Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"*Cút ra! Là ai vậy, mau cút ra!"
Cậu nhóc sợ hãi hét lớn, là ai vậy? Ai đang tóm lấy cậu vậy? Làm ơn có ai đó cứu với! Dì An An, chú Hiểu Thịnh hai người mau cứu cháu với!
"Tiểu....tiểu Nghi..."
Giọng nói dịu dàng mang sự ấm áp đó sao lại quen thuộc đến vậy...
Cậu nhóc mơ màng, đôi mắt ửng đỏ ngập nước đáng thương cất tiếng.
"Dì...dì An An..."
Cậu nắm chặt lấy gấu áo người đang ôm chặt mình, nước mắt kiềm chế bao lâu nay cuối cùng cũng vỡ òa rơi xuống.
"Tiểu Nghi...tiểu Nghi của dì...ở đây, ở đây rất nguy hiểm, dì đưa con đi! Đưa con đi nhé!"
Phạm An An run rẩy, cô hiểu rõ đây là địa bàn của tên ác quỷ kia. Ở lại đây càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm.
...............
"Dì...mặt...mặt của dì..."
Phạm Thụy Nghi ấp úng, vẻ mặt kinh hãi mà nhìn vết bỏng lớn trên mặt của dì mình.
Tại sao...tại sao lại thành ra thế này?
Nghĩ cháu mình sợ hãi, Phạm An An cúi đầu dùng khăn quàng che đi gương mặt, cô cố nặn ra một nụ cười, muốn đưa tay xoa đầu lại sợ đứa cháu nhỏ trốn tránh nên chỉ đành cắn răng lên tiếng.
"Không....không sao rồi....chúng ta....chúng ta sẽ đi nơi khác, không ở đây nữa...tiểu Nghi, dì sẽ bảo vệ con...không sao rồi..."
Nghe thấy lời của dì mình, đứa trẻ mười mấy tuổi ngu ngơ. Đi đâu chứ? Không! Cậu không muốn đi! Mối thù của cậu....gia đình của cậu...không được! Cậu không thể cứ thế mà để cho tên khốn kia yên ổn!
Nhìn thấy đôi mắt ngập tràn sự căm phẫn, Phạm An An cứ tưởng bản thân đã nhìn lầm. Gì vậy chứ? Tiểu Nghi...tiểu Nghi làm sao vậy chứ?
"Tiểu...tiểu Nghi..."
"Con không muốn! Con không muốn rời đi! Con muốn Dương Quyền Triết trả giá! Ông ta...ông ta giết gia đình con! Ông ta hại con nhà tan cửa nát...là ông ta...hức...là ông ta..."
Dẫu có ra làm sao, người trước mắt vẫn chỉ là một đứa trẻ. Dù có cố gắng mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể vô cảm khi nhắc đến bi kịch của gia đình mình....
Thấy đứa cháu yêu quý khóc đến thương tâm, Phạm An An trong lòng càng thêm chua xót.
Cô cũng muốn trả thù lắm chứ? Nhưng tiểu Nghi thì phải làm sao? Trước đây là nhờ anh Hiểu Thịnh tốt bụng lo liệu mọi việc...bây giờ vì ân oán của gia đình cô lại khiến anh ấy thiệt mạng...không còn ai có thể tin tưởng, thử nói xem cô còn có thể làm gì ngoài bỏ trốn khỏi móng vuốt của tên ác quỷ kia?
"Tiểu Nghi, con..."
"Mở cửa ra! Mau mở cửa ra! Tôi phải đi kiếm chú Hiểu Thịnh! Mở của ra!"
Bất chợt một tiếng hét vang lên khiến Phạm An An càng tăng thêm phần lo lắng.
Cô còn...còn phải lo cho đứa trẻ kia nữa...
Không được...ở đây quá nguy hiểm! Cô nhất định phải đưa hai đứa trẻ này đến chỗ an toàn!
Cô cứ ngỡ tất cả đã chu toàn nhưng tiếc thay hai đứa trẻ lòng thù hận trong lòng lại quá lớn.
Khi Phạm Thụy Nghi nhìn thấy cậu nhóc độ khoảng tuổi mình hai tay sưng đỏ, cậu đã biết cả hai người vốn dĩ là cùng một loại...ánh mắt của cậu nhóc kia cũng giống với cậu vậy...trỗng rỗng và đầy sự căm phẫn...
"Tiểu Nghi, Ưng Ưng, chúng ta...Tiểu Nghi, Ưng Ưng!"
Hốt hoảng khi không thấy hai đứa trẻ, Phạm An An như phát điên mà lao ra khỏi nhà. Tụi trẻ đâu rồi...không được...ở đây là địa bàn của Dương Quyền Triết...nếu...nếu cả hai đứa bị đám người kia phát hiện...
Nghĩ đến đây, đôi mắt cô không khỏi ánh lên sự sợ hãi.
Làm ơn đi! Làm ơn cả hai đứa đều phải bình an vô sự!
"Mẹ nó! Thằng chó chết này! Mày dám trốn đi hả?"
Tiếng chửi rủa vang vọng, tiếng roi da phát ra inh ỏi khiến Phạm An An tựa như chết đứng.
Không lẽ...không lẽ...
Trước mắt cô như bị sụp đổ. Tiểu Nghi đang bị đám người kia đánh đập một cách tàn nhẫn. Máu....máu nhiều quá....Ưng Ưng...Ưng Ưng đang nằm kia thoi thóp, trên người cả hai đều chằn chịt vết roi đáng sợ...
Khốn kiếp!
Lũ khốn nạn!
Phạm An An căm phẫn, sự sợ hãi trong lòng bị chính cơn thịnh nộ nuốt chửng. Cô cầm lấy thanh sắt dưới dất. Không nói không rằng đập thẳng vào đầu một tên. Sau đó tiếp tục đánh tới những tên bên cạnh. Đôi mắt của người phụ nữ từng ngập tràn ánh sáng giờ đây chỉ còn lại sự khát máu chết chóc.
- Cái...phụt!
Những tên kia bị đánh bất ngờ liền không phòng bị khiến đầu mình chảy máu. Một tên né kịp bắt lấy cô, sau đó định đá vào bụng cô thì bất chợt đôi chân đã bị ôm lại.
- Thằng nhóc khốn kiếp!
Nhìn thấy thằng nhóc ban nãy bị đánh đến thoi thóp đang ôm lấy chân mình khiến hắn tức giận vung mạnh chân. Vừa mới xoay lại thì cây sắt đã một lần nữa đập xuống...
Bốp!
Tách! Tách!
Cơn mưa trút xuống, làm vết máu loang lỗ chảy dọc. Những tên khốn kia nằm bẹp dưới đất, máu không ngừng chảy, chúng cứ thoi thóp như những con chó khốn cùng đang dần trút đi hơi thở...
"Tiểu Nghi...Ưng Ưng...."
Không quan tâm đôi tay dính máu của chính mình, Phạm An An nhanh chóng tháo sợi dây treo Phạm Thụy Nghi lên, sau đó ôm lấy hai đứa trẻ vào lòng. Nước mắt lúc này không kiềm được mà cứ thế tuôn trào*....