Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chớ Gần Công Tử
  3. Chương 21: Khúc mắc
Trước /90 Sau

Chớ Gần Công Tử

Chương 21: Khúc mắc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: dzitconlonton

Thấy Lăng Tuyết Quân có chút thẹn thùng, Lý Hoảng cũng không giễu cợt nàng nữa, ôn nhu hỏi: "Lăng cô nương, vừa rồi ngươi mới làm một bài thơ, làm ngắn như vậy, ngươi còn có thể nghĩ ra bài thứ hai không?"

Lăng Tuyết Quân vội vàng gật đầu nói: "Hồi vương gia, Tuyết Quân nguyện ý thử một lần."

"Được." Lý Hoảng cười nói, "Vậy ngươi ngâm nghe một chút."

Lăng Tuyết Quân suy tư một lát, sau đó cao giọng ngâm nói: "Trong núi cả ngày không có người đến, trúc ngoại giao cộng thêm trăm tiếng chim hót. Hôm qua tiểu lâu mưa nhẹ, hoa đào rơi trong gió chiều trong xanh."[1]

"Tốt!" Lý Hoảng vỗ tay quát, "Lăng cô nương quả nhiên là văn tài tốt."

Những người khác ngồi dưới cũng nhao nhao gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Đa tạ Vương gia khen ngợi." Lăng Tuyết Quân hành lễ với Lý Hoảng, sợ hắn lại nói ra những lời giễu cợt gì đó, cũng không dám ở lại lâu, vội vàng cầm rượu chạy về phía dòng suối.

Chạy đến thượng nguồn, tiếp nhận bồi bàn đưa đèn hoa đào lên, đầu Lăng Tuyết Quân vẫn choáng váng. Nàng không biết, chuyện kiếp trước cầu không được mà sao kiếp này lại phát sinh. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tư của mình, lại thả rượu xuống suối.

Nhẹ buông tay, đèn hoa đào kia nhẹ nhàng lắc lư hai cái, sau đó liền bị nước chảy trong suối chậm rãi đi xuống. Nàng đứng tại chỗ, nhìn rượu lẳng lặng nằm trong đèn hoa đào trôi về phía trước, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nàng chỉ hy vọng tất cả mọi thứ của kiếp trước và kiếp này với Cố Khiên, đều theo tửu thương này trôi đi, không bao giờ quay đầu lại nữa.

Nàng từ trên tảng đá đi xuống, đi về phía trước, vừa đi được một nửa, liền nghe được mọi người lại phát ra một trận ồn ào, ồn ào hơn rất nhiều so với mấy lần trước, thậm chí còn có người dùng đũa trúc đánh chén đĩa, phát ra từng đợt tiếng va chạm thanh thúy. Thỉnh thoảng còn có người quay đầu lại nhìn mình, biểu tình hoặc mập mờ hoặc hâm mộ.

Trong lòng Lăng Tuyết Quân mơ hồ cảm giác được có chút không ổn, nàng vội vàng chạy đến bờ, ở trong suối tìm kiếm bóng dáng hoa đăng.

Quả nhiên, đèn hoa đào kia lại một lần nữa dừng ở trước mặt Cố Khiên. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu "Ầm" một tiếng, sau đó cả người đều ngây dại.

Có quỷ! Chắc chắn có quỷ! Bằng không, làm sao mình đặt hai lần mà lần nào cũng dừng trước người Cố Khiên? Liên tục đặt hai lần, tất cả đều dừng lại trước một người, điều này chưa bao giờ nghe nói. Không có quỷ thì làm sao điều này có thể xảy ra?

Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân chỉ cảm thấy gió lạnh xuýt xoa, cả người đều có chút tê dại, bên tai mơ hồ nghe được tiếng e sợ của thiên hạ đang loạn: "Oa! Hôm nay tửu thương này chắc chắn là trúng tà!"

"Đúng vậy, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ!"

"Hắc hắc, loại chuyện duyên phận này, sao có thể nói rõ ràng?"

Ngoại trừ tiếng trêu chọc của nam tử, bên tai Lăng Tuyết Quân cũng mơ hồ truyền đến thanh âm chua choa của nữ tử: "Tại sao hai lần nàng ta đều dẫn chén rượu đến trước người Lục Lang?"

"Chính là, không biết nàng dùng thủ đoạn gì."

......

Nghe mọi người nghị luận, nói mình giống như cố ý trêu chọc tên oan gia kia, quả thực Lăng Tuyết Quân khóc không ra nước mắt, hận không thể tìm một cái động, chui vào giấu mình.

Lão thiên gia này có phải chuyên môn đối nghịch với người khác hay không! Kiếp trước muốn có duyên với Cố Khiên thì cầu còn không được. Kiếp này muốn cách xa hắn thì hết lần này tới lần khác bị kéo trở về. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

"Thật thú vị! Thật thú vị!" Lý Hoảng nhìn Lăng Tuyết Quân vẻ mặt quẫn bách chậm rãi đi về, lại nhìn Cố Khiên mặt không chút thay đổi, nói, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy? Ta thấy, hai người các ngươi cũng là lang tài nữ mạo, đã có duyên như vậy, có ta muốn nói một tiếng với Cố đại tướng quân hay không, để cho hắn mời phụ hoàng chỉ hôn cho các ngươi hay không?"

Lăng Tuyết Quân vừa nghe, hoảng sợ, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt. Nàng vội vàng hướng lý Hoảng kêu lên: "Vương gia, tuyệt đối không được đùa giỡn này! Tiểu nữ tử chẳng qua chỉ là con gái của tiểu quan cửu phẩm, không dám trèo cao nhà giàu cửa lớn như Cố gia! Nếu Lưu Thương cũng nói duyên trên, chẳng phải nếu hôm nay chỉ cần có cô nương đem rượu nổi lên trước mặt nam tử, đều muốn thỉnh bệ hạ tứ hôn sao?"

"Người khác cũng không giống các ngươi, hai người các ngươi nổi lên rượu đều dừng lại trước mặt đối phương a." Lý Hoảng cười như không cười nói, "Hơn nữa, hai lần ngươi đặt tửu thương đều dừng ở trước mặt Lục Lang."

"Vương gia, ngươi ngàn vạn lần đừng giễu cợt ta." Lăng Tuyết Quân quả thực muốn khóc, "Ngươi nói như vậy, Cố công tử sẽ tức giận với Tuyết Quân. Tuyết Quân tự biết mình, kính xin Vương gia hạ thủ lưu tình." Nàng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Cố Khiên, nếu lời này của Lý Hoảng bị người có tâm truyền ra ngoài, làm sao mình còn có thể nói cửa hôn sự ở kinh thành này chứ?

Thấy Lăng Tuyết Quân vội vàng muốn xóa sạch quan hệ với mình, tâm của Cố Khiên lạnh lùng. Quả nhiên, nàng đã không còn tình ý gì với mình.

Lý Hoảng thấy bộ dáng điềm đạm đáng thương của Lăng Tuyết Quân, cười cười, quay mặt lại, lại thấy hai môi Cố Khiên mím chặt, sắc mặt thoáng trắng bệch. Hắn ngẩn người, thật sự cho rằng Cố Khiên cũng không muốn liên quan đến Lăng Tuyết Quân nữa, bị mình nói như vậy có chút xấu hổ. Hắn ngay lập tức mỉm cười, nói: "Được rồi, trở lại chuyện chính! Lục Lang, đến lúc ngươi làm thơ rồi."

Lúc này, tâm Cố Khiên loạn như ma, làm sao còn tâm tư nào để làm thơ? Hắn im lặng một lát, đứng dậy, cầm rượu lên, hướng Lý Hoảng giơ cao rượu lên khom người thật sâu, nói: "Vương gia, ta nhận phạt." Dứt lời giơ tay lên, uống toàn bộ rượu trong chén.

Lúc này, mọi người ở hai đầu dòng suối đều giật mình. Tài danh của Cố Khiên nổi khắp kinh thành, làm sao hắn có thể không làm thơ được?

Lăng Tuyết Quân cũng rất ngoài ý muốn. Nàng kinh ngạc nhìn về phía Cố Khiên, chỉ thấy hắn cầm rượu xuống, hai mắt nhìn về phía mình, ánh mắt thê lương, trái tim nàng nhẹ nhàng nhảy dựng lên. Chuyện gì đã xảy ra với hắn vậy? Chẳng lẽ là những lời mình nói lúc nãy đã chọc hắn không vui? Cũng đúng, đường đường là Cố Lục công tử, cho tới bây giờ chỉ có hắn cự tuyệt người khác, nào có người khác cự tuyệt hắn? Thế nhưng, không bao lâu nữa, Ngô Linh sẽ tới kinh thành, cùng hắn tình ý tương thông, trong mắt hắn liền không còn người khác nữa.

Nghĩ tới đây, nàng liền không nhìn hắn nữa, quay người lại, nói chuyện với La Ngâm Sương.

Nhìn Lăng Tuyết Quân lạnh lùng quay mặt lại, ánh mắt Cố Khiên càng thêm lạnh lùng.

"Tuyết Quân, có phải Lục công tử có chút say không? Bằng không, làm sao hắn có thể không làm thơ được?" Ánh mắt La Ngâm Sương còn đang nhìn Cố Khiên.

Lăng Tuyết Quân dừng một chút, sau đó cười mạnh nói: "Ta không biết."

La Ngâm Sương đảo mắt, vẻ mặt hâm mộ nhìn Lăng Tuyết Quân, nói: "Tuyết Quân, vận khí của ngươi thật tốt, thả hai lần rượu mà toàn bộ đều thả cho Lục công tử."

Nàng sửng sốt: "Đây là may mắn sao?" Nhưng sao nàng lại may mắn chứ.

"Cái này còn chưa tính là vận khí tốt thì như thế nào mới tính là tốt?" Ánh mắt La Ngâm Sương lại nhìn về phía Cố Khiên, sự sáng ngời trong mắt không hiểu sao lại bắt đầu dâng lên.

Nhìn thấy bộ dáng của La Ngâm Sương như thế, trong lòng Lăng Tuyết Quân khẽ động, nàng dường như hiểu được cái gì. Chẳng lẽ kiếp trước La Ngâm Sương tuyệt giao với mình, không những vì mình phụ La Lâm hại hắn đi xa, mà còn có khả năng là mình gả cho Cố Khiên?

Nhưng kiếp trước không phát hiện La Ngâm Sương có tình ý với Cố Khiên? Nàng tinh tế suy nghĩ một chút, trong lòng một trận tự giễu. Kiếp trước có Cố Khiên ở đây, lòng của mình đều nhào vào người hắn, trong mắt tất cả đều là hắn, làm sao còn nhìn thấy người bên ngoài? Nếu La Ngâm Sương lặng lẽ giấu tâm ý của mình đi, làm sao mình có thể phát hiện những tâm tư nhỏ này của nàng? Kiếp này, La Ngâm Sương biết mình vô tình với Cố Khiên, đương nhiên liền không che dấu ở trước mặt mình, cho nên mới có thể bị chính mình nhìn ra môn đạo.

Nàng cẩn thận quan sát một phen, phát hiện ánh mắt La Ngâm Sương cố ý hay vô tình đều liếc về phía Cố Khiên, càng xác định suy nghĩ trong lòng mình.

Cố Khiên uống rượu xong, cũng sẽ không đi di chuyển tửu thương, ngồi tại chỗ không hề nhúc nhích. Lý Hoảng thấy tâm tình hắn dường như có chút không tốt, nghĩ đến bây giờ không còn sớm, mọi người còn phải trở về thành, liền tuyên bố chấm dứt Khúc Thủy Lưu Thương đêm nay.

Mọi người liền nhao nhao cáo từ hồi thành. Bởi vì Lăng Tuyết Quân ngồi xe ngựa của Cố Trăn đến, cho nên, Cố Trăn còn đặc biệt phái một chiếc xe đưa Lăng Tuyết Quân về thành.

Lúc chia tay, La Lâm cố ý dẫn La Ngâm Sương đến trước xe ngựa tiễn biệt Lăng Tuyết Nguyệt, mời Lăng Tuyết Quân lúc rảnh rỗi qua phủ du ngoạn. Thấy La Lâm nhiệt tình với mình như thế, tâm tư nhỏ bé của Lăng Tuyết Quân lại trở nên lung lay. Xem ra, lúc nãy La Lâm chưa thân với mình nên mới biểu hiện xa cách với mình như vậy. Thời gian dài, nói không chừng hắn còn có thể đối với mình giống như kiếp trước.

Trở lại phủ Quận chúa, bóng đêm đã tối như mực. Lúc này, Quận chúa còn chưa nghỉ ngơi, nghe được người gác cổng bẩm báo ba huynh muội Lăng Ngọc đã hồi phủ, nàng vội vàng nghênh đón. Vừa nhìn thấy Lăng Tuyết Quân, Quận chúa liền tiến lên kéo tay nàng, ân cần hỏi nàng chuyến đi hôm nay có thuận lợi không.

Ba huynh muội Lăng Ngọc tất nhiên nói xong, không còn chịu bỏ qua chuyện của Lăng Tuyết Quân, La Lâm và Cố Khiên.

Quận chúa nghe nói bài thơ của Lăng Tuyết Quân được Lý Hoảng khen, rất cao hứng, rồi cùng ba người ngồi nói chuyện một lát, mới tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.

Tối hôm sau, khi Lăng Khâm từ Bạch Lộc thư viện trở về, nói cho Quận chúa và Lăng Tuyết Quân biết có quý nữ đã đi hội hoa đào, thuật lại bài thơ tối hôm qua mọi người làm cho Nhạc phu nhân nghe. Nhạc phu nhân nghe được thơ của Lăng Tuyết Quân, rất thích, mời ngày mai nàng đến thư viện uống trà.

Nghe Lăng Khâm nói vậy, Lăng Tuyết Quân cũng bất giác ngoài ý muốn. Kiếp trước nàng là học trò của Nhạc phu nhân, tuy rằng cách một đời, lại bái Khâu phu nhân làm thầy, nhưng dù sao viết thơ tác từ là do Nhạc phu nhân dạy, đã hình thành thói quen từ lâu, nàng cũng nhảy không thoát. Cho nên, nàng làm thơ đối với khẩu vị của Nhạc phu nhân, cũng là bình thường.

Quận chúa nghe nói Nhạc phu nhân gọi Lăng Tuyết Quân đi gặp mặt, lại hết sức cao hứng. Tuy rằng Lăng Tuyết Quân là chất nữ của mình, nhưng dù sao môn đệ Lăng gia cũng không cao, phụ thân Lăng Xương Kham của nàng vẫn là được tiến cử làm Tiết độ sứ Đàm Phần ở Hoài Bắc, mới mưu cầu được chức vị tiểu quan nhất cửu phẩm. Mà Bạch Lộc thư viện lại là đệ nhất thư viện ở kinh thành, Nhạc phu nhân lại có thanh danh ở bên ngoài, nàng ta một tay dạy nữ đệ tử đều là thế gia đại tộc tuyển phụ (nhân) lựa chọn. Nếu Lăng Tuyết Quân có thể được Nhạc phu nhân thưởng thức, cực kỳ có lợi cho cửa hôn sự của nàng. Cho nên, Quận chúa cực lực chủ trương Lăng Tuyết Quân đi gặp Nhạc phu nhân.

Dù sao kiếp trước Lăng Tuyết Quân và Nhạc phu nhân cũng là thầy trò, kiếp trước chia tay do sinh tử, đã gần mười năm không gặp, về tình về lý, nàng cũng nên đi gặp ân sư kiếp trước của mình. Cho nên, thấy Quận chúa gọi nàng đến thư viện, nàng cũng ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

[1] Đây là bài thơ của Ân Nghiêu Phiên (殷尧藩), (780-855) không rõ tên tự, người Gia Hưng, Tô Châu (Đường tài tử truyện chép người Tú Châu). Ông giỏi thơ, thích sơn thuỷ, thơ còn một quyển. Ông là bạn của Vi Ứng Vật 韋應物, từng cùng Mã Đái 馬戴 và Thẩm Á Chi 沈亞之 xướng hoạ. Ông đỗ tiến sĩ năm Nguyên Hoà thứ 9 (814), nhậm huyện lệnh Vĩnh Lạc, sau được Lý Ngao mời tới Trường Sa, cuối cùng làm tới chức Thị ngự sử.

Bài thơ gốc:

"山中尽日无人到,

竹外交加百鸟鸣。

昨日小楼微雨过,

樱桃花落晚风晴。"

Hán Việt:

Sơn trung tẫn nhật vô nhân đáo,

Trúc ngoại giao gia bách điểu minh.

Tạc nhật tiểu lâu vi vũ quá,

Anh đào hoa lạc vãn phong tình.

Quảng cáo
Trước /90 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Nghinh Phụng Hoàn Triều

Copyright © 2022 - MTruyện.net