Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng
  3. Chương 36: Uy hiếp
Trước /88 Sau

Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 36: Uy hiếp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trên đường từ Hàng Châu về, xe chạy suốt đêm.

Chiếc xe tập lái của Giang Thủy ngừng ở bãi đỗ xe ngoài trạm vận chuyển hành khách, hai người vừa lên xe, xe liền ầm ầm lái ra.

Quán tính quá mạnh khiến Dương Mai đột nhiên đập lưng về phía sau, ghế dựa bằng da nhưng vẫn rất đau. Cô theo bản năng bắt lấy tay cầm trên đỉnh đầu, một cái tay khác buông thõng xuống dưới, cuối cùng lại nắm chặt vào đai an toàn.

Con số trên đồng hồ đo nhìn không rõ, nhưng Dương Mai có thể thấy được kim đồng hồ đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được từng chút một chạy về bên phải.

Tốc độ rõ ràng càng lúc càng nhanh.

“Quá nhanh.” Đôi mắt Dương Mai dừng trên mặt Giang Thủy.

Giang Thủy không dao động, sườn mặt anh như một bức ảnh tĩnh, giống như một bức tượng điêu khắc đông lạnh. Toàn thân anh đều cứng đờ, duy chỉ có cặp mắt là phát sáng, hết sức chăm chú nhìn thẳng về phía trước.

Dương Mai nghĩ, anh quá khẩn trương rồi vậy nên đắm chìm trong thế giới của chính mình. Vừa rồi cô nói, anh không hề nghe thấy.

Vì thế cô lại gọi tên anh: “Giang Thủy.”

Như lưỡi dao sắc bén bằng băng, lưỡi kiếm vụt xuống, phá tan đất đá.

Ngón tay Giang Thủy khẽ nhúc nhích, theo bản năng nghiêng đầu: “A?”

Nhưng rất nhanh, anh đã quay đầu lại. Ánh sáng chói mắt bất chợt chiếu tới khiến Dương Mai không khỏi nhắm mắt, Giang Thủy ngược lại nhạy bén, quay tay lái thật mạnh, phóng về hướng phía bên phải vòng bảo hộ. Lại đánh trở về, thân xe bằng kim loại cọ sát tạo nên tiếng rít chói tai.

Ngay sau đó là một tiếng thắng xe thật dài càng thêm chát chúa, như muốn đâm thủng màng tai. Cuối cùng tất cả đột nhiên im bặt, bên tai vẫn còn âm ỉ tiếng kêu như có như không.

Thời điểm âm thanh phanh xe vang lên Dương Mai mới phản ứng lại, lúc này Giang Thủy đã xuống xe kiểm tra rồi.

Hai chiếc xe đều không quá đáng ngại, nhưng mà ma sát do tốc độ cao khiến sơn xe đối phương bong ra từng mảng. Đó là một chiếc BMW, sau khi chủ xe đi xuống, anh ta trực tiếp kiểm tra xe mình, đi dọc theo dấu vết kia, khom lưng xuống, mặt đã sắp dán lên thân xe.

Xem ra là vô cùng yêu quý xe.

Quả nhiên, bên ngoài rất nhanh đã vang lên tiếng tranh chấp, hùng hùng hổ hổ. Giang Thủy thật ra lại rất an tĩnh, anh đứng ở đàng kia như một ngọn núi gió mưa vẫn bất động.

Chủ xe kia một mình mắng nửa ngày, cảm thấy không thú vị, mới móc di động gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm. Giang Thủy vừa di chuyển chủ xe kia đã bắt lấy cánh tay anh: “Này này này, thế nào hả, muốn chạy à.”

Giang Thủy: “Tôi có việc gấp.”

“Tao thảo nê mã, tao không có việc gấp à? Có việc gấp cũng xử lý sạch sẽ rồi hẵng đi!” (Thảo nê mã là câu chửi kinh điển bên Tung Của chắc mọi người đều biết)

Chủ xe BMW vẫn không buông tay, Giang Thủy liền âm thầm dùng sức giãy giụa. Sức lực anh lớn, không bao lâu đã thoát ra được nhưng trên cánh tay màu đen lại hiện lên dấu vết một vòng màu đỏ.

“Không được đi!”

“Tôi không muốn chạy, tôi ngồi vào trong xe.” Giang Thủy nói, “Bên ngoài có muỗi.”

“…”

Giang Thủy vào xe, Dương Mai hỏi: “Thế nào?”

“Người ta kêu công ty bảo hiểm, anh báo cảnh sát.”

Dương Mai hít ngược một hơi khí lạnh: “Báo cảnh sát?”

“Ừ.” Sau khi phản ứng lại, Giang Thủy nhìn nhìn Dương Mai, nói, “Đừng lo, không có việc gì lớn.”

Sau khi bình tĩnh lại, Dương Mai bỗng nhiên có chút buồn cười: “Vừa rồi nếu không phải bên kia trống, với loại tốc độ này, hai ta sớm lên Tây Thiên rồi.”

Giang Thủy cơ hồ không có chần chờ: “Sẽ không.”

“Sao anh biết sẽ không.”

“Bây giờ không phải vẫn tốt sao.”

Dương Mai dừng một chút, không mặn không nhạt mà nói: “Anh tự tin với kỹ thuật lái xe của chính mình đến vậy?”

Giang Thủy không trả lời chính diện, chỉ nói: “Dương Mai, anh đã lái xe từ khi 15 tuổi.”

“Vậy thì thế nào.”

“Em không thể bỏ qua linh cảm với xe của anh.”

Dương Mai không nói chuyện, ôm ngực ngồi. Cả buổi, mới nhẹ như bẫng mà phun ra một câu: “Sớm muộn gì cũng chết ở trong xe anh.”

“…” Giang Thủy nói, “Anh trai anh phát bệnh.”

Dương Mai: “Chị dâu anh không phải ở nhà? Có người che chở, anh trai anh có thể xảy ra chuyện sao?”

“… Anh không yên tâm.”

“Không yên tâm sao không gọi điện thoại.”

“A,” Giang Thủy biết nghe lời lấy di động ra, “Anh quên mất.”

Chờ sau khi xử lý xong mọi chuyện, hai người lại một lần nữa lên đường.

Trong điện thoại Vạn Thục Phân nói với Giang Thủy, anh trai đã không có việc gì. Nhưng cuối cùng Giang Thủy vẫn quyết định trở về một chuyến.

Thời điểm về đến nhà đã vào đêm. Giang Thủy đi vào phòng trong xem anh trai, Dương Mai an vị ở phòng khách chờ, Vạn Thục Phân tiếp đãi cô. Trên thực tế, cũng không thể gọi là “tiếp đãi” – ly nước sôi để nguội duy nhất kia cũng là do chính Dương Mai tự mình rót. Bởi vì cô thật sự là quá khát.

Qua một lúc, Giang Thủy vẫn chưa đi ra. Vạn Thục Phân liền nói với Dương Mai: “Hai người hôm nay đi Hàng Châu chơi?”

Dương Mai gật đầu. Vạn Thục Phân hừ một tiếng, ngữ khí quái quái: “Lúc này còn có thể đi ra ngoài chơi sao.”

Dương Mai vốn không nên nói cái gì, nhưng khi đó cũng không biết là cảm xúc bộc phát hay thế nào, cô cũng lạnh lạnh mà nói một câu: “Công việc của Giang Thủy rất vất vả, ngẫu nhiên ra ngoài chơi một lần cũng không có gì.”

“Vậy cũng không thể mặc kệ anh trai cậu ấy.”

“Chị dâu, vừa nghe anh trai xảy ra chuyện, Giang Thủy không nói hai lời đã lập tức vội vàng trở về.”

“Đó cũng là hiển nhiên.”

Tĩnh một chút, Dương Mai lại nói: “Chị dâu, anh trai không có việc gì, chị nên sớm gọi điện thoại mới đúng.”

Vạn Thục Phân bĩu môi: “Muốn gọi nhưng mà sau đó không phải Thủy nhi tự mình gọi lại đây?”

Dương Mai: “Giang Thủy lái xe quá nhanh, trên đường thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ.”

Vạn Thục Phân nghe xong có điểm sợ hãi, nhưng lại không nghĩ rơi xuống thế hạ phong trên khía cạnh miệng lưỡi, đúng lúc này Giang Thủy đi ra, chị ta liếc mắt nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói thầm: “Còn không phải vẫn tốt sao.”

Trước khi đi, Vạn Thục Phân gọi Giang Thủy sang một bên.

“Chuyện gì?” Giang Thủy hỏi.

“Tôi nói cái này với cậu thật hơi xấu hổ, nhưng mà hiện tại có chút … ừm, khó khăn…” Vạn Thục Phân xoa xoa tay, ngượng ngùng xoắn xít nói, “Trong nhà tiền không đủ dùng rồi…”

Giang Thủy thở sâu, ngữ khí thực bình tĩnh: “Ừm, tôi có tiền mặt ở đây, chị xem đủ không.”

Nói rồi anh lấy hết tiền ra đưa cho Vạn Thục Phân. Vạn Thục Phân nhận tiền, mặt lộ vẻ khó xử: “Còn thiếu một ít…”

Tiền đó dùng cho sinh hoạt hàng ngày hẳn là đủ rồi, Giang Thủy tạm dừng một lát, Vạn Thục Phân liền nói: “Thật mà, tôi nghỉ việc kia rồi, tôi không có tiền.”

“Sao lại nghỉ việc?”

“Siêu thị kia buôn bán 24 giờ, phải thường xuyên đi làm ca, tôi ăn không tiêu.”

“…” Giang Thủy lại lần nữa thở sâu, “Thật vất vả mới tìm được công việc này, chị nghỉ …”

Vạn Thục Phân chẳng hề để ý: “Lại tìm không phải được rồi sao.”

“Chị cho rằng công việc dễ tìm như vậy?”

Nghe xong lời này, Vạn Thục Phân như là bị đốt pháo, lập tức liền to tiếng: “Thế nào, cậu đây là khinh thường chị dâu phải không. Tôi không có bản lĩnh gì, nhưng bằng cấp của tôi với cậu cũng giống nhau đấy, đều là tốt nghiệp cao trung, cậu có cái gì mà đắc ý!”

Giang Thủy nhìn về phương hướng nào đó, tròng mắt di chuyển, như là tìm kiếm cái gì. Chờ sau khi xác định người nào đó không có ở bên kia, anh mới vững vàng thanh âm nói: “Tôi không phải ý tứ này. Được rồi, sau khi trở về tôi gửi tiền cho chị.”

Vạn Thục Phân hừ một tiếng nói: “Này còn thiếu không nhiều lắm, làm người không thể vô ơn, cậu phải nuôi anh trai cậu.”

“… Vâng.”

Vạn Thục Phân về phòng trước, Giang Thủy lôi ra một chiếc ghế đẩu ngồi ở trong sân. Tấm màn đêm đen thật nặng nề, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.

Anh đốt một điếu thuốc, là loại rẻ tiền nhất, vẫn luôn nhét trong túi quần, vừa rồi trên đường về đây quá sốt ruột, hộp thuốc bị ép bẹp, dính cả vào thuốc bên trong bao khiến thuốc cũng mềm đi.

Một mảnh đen kịt, duy độc chỉ có điểm sáng vàng hồng kia.

Dương Mai hướng ánh sáng kia đi tới, đứng ở bên phải Giang Thủy.

“Khi nào đi?” Dương Mai nói.

“Ngồi một lát rồi đi.”

Kỳ thật điếu thuốc kia Giang Thủy chỉ hút mấy ngụm đã không còn hứng thú nữa, mùi thuốc không dễ ngửi bằng mùi hương của người phụ nữ bên cạnh. Anh thật sự cảm thấy kinh ngạc, người phụ nữ này đi theo anh bôn ba một ngày, anh sớm đã đổ mồ hôi tới mấy lần, sao cô có thể không nhiễm chút nào chứ.

“Nơi này không nhìn thấy ngôi sao.” Dương Mai ngửa đầu, lọt vào trong tầm mắt toàn là bóng đêm.

“Thấy được.” Giang Thủy ném điếu thuốc còn dư, đứng lên, dùng giày nghiền nát, “Em muốn nhìn ngôi sao?”

“Vâng.”

“Chờ đến khi tất cả đều là ngôi sao, anh mang em tới xem.”

“Được.”

“…”

Dương Mai nhìn Giang Thủy, anh rũ đầu, ánh mắt không biết nhìn nơi nào. Dương Mai nói: “Có phải anh có chuyện gì muốn nói không?”

“… Ừm.” Môi khô khốc, Giang Thủy liếm liếm môi nói, “Dương Mai, anh muốn làm việc khác.”

Dương Mai không lên tiếng, lẳng lặng chờ.

“Làm việc có thể kiếm tiền.” Anh nuốt một cái, tiếp tục nói, “Rất nhiều nơi phải dùng tiền, rất nhiều nơi.”

Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn Dương Mai. Khuôn mặt có làn da đen kia hòa trong bối cảnh màu đen, khiến người ta nhìn không rõ. Cũng không cần nhìn rõ ràng, chỉ bằng tưởng tượng, Dương Mai đã có thể vẽ ra dáng vẻ và biểu cảm của anh ở trong đầu.

Nhất định là bình tĩnh mà chắc chắn.

Anh thoạt nhìn chất phác, kỳ thật lại là người đàn ông rất có chủ kiến. Có ý nghĩ của chính mình, lại rất cố chấp.

Dương Mai cười cười: “Nghĩ kỹ rồi?”

Giang Thủy không nói gì. Đó chính là nghĩ kỹ rồi.

“Vậy anh tính làm cái gì.”

“Chưa nghĩ tới.” Giang Thủy cọ cọ đế giày, điếu thuốc bẹp kia bị anh đá sang một bên.

“Được, vậy có thời gian anh chậm rãi suy nghĩ.”

Sau khi Giang Thủy đưa Dương Mai về nhà, đã là đêm khuya.

Cổng lớn khu nhà lại rộng mở, gần đây lầu một có một hộ gia đình đang trang hoàng lại, hàng hiên bị đặt đầy rác rưởi từ vật liệu kiến trúc. Khi giày dẫm lên, đế giày có thể dính một tầng phấn bên dưới.

Dương Mai mở cửa, trước khi vào cửa cô cọ cọ giày lên tấm thảm trước cửa, túi trong tay bỗng nhiên bị người ta bắt lấy.

Cô không thét chói tai bởi vừa lúc có một mặt gương đối diện với cô ở bên trong nhà, tuy cách khá xa, hình người mơ hồ, nhưng hình dáng của Tống Cường trong gương cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

“Sao lại tới đây?” Cô nhàn nhạt nói.

“Tôi thật sự thiếu tiền.” Lúc này, Tống Cường đơn giản đến dối trá khách sáo đều miễn đi, trực tiếp vào thẳng chủ đề.

“Tiền hồi trước của anh đâu rồi?”

“Tiêu hết rồi.”

“Tiêu vào đâu?”

“…” Hắn ta không nói chuyện, nâng đầu, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn thẳng vào cô.

Dương Mai không có chút sợ hãi nào, bộ dáng Tống Cường lúc này người không ra người quỷ không ra quỷ, trong mắt cô kỳ thật là vô cùng buồn cười.

Hắn không trả lời, nhưng Dương Mai biết, lúc ấy khoản tiền kia đối cô mà nói, có thể gọi là “khoản tiền lớn”, nhất định là bị hắn dùng trên người phụ nữ kia.

Tống Cường không đánh bạc, không chơi thuốc không rượu chè, mà phí tiền nhất vào phụ nữ, cô rất rõ ràng.

“Cô ta bây giờ đâu rồi?” Dương Mai nói.

Tống Cường ngập ngừng môi, cuối cùng lắc lắc đầu.

Dương Mai không tiếp tục hỏi, rút túi từ trong tay hắn ra, gằn từng chữ một mà nói: “Tôi một đồng cũng sẽ không cho anh.”

Cô lắc lắc tay, một chân đã rảo bước tiến lên, một chân khác đồng thời cũng nâng lên thì phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng “bùm” trầm đục — Tống Cường quỳ xuống.

Dương Mai thở sâu, khó có thể lập tức hình dung cảm giác lúc này.

Dù cô có bình tĩnh như thế nào, lý trí như thế nào, cũng cảm thấy hình ảnh giờ phút này có chút chướng mắt. Trong lòng cô khó chịu, nhưng cũng không phải vì Tống Cường, mà là vì chính mình.

Lúc trước cô thật là mù mắt chó, coi trọng gã đàn ông không tiền đồ như vậy. Bị lừa thân lừa tâm lừa tiền, cuối cùng còn bị kéo chân.

Dáng vẻ Tống Cường quỳ xuống có bao nhiêu khó coi, hình ảnh tình yêu sâu đậm của cô lúc trước liền có bấy nhiêu khó coi.

“Cầu xin em… Không có tiền anh sẽ chết.”

Vậy đi tìm chết đi. Dương Mai nghĩ.

Một chân còn lại của cô cũng bước vào cửa.

Trước khi cửa đóng lại, một bàn tay vói vào, ngón tay dơ bẩn, không biết đã bao lâu không rửa sạch. Trên tay nắm một chiếc điện thoại di động, ngón tay cái ấn một cái, màn hình liền sáng lên.

Dương Mai nhận ra chiếc di động này, đây là sau khi cô kiếm lời được mua cho Tống Cường.

Tống Cường nói: “Biết bên trong có cái gì không?”

Dương Mai híp híp mắt, nhấp môi cắn cắn sau răng cấm, một lát sau mới nặng nề mà nói: “Có cái gì?”

Hình ảnh đã sớm được chuẩn bị ở hình ảnh video tạm dừng. Ngay sau đó, hắn ấn xuống nút phát.

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhốt Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net