Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chờ Khi Mưa Tạnh - Ngải Ngư
  3. Chương 17: Chờ khi mưa tạnh (1) - Bữa tối đêm giao thừa, kem ly, pháo hoa, cún con, và cả Thịnh Sấm
Trước /30 Sau

Chờ Khi Mưa Tạnh - Ngải Ngư

Chương 17: Chờ khi mưa tạnh (1) - Bữa tối đêm giao thừa, kem ly, pháo hoa, cún con, và cả Thịnh Sấm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi trưa hôm giao thừa, Hạ Đình vừa ăn cơm trưa xong đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách suy nghĩ tối ăn gì thì tin nhắn của Thịnh Sấm được gửi tới.

Anh hỏi thằng vào vấn đề: [Tối nay cậu có muốn ăn tất niên cùng tớ không?]

Hạ Đình bất ngờ trước câu hỏi của anh, nhất thời không hiểu.

Cô mơ hồ đánh chữ gửi đi: [Hả? Cùng đón tất niên?]

Thịnh Sấm nói: [Tớ cũng ăn Tết một mình.]

Ngay sau đó anh lại hỏi thêm: [Có muốn cùng đón năm mới không?]

Hạ Đình vô thức mím môi.

Cô không hỏi chị gái hoặc người nhà của anh đâu mà thẳng thắn từ chối lời đề nghị của anh: [Không.]

Thịnh Sấm biết trước cô sẽ từ chối cho nên cũng không nhụt chí.

Theo đuổi một người bị từ chối là bình thường, không nên chán nản thất vọng.

Đổi biện pháp khác là được.

Anh bắt đầu giả bộ đáng thương nói: [Chẳng lẽ tớ lại phải ăn Tết một mình với chó của chị gái thôi sao?]

Hạ Đình: "..."

Anh thành công thu hút sự tò mò của cô, Hạ Đình hỏi anh: [Chó của chị cậu đang ở chỗ cậu à?]

Thịnh Sấm tủm tỉm nhắn tin lại cho cô: [Đúng vậy, mấy hôm nay chị ấy không ở trong nước nên mang sang chỗ tớ.]

Sau đó Thịnh Sấm gửi cho Hạ Đình một bức ảnh chụp chú chó, gửi xong cảm thấy còn chưa đủ nên quay thêm một video cho cô.

Hạ Đình xem ảnh xong thì ấn vào xem video.

Trong video chỉ có chú chó nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng của Thịnh Sấm.

Anh khẽ gọi tên chú chó bằng giọng trầm ấm của mình: “Rainbow lại đây.”

Chú chó nhỏ lập tức vẫy đuôi chạy đến trước mặt anh.

Thịnh Sấm xoa đầu chú chó, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Rainbow.” Anh dịu dàng hỏi: “Em có muốn ăn Tết cùng với một chị rất đáng yêu có tên là cô nàng mơ hồ không?”

Lúc Hạ Đình nghe thấy câu hỏi này của Thịnh Sấm trong video, trái tim khẽ run lên.

Sau đó Hạ Đình lại nghe thấy Thịnh Sấm nói trong video: “Nếu muốn thì kêu một tiếng cho cô nàng mơ hồ đáng yêu kia nghe được không?”

Ngay sau đó anh búng tay một cái, chú chó lập tức sủa một tiếng như hiểu lời anh nói.

Không hung dữ mà chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu.

Thịnh Sấm bật cười.

Hạ Đình thực sự đã nghe thấy tiếng anh cười trong video.

Cười rất hạnh phúc.

Sau khi cô thoát khỏi video với cảm xúc cuồn cuộn thì thấy tin nhắn của Thịnh Sấm.

Thịnh Sấm: [Rainbow muốn đón giao thừa với cậu, cô nàng mơ hồ ơi, cậu có chấp nhận lời mời của Rainbow không?]

Thực sự Hạ Đình động lòng, nhưng…

Cô tự hỏi nếu như buông được anh thì có phải nên giảm bớt tần suất ở chung với anh không?

Chắc phải vậy thôi.

Thế là Hạ Đình gửi một tin nhắn cho cún nhỏ đáng yêu: [Xin lỗi bé Rainbow nhiều nha, cô nàng mơ hồ có thể phải từ chối lời mời của bé rồi.]

Hạ Đình từ chối Thịnh Sấm xong rồi lại gửi thêm một tin nhắn khác: [Tớ còn có việc, đi trước nhé, bye.]

Thịnh Sấm khẽ thở dài một cái.

Anh ôm chú chó lên vuốt ve bộ lông ngắn ngủn, có hơi thất vọng.

Bởi vì Thịnh Sấm nhạy bén phát hiện ra hình như Hạ Đình đang trốn tránh anh.

Dường như cô không thích gặp mặt anh cho lắm, lúc nhắn tin cũng hay tìm cớ để kết thúc trò chuyện với anh.

Cô nhận ra anh có tình cảm với cô cho nên đang từ chối khéo khi anh lấy lòng cô hay là…có nguyên nhân khác?

Tất nhiên bị Hạ Đình từ chối hai lần rồi nên Thịnh Sấm không khăng khăng đòi hẹn cô cùng đón giao thừa nữa.

Cuối cùng Hạ Đình quyết định buổi tối ăn lẩu một mình tại nhà.

Ăn lẩu thì phải từ từ, mặc dù siêu thị ở dưới lầu không mở cửa nhưng cô vẫn có thể mua nguyên liệu ở trên mạng.

Buổi chiều không có việc gì làm, Hạ Đình lấy máy chiếu xem hai bộ phim ở nhà.

Sẩm tối, sắc trời u ám, Hạ Đình đang định lên mạng mua nguyên liệu để nấu lẩu thì Thịnh Sấm lại gửi tin nhắn tới.

Anh nói: [Hạ Đình, cậu có muốn nhìn cún con không?]

Hạ Đình cứ tưởng anh sẽ gửi ảnh chụp Rainbow hoặc là video cho cô xem nên cô trả lời: [Muốn.]

Ai ngờ, một giây sau, tin nhắn của anh gửi tới là: [Vậy cậu xuống dưới lầu xíu đi.]

Hạ Đình cau mày sửng sốt.

Sau đó cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

Một chiếc xe màu đen không biết đã dừng ở dưới lầu từ lúc nào.

Còn Thịnh Sấm thì đứng bên cạnh chiếc xe đen đó.

Anh mặc một chiếc áo khoác nỉ dài đứng trong tuyết, trên đầu và vai đều nhiễm tuyết trắng tinh khôi.

Nhìn trông không giống như vừa mới tới.

Quả thực không phải Thịnh Sấm vừa mới đến, anh đã đến đây được một lúc rồi, chỉ bởi vì anh đang cân nhắc xem nên hẹn cô ra như thế nào để cô không cảm thấy phản cảm lại có thể tăng xác suất đồng ý.

Hạ Đình ngạc nhiên vì anh xuất hiện dưới nhà cô, lúc định trả lời tin nhắn cho anh thì cô phát hiện ngón tay mình run rẩy, trái tim cũng đập dữ dội.

Cô đã nói sẽ từ bỏ anh thế nhưng trái tim lại không nghe theo lời cô.

Hạ Đình không nói gì với anh nữa mà mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài.

Ngoài điện thoại ra cô không cầm bất cứ thứ gì khác.

Lúc đi ra khỏi chung cư, Hạ Đình còn chưa đi đến trước mặt Thịnh Sấm đã hỏi anh: “Sao cậu lại tới đây?”

Thịnh Sấm nói đùa: "Dắt chó đi dạo."

Nói xong anh mở cửa sau ra, Hạ Đình nhìn thấy một chú chó Yorkshire trắng sữa xinh đẹp đang điên cuồng nhào tới cô.

Chú chó được ăn mặc cẩn thận, trên đầu đeo một chiếc nơ bướm màu hồng, trên người thì mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng xinh đẹp.

Cực kỳ đáng yêu.

“Cái này…” Hạ Đình vốn không tin anh: “Có thật là dắt chó đi dạo không? Cậu đừng lừa tớ, tớ biết Yorkshire lông trắng không cần đi ra ngoài đi dạo.”

Lúc trước tìm hiểu về giống chó này cô đã tìm hiểu rất kỹ.

Thịnh Sấm cười, tự sửa lại cho mình: “Là lái xe dắt chó đi dạo.”

“Không được à?” Anh nói như thể vàng thật không sợ lửa.

Hạ Đình bật cười đáp lại anh: “Sao lại không, xe là xe của cậu, chó cũng là chó của cậu, cậu muốn làm sao thì làm chứ.”

Thịnh Sấm ôm chó đưa cho Hạ Đình, Hạ Đình lập tức ôm vào lòng cẩn thận.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve chú chó trong tay, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

“Rainbow,” Lần đầu tiên được chạm vào chú chó mà mình mơ ước nên Hạ Đình cười vui vẻ, khen chó con: “Em thật xinh đẹp.”

Thịnh Sấm nhắc nhở cô: “Nó sợ lạnh, ngồi lên xe chơi với nó đi.”

Hạ Đình gật đầu, đồng ý: "Được."

Cô ngồi lên ghế sau của xe, đặt chú chó lên đùi, bắt đầu chơi cùng chó.

Thịnh Sấm giúp cô đóng cửa bên này xong thì nhanh chóng đi sang bên kia, mở cửa sau của xe ra ngồi vào.

“Chíu, chíu, chíu...” Hạ Đình lắc nhẹ chiếc vòng tay để thu hút sự chú ý của chó con.

Lúc chó con cọ nhẹ mũi vào tay của cô, Hạ Đình cảm giác trái tim mình tan chảy.

“Bé ngoan.” Cô quyến luyến không rời, sờ chú chó nhỏ mãi, giọng nói mềm mại, ngọt ngào: “Sao em lại đáng yêu thế chứ?”

Hạ Đình chơi với chú chó còn Thịnh Sấm ngồi bên cạnh nhìn cô chăm chú.

Khóe miệng của anh lúc nào cũng vểnh lên, trong mắt cũng tràn ngập niềm vui.

Một lát sau anh lại hỏi cô thêm lần nữa: “Thật sự không nghĩ đến việc đón giao thừa cùng tớ với Rainbow sao?”

Bàn tay Hạ Đình đang nắm lấy chân của chú chó hơi dừng lại, nụ cười trên mặt cô cũng ngừng theo.

Hạ Đình còn chưa lên tiếng, Thịnh Sấm lại nói: “Tớ đến cũng đã đến rồi, Hạ Đình…”

Anh nói bằng giọng trầm thấp còn mang theo sự cầu xin chân thành nữa cho nên Hạ Đình rất sợ câu tiếp theo của anh là: “Cậu thương tớ một chút đi.”

Cho nên không đợi Thịnh Sấm nói hết câu, Hạ Đình vội vàng đồng ý: “Cùng nhau đón năm mới đi.”

Dù sao cô cũng ở một mình.

Dù sao cũng là Tết nguyên đán, trong hoàn cảnh đặc biệt này, hai người cùng nhau ăn Tết vẫn tốt hơn là một mình.

Ít nhất cũng có một người để nói chuyện.

“Nể tình Rainbow đáng yêu thôi đấy.” Cô tìm một cái cớ thích hợp để đáp ứng yêu cầu của anh.

Thịnh Sấm tủm tỉm cười.

Anh vươn tay ra sờ sờ đầu chú chó trong lòng Hạ Đình, dịu dàng nói: “Cảm ơn nhé, nhóc con.”

Khi Thịnh Sấm mở cửa ghế sau xuống xe để lên ghế lái ngồi thì Hạ Đình cũng định đặt chú chó xuống để lên ghế phụ ngồi.

Đây là phép lịch sự.

Nhưng Thịnh Sấm lại nói với cô: “Không cần phải đổi ghế ngồi đâu, cậu cứ ngồi sau chơi cùng với Rainbow đi.”

Hạ Đình dừng lại, cười khẽ rồi nói cảm ơn với anh: “Cảm ơn cậu.”

Thịnh Sấm cũng cười đáp lại: "Rất vinh hạnh."

Được làm tài xế cho Hạ Đình là vinh hạnh của Thịnh Sấm.

Thịnh Sấm đưa Hạ Đình đến một nhà hàng riêng tư, đồ ăn đã được anh chọn từ trước.

Món nào cũng được trình bày cực kỳ đẹp đẽ, đương nhiên, hương vị cũng rất ngon.

Hạ Đình rất thích ăn.

Mặc dù đêm mùa đông rất lạnh, thậm chí ngoài trời còn có tuyết rơi nhưng vào đêm giao thừa năm nay Hạ Đình được ăn kem ly.

Vẫn là vị hạt dẻ cười mà cô yêu thích.

Đây là do Thịnh Sấm yêu cầu đầu bếp chuẩn bị.

Sau khi ăn uống no say, Hạ Đình nói với Thịnh Sấm: “Bữa này hết bao nhiêu thế, tớ với cậu chia đôi.”

“Không cần đâu,” Thịnh Sấm không ngờ vừa đặt đũa xuống cô đã muốn chia tiền, anh bất lực nói: “Là tớ khăng khăng đòi đón Tết với cậu, bữa này tớ mời.”

“Cảm ơn cậu đã chịu bồi bạn, đón Tết với tớ.” Anh nói cảm ơn với cô.

Hạ Đình rất áy náy trong lòng, nói: “Tớ cũng một mình mà, cho nên giữa hai chúng ta không tồn tại hai chữ bồi bạn.”

“Hạ Đình.” Thịnh Sấm nói: “Tớ không thể để cậu trả tiền được.”

“Đây là vấn đề tôn nghiêm của đàn ông.” Anh nghiêm túc nói với cô: “Cậu đừng để tớ mất hết cả tôn nghiêm vào đúng đêm giao thừa như vậy, sau bị đồn ra ngoài, người ta sẽ nói…haizz, các người biết gì không? Tổng giám đốc Thịnh thị đi ăn tất niên thậm chí còn chia tiền với đối phương nữa.” 

Lúc nói câu cuối cùng, anh cố tình nói với giọng điệu khoa trương, nghe y như đang buôn chuyện với người khác.

“Như thế thì sao tớ có thể tồn tại trong giới này được nữa.” Anh thở dài như thật, “Đến lúc đó người khác chỉ cần nhắc đến tớ là sẽ nghĩ ngay đến chuyện tớ keo kiệt.”

Hạ Đình không nhịn được bật cười thành tiếng.

Hình như anh có vẻ thú vị hơn nhiều hồi cấp ba.

Thật tốt.

Thịnh Sấm trở nên càng ngày càng tốt.

Ban đầu Hạ Đình định ăn tối xong sẽ về nhà nhưng Thịnh Sấm nói sẽ có pháo hoa.

“Ở đâu?” Hạ Đình tò mò hỏi.

Thịnh Sấm nói: “Chỉ cần chờ ở đây là được, gần nửa đêm người ta sẽ bắn pháo hoa thôi.”

Anh chỉ vào cửa sổ sát sàn, nói với Hạ Đình: “Đây là vị trí ngắm pháo hoa đẹp nhất.”

Hạ Đình đứng dậy, bước tới nhìn ra bên ngoài.

Cô không biết đây có phải là vị trí ngắm pháo hoa đẹp nhất hay không nhưng rõ ràng đứng ở đây ngắm nhìn Ngô Thành về đêm rất đẹp.

Mãi cho đến gần 0h, Hạ Đình cuối cùng mới hiểu vì sao Thịnh Sấm lại nói đây là góc ngắm pháo hoa đẹp nhất.

Qua khung cửa kính sát sàn, Hạ Đình ngắm nhìn những bông tuyết rơi ngoài cửa sổ rồi nhìn thấy từng đợt pháo hoa đẹp nhất nở rộ trên bầu trời đêm.

Ngoài màu sắc sặc sỡ ra còn có đủ loại hình dạng.

Pháo hoa hình cún con, kem ly, cây ngô đồng, hoa hồng, tòa lâu đài…

Hạ Đình kinh ngạc vì màn trình diễn pháo hoa xinh đẹp.

Thậm chí cô còn quên mất cả quay video lại.

Cô vừa ôm chú chó con ngoan ngoãn, đứng yên lặng trước cửa sổ, vui vẻ ngắm nhìn vẻ huy hoàng nở rộ trước mắt.

Còn Thịnh Sấm lặng lẽ đứng bên cạnh cô, nhìn cô cười.

Hạ Đình hoàn toàn không biết, màn pháo hoa này là do anh dày công chuẩn bị cho cô.

Khi đồng hồ điểm đúng 0h, giữa tiếng pháo hoa nổ rực rỡ, Hạ Đình nghe thấy tiếng Thịnh Sấm dịu dàng thì thầm bên cạnh: “Hạ Đình, chúc mừng năm mới."

Hạ Đình bỗng nhiên nhớ tới hồi lớp 10 và lớp 12, cô và Thịnh Sấm đều gửi tin nhắn chúc mừng năm mới trên QQ.

Thế nhưng lúc đó chỉ là những con chữ xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Còn giờ phút này, những con chữ im ắng dường như chợt biến thành ngôn ngữ đẹp đẽ, đi qua bao năm tháng, đội mưa đội tuyết, mang tơ đồng năm đó tới hiện tại.

Từng lời nói như chạm vào trái tim của cô.

Rõ ràng đến mức đinh tai nhức óc.

Hạ Đình ngoảnh đầu sang nhìn Thịnh Sấm.

Anh cũng đang cúi đầu nhìn cô.

Hạ Đình chưa bao giờ nhìn anh một cách bình thản như vậy.

Bữa tối đêm giao thừa hôm nay, kem ly, pháo hoa, cún con, còn cả Thịnh Sấm nữa.

Hết thảy, hết thảy đều khiến cô hạnh phúc rung động.

Cô nhìn anh rồi mỉm cười, đáp lại anh bằng giọng nói dịu dàng: “Chúc mừng năm mới, Thịnh Sấm.”

Hết chương 17.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cả Đời Này Em Phải Trả Nợ Cho Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net