Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1.
"Bảo bối, hôm nay phải lên máy bay, anh đi trước đây, em ngủ thêm một lát đi."
Lục Mẫn hôn nhẹ lên má tôi, đứng dậy xuống giường, tôi nhắm mắt lại gật đầu, đưa tay vuốt ve ga giường tơ tằm bóng loáng, sung sướng đến nỗi muốn bay lên trời.
Ba năm, cuối cùng tôi cũng đợi được ngày này.
Tôi làm thư ký kiêm tình nhân ngầm của Lục Mẫn ba năm, trăm phương ngàn kế lấy lòng hắn, nịnh bợ mẹ hắn, chơi với con hắn. Rốt cuộc làm cho Lục Mẫn hạ quyết tâm, đá chính thất Thẩm Mạn, cưới tôi về nhà.
Biệt thự lớn xa hoa của nhà họ Lục, danh hiệu Lục phu nhân, tất cả mọi thứ của Lục Mẫn, cuối cùng cũng thuộc về tôi.
Tôi vui sướng lăn lộn trên giường, vừa định chợp mắt thêm một lúc thì ngoài phòng đột nhiên vang lên một trận tiếng gõ cửa dồn dập.
"Gia Kỳ, Gia Kỳ, mau dậy đi!"
Tôi nheo mắt nhìn điện thoại, mới có bảy giờ, bộ khùng hay gì mà gọi tôi sớm thế.
Tôi nổi giận đùng đùng mở cửa phòng, mẹ Lục Mẫn đang cầm tạp dề đứng trước cửa, vẻ mặt tươi cười.
"Gia Kỳ, Dương Dương muốn ăn sandwich thịt xông khói với trứng gà chiên. Còn mẹ thì chỉ cần một phần bánh bao thịt bò với cháo lúa mạch đậu đỏ là được rồi."
Mới sáng sớm, đây là muốn bảo tôi chọn món cho bữa sáng sao?
Tôi miễn cưỡng kìm nén cơn giận.
"Vậy cho con một phần sandwich đi, thêm một ly cà phê đen, tám giờ rưỡi hẵng gọi con xuống ăn, cám ơn."
Nói xong tôi đưa tay muốn đóng cửa phòng, mẹ chồng biến sắc.
"Gia Kỳ, con bị gì vậy, con không đi làm bữa sáng sao?"
Tôi hoang mang.
"Không phải nhà mình có dì giúp việc à? Sao còn muốn con làm?"
Mẹ chồng cau có, nhét tạp dề vào tay tôi.
"Nhà tôi không có dì giúp việc, để người ngoài vào nhà mình ở còn ra thể thống gì. Trước kia điểm tâm đều là Thẩm Mạn làm, bây giờ cô gả vào nhà tôi, làm con dâu của nhà họ Lục chúng tôi, sau này điểm tâm tự nhiên phải do cô làm."
Tôi sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, ở nhà họ Lục đừng nói bữa sáng, một ngày ba bữa, tất cả đều là một mình Thẩm Mạn làm. Hơn nữa tay nghề nấu ăn của cô ấy rất tốt, tôi cũng được hưởng ké phúc phần của Lục Mẫn, thường xuyên ăn đồ ăn cô ấy làm.
2.
Thẩm Mạn và Lục Mẫn là bạn cùng lớp đại học, là kiểu mối tình thanh xuân vườn trường rồi cùng nhau thành lập một công ty sau khi tốt nghiệp. Để kiếm tiền, Lục Mẫn đã cố gắng hết sức để xã giao bên ngoài và thu hút khách hàng, nên chẳng mấy chốc, cơ thể hắn suy sụp.
Thẩm Mạn lo lắng nên từ chức, về nhà làm nội trợ, lo cho hắn ngày ba bữa.
Lục Mẫn bị đau bụng nên ngày nào cô ấy cũng nấu đủ loại cháo dinh dưỡng cho Lục Mẫn, có khi buổi sáng Lục Mẫn có họp về muộn không kịp ăn ở nhà nên cô ấy sẽ cẩn thận gói đồ ăn sáng lại cho hắn mang đến công ty ăn.
Hầu hết những bữa sáng đó là đi vào dạ dày của tôi.
Tôi ngồi trên đùi Lục Mẫn, một tay móc móc cổ hắn, vui vẻ chờ hắn đút cháo vào miệng mình.
"Ừm, cháo khoai mỡ sườn heo này thật sự rất ngon, khoai mỡ ăn rất ngon, xương sườn hầm nhừ nữa.”
Lục Mẫn cười véo má tôi.
“Con mèo nhỏ tham ăn, em biết ăn thật đấy, Thẩm Mạn sáng năm giờ đã dậy nấu cháo này, có thể không nhừ được sao?”
"Ngày mai em muốn ăn gì nữa, anh bảo cô ấy làm."
Tôi cười khúc khích, đang định nói thì điện thoại trên bàn đổ chuông, nhìn thấy tên người gọi trên đó, Lục Mẫn cau mày, tôi đã đưa tay ra bắt máy.
"Xin chào, bà Lục—“
"Chà, ông chủ Lục đã ăn sáng rồi. Anh ấy khen cháo của chị ngon lắm. Chúng tôi đều ghen tị—"
Trong khi nói chuyện, tôi uốn éo qua lại trong vòng tay của Lục Mẫn.
Đầu bên kia điện thoại loáng thoáng nghe thấy tiếng mắng chửi nặng nề của mẹ Lục Mẫn.
"Lục Mẫn ăn sáng chưa? Cô biết hôm nay nó có cuộc họp buổi sáng, sao không đánh thức nó dậy sớm hơn?"
"Ngày ngày ở nhà hưởng thụ sung sướng, chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được! Cháo nguội thì ăn còn ngon được không? Lục Mẫn dạ dày không ăn được đồ sống, đồ lạnh!"
Thẩm Mạn yếu ớt giải thích.
"Mẹ, con để trong hộp giữ nhiệt, không bị lạnh đâu.”
Tôi cúp điện thoại và lè lưỡi với Lục Mẫn.
“Chồng ơi, mẹ anh dữ quá—“
Lục Mẫn ôm eo tôi và cười khẩy.
“Đó là đối với Thẩm Mạn thôi, cô ấy là nội trợ, mỗi ngày chỉ làm mấy việc nhỏ nhặt này, mẹ anh đương nhiên sẽ nghiêm khắc với cô ấy hơn.”
“Em thì khác, cục cưng, em tốt nghiệp trường danh tiếng, là cánh tay phải đắc lực của anh trong công ty. Mẹ anh đối với em khách khí mà, ở nhà đã nhiều lần khen em, nói em là người tốt bụng, xinh đẹp và có năng lực, nói em tốt hơn Thẩm Mạn không biết bao nhiêu.”
"Thật ư?”
Tôi phấn khởi và hôn lên má Lục Mẫn.
"Mẹ thích em như vậy, thế bao giờ anh định cưới em về nhà?"
Ánh mắt Lục Mẫn tối sầm lại, anh nheo mắt lại.
“Sắp rồi, anh kiểm kê lại toàn bộ tài sản, tuyệt đối không thể để Thẩm Mạn lợi dụng anh.”
3.
"Gia Kỳ, đi xuống làm bữa sáng đi, nếu như muộn Dương Dương sẽ muộn học."
Mẹ chồng sốt ruột thúc giục, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi trợn mắt ném tạp dề xuống đất.
“Con không làm, mẹ và nó tự mình ra ngoài ăn đi."
Mẹ chồng tôi vội vàng kéo tay tôi.
“Thẩm Mạn vẫn làm, sao cô không làm?”
“Mẹ điên rồi hả! Thẩm Mạn, Thẩm Mạn, trước kia mẹ kêu Thẩm Mạn là phụ nữ quê mùa, đem ra chỉ tổ xấu mặt Lục gia. Mẹ khen con xinh đẹp dễ nhìn, nhan sắc muốn được bảo dưỡng tốt, thì đáng lẽ đừng có đến quấy rầy giấc ngủ của con chứ?”
Tôi đẩy bà ta ra định đóng cửa lại thì mẹ chồng tôi nổi giận lấy tay chọc vào trán tôi.
"Có con dâu nào trên đời mà không nấu cơm sáng không? Ngày đầu lấy chồng đã muốn lười biếng. Không hiếu kính mẹ chồng, không chăm sóc con cái. Cô cái đồ không có đạo đức!"
Đạo đức? Cái gì, buồn cười quá.
Tôi vốn dĩ sáng sớm bị gọi dậy sớm đã bực lắm rồi, nổi hung lên tát vào mặt mẹ chồng.
"Mẹ kiếp, tôi đây đã làm tình nhân, còn có thể có đạo đức à?”
"Còn ồn ào không cho tôi ngủ nữa, tôi đánh chết bà đấy!”
Mẹ chồng tôi bị tôi tát ngã cả xuống đất, hết thảy ch*t lặng.
Bà ta mở to mắt nhìn tôi với vẻ không thể tin được, phải mất một lúc để phản ứng lại, với một tiếng “Ô —“, bà ta từ dưới đất bật dậy rồi dùng đầu đập vào bụng tôi.
“Thần linh ơi, đồ hồ ly tinh dám đánh mẹ chồng mày, mày cái đồ mất dạy!”
Tôi lập tức dùng cả hai tay túm lấy tóc bà ta, khi bị tôi giật mạnh phần da đầu, mẹ chồng tôi kêu lên đau đớn.
Để duy trì vóc dáng của mình, tôi dành ít nhất một giờ trong phòng tập thể dục mỗi ngày, mặc dù tôi gầy nhưng tôi rất khỏe.
“Bà thì có dạy à? Bà già đầu như vậy rồi, trong hôn lễ còn nói sẽ coi tôi như con gái ruột, nhưng ngay ngày đầu tiên đã muốn hành hạ tôi, đây là cách bà đối xử với con gái ruột chắc?”
Tôi túm tóc mẹ chồng, bà đưa tay cào vào mặt tôi nên tôi đá thẳng vào bụng bà.
Mẹ chồng “sệt sệt sệt” lùi lại vài bước, ngã ngửa ra đất, đập xuống sàn nhà hú hét lên.
“Bớ người ta gi*t người—— Chu Gia Kỳ mày cái đồ hồ ly tinh gi*t người——“
Cửa phòng đối diện mở ra, Lục Viễn Dương mười tuổi dụi mắt, kinh ngạc nhìn chúng tôi.
"Mẹ Gia Kỳ, tại sao mọi người lại đánh nhau?"
4.
Tôi tuỳ tiện bịa ra một lí do.
“Mẹ muốn cho con ăn sáng với KFC, nhưng bà của con từ chối rồi đánh mẹ.”
Quả nhiên, Lục Viễn Dương ánh mắt lập tức thay đổi.
Nó hung dữ trừng mắt nhìn mẹ Lục Mẫn.
"Con muốn ăn KFC! Bà ơi, sao không cho con ăn KFC!"
Lúc đầu, tôi đã cố gắng hết sức để lấy lòng Lục Viễn Dương, tưởng rằng sẽ rất khó khăn, không ngờ mọi việc suôn sẻ hơn tôi tưởng rất nhiều.
Lục Viễn Dương từ lâu đã bị bà nội dạy dỗ thậm tệ, lúc nào cũng nói xấu Thẩm Mạn trước mặt tôi.
"Mẹ con ngu ngốc lắm. Bố con đã vất vả nuôi mẹ nhiều năm như vậy nhưng mẹ chẳng làm được gì tốt cả. Hơn nữa mẹ còn không trang điểm, xấu ơi là xấu. Dì Gia Kỳ, giá như dì có thể là của mẹ mới của con.”
"Lần sau họp lớp, dì có thể thay mẹ con đi được không? Dì vừa trẻ vừa đẹp, các bạn cùng lớp phải ghen tị với con.”
Tôi dẫn nó đi ăn mấy bữa KFC, trốn học ra sân chơi mấy lần.
"Mẹ con nói khoai tây chiên và gà rán là đồ ăn vặt, mẹ không cho con ăn. Bà nội còn tốt, bà sẽ cho con ăn, nhưng dì Gia Kỳ là tốt nhất, dì cho con ăn kem."
Lục Viễn Dương ôm cánh tay tôi trìu mến.
"Sau khi dì trở thành mẹ của con, con có thể đến sân chơi mỗi ngày mà không cần làm bài tập không?”
"Đương nhiên có thể, sau này Dương Dương muốn mỗi ngày muốn làm gì thì làm, dì sẽ ủng hộ con.”
Dù sao cũng không phải con của tôi, cậu trở thành phế vật, không liên quan đến tôi, cậu làm bài hay ăn đồ ăn vặt, tôi đều không quan tâm.
Cứ như vậy, vào ngày Thẩm Mạn và Lục Mẫn ly hôn, cô ấy khóc lóc muốn đưa Lục Viễn Dương đi, nhưng nó lại ghê tởm đẩy Thẩm Mạn ra.
“Bà không biết kiếm tiền, tôi cùng bà thì cạp đất mà ăn à?”
“Bà đi đi, tôi sắp có mẹ mới rồi, mẹ mới xinh đẹp trẻ tuổi, so với bà tốt gấp trăm lần."
Thẩm Mạn vẻ mặt thất vọng rời đi, người phụ nữ ngu xuẩn này ở Lục gia làm việc vất vả hơn mười năm, cũng không mang theo được gì, tôi sẽ không có kết cục như cô ấy đâu.
Thấy cháu trai chỉ quan tâm đến KFC thấy bà bị đánh vẫn dửng dưng, mẹ chồng bật khóc.
“Mày cái đồ sói mắt trắng, bà yêu chiều mày bao lâu nay!”
Vừa khóc, bà ta vừa lấy điện thoại ra gọi cho Lục Mẫn.
“Alo, con trai—mau trở về đi—mẹ con sắp bị đánh ch*t rồi, con trai ơi—“
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn của Lục Mẫn.
"Sáng sớm mà xảy ra chuyện gì? Con ở dưới lầu, quên mất mang hộ chiếu, có chuyện gì xuống nói con nghe.”