Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đâu rồi? Sợ chết luôn rồi à?”
Điện thoại đã ném đi rồi nhưng giọng nói của Vu Tuyết Hàn qua loa ngoài vẫn
không ngừng lại.
Biệt Chi đành phải nhặt điện thoại lên, nhìn vào khung chat trống trơn không có
động tĩnh gì một hồi lâu, cô uể oải nhắm mắt: “Chưa, còn thở được.”
Ít nhất thì anh không phải là người đã đọc câu hỏi và đến để chất vấn.
Biệt Chi tự an ủi bản thân, nhíu mày nhìn vào ứng dụng hỏi đáp: “Trước đây rõ
ràng là không có ai chú ý, sao tự nhiên lại có nhiều lượt xem như vậy?”
“Vô tình bị một blogger có lượng người theo dõi cao chụp màn hình rồi đăng
lên các nền tảng khác đấy.” Vu Tuyết Hàn hậm hực nói, “Cậu chỉ là ‘may mắn’
được chọn thôi.”
Biệt Chi tiếc nuối: “May mắn tốt đẹp như vậy sao không dùng để trúng số nhỉ.”
“Đừng có mà lạc đề,” Vu Tuyết Hàn nghiêm nghị, “Nói đi, cậu đấy, trút giận
một chút là được rồi, sao lại nói chi tiết như thế?”
Biệt Chi hồi tưởng lại: “Hôm đó tớ tan họp, đang trên đường về nhà, không phải
tự lái xe, trời mưa cộng với tâm trạng không được tốt, lại rảnh rỗi… cho nên đã
trả lời thêm một vài bình luận thôi.”
“Vậy mà còn thôi á? Trường tư thục, tóc vàng, xe phân khối lớn, hình xăm, học
sinh hư hỏng, đủ yếu tố rồi! Chỉ cần có ai đó học cùng trường với chúng ta, nhìn
thấy chắc chắn sẽ nhận ra là cậu và Canh Dã!”
Biệt Chi cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình: “Tớ còn làm mờ nhiều thông
tin mà… Có rõ ràng vậy sao?”
“Hehe.”
Vu Tuyết Hàn trực tiếp gửi một ảnh chụp màn hình. Hình ảnh là ảnh chụp màn
hình của một nền tảng khác, rất có thể là nền tảng mà Vu Tuyết Hàn nói, nơi
blogger mạng đã đăng lại khu vực bình luận.
Một bình luận được nhiều người thích nhất hiện lên rõ ràng.
[Ngày Mai Mặc Gì Đây]: Ối trời, hình như tôi gặp bạn học cấp ba trên mạng
rồi, cái này rất giống với cặp đôi huyền thoại trường cấp ba của tôi! Nhưng có
một chút khác biệt, người đặt câu hỏi này nói rằng mối tình đầu của mình chỉ là
người có ngoại hình khá đẹp, còn bạn học cấp ba của chúng tôi thì nhan sắc
tuyệt đỉnh, mê hoặc tôi suốt ba năm cấp ba, đến giờ mà vẫn chưa tìm được bạn
trai, cậu ấy chắc chắn phải chịu một nửa trách nhiệm!!
[Mưa Đã Tạnh]:? Bắt được rồi, nói thêm đi.
[Ngày Mai Mặc Gì Đây] trả lời [Mưa Đã Tạnh]: Nói thêm thì không được, câu
chuyện của hai người đó có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết dài 300.000 chữ
đấy. Hơn nữa sau khi tốt nghiệp, cặp đôi thần tiên ấy đã biến mất. Nhưng nếu
thực sự là người đó thì cậu ấy khá có khí phách. Nếu chỉ dựa vào khuôn mặt
thần thánh đó, cậu ấy có thể dễ dàng kiếm được hàng trăm vạn mỗi năm bằng
cách treo biển ở các câu lạc bộ ấy chứ?
……
Nghĩ đến cô gái lái Porsche mở miệng đề nghị cho Canh Dã một ngày vài nghìn
trong bãi đậu xe ngầm hôm đó, Biệt Chi: “…”
Đừng nói, kiếm được hàng trăm vạn mỗi năm còn ít đấy.
“Canh Dã cũng được coi là độc nhất vô nhị trên toàn mạng xã hội, quá nổi bật,
đừng để người ta xác thực ra, nếu không đến lúc đó hai người không yên ổn
được đâu.” Trước khi cúp máy, Vu Tuyết Hàn khuyên cô, “Tranh thủ xóa bài đó
đi, trước khi thông tin bị truyền đến tai bạn trai cũ của cậu.”
“Ừm.”
Trước khi Vu Tuyết Hàn mở lời, Biệt Chi đã tắt cuộc trò chuyện, chuyển sang
ứng dụng hỏi đáp. Nhưng lúc này, một vài phản hồi mới được cập nhật trên nền
tảng có nội dung khiến cô không khỏi nhíu mày, khựng lại ngón tay.
[Tôi chơi LuBan rất giỏi]: Tức cười, quả nhiên những học sinh hư hỏng cấp ba
dù có kiêu ngạo đến đâu thì lớn lên cũng chỉ là những kẻ vô công rồi nghề, sâu
mọt xã hội, internet không hề lừa tôi.
[Chèo Thuyền Không Cần Mái Chèo]: Thời học sinh giỏi giang có ích gì, giờ
vẫn phải quỳ xuống lau giày cho người khác đó thôi?
……
Biệt Chi hạ thấp mi mắt, nhẫn nhịn bóp nhẹ ngón tay.
Một phút sau.
Bài đăng hỏi đáp đang thu hút sự chú ý bất ngờ biến mất khỏi trang chủ của mọi
người. Nhấp vào trang chủ của người đặt câu hỏi, tài khoản người đặt câu hỏi đã
được khôi phục về ảnh đại diện và ID mặc định, chỉ còn lại một câu chữ trong
phần giới thiệu bản thân.
[Bịa đấy.]
Còn hai cư dân mạng miệng lưỡi độc địa, mỗi người đều nhận được một bình
luận phản hồi.
[Sữa Canxi AD] trả lời [Tôi chơi LuBan rất giỏi]: Cái quái gì cũng tin nhỉ. Công
cuộc xóa đói giảm nghèo trên cả nước vẫn chưa hiệu quả lắm nên mới để lại cái
đầu óc như ao tù nước đọng như bạn đấy.
[Sữa Canxi AD] trả lời [Chèo Thuyền Không Mái Chèo]: Cúi đầu làm gì, nước
Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa thành lập xong quên mất bạn rồi à? Câu đầu
tiên trong quốc ca hát thế nào, có cần tôi bắt nhịp cho bạn không?
Hai cư dân mạng ‘may mắn’ được chọn: “…?”
Sau khi mắng người xong, tâm trạng Biệt Chi dịu lại, lại mở giao diện trò
chuyện WeChat.
Trong khung thoại mới tinh, sau câu “Tôi là Biệt Chi”, người đã đồng ý lời mời
kết bạn của cô cho đến giờ vẫn chưa gửi một dấu chấm câu nào.
Biệt Chi khẽ nhếch môi, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo. Mặc dù bài đăng đã bị xóa
nhưng những lời bình luận ác ý và chế giễu vẫn ám ảnh cô, người ở đầu bên kia
khung thoại càng khiến tâm trạng cô phức tạp, lúc này cô muốn nói rất nhiều
điều nhưng lại không biết mình có tư cách gì để nói.
Vì vậy, sau một khoảng lặng dài.
(21:17 tối)
[Mộc Chi]: {Chuyển khoản – Năm mươi đồng}
Vừa bấm xong chuyển khoản, Biệt Chi vẫn đang gõ câu “Cảm ơn anh đã giúp
tôi thanh toán tiền rửa xe” thì điện thoại rung lên.
[Canh Dã]:?
[Canh Dã]: Ai vậy?
Biệt Chi sững sờ, vô thức ngẩng đầu lên, xác nhận câu “Tôi là Biệt Chi” vẫn ở
trên thông tin chuyển khoản.
[Canh Dã]: Kết bạn xong không nói gì mà chuyển khoản, đối với tôi chỉ có một
trường hợp.
Biệt Chi có một dự cảm không lành.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy trong khung thoại, đối phương từ từ gửi một câu.
[Canh Dã]: Trong số những người muốn “gạ” tôi, bạn là người trả giá thấp nhất.
Biệt Chi: “?”
Dấu hỏi chấm chưa kịp gửi đi.
Một dấu chấm than màu đỏ chói mắt hiện lên bên cạnh.
{[Moon] đã bật xác minh bạn bè, bạn chưa phải là bạn bè của anh ấy (cô ấy).}
Biệt Chi: “…..”
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho dù sa cơ lỡ vận đến đâu cũng không thể
làm mềm được tính cách của một cậu ấm được dát kim cương.
Còn cúi đầu lau giày gì chứ, đừng nói đến cúi đầu, ai có thể khiến cậu ấm này
quỳ gối trước đã?
Biệt Chi vừa tức vừa buồn cười, chưa kịp suy nghĩ có nên gửi lại lời mời kết
bạn lần nữa hay không thì tiếng gõ cửa vang lên. Cô bất ngờ nhìn đồng hồ treo
tường. Hơn chín giờ tối, giờ này ai gõ cửa nhỉ?
“Chị!”
Động tĩnh như tiếng chó sủa bên ngoài trả lời Biệt Chi ——
“Mở cửa cho em!”
Liệu Diệp.
Lúc này Biệt Chi như bừng tỉnh, lật lại trong trí nhớ tìm thông tin về việc em họ
Liệu Diệp nói với cô là cuối tuần sẽ đến nhà cô ở nhờ.
——vì quá bận rộn với chuyện chào đón sinh viên mới nên cô quên mất.
Biệt Chi xỏ dép lê ra mở cửa, đặt những túi lớn túi nhỏ của Liệu Diệp vào hành
lang.
“Chị à, em nhớ chị quá!”
Một cái ôm gấu vồ lấy cô, Biệt Chi suýt nữa thì không đỡ kịp.
Em họ của cô có một người bố là chủ nhiệm giáo dục cực kỳ nghiêm khắc, đã là
học sinh giỏi suốt mười mấy năm trước đó, nhưng sau khi lên đại học đột nhiên
bản tính được giải phóng, như con ngựa thoát cương không thể kiểm soát.
Giờ đây, trong miệng những người lớn tuổi, Liệu Diệp đã thành công chuyển
đổi và lột xác từ “con nhà người ta” thành “nghịch tử của nhà lão Liệu”.
Có điều Biệt Chi không quan tâm lắm, cô thấy mỗi kiểu đều rất đáng yêu.
“Hu hu hu, chị gái yêu quý của em, đã mấy năm rồi em không gặp chị hu hu
hu…”
Liệu Diệp ôm chặt cô như gấu túi, lảm nhảm không ngừng.
Biệt Chi dùng ngón tay đẩy đầu cô ấy ra khỏi cổ áo rộng của mình: “Nói chuyện
tử tế vào, đừng sờ mó lung tung.”
“Không được, phải để em ôm một lúc, trước đây em chỉ có thể cách một Thái
Bình Dương nhìn chị qua màn hình máy tính lạnh lẽo, em nhớ chị quá!”
Không thể ngăn cản nên Biệt Chi đành phải để mặc. Cô bị siết chặt, hơi cúi đầu
xuống lặng lẽ ngáp một cái: “Em nói như thể chị đã không còn tồn tại trên đời
này vậy…”
Chưa nói hết câu.
“Phủi phủi phủi! Chị nói bậy gì thế!” Liệu Diệp lập tức thay đổi sắc mặt, phản
ứng như bị kích thích, nhảy dựng lên.
Biệt Chi mỉm cười, vỗ về cô ấy như an ủi cún con: “Được rồi,” Cô đứng dậy đi
đến tủ lạnh lấy sữa rồi rót cho Liệu Diệp một cốc, “Phòng em vẫn chưa dọn, tối
nay ngủ với chị tạm đã. Nhưng chị còn việc phải làm, em rửa mặt xong rồi ngủ
trước đi.”
“Hả, tối muộn thế này chị còn làm thêm sao? Không phải mọi người đều nói
nghề cố vấn học tập rất nhàn hạ à?”
“Thế em chưa nghe nói cố vấn học tập có ba cửa ải, chào đón sinh viên mới,
huấn luyện quân sự và kỳ tốt nghiệp đau khổ hả?”
Biệt Chi đưa sữa cho cô ấy.
“Nè.”
Liệu Diệp dùng hai tay nâng cốc, phản ứng cảnh giác: “Sao chị cho em uống
như cho cún vậy?”
“Đâu có.”
Biệt Chi trở lại bàn, vịn vào ghế cao, nhấc một chân thon dài lên, ngồi xuống
bàn máy tính có thể điều chỉnh độ cao.
Dưới ánh đèn, cánh tay trắng như sứ chống lên bàn, đỡ cằm, cô nhướng mắt
nhìn Liệu Diệp, cong môi cười. Nét đẹp dịu dàng như tranh thủy mặc trong
nháy mắt như được tráng một lớp men quý giá. Rực rỡ đến mức quyến rũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được L à n T r u y ệ n thực hiện và đăng tải miễn
phí tại web s i te l a n t r u y e n. v n. Xin lưu ý là chúng tôi không đăng truyện
ở bất kỳ một nền tảng nào khác ngoài web l a n t r u y e n. v n. Chúng tôi rất
mong các bạn hãy là những độc giả văn minh, đọc truyện tại web chính chủ để
ủng hộ nhà chuyển ngữ và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
“Em còn đáng yêu hơn chúng nhiều.”
“?”
Bị vẻ đẹp mê hoặc, chờ Liệu Diệp hoàn hồn lại thì cô gái ngồi trước bàn máy
tính đã mở lại máy tính bảng.
Biệt Chi tháo dây buộc tóc từ cổ tay, vừa buộc tóc vừa lướt qua những tin nhắn
mới trong nhóm, đồng thời dặn dò: “Chờ hai ngày chào đón sinh viên mới kết
thúc, chị sẽ mời em đi ăn ngon.”
Nói xong, Biệt Chi lại nhớ ra cô còn nợ Phí Văn Tuyên một bữa ăn.
Mái tóc dài được buộc gọn gàng lướt qua lòng bàn tay, đuôi tóc hơi dựng lên,
bồng bềnh trong không trung. Biệt Chi chợt nảy ra ý tưởng: “Lúc đó chị sẽ dẫn
thêm một người nữa.”
“Hả? Gì cơ gì cơ?” Liệu Diệp đã bước một chân vào phòng, lập tức tò mò quay
người dựa vào cửa, “Anh rể chính thức sao?”
Biệt Chi nhẹ nhàng nâng cằm, cười như không cười: “Đi đi.”
“….Vâng.”
–
Sự xuất hiện của Liệu Diệp như mang đến cho ngôi nhà của Biệt Chi một chút
sinh khí, sau khi nghe cô ấy nói đùa một hồi, Biệt Chi cũng tạm thời quên đi
chuyện bị xóa khỏi danh sách bạn bè trên WeChat.
Công việc chào đón sinh viên mới là ưu tiên hàng đầu, một nhóm sinh viên mới
sắp nhập học, thật sự không thể để người có trách nhiệm như cô phân tâm.
Mọi ân oán phải chờ đến sau khi khai giảng mới tính.
Ngày sinh viên mới nhập học, sáng sớm 6 giờ, Biệt Chi bị đồng hồ báo thức
đánh thức khỏi giấc ngủ mơ màng. Cô đưa tay sờ chiếc điện thoại bên cạnh gối,
theo thói quen kiểm tra xem có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn chưa đọc nào không.
Quá trình này cơ bản được thực hiện trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Biệt Chi
cũng quen dùng nó để tỉnh giấc.
Sau khi lướt qua thông báo tin nhắn trong nhóm, Biệt Chi tiện tay nhấn vào mục
“Khám phá” —— cô luôn không thể chịu được bất kỳ dấu chấm đỏ nào tồn tại.
Trên thanh “Bạn bè”, con số “3” đỏ chói ở góc trên bên trái khiến bộ não chưa
hoàn toàn tỉnh táo của Biệt Chi ngẩn ra hai giây.
Trang cá nhân của cô luôn trống trơn.
Gần đây, hình ảnh duy nhất cô đăng tải là loạt ảnh về “Hướng dẫn công tác đón
tiếp sinh viên mới Khoa Tâm lý Đại học Sơn Hải khóa XX” do lãnh đạo của
viện yêu cầu.
Bạn bè thời du học hầu như không còn trong danh sách bạn bè của cô, gia đình
cũng chỉ có vài người, chắc chắn không có thời gian để like bài đăng công việc
của cô.
Mang theo sự bối rối, Biệt Chi nhấp vào bài đăng.
Hai lượt thích, một bình luận.
[Phí Văn Tuyên]: Ngày đăng ký là hôm nay phải không? Cô giáo Tiểu Biệt, cô
có phiền nếu có thêm một tình nguyện viên đến giao đồ ăn cho cô trong buổi
định hướng vào buổi trưa không?
Sự chú ý của Biệt Chi hoàn toàn không tập trung vào đó.
Bởi vì ngay phía trên Phí Văn Tuyên còn có một lượt like khác được ghi lại
trong danh sách thông báo của like và bình luận.
[Moon]
02:58
[Trái tim]
Biệt Chi đọc lại ba lần.
Cô gần như nghi ngờ mình đang mơ, nếu không thì làm sao người đã xóa bạn
bè cô vào tối hôm trước lại có thể like bài đăng của cô, còn là một bài đăng liên
quan đến công việc?
Theo dấu trái tim đó, Biệt Chi nhìn kỹ lại, trong danh sách những người like
ảnh không còn tên Canh Dã nữa.
Biệt Chi: “……?”
Lỗi của WeChat?
Mang theo câu hỏi đó, Biệt Chi bước ra khỏi phòng ngủ trong sự bàng hoàng.
Vừa ngước mắt lên cô đã nhìn thấy Liệu Diệp như một bóng ma ôm một túi
bánh mì ngồi ở bàn ăn.
“Hi, chị.”
“Em dậy sớm thế.” Biệt Chi vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại, vừa hoang
mang đi về phía tủ lạnh.
Liệu Diệp nói khẽ: “Chẳng phải dậy sớm đâu, mà là chưa ngủ.”
“……”
Cuối cùng Biệt Chi cũng rời khỏi màn hình điện thoại, dành cho cô ấy một ánh
nhìn.
Tuổi trẻ thật tuyệt vời.
“Chị đang xem gì đấy, sáng sớm đã chăm chú thế?”
“Không có gì…”
Biệt Chi dừng lại, quay người dựa vào cửa tủ lạnh, hỏi “người trẻ tuổi” trước
mặt: “Hỏi em một câu nhé.”
“Hả?”
“Một người đã xóa bạn bè với chị, hai ngày sau lại đột ngột xuất hiện trong
danh sách những người like bài đăng của chị, điều này có thể xảy ra không?”
“Có thể chứ.”
Liệu Diệp chậm rãi nhai miếng bánh mì.
“Nếu đơn phương xóa bạn bè trên WeChat thì người đó vẫn có thể tự động thêm
bạn trở lại mà không cần sự đồng ý của chị.”
Biệt Chi vừa bị chạm đến điểm mù kiến thức: “?”
“Vậy tại sao thông báo like có người đó, nhưng khi vào xem lại thì lại không
thấy?”
“Hả?”
Liệu Diệp đã thức trắng một đêm cuối cùng cũng có chút hứng thú. Cô ấy đứng
dậy khỏi ghế, nhảy nhót đến gần cô: “Để em xem nào?”
Biệt Chi thoáng do dự, đưa điện thoại cho cô ấy xem.
“Là [Phí Văn Tuyên] này sao?” Liệu Diệp lẩm bẩm, “Sao trông anh ta giống
như đang đến trường của chị để tuyên bố chủ quyền của mình vậy?”
Biệt Chi không nghe rõ nửa câu sau: “Không phải, là người kia.”
“Là [Moon] này à?” Liệu Diệp nhìn vài giây, cười: “Nếu trực tiếp vào trang cá
nhân của ai đó để xem ảnh thì rất dễ vô tình chạm vào nút like ở góc dưới bên
trái —— chắc chắn là người này đã lỡ tay like rồi, sau đó phát hiện ra và hủy
like ngay lập tức. Vì vậy chị mới nhận được thông báo, nhưng khi vào xem lại
thì không tìm thấy nữa.”
“……”
“Đợi đã, Moon là ai vậy?”
Liệu Diệp đột nhiên nhận ra, miệng phát ra âm thanh kỳ lạ, lại gần: “Có gan xóa
bạn bè của chị thì thật đúng là không tệ, trình độ cao hơn những người theo đuổi
chị nhiều —— việc hủy like này không phải là anh ấy đang cố ý nhắc nhở chị
rằng anh ấy đã thêm bạn với chị rồi chứ?”
Nghĩ xong, Liệu Diệp khoa trương ngửa đầu ra sau: “Ê, cách câu cá này đúng là
cao thủ đấy.”
Biệt Chi hồi tưởng lại người đàn ông mà ngay cả sợi tóc dựng đứng cũng toát ra
sự “bực bội” và “đừng đụng vào tôi” trong bãi đậu xe cách đây không lâu.
“Em nghĩ nhiều rồi.”
Biệt Chi đẩy cái đầu của Lại Diệp đang muốn tiến lại gần hơn.
“Anh ấy trước giờ chỉ quen với việc bị câu thôi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");