Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thái Tân Tinh sắp đến muộn, ngoài miệng ngậm bánh bao thịt đứng ở cửa chờ Thái Minh Tinh. Thái Minh Tinh từ trong phòng Giang Thủy ra, thấy em trai còn đang đợi mình, vội vã thúc giục cậu, kêu cậu đi trước.
Cửa khép lại, Thái Tân Tinh đi rồi. Buổi sáng thứ hai có bài trắc nghiệm nhỏ, cậu còn phải tốn thời gian ôn tập một chút.
Thái Minh Tinh kỳ thật rất muốn cùng đi với em trai, nhưng không có cách nào. Cô ấy quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông trên giường, tùy tiện nằm, say rượu làm sắc mặt anh thoạt nhìn rất kém. Tối hôm qua, cũng có thể là rạng sáng, anh tới nhầm nhà, không biết thế nào lại trở về nơi này.
Tốt xấu cũng đã chịu ân huệ của anh, sao có thể không biết xấu hổ ném anh một mình ở nhà.
Thái Minh Tinh lấy một chậu nước ấm, dùng khăn lông nửa ướt lau mặt cho anh, anh khó chịu hừ hừ hai tiếng, khăn lông vừa rời khỏi, lại không động tĩnh. Đôi mắt vẫn nhắm chặt như cũ, ấn đường hơi nhăn, giống như đang nằm mơ, hẳn là không phải mộng đẹp. Bởi vì vẻ mặt anh lúc ngủ nhìn cũng không phải thực thư thái.
Chiếu cố đàn ông say rượu, kỳ thật Thái Minh Tinh xem như thuận buồm xuôi gió. Trước kia thời điểm đi làm ở hội sở, tình huống như vậy nhiều không đếm xuể. Có đôi khi cô ấy cũng không rõ bọn đàn ông này rốt cuộc là tới tìm hoan hay là tới mua say.
Nhưng mà như Giang Thủy, say rượu rồi an an tĩnh tĩnh nằm, đếm trên đầu ngón tay.
Rất nhiều đàn ông chơi rượu điên, một hai lần sợ tới mức cô ấy không dám tơi gần người ta, sau lại số lần nhiều cũng thành thói quen, nhưng mà loại chuyện này, cô ta vẫn là sinh lý chán ghét. Có cô gái nào thích bị gã đàn ông xa lạ mang theo một thân rượu hôi thối hôn hít hay là nôn đầy người chứ?
So với bọn họ Giang Thủy thật sự là tốt hơn quá nhiều.
Dựa theo ý tứ của Thái Tân Tinh, người đàn ông này không chừng là thích cô ấy, bằng không sao có thể đối với hai chị em cậu tốt như vậy. Thật giống như chính cậu, yêu thầm một nữ sinh trong lớp, liền sẽ sao chép đề toán học cho cô ấy, cũng sẽ không nói nặng lời.
Thái Minh Tinh cười nói cậu nói chuyện lung tung. Thái Tân Tinh lập tức không phục, dù cậu có nói lung tung, kia Giang Thủy cho cậu vài trăm tiền tiêu vặt, buổi tối vì mua vịt nướng cho cậu, còn mất hơn một giờ, này cũng không phải nói lung tung đi.
Nếu không phải thích cô ấy, dựa vào cái gì yêu ai yêu cả đường đi, đối với em trai cô ấy cũng tốt như vậy?
Cho nên Thái Tân Tinh một mực chắc chắn, Giang Thủy thích chị của cậu.
Thái Minh Tinh cái gì cũng chưa nói, đỏ mặt nhìn chằm chằm Giang Thủy. Nếu thích cô ấy, vì cái gì không chạm vào cô ấy? Cô ấy đã từng chủ động, còn không phải hung dữ hù cô ấy phát sợ sao.
Ý nghĩ của cô ấy trôi xa, Giang Thủy từ từ chuyển tỉnh. Vừa mở mắt, thấy Thái Minh Tinh ngồi xổm ở mép giường anh còn có điểm mơ hồ, không rõ sao lại thế này.
Thái Minh Tinh hỏi: “Đêm qua có phải anh cùng nhóm chị Vân uống rượu không?”
Anh nhíu mày tự hỏi một chút, suy nghĩ cẩn thận sao lại thế này. Bàn tay che đến trán, khó chịu mà xoay chuyển thân mình.
“Có đói bụng không? Em nấu cháo cho anh.”
“Hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ hai.”
“À.”
Một lát sau, Thái Minh Tinh lại hỏi: “Có đói bụng không?”
Giang Thủy ngồi dậy, nhìn nhìn đồng hồ, lại dừng tầm mắt trên Thái Minh Tinh: “Sao em còn không đi học?”
Cô ấy bẹp miệng nói thầm: “Cũng đã muộn rồi.”
Giang Thủy nhìn dáng vẻ ủy khuất của cô ấy, dở khóc dở cười nói: “Về sau em cứ để kể anh là được.”
Cô ấy nói: “Em nào quản được anh? Nếu không phải lo lắng anh, em cũng chẳng ở lại!”
“Được được được, cảm ơn em.”
Lại bẹp miệng: “Không tình nguyện như vậy.”
Lúc này Giang Thủy thật không có cách nào, “Vậy muốn thế nào? Anh đưa em đến trường?”
“Không cần, xe anh quá nổi, em sợ ảnh hưởng không tốt.”
“Ừ, vậy em muốn anh làm thế nào?”
Thái Minh Tinh liếm liếm môi, không biết thế nào buột miệng thốt ra: “Anh tặng em khối ngà voi kia đi, khối Thiên Thủ Quan Âm kia.”
Giang Thủy sửng sốt một chút, tim Thái Minh Tinh đập bịch bịch, không thể hiểu được cảm thấy khẩn trương.
“Không phải đã nói với em, khối ngà voi kia là để tặng cho người yêu anh?”
Cô ấy không biết từ đâu mượn được gan báo, nói: “Anh không phải còn chưa tặng đi sao?”
Khối ngà voi kia đặt trong túi anh, trước khi cho quần áo vào máy giặt, Thái Minh Tinh sửa sang lại tìm thấy. Một thời gian sau, Giang Thủy cũng không tới đây, thiếu chút nữa cô ấy cho rằng anh không cần khối ngà voi này nữa.
Ngà voi cô ấy vẫn luôn cất giữ cẩn thận, lúc này lấy ra cho anh xem. Anh tự nhiên nhận lấy, nhét vào túi quần. Liếc mắt thấy Thái Minh Tinh không chớp mắt nhìn mình, “Em nhìn cái gì?”
Cô ấy nuốt nước miếng, trực tiếp dùng ánh mắt thay thế ngôn ngữ.
Giang Thủy cũng không thèm nhìn tới cô ấy, từ trên giường đứng lên, lười nhác vươn vai: “Đừng nghĩ, khi đó đã hỏi em, chính em không cần.”
“Bây giờ em lại muốn rồi.”
“Bây giờ anh không muốn cho.”
“Bởi vì người yêu anh thích?”
Anh nhún nhún vai, “Không biết. Anh chưa từng thấy cô ấy đeo ngà voi.”
“Em cũng chưa từng đeo.”
“Bởi vì em không mua nổi.”
“Cô ấy mua nổi?”
“Cô ấy mua nổi.”
Đột nhiên, Giang Thủy có điểm bực bội, khối ngà voi kia dán vào gốc đùi anh, có cảm giác nóng bỏng chân anh. Anh chưa từng tặng cho Dương Mai cái gì, bởi vì anh biết cô không thiếu thứ gì, anh mua nổi, hẳn là cô cũng có, anh mua không nổi, có lẽ cô cũng có.
Lại móc khối ngà voi ra, trên hoa sen là Thiên Thủ Quan Âm điềm tĩnh ngồi.
Giang Thủy tùy tiện đưa khối ngà voi cho Thái Minh Tinh, “Cho em.”
***
Giữa trưa, Tóc đỏ đến chung cư của Giang Thủy, gia cụ mới đã thay, hắn thử ngồi vài cái trên trên sô pha, “Chọn đều là loại tốt nhất, dùng thoải mái không?”
“Uống gì?” Giang Thủy đi qua hắn muốn đi pha trà.
Tóc đỏ lập tức nâng mông lên, “Để tự em làm để tự em làm, anh Thủy lại đây ngồi.”
Hắn tự pha ly trà cho chính mình, lại pha một ly cho Giang Thủy, “Anh Thủy, tìm em tới có chuyện gì vậy?”
Giang Thủy đưa cho hắn một xấp tiền. Không quá hai ngày, Tóc đỏ mang theo xấp tiền kia đứng ở sân bay chờ. Giang Thủy kêu hắn tới đón Dương Mai, đón một người phụ nữ còn trịnh trọng lạ thường gọi người tới ân cần dạy bảo dặn dò một phen, người phụ nữ này quá quan trọng, hắn cũng không dám qua loa một chút nào. Rất sớm liền đến sân bay, thà rằng chờ thêm mấy giờ, cũng không dám bỏ lỡ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn bỏ lỡ, ở sân bay chạy tới chạy lui, gấp đến độ loạn cào cào.
Sau lại không có biện pháp, đành phải gọi điện thoại cho Giang Thủy, chủ động thừa nhận sai lầm có lẽ còn có cơ hội.
Nào biết Giang Thủy nói trong điện thoại: “Cô ấy không tới.”
Tóc đỏ như bị ngũ lôi oanh đỉnh, đứng ở đó không nhúc nhích. Tốt xấu nói cho hắn một tiếng chứ, làm hắn đợi lâu như vậy, sắp gấp muốn chết. Lời này đương nhiên hắn không dám nói, chỉ chính mình chửi thầm.
Trên thực tế, Giang Thủy cũng không có tâm tình nói chuyện này với Tóc đỏ. Anh cũng là không lâu trước đây mới biết. Anh ở siêu thị mua hàng tết, hai túi lễ vật, không biết nên chọn loại nào, vì thế gọi điện thoại cho Dương Mai, trong điện thoại, Dương Mai nói với anh, cô không có cách nào tới đây ăn tết cùng anh.
Giang Thủy hỏi: “Sao lại thế?”
Dương Mai đáp: “Em bên này có chút việc.”
Anh hỏi chuyện gì, Dương Mai không trả lời. Kế hoạch bị quấy rầy cùng với cảm giác hy vọng thất bại làm anh bỗng nhiên có chút tức giận: “Em đừng tùy hứng được không.”
“Không có.”
Điện thoại cắt đứt.
Vì việc này, Giang Thủy vài ngày đều không vui. Lý Vân nhìn ra, nói giỡn: “Đại gia, ai thiếu cậu tiền?”
Anh không phản ứng cô ta, nắm tay lái mắt nhìn phía trước. Lý Vân cong eo xuống, tay đặt trên cửa sổ xe anh, “Sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ của cậu chứ?”
Anh ngắn gọn nói: “Sẽ không.”
“Vậy được rồi.” Cô ta nâng mắt nhìn về hướng không biết tên, “Trên người họ Lưu có rất nhiều thứ, hắn chỉ làm địa ốc? Hừ, dù sao tôi cũng không tin. Nếu hắn đánh cuộc cậu thắng, cậu liền thắng cho hắn xem, làm họ Hoàng hối hận từ bỏ cậu. Hiểu không?”
Tiếng nói vừa dứt, chiếc xe như mũi tên rời dây cung bắn ra. Gió mạnh lay động quần áo Lý Vân, cô ta chớp chớp mắt, tựa như thấy hương khói mê huyễn. Cô ta thật lưu luyến loại cảm giác này, cảm xúc mê mang run rẩy vạn phần.
Nếu đó là một loại thuốc phiện, thì cô ta chính là kẻ nghiện. Cô ta đã nghiện rồi.
Tất cả đều là người đến phương bắc tha hương, thời điểm ăn tết, một đám người Lý Vân liền tụ ở bên nhau. Ở ngoại ô, Lý Vân thuê một căn biệt thự, ban ngày để không, đến đêm một đám người tới ăn lẩu, ở trong sân đặt giá nướng BBQ, còn đặc biệt giết một con dê, từ buổi chiều bắt đầu nướng, cho tới bây giờ, hơn bốn giờ, mùi hương đã sớm làm người thèm nhỏ dãi.
Thịt, rượu, thuốc lá, âm nhạc, ánh lửa.
Đàn ông, phụ nữ.
Một loại thịnh yến hoàn toàn bất đồng với không khí ăn tết khác, bọn họ đều là người trẻ tuổi đang độ niên hoa, theo đuổi lạc thú hiện tại.
Tóc đỏ nhìn trúng một cô gái tóc vàng, trời lạnh nhưng vẫn mặc áo hai dây họa tiết da báo cùng quần đùi da màu đen. Hắn cho rằng cô ta mặc quần lót trong màu da dày, đi qua sờ soạng một phen mới biết được, cô ta để chân trần.
“Em không sợ lạnh à?” Tóc đỏ một bên nói, một bên mắt hướng cổ áo nhìn.
Cô gái tóc vàng vén tóc che ở ngực đến sau đầu, một phen câu lấy cổ Tóc đỏ, hì hì cười: “Ôm anh liền không lạnh nữa!”
Mới nói mấy câu, hai người đã ôm nhau, tập tễnh lại rêu rao đi lên lầu. Cả lầu hai đều là phòng ngủ, gian nào cũng giống nhau, tùy người chọn lựa.
Biệt thự trang hoàng huy hoàng hoa lệ, cách âm lại không tốt lắm. Nhưng người trẻ tuổi cởi mở, kêu thật sự lớn tiếng. Giang Thủy ở cách vách từ giường đi đến ban công, có tiếng tuyết rơi gào thét nhưng âm thanh phụ nữ rên rit vẫn rõ ràng trong tai.
Anh cười một cái, đổ cả cốc rượu vang đỏ chân dài còn lại vào trong miệng.
Không biết khi nào Lý Vân đi vào, cũng cầm một chén rượu, một đường đi một đường nhấm nháp. Không sai, là nhấm nháp. Cô ta nói: “Cậu uống như vậy, căn bản nếm không ra cái hay của rượu.”
Giang Thủy liếc mắt nhìn cô ta một cái, “Vậy uống như thế nào?”
Lý Vân dựa vào ban công lan can, một tay khác lắc chén rượu tới lui, chất lỏng đỏ tươi lung lay trên vách ly trong suốt, đọng lại từng giọt rượu vang đỏ như nước mắt. Cô ta thò mũi lại gần, ngửi một ngụm, miệng dán lên, nhẹ nhàng nhấp.
Giang Thủy lại tự rót cho mình một ly, học bộ dáng cô ta phẩm rượu. Nhưng anh không có kiên nhẫn tốt như Lý Vân, bắt đầu còn làm bộ làm tịch nhấp từng ngụm nhỏ, đến sau lại một ngụm liền hết.
Sau khi nuốt xuống, nói với Lý Vân: “Uống ít không có hương vị.”
Lý Vân mặc kệ anh, chỉ cười cười: “Tùy cậu uống thế nào cũng được. Nhưng mà, cậu biết chính mình giống cái gì không?”
“Giống cái gì.”
“Nhà giàu mới nổi.”
Giang Thủy mặc kệ không thèm để ý: “Kia thì thế nào. Có người muốn bộc phát còn không bộc phát được.”
Lý Vân ha ha cười: “Cuồng vọng tự đại. Nhưng mà tôi thích đàn ông cuồng vọng, đàn ông không ngông cuồng thì giống cái gì? — đàn bà.”
Giang Thủy chỉ cong môi, không nói lời dư thừa.
“Nghĩ cái gì?” Lý Vân hỏi.
“Không có gì.”
Liếc anh một cái, chắc chắn nói: “Nghĩ đến bạn gái nhỏ của cậu?”
Anh nghiêng đầu đi, Lý Vân càng thêm xác định, “Chỉ tiếc, cách xa ngàn dặm.”
Hai người đã lâu không nói chuyện, Lý Vân làm bộ nhìn cảnh tuyết, Giang Thủy nhìn cô ta. Sau một lúc lâu, không biết tại sao cười một cái, nói: “Cô luốn “làm” tôi như vậy?”
Bị xem thấu tâm sự, nhưng một chút ý vị quẫn bách cũng không có. Nói đến cùng, cô ta vẫn ăn nhiều hơn anh mấy năm muối với cơm, người đã gặp nhiều sóng gió da mặt đều có thể so với tường thành. Cô ta còn có điểm cao hứng, coi như là tán tỉnh: “Đúng vậy, đặc biệt muốn “làm” cậu.”
“Nước xa cũng không giải được khát gần, muốn suy xét trước mắt hay không?” Cô ta phất phất cái hộp cứng trong tay.
Anh nhận lấy, nhìn chữ ngoài vỏ hộp, “Đây không phải hộp ở đầu giường?”
“Đúng vậy, mỗi phòng chuẩn bị một hộp. Xem xem, chủ nhân biệt thự tri kỷ cỡ nào!”
Giang Thủy nghe xong lại là cười, ở trong tay thưởng thức vài cái, bỗng nhiên ném nó vào trong ly rượu vang đỏ. Hộp chìm nổi vài cái, cuối cùng treo ở vị trí nào đó.
Lý Vân tại chỗ bất động, ánh mắt lại theo anh đã đi xa. Qua hồi lâu, trên ban công lạnh đến mức chỉ còn cô ta cùng tiếng gió, lúc này cô ta mới nhớ tới uống một ngụm rượu cho ấm áp.
“Thật là cuồng vọng.” Cô ta nói.