Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chớ Gần Công Tử
  3. Chương 31: Kiều Dung
Trước /90 Sau

Chớ Gần Công Tử

Chương 31: Kiều Dung

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: dzitconlonton

Sau khi nói lời tạm biệt với Lăng Khâm, Cố Khiên bước nhanh về phía bắc Mẫu Đơn viên.

Chưa đi được bao xa, hắn đã nghe thấy giọng của Lục Vân San ở phía sau gọi mình: "Khiên biểu ca! Biểu ca!"

Hắn dừng chân, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Lục Vân San đang cất bước chạy chậm về phía mình. Ở phía sau nàng, là hai đường muội Cố Vi, Cố Oánh, cùng với... Ngô Linh.

Cố Khiên cười cười với Lục Vân San, kêu lên: "Vân San, gọi ta có việc gì?"

Lục Vân San chạy đến trước mặt Cố Khiên, hỏi: "Khiên biểu ca, huynh đi nhanh như vậy, là muốn đi đâu a?"

"Ta, ta ngắm hoa ở trong vườn." Cố Khiên mỉm cười nói.

"Huynh ngắm hoa một mình a?" Lục Vân San chớp mắt to hỏi.

Tình cảnh này, Cố Khiên muốn nói mình không phải đi một mình, nhưng chỉ đành gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Nếu Khiên biểu ca đi một mình, vậy không bằng dẫn theo chúng ta cùng đi ngắm hoa đi." Lục Vân San cười nói.

"Cái này..." Cố Khiên có vài phần do dự. Hắn muốn đi tìm Lăng Tuyết Quân, dẫn theo đám người Lục Vân San hình như có chút bất tiện, đặc biệt, trong đó còn có Ngô Linh.

Không đợi Cố Khiên đáp ứng, Lục Vân San liền quay mặt, hướng về phía Ngô Linh, Cố Vi, Cố Oánh nói: "Linh tỷ tỷ, Vi tỷ tỷ, A Oánh, Khiên biểu ca đi một mình, thật cô đơn ha. Các ngươi có muốn cùng Khiên biểu ca đi ngắm hoa không?"

Cố Vi và Cố Oánh là biểu muội của Cố Khiên, tất nhiên gật đầu đồng ý. Mà Ngô Linh, đương nhiên cũng sẽ muốn đi, nàng ta cười gật đầu, nói: "Được a!"

Lục Vân San quay mặt lại, cười nói với Cố Khiên: "Khiên biểu ca, các nàng đều nguyện ý đi ngắm hoa cùng huynh."

Chuyện cho tới bây giờ, Cố Khiên không có khả năng nói không muốn ngắm hoa cùng các nàng, đành phải bất đắc dĩ cười cười: "Rất hân hạnh được thưởng thức cùng bốn vị muội muội."

Lục Vân San cười hắc hắc: "Khiên biểu ca huynh có phúc khí rồi. Có bốn mỹ nhân trong kinh thành chúng ta đi ngắm hoa cùng huynh, không biết có bao nhiêu người hâm mộ huynh đây."

Nghe Lục Vân San khoe khoang, Cố Vi và Cố Oánh đều che miệng cười trộm, mà Ngô Linh thì dịu dàng nhìn Cố Khiên, vẻ mặt dịu dàng tươi cười.

Cố Khiên tránh ánh mắt của nàng ta, xoay người, nói với Lục Vân San: "Vậy chúng ta đi thôi!" Dứt lời, liền nhấc chân đi về phía bắc.

Cố Khiên là nam tử, đi lại hơi nhanh, bốn cô nương nhất thời không đuổi kịp bước chân của hắn.

"Khiên biểu ca! Biểu ca!" Lục Vân San chạy lên, kéo ống tay áo Cố Khiên, thở hồng hộc nói, "Không phải huynh muốn ngắm hoa sao? Ngắm hoa mà sao đi nhanh thế?"

Cố Khiên đương nhiên muốn ngắm hoa, chẳng qua hắn muốn thưởng hoa, mà không ở chỗ này. Hắn quay mặt,vẻ mặt thần bí nói với Lục Vân San: "Vân San, muội có từng thấy có một loại hoa mẫu đơn, cánh hoa là màu xanh lá cây, phấn, trắng ba màu không?"

Lục Vân San vẻ mặt kinh ngạc nói: "Trên đời này còn có hoa như vậy?"

"Đương nhiên là có." Cố Khiên nghiêm túc nói, "Hoa này gọi là Kiều Dung Tam Biến, ở trong Mẫu Đơn viên của Quận chúa có hoa như vậy."

"Thật sao?" Lục Vân San kinh hỉ nói.

"Đương nhiên là thật." Cố Khiên hỏi, "Muội có muốn đi xem không?"

"Đương nhiên muốn a." Lục Vân San gật đầu.

"Khiên biểu ca dẫn muội đi xem, được không?" Cố Khiên nói.

"Được." Lục Vân San vội vàng quay đầu lại, hướng về phía Cố Vi, Cố Oánh cùng Ngô Linh đi tới kêu lên, "Các tỷ mau tới đây, Khiên biểu ca muốn dẫn chúng ta đi xem một bông hoa kỳ lạ."

Cố Vi tò mò hỏi: "Hoa kỳ lạ gì vậy?"

Lục Vân San liền đem chuyện Cố Khiên nói với mình về hoa mẫu đơn có cánh hoa ba màu nói cho đám người Cố Vi, ba người đều chậc chậc khen ngợi. Tuy rằng trong vườn này còn có Diêu Hoàng[1], Ngụy Tử[2], Hương Ngọc[3], Lạc Dương Hồng[4] và các mẫu đơn quý giá khác, mọi người cũng không để ý thưởng thức, thúc giục Cố Khiên đi tìm dung mạo kiều hối kia.

Vì thế, Cố Khiên dẫn theo bốn vị cô nương đi ngắm mẫu đơn trùng màu, đi tìm Kiều Dung Tam Biến kia. Sau khi đám người Cố Khiên đến, không nhìn thấy đám người Lăng Tuyết Quân, nghĩ là còn chưa tới.

"Khiên biểu ca, kỳ hoa mà huynh nói ở đâu?" Lục Vân San tìm một vòng không thấy một đóa hoa ba màu nở.

Cố Khiên vừa tìm kiếm, vừa nói: "A Khâm nói là ở chỗ này, cẩn thận tìm đi." Hoa quá nhiều, hơn nữa bên này đều là hoa trùng màu, thoạt nhìn hơi hoa cả mắt, nhất thời tìm không thấy Kiều Dung Tam Biến kia.

"Có lẽ, sợ là hoa này quá kỳ lạ, khó có thể nhìn thấy." Ngô Linh mỉm cười chớp chớp mắt với Cố Khiên, nói, "Cố công tử, ngươi nói có đúng hay không?"

Cố Khiên thản nhiên cười cười, không đáp lời. Đúng lúc này, hắn mơ hồ nghe thấy giọng của Lăng Tuyết Quân truyền đến. Hắn vội vàng xoay người lại, quả nhiên thấy nàng và La Ngâm Sương, La Lâm, Lý Dịch một bên nói cười, một bên đi tới.

Ánh mắt hắn hơi híp lại, sau đó nói với Lục Vân San: "Vân San, nếu không, chúng ta đi hỏi Lăng cô nương hoa ở nơi nào? Đở phải chúng ta cố gắng tìm ở đây."

"Hỏi nàng ta?" Lục Vân San quay đầu lại, thấy đám người Lăng Tuyết Quân đi tới. Nàng ta bĩu môi, nói, "Muội không muốn hỏi nàng ta. Khiên biểu ca, chúng ta vẫn nên tự mình tìm đi." Lúc trước ở trước cửa biệt viện, mình nói sau lưng những lời nhỏ nhặt về Lăng Tuyết Quân, bị nàng nghe thấy, lúc này muốn mình chủ động nói chuyện với nàng, còn lâu mình mới hạ mặt mũi.

Cố Khiên còn muốn khuyên bảo Lục Vân San, đúng lúc này, chỉ nghe giọng vui mừng của La Ngâm Sương vang lên: "Ế? Cố công tử và Cố cô nương bọn họ cũng ở chỗ này ngắm hoa!"

Lăng Tuyết Quân vì chỉ lo tìm La Lâm nói chuyện, không nhìn thấy đám người Cố Khiên cũng ở đây. Nghe thấy La Ngâm Sương kêu lên, nàng vội vàng ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy phía trước Cố Khiên. Ở bên cạnh hắn, ngoại trừ hai đường muội và Lục Vân San ra, còn có người trong lòng hắn ở kiếp trước, Ngô Linh. Xem ra, kiếp này không có sự cản trở của mình, lại có Lục Vân San trợ lực ở một bên, hai người này tiến triển rất thuận lợi a, hẳn là sẽ không bao lâu nữa thì muốn nghị thân chăng?

Tuy nhiên, từ trong thanh âm lúc trước của La Ngâm Sương, nàng nghe ra sự vui mừng của La Ngâm Sương khi nhìn thấy Cố Khiên. Xem ra, La Ngâm Sương có ý với Cố Khiên. So gia thế, La Ngâm Sương cao hơn Ngô Linh không ít. La Ngâm Sương không chỉ có phụ thân ở vị trí cao nhất phẩm, cô cô La Hiền Phi còn là mẹ đẻ của Tề vương Lý Hoảng, mẹ chồng của Cố Trăn. Quan hệ với Cố gia, La Ngâm Sương cũng gần Ngô Linh rất nhiều.

Lăng Tuyết Quân đột nhiên sinh lòng tò mò, nếu La gia muốn kết thân với Cố gia, có Ngô Linh này lại phải về trong thất vọng không? Chẳng lẽ Cố Khiên cùng Ngô Linh này nhất định là một đôi uyên ương mệnh khổ, kiếp trước có mình đứng chen ở giữa, kiếp này có thể có trở ngại từ La Ngâm Sương. Xem ra, hai người bọn họ không thể ở bên nhau, chắc là ý trời.

Cố Khiên thấy đám người Lăng Tuyết Quân đã đến gần, vội vàng mỉm cười chắp tay hành lễ nói: "Lỗ vương điện hạ, La huynh, La cô nương..." Nói đến đây, Cố Khiên nhìn thoáng qua Lăng Tuyết Quân, nói, "Lăng cô nương, có lễ."

Cố Vi, Cố Oánh và Ngô Linh, cùng với Lục Vân San không tình nguyện giao tiếp với Lăng Tuyết Quân, nhưng cũng cùng nhau tiến lên hành lễ.

Lý Dịch, La Lâm, La Ngâm Sương và Lăng Tuyết Quân lần lượt trả lễ.

Do nguyên nhân của Lý Hoảng, La Lâm và Cố Khiên cũng coi như quen biết, liền nhiệt tình nói: "Cố huynh, các huynh cũng ngắm hoa ở chỗ này?"

"Đúng vậy." Cố Khiên cười nói, "Ta nghe A Khâm nói nơi này có một loại hoa Kiều Dung Tam Biến, trên một đóa hoa có cánh hoa ba màu, ta và mấy vị muội muội cảm thấy ngạc nhiên, liền tới xem một chút. Tuy nhiên, chúng ta đã tìm kiếm một lúc lâu, nhưng chúng ta vẫn không tìm thấy hoa."

"Thật trùng hợp, chúng ta cũng đến xem Kiều Dung Tam Biến này." La Ngâm Sương cười khanh khách nhìn Cố Khiên, nói, "Tuyết Quân biết hoa này ở nơi nào. Nếu Cố công tử và mấy vị cô nương cũng muốn xem hoa này, không bằng đi cùng chúng ta đi."

Cố Khiên tất nhiên ước gì có thể đi cùng Lăng Tuyết Quân tới một chỗ, vội gật đầu, cười nói với La Ngâm Sương: "Như thế rất tốt. Đa tạ La cô nương có lòng tốt mời."

Thấy Cố Khiên nhìn mình, vẻ mặt tươi cười sáng ngời trên mặt La Ngâm Sương có hơi đỏ lên. Nàng ta vội vàng cúi đầu, cả gương mặt đều ngượng ngùng.

Lăng Tuyết Quân vốn không muốn đi ngắm hoa cùng Cố Khiên, nhưng La Ngâm Sương đang nói chuyện, nàng cũng không tiện nói gì nữa, chỉ đành cười nói: "Kiều Dung Tam Biến kia ở phía trước không xa, chúng ta mau đi qua đi." Dứt lời, nàng lại quay mặt lại, hỏi La Lâm, "La công tử, ngươi tiếp tục nói cho ta biết chuyện các ngươi đi ra ngoài săn thú a."

"Được." La Lâm cười nói, "Nếu Tam tiểu thư đã có hứng thú, ta liền nói cho ngươi biết năm ngoái chúng ta đi Thu Miêu gặp phải một chuyện vui vẻ..."

Hai người vừa nói, vừa đi về phía trước, Lý Dịch cũng đi theo.

Nhìn Lăng Tuyết Quân và La Lâm như thế, Cố Khiên nhất thời có chút thất thần.

"Cố công tử, chúng ta cũng đi thôi." La Ngâm Sương gọi hắn.

Cố Khiên phục hồi tinh thần lại, cười cười với La Ngâm Sương, nói: "La cô nương, mời." Dứt lời hắn đi nhanh vài bước, đi tới bên cạnh Lý Dịch, vừa nói chuyện với hắn, vừa đi về phía trước.

Không đi được một chút, chỉ thấy Lăng Tuyết Quân ngừng lại, chỉ vào giữa một bụi hoa mẫu đơn phía trước, nói: "Các ngươi mau xem, mấy gốc mẫu đơn kia chính là Kiều Dung Tam Biến."

La Ngâm Sương vừa nghe, vội vàng tiến lại gần, tò mò hỏi: "Ở nơi nào? Sao không thấy nó?"

"Đúng vậy, ta đã đến xem nơi này lúc trước, nhưng không thấy có ba loại hoa nhiều màu a." Lục Vân San cũng phụ họa nói.

Lăng Tuyết Quân mỉm cười, giơ tay bẻ một nhánh cây từ trên cây bên cạnh, vươn ra, chỉ vào một gốc hoa, nói: "Các ngươi xem, không phải hoa này có ba màu sắc sao?"

Mọi người nhìn theo hướng cành cây của Lăng Tuyết Quân chỉ ra, chỉ thấy trên cành quả nhiên nở vài đóa hoa, tuy nhiên, chỉ thấy cánh hoa ở giữa hoa kia là màu trắng, cánh hoa bên ngoài là màu hồng nhạt, nhưng không thấy màu xanh lá.

Lục Vân San bĩu môi, nói: "Nào có ba màu chứ? Rõ ràng chỉ có hai màu."

Lăng Tuyết Quân cười cười, đang định nói chuyện thì nghe thấy thanh âm ôn nhu của Ngô Linh vang lên: "Vân San, muội nhìn kỹ lại, phía dưới cánh hoa màu hồng nhạt kia còn có một tầng cánh hoa màu xanh biếc."

"Có không?" Lục Vân San nghi ngờ nói.

Lăng Tuyết Quân dùng nhánh cây chỉ chỉ cánh hoa màu xanh biếc, nói: "Nơi này."

"Đó là cánh hoa?" Lục Vân San giật mình một chút, "Ta còn tưởng rằng đó là đài hoa."

"Đó là cánh hoa nha, nào có dài hoa phát triển thành như vậy?" Ngô Linh cười nói.

"Ai, thật đấy!" Cố Vi ngạc nhiên nói, "Những màu xanh lá cây kia, thật sự là cánh hoa a."

"Một hoa có ba màu, quả nhiên là hoa kì lạ." La Ngâm Sương khen, "Quận chúa có thể tìm được nhiều hoa quý giá như vậy, nhất định là tốn không ít tâm tư chứ?"

"Quận chúa cũng không có sở thích gì khác, chỉ thích nuôi hoa mẫu đơn, đương nhiên phí hết tâm lực." Lăng Tuyết Quân trả lời.

"Tam tiểu thư, trong mẫu đơn viên này của Quận chúa có dế không?" Lý Dịch hưng phấn bừng bừng hỏi.

"A?" Lăng Tuyết Quân sửng sốt, "Điện hạ muốn ở chỗ này tìm dế à?" Suy nghĩ này, thật là kỳ quái.

Lý Dịch cười hắc hắc, nói: "Ta nghĩ trong mẫu đơn viên này của Quận chúa có rất nhiều hoa mẫu đơn quý hiếm như vậy, vả lại mẫu đơn lại là vua của các loài hoa, nếu trong vườn này có dế, nhưng uống nước của vua của các loài hoa lớn lên, khẳng định sức mạnh không gì sánh bằng, bách chiến bách thắng."

Lăng Tuyết Quân:...

Lý Dịch lại hỏi: "Lăng cô nương, rốt cuộc có hay không?"

Lăng Tuyết Quân bất đắc dĩ cười cười, nói: "Vậy ta cũng chưa từng chú ý. Tuy nhiên, nếu ta phát hiện nó có, nhất định gọi người bắt đưa đến phủ cho điện hạ."

"Được!" Lý Dịch cười ha ha nói, "Vậy đa tạ."

Lăng Tuyết Quân cười nói: "Điện hạ khách khí rồi."

Nhìn dáng vẻ của Lý Dịch như vậy, Cố Khiên cười trong lòng. Lý Dịch này quả nhiên vẫn còn tâm tính của tiểu hài tử, chỉ muốn bắt dế chơi. Theo hắn mà xem, Lăng Tuyết Quân sẽ không động tâm với Lỗ vương còn ngây thơ hơn chính nàng đâu. Nói như vậy, Lý Dịch chắc là không có quá nhiều uy hiếp với mình, muốn đề phòng vẫn là La Lâm và Hứa Ưởng. Đặc biệt là La Lâm, nếu hắn không nhìn lầm, Lăng Tuyết Quân có ý với hắn.

Mà từ tình hình trước mắt mà xem, mặc dù La Lâm không nhìn ra là có tình cảm với Lăng Tuyết Quân, nhưng ít nhất cũng không chán ghét nàng, bằng không, hắn ta cũng sẽ không nói với nàng nhiều chuyện thú vị săn bắn như vậy. Nếu như lâu ngày, hai người này nảy sinh tình cảm với nhau, vậy thì đại sự không ổn rồi. Xem ra, mình còn phải tính toán sớm hơn một tí.

[1] Diêu Hoàng:

[2] Ngụy Tử:

[3] Hương Ngọc:

[4] Lạc Dương Hồng:

Quảng cáo
Trước /90 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phá Thai [Sê-Ri Nguy Hiểm Rình Rập]

Copyright © 2022 - MTruyện.net