Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người kia cắn môi, vẻ mặt lo lắng khác với sự lạnh lùng xa cách lần trước. Rốt cuộc anh ấy bị làm sao rồi?
- Tên đó sao? Chưa chết được đâu, cậu không cần lo.
- Vậy...vậy nói cho tôi biết anh ấy ở đâu được không?
Thấy hắn định rời đi, người kia siết tay làm liều hỏi.
- Khoảng 1 tiếng sau tên đó sẽ có mặt ở đây.
Nói xong liền không cho người nào đó cơ hội tiếp tục làm phiền.
Cạch!
- Hôm nay có táo cậu thích....
Theo thói quen, Phạm Thụy Nghi vừa mở cửa phòng bệnh đã lên tiếng. Chỉ là lúc ngẩng đầu, hắn liền có chút kinh ngạc không nói nên lời.
- Anh tiểu Nghi...
Dương Thần khẽ mỉm cười, giọng nói cậu vẫn giống như xưa dịu dàng mà gọi tên hắn.
Phạm Thụy Nghi có chút không dám tin vào mắt mình. Hắn bất động, vẻ mặt có chút gì đó không nói nên lời.
Cậu ta cuối cùng cũng tỉnh rồi, liệu đây có phải là hắn đang ảo giác hay không?
Thấy người kia im lặng không nói gì, Dương Thần có chút lo lắng. Sắc mặt của anh ấy sao lại kỳ lạ vậy? Phải chăng việc cậu tỉnh lại khiến anh ấy khó chịu đến?
Nghĩ như thế, liền không ngăn được trái tim đau nhói.
Hóa ra mấy ngày nay cậu thật sự là hôn mê đến sinh ra lầm tưởng. Cậu còn ngỡ là anh ấy trò chuyện với mình...xem ra là cậu đã quá đề cao bản thân mình rồi.
Che giấu đi sự thất vọng, Dương Thần mỉm cười, giọng nói vẫn như cũ không có gì thay đổi.
- Là anh mua sao? Đúng lúc thật, em cũng đang muốn ăn!
- Ừ, để tôi gọt cho cậu.
Bầu không khí cuối cùng cũng trở lại bình thường.
...........
- Khả Như, cậu ấy...
Dương Thần vừa cầm miếng táo vừa nhìn hắn hỏi. Khả Như và cậu cùng nhau gặp chuyện, không biết cô ngốc đó giờ đã ra sao rồi..
- Cô ta vẫn chưa tỉnh lại, nhưng tình trạng không có gì nguy kịch.
Hắn vừa gọt trái cây vừa đáp.
Vốn dĩ hắn cũng không để tâm đến người con gái kia nhưng vì hiểu rõ cậu xem cô ta là bạn nên mới dành chút thời gian ra quan sát.
- Mấy bữa nay, là anh ở đây chăm sóc em?
Cạch!
Vừa đặt cây dao xuống, Phạm Thụy Nghi đã bất động không lên tiếng.
Thấy hắn đứng im xoay lưng về phía mình, Dương Thần trong lòng không hiểu vì sao lại có chút chờ mong.
Cậu vốn nghĩ có lẽ là bản thân ảo tưởng nhưng mà cậu thật sự muốn chính tai nghe được lời hắn nói. Nếu như vậy thì dù cho có thất vọng cậu cũng sẽ không cảm thấy bứt rứt.
- Quan trọng sao? Tôi là vệ sĩ của nhà cậu. Chăm sóc cho cậu chủ của mình có gì là lạ?
Sau một hồi im lặng hắn bình thản đáp. Nhưng chỉ có hắn biết, trong một khắc lúc nãy, đáy lòng hắn đã có chút xao nhãng.
- Em muốn ăn thêm cam.
Nghe hắn trả lời, Dương Thần không giấu nỗi khóe miệng cong lên thành một đường. Vậy là cậu thật sự không sinh ra ảo giác. Anh tiểu Nghi thật sự đã ở bên cậu....vậy có nghĩa, anh ấy cũng nhận ra tình cảm của mình rồi phải không?
- Để tôi gọt thêm.
Thấy động tác hắn thành thục, cả cơ thể phát ra khí chất trầm lắng, Dương Thần bất giác lên tiếng hỏi.
- Ừm....Anh tiểu Nghi...anh có tình cảm....với em phải không?
- Cậu vừa tỉnh lại đầu óc đã có vấn đề rồi sao?
Hắn vẫn một mực giữ thái độ bình thản nhưng thật chất trong lòng đã có chút không yên. Cậu ta bị cái quái gì vậy chứ?
- Anh tiểu Nghi, đừng trốn tránh nữa, anh cũng có tình cảm với em, đúng không?
Dương Thần đứng dậy bước về phía hắn. Cậu không muốn kéo dài hay ôm mộng tương tư nữa. Cậu thật sự, thật sự không chịu nổi cái cảm giác này....
Cứ coi như cậu bị đụng đến điên cũng được, nhưng sau vụ tai nạn vừa rồi cậu hiểu rõ một điều, con người có thể chết đi bất cứ lúc nào. Lỡ như mai này có gì đó bất trắc xảy đến cậu thật sự không muốn ôm lấy tình cảm này đem theo cùng mình đến suối vàng. Đây không phải lần đầu cậu thổ lộ với hắn nhưng cậu có niềm tin lần này sẽ không giống với những lần trước. Bởi vì cậu thấy được, người con trai vô cảm trước mắt bây giờ có gì đó không giống với ngày thường. Cả những điều cậu từng nghe hắn nói khi đang hôn mê. Điều đó đã hoàn toàn tiếp thêm sự hy vọng cho cậu!
- Anh....
- Cậu có biết bản thân rất phiền phức hay không?
Hắn đột nhiên lên tiếng.
- Biết...
Cậu mím môi đáp.
- Đáng ra cậu nên nằm trên giường bệnh không bao giờ tỉnh lại. Đáng ra cả nhà cậu đều phải bị trừng phạt một cách thích đáng....
Dương Thần nắm chặt tay, tái tim đau nhói cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng những gì hắn nói.
Đây là do cậu lựa chọn, dù anh tiểu Nghi có nói gì cậu cũng không có quyền than phiền trách móc.
- Đáng lẽ mọi thứ phải như vậy nhưng tại sao tất cả lại bắt đầu trở nên hỗn loạn...tại sao....tại sao tôi lại có những suy nghĩ mà bản thân luôn căm ghét phủ định....và tại sao, tại sao cậu phải ép tôi trả lời câu hỏi của mình? Cậu nói đi, rốt cuộc là tại sao?
Phạm Thụy Nghi run rẩy, lời nói quyết liệt dường như tuôn trào tất cả những gì cố kiềm nén một cách rõ rệt.
Hắn....hắn làm sao vậy chứ? Tại sao hắn lại không thể kiềm chế cảm xúc trong lòng mình?
Tại sao những lúc đứng trước cậu, người con trai này, hắn lại không che giấu được sự yếu đuối của bản thân? Rốt cuộc là tại vì sao?