hồ một chút, cũng không phải là chuyện không hay.”
“Đó là tư duy của AQ.” Sắc tím trên mặt Vu Vũ đã tiêu tan, lời nói có khí nhưng không có lực.
“Đó là triết lý sống của thầy bói Tạ.” Cát Niên đùa cậu.
Vu Vũ cười rồi. Họ ngồi nghiêng ngả ngay trên bãi cỏ, ở một nơi xa lạ, nhưng hình như không xa lạ lắm, vì bầu trời và dáng mây ở đây, giống bầu trời nhìn từ gốc cây lựu.
Một lúc sau, không ai nói gì, dường như hai người đều không nhớ rằng ở đằng kia có một trận cầu vốn dĩ thuộc về họ.
Thiếu chút nữa là Cát Niên bị chìm vào giấc ngủ, cô nghe thấy Vu Vũ nói bên tai: “Cát Niên, tớ đã từng nói với cậu chưa, cậu là người con gái tốt nhất trên thế giới mà tớ từng gặp.”
Cát Niên nhắm mắt mỉm cười. Vu Vũ thật lạ, quen nhau đã nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy cậu ấy khen một câu thẳng thắn thế này bao giờ.
Cát Niên, cậu thật xinh đẹp.
Cát Niên, cậu thật thông minh.
Những lời này Cát Niên đã luôn khao khát được nghe từ Vu Vũ. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói ra.
Đám mây bay đến che lấp mặt trời chói chang, gió hiu hiu thổi.
“Thật không? Có hơn Trần Khiết Khiết không?” Trong lòng Cát Niên thực ra đang nghĩ, cậu đùa mình à, hãy nói mình hơn cô ấy đi, chỉ một lần thôi!
Một lúc sau, Vu Vũ mới nói: “Tốt hơn tất cả mọi người.”
Lời cậu mới chân thật và trịnh trọng làm sao. Cát Niên đã tin, đối với cô chỉ như vậy là đủ.
Cô nhìn về phía Vu Vũ, cười rạng rỡ.
“Vu Vũ, cậu cũng là người con trai tốt nhất trên thế giới mà tớ đã từng gặp.”
“Thật không?”
Vu Vũ bắt chước dáng điệu ngốc nghếch của Cát Niên.
Cát Niên gật đầu lia lịa như một chú gà đang mổ thóc.
Hai người vui vẻ và mãn nguyện như những đứa trẻ, tuy họ vẫn ngầm hiểu rằng, “tốt nhất” và “tốt nhất” không bao giờ có thể ở cạnh nhau.
“Cát Niên, tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện.”
“Cậu á, hehe.” Không thể trách Cát Niên thấy buồn cười. Vu Vũ từ nhỏ đã không thích đọc sách, cho dù là những cuốn Cát Niên thấy rất hay nhưng cậu cũng không thích, xem được một lát là buồn ngủ. Vì Cát Niên thường trêu cậu là Tiểu hòa thượng nên câu chuyện mà cậu thích kể nhất chính là “Trước kia có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu…”
“Đừng cười đấy nhé.”
“Tớ nghe đây, nghe mà…”
“Câu chuyện này tên là ‘Hoa bươm bướm’.”
Cát Niên không nhịn được cười phá lên. Cát Niên vốn dĩ muốn làm một thính giả nhiệt tình, nhưng khi cậu trịnh trọng nêu tên câu chuyện cô lại cảm thấy buồn cười kỳ lạ.
“Tớ còn chưa bắt đầu, cậu cười gì thế?” Vu Vũ bất mãn lẩm bẩm một câu.
“Ờ, ý tớ là tớ rất thích câu chuyện. Có phải là Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài không?”
“Ơ?” Lại đến lượt Vu Vũ nghi ngờ. Cậu lấy tay gõ gõ vào đầu Cát Niên cảnh cáo: “Tớ nói rồi, tớ là người kể chuyện chứ có phải cậu đâu, cậu chú ý nghe đây này.”
“Tớ nghe đây, nghe đây.”
“Có hai con sâu bướm sống ở sâu trong lòng đất, nơi đó vô cùng yên tĩnh, cách biệt với thế giới bên ngoài, chúng chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài, bên ngoài cũng không biết đến sự tồn tại của chúng. Nhưng phía trên cái hang chúng sống có một cái lỗ rất nhỏ, gió và nước mưa thấm qua cái lỗ đó, tất nhiên cũng có ánh nắng mặt trời.”
“Thế quan hệ giữa hai con sâu bướm đó là gì?”
“Là quan hệ giữa hai con sâu bướm.”
“Ừ.”
“Hai con sâu bướm đều thích ánh nắng mặt trời chiếu qua cái lỗ nhỏ đó. Nhưng một tia nắng mặt trời nhỏ cũng vô cùng xa xỉ đối với chúng, chỉ có ngày nắng vào một thời điểm nhất định mới có một tia nắng yếu ớt chiếu vào, và chỉ chiếu được cho một con sâu bướm.”
“Chúng có đánh nhau vì điều đó không?”
“Tất nhiên là không, Cát Niên à, Cậu bớt đọc tiểu thuyết kiếm hiệp đi một chút có được không. Hai con sâu bướm đó rất thương yêu nhau, thường nhường nhịn nhau, nguyện tự mình chui trong bóng tối để con còn lại được chiếu chút ánh sáng.”
“Ôi như vậy thì tốt quá.”
Vu Vũ nói hơi nhiều, nghe giọng cậu có vẻ mệt, hơn nữa càng lúc càng nhỏ hơn: “Một hôm, một con bướm bay qua, vô tình nhìn thấy hai con sâu bướm nhường nhau sưởi nắng, nó thấy vô cùng kỳ lạ, bèn đứng ở phía trên hỏi: ‘Các cậu đang làm gì vậy?’ Sâu bướm A trả lời, “Chúng tôi đang nhường nhau cơ hội được sưởi nắng.”
“Con bướm nói thế nào?”
“Con bướm chỉ cười: ‘Các cậu thật buồn cười, ánh nắng mặt trời có gì quý giá đâu, cậu nhìn tôi đây, ngày nào cũng ở dưới mặt trời, bị mặt trời chiếu cháy bỏng cả cánh.’ Sâu bướm nghe xong rất ngưỡng mộ. Thứ mà chúng cảm thấy quý báu và xa xỉ nhất thì người khác lại có thừa.”
“Sâu bướm A hay sâu bướm B cảm thấy ngưỡng mộ?”
“Tạ Cát Niên, cậu bớt các câu hỏi kỳ cục đi được không?” Vu Vũ không chịu được nữa.
“Được rồi, cậu kể tiếp đi.”
“Con bướm đó cũng rất thân thiện, nó định bay đi rồi nhưng lại thu cánh lại, đưa ra một ý hay cho sâu bướm: ‘Các cậu ở dưới đất nhường đi nhường lại có gì thú vị đâu, chi bằng các cậu lên trên này, để xem tia nắng đáng thương đó có còn quý báu nữa ko?’ Sâu bướm nói: ‘Cái lỗ này cao quá, chúng tôi không bò lên được.’ Con bướm cười nói: ‘Bươm bướm cũng lột xác từ sâu bướm ra đấy, khi nào các cậu lột xác thành bướm thì chẳng phải có thể bay được rồi sao? Mau lên đây, rồi chúng ta sẽ cùng nhau nhảy múa dưới ánh nắng mặt trời.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó sâu bướm mới biết rằng mình có thể lột xác thành bướm, nó rất vui…”
“Thế nó có lột xác được không?”
“Sau bao gian khổ, cuối cùng nó cũng biến thành… biến thành kén…”
“Sau đó sao nữa, Vu Vũ cậu nói mau đi, nói xong rồi ngủ!”
Sau khi bệnh tái phát, cơn mệt mỏi bắt đầu trỗi dậy, mí mắt Vu Vũ không thể chống lên được nữa.
“Sau đó lại biến thành bươm bướm… Cát Niên, tớ nằm một lát nhé, sau đó, sau đó, tớ kể sau nhé…”
Cậu ấy ngủ thiếp đi, chỉ còn lại mình Cát Niên với biết bao băn khoăn. Còn gì đáng buồn hơn là một câu chuyện chưa có kết cơ chứ? Câu chuyện này gieo vào lòng cô rất nhiều nghi vấn. Con sâu bướm A hay B sẽ hóa thành bươm bướm? Mọc thêm cánh thì sẽ bay được thật sao? Một con bay đi rồi thì con kia sẽ vô cùng cô đơn. Liệu có con bướm tốt bụng nào khác đến nữa không?
Thật đáng tiếc, Vu Vũ không bao giờ có cơ hội kể nốt câu chuyện đó.
Về đến trường, Cát Niên bị cô giáo phụ trách gọi lên mắng cho một trận vì việc cô bỏ cuộc hôm đó, hơn nữa cô không đưa ra được lý do nào hợp lý, đó là biểu hiện thiếu tinh thần thể thao, hơn nữa cô còn làm mất thể diện của trường Trung học số 7 trước mặt bao nhiêu người như vậy. Vì việc này, cô đã phải viết bản kiểm điểm một cách thành khẩn.
Không có họ thì giải đấu vẫn tiếp tục, Hàn Thuật và Trần Khiêt Khiết vào vòng trong một cách nhẹ nhàng do họ bỏ cuộc, rồi lại may mắn thắng ở vòng bán kết, cuối cùng giành giải nhì đôi nam nữ toàn thành phố, đem vinh quang về cho trường Trung học số 7.
Trong lễ trao giải, các tuyển thủ lọt vào vòng tám đội đều được nhận bằng khen danh dự. Cát Niên và Vu Vũ tuy không thắng lợi trong vinh quang nhưng cũng được cầm trong tay hai tấm bìa đỏ, đồng thời mỗi người lại được hai mươi tệ tiền thưởng. Cát Niên nói đây đúng là một niềm vui bất ngờ.
Trong cả hai nội dung thi đấu Hàn Thuật đều được xếp thứ hạng ba trở lên, hôm đó cậu ta vô cùng vinh dự, trong lễ trao giải Cát Niên chỉ thấy mẹ cậu ta, Viện trường Hàn không đến, nhưng lần này ông Viện trưởng luôn mong con thành tài nhất định sẽ vững tâm hơn về con mình.
Sau lễ trao giải, mọi người lục tục ra về, Phương Chí Hòa trên cổ đeo một chiếc máy ảnh to cố tình gọi Cát Niên lại.
“Ôi, Tạ Cát Niên, đừng đi vội, cả bạn đánh đôi của cậu nữa. Dù sao hai cậu cũng từng là đối thủ của bảng Hàn Thuật, chụp chung cái ảnh chứ?”
“À… à, không cần đâu.” Cát Niên không muốn bị khó xử.
“Chụp lưu niệm thôi mà. Mọi người đều là bạn bè cả, cũng sắp tốt nghiệp rồi, chưa chắc đã chụp được đủ… Hàn Thuật lại đây, Trần Khiết Khiết cũng đồng ý rồi.”
Hàn Thuật vẫn giữ vẻ ngang tàng: “Chụp thì chụp, có gì đâu? Tớ đâu phải loại người nhỏ nhen chứ.”
Cát Niên liếc nhìn Vu Vũ, cậu cũng không có ý phản đối. Thôi thì thà vậy còn hơn để người khác cười mình nhỏ nhen, Cát Niên gật đầu.
Thế là Phương Chí Hòa chỉ đạo mọi người đứng vào như một người chỉ huy. Bên trái Cát Niên là Vu Vũ, Hàn Thuật bị cậu ta đẩy sang bên phải cô.
Trên mặt Hàn Thuật vẫn còn vết tím bị cầu lông đập vào hôm đó, nhưng đã nhạt màu hơn rồi. Có lẽ nó làm cho cậu thấy không tự tin, cánh tay cậu chạm vào Cát Niên, mặt tỏ rõ vẻ ngượng ngùng.
Cát Niên nhìn cậu ta, cậu ta nói đầy ác ý: “Tạ Cát Niên, cậu đứng dịch ra một chút, chỗ tôi chật quá.”
Rõ ràng Cát Niên đứng ở đó trước mà.
Nhưng Cát Niên cũng không thèm tranh luận với cậu ta, lặng lẽ bước sang bên trái Vu Vũ. Hàn Thuật lạnh mặt, cũng không đứng lấp chỗ trống cô vừa để lại, Phương Chí Hòa lại giục Trần Khiết Khiết đứng vào giữa Vu Vũ và Hàn Thuật.
Cát Niên, Vu Vũ, Trần Khiết Khiết, Hàn Thuật, bốn người xếp hàng một từ trái qua phải chụp ảnh. Phương Chí Hòa đứng ở phía đối diện xoay xoay ống kính máy ảnh, miệng nói to: “Đẹp quá, đẹp quá! Hàn Thuật, cậu cầm chiếc vợt Kennex của cậu lên, cả băng tay nữa, trên đó có chữ ký của mọi người, như vậy mới ý nghĩa chứ.”
Hàn Thuật khó chịu nói: “Cậu chụp thì chụp đi, nhiều chuyện thế nhỉ.”
Phương Chí Hòa cười giòn hai tiếng: “Nghệ thuật, mình vì nghệ thuật thôi, Khiết Khiết, cậu ghé sát vào bên trái một chút... đúng rồi.”
Cát Niên đứng yên lặng ở đó, cảm thấy Vu Vũ đang cử động, cô khẽ nghiêng người, nhìn thấy bàn tay hai người nắm chặt phía sau lưng.
“Nhìn vào ống kính này, một, hai, ba, cười!”
Cát Niên nhìn vào ống kính cười để lộ hàm răng. Năm 1997 được ghi lại như vậy.
Sau này khi nhận được ảnh, cô mới nhận thấy mình cười tươi nhất trong số bốn người.
Chụp ảnh xong, Vu Vũ nói sẽ đi về cùng Cát Niên. Cát Niên lấy cớ đau bụng, bảo cậu đi trước, không phải đợi. Cô cũng có mắt, thấy Trần Khiết Khiết định đi nhưng vẫn nán lại chờ đợi, có lẽ cô chờ Vu Vũ, Cát Niên biết là như vậy.
Chần chừ trong nhà vệ sinh nữ hồi lâu, Cát Niên mới đi ra ngoài, cô ngại gặp Vu Vũ, cố ý đi đường cửa ngách của phòng thể dục.
Tránh được vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Mới xuống được mười mấy bậc thang, cô lại gặp phải Hàn Thuật.
Cô vốn định giả vờ không nhận ra, ai đi đường nấy, nhưng Hàn Thuật không quen giả vờ. Cậu ta nghịch vợt của mình, nói sau lưng cô: “Tạ Cát Niên, cậu không thấy gặp người quen mà không chào hỏi thì rất đáng xấu hổ sao?”
Cát Niên quay lại: “Ơ. À, Hàn Thuật à, cậu cũng ở đây à?”
Hàn Thuật nói: “Đừng tưởng chỉ có mình cậu biết chuyện, bố mẹ Trần Khiết Khiết nhờ tôi trông coi cô ấy, tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi… Đúng rồi, cho tôi phỏng vấn một chút, xin hỏi hiện nay trong lòng cậu có cảm nghĩ gì?”
Cậu ta cầm cán vợt như thể micro hướng về phía Cát Niên: “Có buồn không? Có ghen tị không? Có muốn khóc không? Hay cậu vốn dĩ đã vĩ đại như thế này?”
“Đừng có trêu tôi.” Cát Niên đưa tay đẩy vợt của cậu ta ra.
“Cậu nín nhịn thế có đau khổ lắm không? Hôm nay tâm trạng tôi rất vui, không muốn nghe cậu khóc đâu.”
Cát Niên không muốn để ý đến cậu ta, nhưng nhìn vết tím trên mặt cậu, cô lại mềm lòng.
Hôm đó cô tức giận quá nên ra tay hơi mạnh, cho dù thế nào đi nữa, Cát Niên cũng không muốn làm người khác bị thương. Với tính cách của Hàn Thuật mà vẫn chưa tính sổ với cô thì cũng hơi lạ.
“Mặt cậu không sao chứ… Tớ xin lỗi.” Cô buồn rầu nói.
Hàn Thuật đưa tay lên sờ mặt: “Cậu còn xin lỗi nữa à! Có cô gái nào dữ tợn như cậu không? Bố tôi cũng dã man rồi nhưng chưa bao giờ đánh vào mặt tôi,…”
Cát Niên đành phải nín nhịn trước Hàn Thuật đang bị chạm vào nỗi đau.
Hàn Thuật nhìn cô cười, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn, không sắc nhọn như trước nữa.
“Chỉ sưng một lát thôi, lúc nói với lúc ăn cũng đau… không tin cậu sờ thử mà xem, này, sờ thử xem!”
“Không, không cần đâu.” Cát Niên hốt hoảng, vừa cười vừa lẩn tránh.
Hàn Thuật không để ý đến điều đó, cậu ta túm tay Cát Niên đặt lên vết thương trên mặt: “Không sờ thử thì sao cậu biết được cậu quá đáng đến mức nào.”
Cát Niên ngại ngùng muốn rút lại tay mình, để mọi người nhìn thấy thật không hay chút nào, nhưng sức cô không lại được với Hàn Thuật, cho tới lúc ngón tay cô chạm vào mặt cậu ta, nóng rực, giống như bị sốt vậy.
“Ái…” Hàn Thuật cầm tay cô ấn ấn trên mặt mình. “Cậu sờ thấy chưa… thế mà cậu cũng ra tay được.”
Đây là lần đầu tiên Cát Niên nghe thấy Hàn Thuật ăn nói nhẹ nhàng lọt tai.
Bàn tay, khuôn mặt trẻ trung, những lời trách móc thân thiết của cậu ấy toát lên vẻ thân mật mờ ám, cảm giác đó làm Cát Niên cảm thấy rất mất tự nhiên. Cô vừa im lặng rụt tay lại, vừa đưa mắt nhìn về hướng khác.
Khi tay cô được giải phóng theo đúng ý nguyện của chủ nhân thì Hàn Thuật lại khẽ: “Haiz…” một tiếng: “Lần trước cậu cũng đá tôi còn gì…”
“Chỗ đó tớ không sờ đâu!” Cát Niên hốt hoảng, nói mà cũng không kịp nghĩ.
Hàn Thuật á khẩu không nói nên lời: “Cậu thật là…”
Mặt chưa hết đỏ cậu đã làm ra vẻ đạo mạo bình tĩnh, chỉ có đôi mắt vẫn sáng lạ kỳ. Cát Niên nghĩ, cậu ta cũng không phải là người xấu, có lúc cậu ta thật giống một đứa trẻ nghịch ngợm.
“Tớ phải về đây.” Cát Niên bước nhanh đi.
“Đợi đã, tôi đã nói xong đâu, mời cậu đánh đôi với tôi thì không chịu, bây giờ đã hối hận chưa, nếu liên kết với tôi thì có khi chúng ta đã giành ngôi quán quân rồi.”
“Bây giờ nhắc lại chuyện đó để làm gì.”
“Ừ, tặng cậu cái này.”
Hàn Thuật đưa cây vợt Kennex của mình cho Cát Niên.
Cát Niên ngạc nhiên nhận cây vợt: “Tặng tớ, tại sao?”
“Đây là cây vợt bố tôi tặng sau khi tôi được giải trong giải đấu cấp thành phố hồi học lớp 9, bố tôi chưa bao giờ mua đồ xịn cho tôi, đây là lần đầu tiên. Lần nào được thành tích cao, tôi cũng mang theo nó, tặng cậu đấy, tôi muốn nhắc nhở cậu mỗi ngày về việc không nhận lời đánh đôi với tôi lần này. Tôi sẽ bảo mẹ tôi mua cái mới.”
Cát Niên nhìn cây vợt, trên cán viết kín chữ ký của bạn bè cậu. Con người Hàn Thuật đúng là không tồi, nhưng dù thế nào thì cũng không nên tặng một món đồ đắt tiền dễ dàng như vậy chứ. Cát Niên cầm cây vợt trong tay, bất chợt cảm thấy dường như nó nặng đến ngàn cân.
“Tôi không thể nhận được.” Cô vội trả lại cho Hàn Thuật.
“Tôi bảo tặng là tặng, cậu từ chối gì nữa?”
“Cây vợt này rất có ý nghĩa với cậu, cậu giữ lại đi.”
“Có giá trị hay không là việc của tôi, cậu thấy ngại thì đưa đây tôi đập gãy đi.”
“Sao phải đập gãy, sao cậu phải tặng cho tớ làm gì?”
“Thế cây vợt cậu tặng Vu Vũ thì có lý do gì đặc biệt không?”
“… Ai nói với cậu như thế?”
“Điều này cậu không cần biết.”
“Cậu ấy khác, cậu khác.”
Hàn Thuật lập tức thay đổi thái độ: “Tôi có gì mà không bằng thằng động kinh đó cơ chứ?”
Mặt Cát Niên lập tức trắng bệch. Bí mật mà cô và Vu Vũ giữ kín lâu nay cuối cùng đã bị Hàn Thuật xé toang một cách thô bạo.
“Sao cậu biết?”
Hàn Thuật bĩu môi: “Trước kia thì cũng chưa chắc chắn, nhưng thấy thái độ cậu như vậy, có lẽ là thật. Cậu đừng quên, mẹ tôi là bác sĩ khoa ngoại thần kinh, những phản ứng hôm đó của Vu Vũ, mẹ tôi nhìn là biết ngay. Chẳng trách cậu vội vàng bỏ cuộc, cậu sợ người ta tái phát bệnh phải không?”
“Được rồi, Hàn Thuật, đừng nói nữa được không?” Cát Niên van nài.
“Khi cậu ấy bị tái phát thì như thế nào, cậu nói thử tôi xem? Mẹ tôi nói bệnh này không có cách nào chữa được cả…”
Lời Hàn Thuật chưa dứt đã nghe thấy một tiếng rầm, cây vợt của cậu đã bị Cát Niên ném mạnh xuống cầu thang. Cô lạnh lùng nhìn Hàn Thuật, không nói thêm lời nào rồi chạy xuống cầu thang.
“Đứng lại!”
Cây vợt đó là đồ vật quý giá của Hàn Thuật, thường ngày cậu cũng không hay cho người khác động vào, nhưng hôm nay lại bị cô ném đi một cách không thương tiếc, vẫn là vì người đó, như vậy thì sao cậu có thể không hận được.
“Tạ Cát Niên, nhặt nó lên.”
Cát Niên quay lưng lại phía cậu, hình như cô cười thành tiếng.
Điều này càng làm cho cậu nam sinh kiêu ngạo thêm tức giận.
“Trần Khiết Khiết không biết cậu ta bị bệnh đó à?”
Cát Niên không kiềm chế được quay đầu lại, ánh mắt như lưỡi dao đâm thẳng về phía Hàn Thuật.
“Đi đi, nhặt nó cho tôi.”
Cậu cảm thấy mình càng ngày càng khác lạ, không phải là mình nữa.
Một lát sau, Tạ Cát Niên nói nhỏ: “Được, chỉ cần cậu đồng ý, nhặt mười ngàn lần cũng được.”
Về sau và về sau nữa, Hàn Thuật đã quên rất nhiều chuyện, nhưng chuyện cây vợt này cậu không bao giờ quên.